Tiêu Chiến chưa bao giờ làm anh, cũng chẳng có ai dạy chàng trai 22 tuổi cách đảm nhận vai trò phụ huynh.

Anh gần như, chỉ dùng bản năng mà yêu thương cậu.

Anh thấy anh hiểu Vương Nhất Bác, còn hiểu hơn cả Vương Nghị. Anh nhìn thấu ôn nhu đằng sau lãnh đạm, cũng hiểu việc cậu giữ người ngoài ngàn dặm là vì nội tâm vốn cô độc và sợ hãi. Chính là hôm nay, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác căn bản buổi tối không hề đến tiết tự học, đột nhiên cảm thấy người này có chút xa lạ. Anh không hiểu cậu, đúng vậy, một chút cũng không hiểu cậu.

Vốn Vương Nhất Bác nói dối anh nhiều như vậy, thế mà anh chưa hề nhìn thấu.

Thực ra so với tức giận, Tiêu Chiến thấy cảm nhận của mình chính là, không thể tin được, còn có, chầm chậm nảy mầm rồi vây lấy anh, là mất mát cùng thất vọng mênh mông.

Lúc Tiêu Chiến đi về phía sân thể dục, vô số lần, anh đã muốn xoay người rời đi. Anh không muốn cùng cái người vốn không hề có quan hệ huyết thống đó, diễn một màn cha hiền con hiếu bề ngoài.

Nhưng anh vẫn đi, thậm chí lúc nhìn thấy thiếu niên đang ào ào chạy đến, anh vẫn không kìm được mà giang rộng hai tay, sau đó nam sinh với anh không có bất kì quan hệ máu mủ nào, đang thở hổn hển, nhào vào lòng anh, anh ôm cậu rồi thấy, linh hồn tàn khuyết của mình, trở nên hoàn chỉnh.

Vậy là sao đây?

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, lần đầu tiên cảm nhận được bản thân mình đối với người này, có một thứ gọi là lòng trung thành vượt qua mọi tình cảm khác trên thế giới này. Mặc kệ cậu làm gì, và vì sao, anh bằng lòng tha thứ cho cậu vô điều kiện.

Tiêu Chiến nhắm mắt vỗ vỗ Vương Nhất Bác lưng mướt mải mồ hôi: "Đừng dừng lại đột ngột thế, đi tiếp đi."

Cái ôm này bị phóng viên trường chụp lại, còn đăng lên báo trường, dưới ảnh đề "Bạn học Vương năm nhất thi đấu xong nhào vào lòng phụ huynh". Báo chỉ in mỗi lớp hai tờ, cả kỳ báo này đều bị Vương Nhất Bác thu hết về.

Nhiều năm sau vẫn giữ lại.

Tiêu Chiến mang cho nhóm bạn của Vương Nhất Bác rất nhiều đồ uống, kỳ thực Vương Nhất Bác chạy 3,000m xong đã là hạng mục thi đấu cuối cùng của hội thao. Tiêu Chiến vừa đưa đồ uống cho các bạn trẻ, vừa ôn hòa cười hỏi cậu: "Xong hội thao còn phải đến tiết tự học buổi tối đúng không? Nếu không chúng ta đi về đi."

Ngũ Kim bên cạnh há mồm định nói, bị Mẩu băng trôi chọt vào lưng một cái, lập tức ngậm mồm im lặng. Vương Nhất Bác ngây ngô cười cong khóe môi, hơi hốt hoảng mà trả lời: "Anh về trước, em còn... còn phải đến tiết tự học buổi tối!" Cậu nói mà không đủ tự tin, thần ngủ lười biếng bên cạnh lập tức mở mồm yểm trợ: "Tiết tự học buổi tối hình như còn phải làm bài thi toán." Sau đó cả đám gật đầu lia lịa.

Anh trai Vương Nhất Bác đích thực là người đẹp nhất mà đám thiếu nam thiếu nữ này từng gặp, dịu dàng yên tĩnh không hề giống lão Vương luôn có cảm giác xa cách, đôi mắt đặc biệt đẹp, ánh nhìn nhu hòa bình tĩnh. Anh không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi chào tạm biệt mọi người.

Nhìn thân ảnh thon dài này dần dần đi xa, thần ngủ huých Vương Nhất Bác lúc này vẫn còn bần thần ngóng theo: "Cậu có chắc là anh cậu không phát hiện không?"

Thiếu niên trầm ổn gật gật đầu: "Không phát hiện đâu."

"Anh ấy khờ lắm."

Nói xong cậu liền nhanh chóng đi về hướng phòng học, thời gian hơi gấp rồi.

Thần ngủ bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác chạy xa, lầm bà lầm bầm: "Ai khờ còn chưa chắc đâu..."

Hôm nay nhìn là biết muộn rồi, Vương Nhất Bác nhanh chóng vào toilet thay đồ thể dục, tròng lên người một chiếc áo khoác đen, kéo khóa lên trên cùng. Cậu đứng trước gương đè vành mũ, bước nhanh đến bãi xe của trường, từ bên trong đẩy ra một chiếc xe đạp điện rách nát có vẻ sắp lìa đời đến nơi.

Chiếc xe điện mini hình như có màu hồng nhạt, đầu xe còn dán hình HelloKitty. Chiếc xe này là do lần thứ ba cậu đi trễ, Lôi ca thật sự không nhịn được nữa mới đưa cho cậu, nghe nói đây là xe Lôi ca tặng cho mối tình đầu, sau này mối tình đầu tìm được người đưa đón trên BMW rồi, bỏ rơi anh, Lôi ca bèn lấy chiếc xe đạp mini HelloKitty này ra, tự mình chạy trong thành phố.

Hiện giờ, chiếc xe đạp mang ý nghĩa đặc thù này đã truyền tới tay Tiểu Vương cậu.

Ngay khi chiếc xe điện dơ hầy đó ló khỏi cổng trường, Tiêu Chiến đứng ở bên đường đối diện lập tức vẫy một chiếc taxi: "Sư phụ, đuổi theo thằng bé phía trước."

Đại ca tài xế từng trải rồi, cũng không trách: "Đuổi làm gì, giờ này mấy đứa ở trường ra, đều đi tiệm nét ấy mà." Vị đại ca này có lẽ cũng có con tuổi đó, bắt đầu lải nhải oán giận: "Bọn trẻ bây giờ, chẳng biết nghĩ gì, cầm tiền mồ hôi nước mắt của người lớn, lại không lo học hành đàng hoàng. Tuổi này cũng phải hiểu chuyện rồi chứ, hồi tôi bằng tuổi nó đã bắt đầu đi kiếm tiền rồi... Thế hệ này, chậc, đúng là hỏng, hỏng hẳn..."

Tiêu Chiến nghe cũng chẳng để vào đầu, chỉ là hết sức chăm chú nhìn bóng dáng thiếu niên cách đó không xa. Cậu đạp xe điện đến là nhanh, mấy lần vượt xe bên cạnh đều sát sàn sạt. Tiêu Chiến theo bản năng cuộn tay, nhìn thấy vậy đều cảm thấy cực kì nguy hiểm.

"Tiểu tử này lái xe không tệ nha," bác tài đánh tay lái cảm khái. "Nếu học hành không tốt còn có thể đi lái taxi á."

Điểm đến không phải tiệm nét, mà là một trung tâm thương mại đông đúc. Chỗ này hơi kẹt xe, nhưng mà chiếc xe điện nhỏ của Vương Nhất Bác lại rất linh hoạt. Thấy mình sắp mất dấu cậu, Tiêu Chiến lập tức trả tiền taxi rồi phóng xuống. Anh nhìn thân ảnh phía xa, cuồng chân chạy, lúc suýt mất dấu, thì xa xa Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác bị một chiếc xe chuyển hướng đột ngột dọa sợ, ngoặt tay lái, rồi cả người lẫn xe ngã quỵ xuống.

Tiêu Chiến đứng sựng tại chỗ, bất động.

Thiếu niên cực nhanh bò dậy, chỗ này tương đối tắc đường, tốc độ xe đi đều rất chậm, cậu hình như cũng không bị thương, dùng lực rất lớn dựng xe của mình dậy, cũng may chiếc xe cũng chưa tan thành mấy mảnh.

Mãi đến khi cậu nguyên vẹn, bình yên vô sự đứng lên, Tiêu Chiến mới thấy tim mình đập trở lại.

Đây là một hoạt động kích cầu của trung tâm, giữa các màn quảng cáo là một vài tiết mục thô ráp, sân khấu bố trí đơn sơ, người đứng xem cũng không quá nhiều, đều là để chờ lĩnh mấy món quà khuyến mãi nhỏ, thuận tiện xem vài tiết mục nhàm chán. Người biểu diễn cũng chỉ có vài người, thay nhau lên sân khấu diễn đi diễn lại một màn ngượng ngùng này. Từ 6 giờ đến 9 giờ, ba tiếng đồng hồ, thiếu niên cùng với một nhóm người lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, nhảy mười một bài cả thảy. Cậu trang điểm sân khấu rất đậm, kiểu trang điểm này làm cậu trông không còn non nớt nữa, phục trang sân khấu vừa chói lóa vừa thô ráp, mười một điệu nhảy đó tuyệt đại đa số dưới đài đều không có ai xem, chỉ có vài người lui lui tới tới, giơ ánh mắt tò mò tìm chút tiêu khiển.

Bọn họ như ra sức diễn một vai hề, náo nhiệt mà cô độc.

Vương Nhất Bác không biết, hôm nay có người đứng đằng xa xem toàn bộ màn diễn của cậu, hơn nữa mỗi lần cậu khom lưng cúi chào, đều vì cậu mà vỗ tay.

Lúc phát lương, giám đốc không mấy hào hứng: "Vương Nhất Bác, cậu hôm nay lại đến muộn, lẽ ra tôi không phát nguyên lương cho cậu..."

Người đàn ông có chòm râu nghệ sĩ đứng cạnh lập tức la lên: "Ông chủ Lưu à, đừng quan liêu vậy chứ, hôm nay Nhất Bác là lên sân khấu nhiều nhất đấy! Dựa vào cái gì mà không phát nguyên lương cho cậu ấy! Đừng có bới bèo ra bọ nữa!"

Giám đốc có chút cạn lời: "Lôi tử, cậu ấy lại còn làm bẩn hết trang phục biểu diễn đây này!"

"Đấy là cậu ấy bị thương được chưa, ông có lương tâm một chút đi, chúng tôi làm ở đây nhiều năm như vậy, ông cũng đừng có lên giọng quan cách nữa!"

Vương Nhất Bác có chút khẩn trương nói: "Em sẽ mang về nhà, giặt sạch rồi trả lại. Nhất định sẽ giặt thật sạch!"

Cũng lạ, bị thương nhảy một hồi cũng không thấy đau, đến lúc về đến tiểu khu lại không kìm chế được bắt đầu khập khiễng, cơn đau đến muộn làm Vương Nhất Bác cau mày, nhưng trong lòng cậu lại cực kì vui vẻ thỏa mãn. Hôm nay, bạn học Tiểu Vương lãnh được nguyên lương à nha!

Đến lúc cậu đẩy cửa vào nhà, sắc mặt đã trở lại như thường, một chút cũng không nhìn ra vừa mới quẹt xe bị thương, trông chỉ như một học sinh vừa xong tiết tự học buổi tối, trở về nhà.

Mà Tiêu Chiến lại không giống mọi ngày ở cửa đón cậu. Vương Nhất Bác tháo cặp xuống, cất giọng lặp lại: "Em về rồi ạ!" Không có người đáp, làm cậu có chút bất an. Cậu đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Chiến còn mặc nguyên áo khoác, đang khom lưng tìm cái gì đó.

Anh cuối cùng cũng tìm được hòm thuốc tự mình chuẩn bị ở nhà.

"Ngồi." Tiêu Chiến chỉ chỉ lên giường mình.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác nhạy cảm, nhận ra ngay người này có điểm khác thường, nhưng cũng ngoan ngoãn vâng lời mà ngồi xuống. Tiêu Chiến mang hòm thuốc đặt cạnh chân cậu, quỳ một gối xuống, túm chặt lấy cổ chân chàng trai đang định rụt về, sức tay rất lớn nhưng giọng nói thực nhẹ: "Đừng nhúc nhích!"

Tiêu Chiến rũ mắt, hết sức cẩn thận vén quần đồng phục chân trái của cậu lên, lộ ra vết thương cậu giấu bên dưới.

Vương Nhất Bác giãy giụa định đứng lên, lại bị anh đè lại, lần này ánh mắt Tiêu Chiến cuối cùng đã chạm phải mắt cậu: "Tiểu Bác, em đừng nhúc nhích."

Vương Nhất Bác chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó của Tiêu Chiến, cậu không dám mở miệng cũng không dám cãi.

Băng bó vết thương tử tế xong, Tiêu Chiến thu gom hòm thuốc đứng lên, cúi xuống nhìn thiếu niên đang ngửa đầu nhìn mình, ôn hòa hỏi: "Trang phục biểu diễn đâu? Lấy ra đây, anh giặt cho em."

Vương Nhất Bác đến lúc này mới xác định: "Anh biết hết rồi à?"

Tiêu Chiến vẫn không nói một lời, nhìn cậu, nhưng mà thiếu niên sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, lại đột ngột lộ nét tươi cười: "Thế cũng tốt."

Nói rồi, cậu từ trong túi áo đồng phục dài rộng, móc ra một cái phong bì, giơ đến tay Tiêu Chiến, "Không thì em cũng không biết tìm cớ gì, nộp lương cho anh."

Cậu thấy người ta không cầm, lại dùng phong bì cọ cọ đầu ngón tay ca ca, lấy lòng: "Về sau còn có nữa đó."

Tiêu Chiến thật lâu mới duỗi tay sờ sờ đầu Vương Nhất Bác.

Anh muốn nói quá nhiều lời, cảm xúc ứ nghẹn không nuốt xuống nổi, không biết nên mở miệng nói ra làm sao: "Bobo, em có thể nào, đừng vội lớn lên?"

"Em có thể nào, cứ yên tâm mà dựa vào anh? Anh có thể lo được cho em, mà em... chỉ cần giống bạn bè em... không cần phải..."anh trai lớn hơn cậu 6 tuổi, giọng run lên, "không cần phải hiểu chuyện đến như vậy."

(Làm hai chương trong một ngày, vì có vài người đợi:D)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play