(Quà mùng 1 cho các bạn. Đang không ở nhà type bằng một cái desktop không quen nên type trượt suốt, edit một chương này hơi bị lâu. Chúc mừng năm mới, chúc chúng ta đu hai anh em được dài lâu. Hãy chờ đón những kinh hỉ năm 2022 nhé.)
Đây hình như là lần đầu tiên Tiêu Chiến cự tuyệt Vương Nhất Bác. Trong bóng tối anh dùng sức nắm tay cậu, rất muốn nhìn vẻ mặt người trước mắt, nhưng ánh trăng ảm đạm, anh chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ. Thiếu niên cũng bảo trì an tĩnh, không một lời đáp lại. Mãi đến hôm sau lúc cậu bình thản đeo cặp đẩy cửa ra khỏi nhà, trước lúc đi mới đứng ở huyền quan ôn tồn nói: "Em đi đây."
Tiêu Chiến còn đang đeo tạp dề. Trường mới của cậu ở cách nhà chỉ một ngã tư đường, không hề cần anh đưa đón. Anh nhìn Vương Nhất Bác gật đầu rồi rời đi, như nhìn một con chim mùa đông đậu lại dưới mái hiên nhà anh, đến khi mùa xuân thức giấc lại đập cánh bay đi, hóa ra từ đầu anh không biết, con chim xinh đẹp đó lại có đôi cánh trắng tinh nhiều sức mạnh đến thế.
Trong lòng anh, không hiểu sao tràn ra một cảm giác mất mát không thể đè nén.
Tiêu Chiến hoang đường nhận ra, hình như so với thiếu niên mà anh đang chăm sóc, anh còn cần cậu hơn cậu cần anh.
Anh nhẹ nhàng vén áo nhìn gương, phía trái eo tím xanh một mảng. Đây là vết thương do hôm qua cúp điện, va phải góc bàn, qua một đêm, màu xanh đen nhìn còn đáng sợ hơn. Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua rồi buông góc áo, không để ý nữa. Kệ đi.
Đồng phục mới của Vương Nhất Bác chỉ là một chiếc sơ mi trắng đơn giản, cũng may vừa người hơn hồi sơ trung nhiều. Tuy nhiên, ánh sáng xuyên qua áo, vẫn có thể nhìn thấy đường eo tinh tế của cậu.
"Lão đại, tớ vừa nhận ra vì sao tớ mãi không tìm được bạn gái rồi! Cậu soái như này, đi cạnh cậu trông tớ như củ khoai tây!" Ngũ Kim lải nhải oán hận.
Nhất Bác cong môi: "Làm gì có củ khoai tây nào đẹp trai như vậy chứ!"
Một câu liền khiến Ngũ Kim vui vẻ trở lại.
Hai người cũng tương đối có duyên, từ nhỏ đã học chung, đến sơ trung lại cùng lớp, mãi đến cao trung, vẫn là cùng lớp. Ngũ Kim đường nét hơi thô, thích nói thích cười, với việc gì cũng dễ dàng nảy sinh nhiệt tình cực cao, mà cũng dễ dàng mất đi hứng thú. Số nữ sinh yêu thầm trước giờ hai bàn tay đếm cũng không xuể, hơn nữa thời gian chưa bao giờ vượt quá hai tháng liên tục.
Trên thực tế lớp mới còn có bảy tám bạn chuyển từ sơ trung qua, ngày khai giảng đầu tiên được tùy chọn chỗ ngồi, hội cùng trường liền chiếm cứ riêng một góc, chỗ này "cạnh cửa sổ kề máy sưởi, đắc địa". Không ngờ chủ nhiệm lớp mới lại cực kì Phật hệ, cứ thế cho bọn họ tự ấn định chỗ ngồi.
Việc này làm Vương Nhất Bác tương đối thả lỏng. Cậu mà ở cùng chỗ với một đám người xa lạ, thể nào cũng mặt không đổi sắc một mình một cõi. Bạn bè cậu ai cũng biết Bác ca sợ người lạ, trông thì cao lãnh, thực tế rất dễ thẹn thùng.
Hiện giờ bên cạnh Vương Nhất Bác đều là người quen, cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ngồi cùng bàn cậu là thần ngủ tiếng tăm lẫy lừng trường trung học, mỗi ngày đi học vừa đặt sách giáo khoa xuống là đã ngủ gà ngủ gật, nhưng thành tích lại chưa bao giờ rớt khỏi top 10, tự xưng thần ngủ vì có thể vừa ngủ vừa nghe giảng, thật sự là một bậc kỳ nhân. Lúc còn sơ trung ngồi trước mặt Nhất Bác, giờ trực tiếp ngồi cùng bàn, Nhất Bác quỷ dị cảm thấy, chỉ cần thần ngủ an an tĩnh tĩnh ngủ trong phạm vi tầm mắt cậu nhìn thấy được, thế giới bèn hòa bình không phát sinh việc gì.
Ngũ Kim ngồi trước cậu, Vương Nhất Bác thích ngồi cạnh cửa sổ, cậu cố tình nấp ở mặt sau bức màn giữa hai cửa sổ, nghe nói chỗ này đặc biệt dễ trốn, thích hợp xem tiểu thuyết với đánh game. Ngồi cùng bàn với cậu là hoa khôi trường trung học, nhưng mà cô gái này so với Vương Nhất Bác còn cao lãnh hơn.
"Tốt xấu gì Bác ca của ta còn có lúc nóng hầm hập, cô em này trước giờ chưa bao giờ thấy nàng cười." Tiên nữ vì quá mức cao lãnh nên còn có thêm một biệt danh đặc biệt bình dân, gọi là "Đỉnh băng trôi."
Hai tòa băng sơn trấn ở hai bên, thần ngủ tuy ngủ nguyên ngày nhưng tướng mạo lại rất giống tiểu sinh mới xuất đạo đương hồng, giá trị nhan sắc vào hàng max, Ngũ Kim cũng... ít nhất ngũ quan cũng gọi là đoan chính đi. Ngồi sau hội này là Lý Bạch và tiểu Lý Bạch, học sinh chuyên thể thao, mày rậm mắt to dáng cao người gầy nhìn hết sức có tinh thần. Ngay lập tức tạo hình một băng đảng nhan trị đỉnh cao trong trường, đến nỗi thầy Lý tân chủ nhiệm vừa vào cửa đã cười ha hả mà nói: "Lần này các em là đám học sinh nhan trị cao nhất mà tôi từng dạy."
"Chỉ là đừng có mà yêu sớm! Nghe lời!"
Vương Nhất Bác lập tức yêu thích ông già tóc bạc gầy gầy này, ngoại trừ duy nhất việc thầy nói chuyện không phân biệt được l, n, làm Tiểu Vương nghe lần nào cũng muốn sửa.
Ngoài ra, thảy đều thuận lợi.
Vương Nhất Bác mười sáu tuổi bắt đầu cuộc đời cao trung.
Tiêu Chiến tâm tình lại lên xuống liên tục, lúc anh đang lên lớp thì nhận được điện thoại của Vương Nghị.
"Cái gì mà tiền đều gửi cho cậu? Lúc nào?"
Ngày đó anh tự cho là đúng, luôn mồm yêu cầu thiếu niên buông bỏ oán hận, mà thiếu niên cũng thực sự không nói không rằng mang tiền đền bù gửi hết cho Vương Nghị. Cậu hồ như thực sự không "hận", không hỏi ý kiến Tiêu Chiến, thậm chí làm xong cũng không cho anh biết.
Một quyết định rõ ràng lưu loát, mang theo nghĩa khí chỉ cậu mới có.
Chỉ là Tiêu lão sư không hề có chút cảm giác vui mừng nào, cảm xúc phức tạp làm anh không muốn nghe những lời Vương Nghị nói, cũng không đáp lại đề nghị của người ở đầu bên kia điện thoại, "Về sau sinh hoạt phí hàng tháng của Tiểu Bác tớ sẽ gửi cho cậu", rũ mắt cúp máy.
Tiêu Chiến cảm thấy, anh và Vương Nghị, hai "người lớn" này, trong thế giới của thiếu niên, không phải là một sự có mặt tốt đẹp gì cho cam.
Vương Nhất Bác tan học về nhà, phát hiện trong nhà đã có chút thay đổi. Chiếc giường đôi trong phòng ngủ đã không còn nữa, thay vào đó là một cái giường tầng bằng gỗ. Tiêu Chiến đứng cạnh cậu lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Tiểu Bác, anh tạm thời chưa thể cho em một không gian riêng, chỉ có thể như vậy."
"Như vậy, em có thể thoải mái hơn một chút không?"
"Có thể không ở ký túc không?"
Anh hiểu tuổi dậy thì cần cho mình một chút không gian riêng, chỉ là thành thị tấc đất tấc vàng, không gian thật sự quá đắt đỏ. Anh chỉ có thể chia nhỏ không gian vốn đã hết sức giới hạn, ít nhất như thế này, đến lúc ngủ, trong mắt của thiếu niên, sẽ không nhìn thấy anh nữa.
Giường mới chăn nệm được anh dụng tâm lựa chọn hết sức mềm mại, có điều Vương Nhất Bác mọi lần ngả đầu là ngủ, hôm nay lại mất ngủ. Sợ trên tầng cậu không quen ngủ một mình, Tiêu Chiến đã chỉnh đèn ngủ về một độ sáng nhất định, trong phòng tràn ngập ánh đèn mềm mại ấm áp, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không ngủ được.
Không rõ trong lòng có cái gì vắng vẻ.
Cậu không nhịn được ngồi dậy, xuống dưới thăm dò.
Tiêu Chiến khuân được cái giường về đã kiệt sức ngủ rồi, mày chau lại, như nằm mơ thấy cái gì ủy khuất. Tư thế ngủ của anh không tính là ngoan, áo ngủ cũng cuốn lên, eo gầy lộ ra dưới ánh đèn ấm, còn thấy một mảnh xanh tím.
Vương Nhất Bác vịn thang xuống giường, chân cậu dài, chỉ vài bước là xuống.
Cậu ngồi bên mép giường Tiêu Chiến, cúi người cẩn thận xem xét vết thương trên eo anh, vết thương lan hơi rộng, Vương Nhất Bác một tay nhấc áo ngủ của anh lên một chút. Có lẽ vì tay cậu quá lạnh, làm Tiêu Chiến vốn ngủ không quá sâu cũng bừng tỉnh. Anh vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy người ngồi ở mép giường là Nhất Bác liền thả lỏng rồi nằm vật trở lại, miệng lẩm bẩm không rõ: " Sao thế? Tiểu Bác sao còn chưa ngủ..."
Ngón tay Nhất Bác xẹt qua bụng anh, ngữ khí ấm ách hỏi "Làm sao mà bị thương?"
Tiêu Chiến hơi ngứa, cuộn người lên, không nghiêm túc đáp: "Hôm qua ngã, ngủ đi, buồn ngủ quá."
Cổng tiểu khu có một tiệm tạp hóa kiêm nhà thuốc mở 24/24, lúc thiếu niên đội mũ đi vào, anh trai trông hàng đã ngủ gà ngủ gật. Anh trai nghe tiếng bừng tỉnh, nhìn thấy một soái ca đang đứng phát ngốc trong tiệm, bèn lấy lại tinh thần, các em trai đêm hôm khuya khoắt cuống quýt đến tìm mua thuốc như thế này, anh trai đã gặp nhiều, quen cửa quen nẻo gợi ý: "Thuốc tránh thai kệ đầu tiên bên trái."
Vương Nhất Bác lập tức đáp: "Không phải!", vừa nghe xong tai đã đỏ cả lên.
Anh trai hiểu rõ, chỉ chỉ góc cạnh quầy thu ngân: "Bao cao su, siêu mỏng!"
Vương Nhất Bác không nhịn được nữa: "Tôi muốn mua dầu hoa hồng!"
Anh trai: "Dầu gì cơ?"
Không được mà thật sự không được mà.
Hai giờ sáng, Tiêu Chiến đang ngủ say, bị Vương Nhất Bác đè ra... bôi thuốc.
Người này khăng khăng muốn xoa thuốc tan bầm, tay cậu lớn, lại dùng sức. Tiêu Chiến nửa ngồi, lộ eo, chống tay phía sau lưng. Anh từ lúc bị đau, kêu cũng chưa kêu lấy một tiếng, có người bôi thuốc cho liền bắt đầu nhỏ giọng kêu: "Ái da! Đau đau... Ai ai, đau mà... Em nhẹ chút."
Vương Nhất Bác tai đỏ như máu: "Anh im mồm."
Tiêu Chiến phải đi công tác gấp, lúc đi chưa kịp chào Vương Nhất Bác. Lại cũng không yên tâm chỉ để lại mỗi tiền và một tờ giấy, chỉ lúc Tiểu Bác tan học có thể nghe điện thoại, Tiêu lão sư đã bay đến thủ đô rồi: "Đột nhiên phải đi công tác, cũng không biết khi nào về, ăn canteen trường mới đã quen chưa? Buổi tối đói nhớ kiếm thêm cơm hộp mà ăn nhé."
Ngũ Kim nhìn Nhất Bác nặng nề gật đầu liền hỏi "Anh cậu đi công tác à? Cậu ổn không, hay là sang nhà tớ ở đi. Dù sao mẹ tớ còn thích cậu hơn thích tớ, haiz, trong lòng mẹ tớ tớ chính là một củ khoai tây!"
Tiểu Lý Bạch hai mắt lóe hào quang: "Không nên! Chẳng mấy khi người lớn không có nhà, chúng ta đi tiệm net cả đêm đi! Dù sao bố tớ mải chơi mạt chược cũng chẳng bao giờ quản tớ! Lão đại đi tiệm net với tớ đi!"
Vương Nhất Bác không mấy hứng thú, lắc đầu, bắt lấy tay người đang túm cậu: "Không đi." Cậu còn nghiêm túc dặn dò Tiểu Lý Bạch: "Cậu cũng đừng có chơi suốt đêm. Người khác không quản kệ người ta, mình lớn vậy rồi còn không biết tự giác?"
Lời cậu nói chẳng dễ nghe, có điều Tiểu Lý Bạch cũng không nổi giận, còn vui vẻ gật đầu: "Được, vậy tớ về nhà ngủ. Thầy dạy toán mới công phu ném phấn ngang dùng ám khí, tớ chưa dám ngủ, hôm nay cũng mệt..."
Hôm qua mất ngủ hôm nay cũng mất ngủ, 11h đêm cậu đã nhận được video call của Tiêu Chiến. Cậu vội vàng ngay giây đầu tiên nhận điện, nhanh chóng mở camera chiếu thẳng mặt mình, sợ Tiêu Chiến nhìn thấy cậu đang nằm giường anh, còn gối gối anh.
Tiêu Chiến hình như đang trốn trong toilet, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu niên, vui sướng cười rộ lên: "Tiểu Bác, có nhớ anh không!" Lúc anh cười hay nói, nốt ruồi dưới môi đều rất rõ ràng.
Thiếu niên trong video call mặt không biểu tình trả lời: "Có."
"Anh không ở cùng, em không quen."
Đến cuối cùng cậu cũng không hiểu video kết thúc như thế nào, Tiêu Chiến thật sự rất giỏi nói, lải nhải những thứ không quan trọng, làm Vương Nhất Bác thân thể vốn đã mệt rã rời cuối cùng cũng thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ.
Hình như, nghe thấy tiếng, liền an tâm.
Có điều cậu cũng không ngủ đến sáng, hơn 3 giờ lại đột nhiên bừng tĩnh, không biết trong mộng nhìn thấy cái gì, chỉ thấy trái tim đau đến lợi hại, vừa mở mắt khóe mắt liền có nước chảy ra. Mộng hình như dài ra đến hiện thực, cậu nhịn không được hô lên một tiếng gọi tên người vừa mất đi trong mộng: "Tiêu Chiến!"
"Ơi! Tiểu Bác, làm sao đấy?"
Âm thanh quen thuộc xoa dịu người mà nhịp tim còn đập dồn chưa ổn định. Cậu lần theo âm thanh mò đến chiếc điện thoại bên gối đã nóng lên, video call cũng chưa tắt, chỉ truyền qua một giọng nói, người còn ở bên kia đáp lại cậu: "Nhất Bác?"
Vốn là sau khi cậu ngủ, người không có ở cạnh cũng không tắt máy. Anh vẫn một mình tăng ca, bên tai vẫn nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của thiếu niên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT