Nhóm Vương Nhất Bác ở vòng bán kết, toàn đội đều qua.

Bắt đầu từ vòng bán kết, show tuyển tú này đã đổi thành phát sóng trực tiếp, vì thế trong nháy mắt công bố kết quả thăng cấp kia, tất cả mọi người trơ mắt nhìn cả nhóm kích động ôm chầm lấy nhau, chỉ có một người trong nháy mắt lao ngược xuống dưới đài, chỉ để lại một cái tàn ảnh.

Sau này fans đến xem show chụp ảnh mới nhả ra cảnh Vương Nhất Bác lao xuống dưới đài, chui vào đám nhân viên công tác, khu comment sôi nổi cảm khái, trông đám nhân viên công tác của "Tạo tinh" đều kiểu thiết diện vô tư lại đặc biệt hung dữ, có vẻ chỉ là bề ngoài thôi. Mọi người xem Vương Nhất Bác với tổ tiết mục thân đến như vậy!

Chắc chắn là rất thân đó.

Vương Nhất Bác đu lên người Tiêu Chiến, anh cũng không cự tuyệt, cười ôm vai cậu: "Vương Bo Bo lợi hại quá!"

Vương Nhất Bác từ tóc đến tạo hình trên mặt đều có phấn, dính một chút lên tóc Tiêu Chiến, cho nên trên ảnh cả hai người đều phát sáng long lanh. Có điều trạm tỷ duy nhất chụp được cái ôm này cũng không công bố bức ảnh đó ra.

Rất nhiều năm về sau, khi Lão Vương lên bài tuyên bố kết hôn, Tiêu Chiến trong tài khoản weibo cũng không có quá nhiều người theo dõi của mình, đột nhiên nhận được tấm ảnh ôm nhau chụp từ mười năm trước này. Người gửi ảnh là một tài khoản clone: "Hôm nay, idol tôi theo từ bé tuyên bố kết hôn, không biết có phải anh không. Xin lỗi đã quấy rầy, chỉ là vẫn muốn gửi ảnh cho anh. Cảm giác trong nháy máy ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng, trong đó tràn đầy, đều là cậu ấy."

"Nhất định phải hạnh phúc nhé."

Tiêu Chiến suy nghĩ thật lâu, đáp lại một câu: "Yên tâm."

Sau đó đem bức ảnh kia in ra, lồng khung, đặt cạnh giường cưới, thỉnh thoảng lại nhìn. Anh cứ thấy thiếu niên Bobo hồi đó, so với người bên cạnh ngoài mặt cao lãnh sau lưng dính người như một con xà tinh, làm anh hít thở cũng không thông, thật sự đáng yêu hơn rất nhiều.

Ba nhóm sau cùng còn sót lại, cộng với 2 tuyển thủ được fan hệ kim chủ bỏ tiền hồi sinh, tiến vào vòng chung kết. Trận chung kết này không tiến hành theo thể thức nhóm cố định, mà bị đảo tung lên rồi tạo lại thành các nhóm hai thành viên, căn cứ vào phiếu bầu, chọn ra sáu người, lập nhóm, xuất đạo.

Cộng sự của Vương Nhất Bác là X, hiện đang nổi nhất.

"Sao lại lấy tên X?"

Mỹ nam mặt than đã bị hỏi câu này vô số lần, quen cửa quen nẻo trả lời: "Tên debut do công ty chọn."

Vương Nhất Bác thật sự rất tò mò: "Vậy trên chứng minh thư cũng tên X?"

X: "..."

"Tên tiếng Anh X? Tiếng tiếng Hoa là gì?"

X: "...."

"Anh có biết fans gọi anh là phim chụp X quang không há há há há há há há!"

Vương Bobo không hiểu vì sao bị chọc đến điểm cười, cười đến nằm liệt dưới sàn phòng tập nhảy, không chú ý đến Chiến ca đang dùng ánh mắt "hiền lành" nhìn mình.

Nói chuyện với tiểu soái ca, nói vui quá ha, Vương Nhất Bác?

Trước kia ai cũng nói Vương nhất Bác cao lãnh, vừa châu đầu vào với X liền lập tức nói nhảm. Hai người đều là tuyển thủ phái thực lực, một tĩnh một động, ở chung tương đối hòa hợp. Vương Nhất Bác tựa như có một radar thiên phú, người tốt người xấu cậu nhìn qua một cái là phân biệt được ngay, ở chung với cậu mà nhân phẩm kém là không được. X tuy cao lãnh nhưng kỳ thực là người khá tốt. Có điều cung phản xạ quá dài, cứ cách hai ba ngày lại hỏi: "Fans anh gọi anh là phim chụp X quang thì có gì mà buồn cười?"

Vương Nhất Bác vốn đã quên mất chuyện này, lại cười đến nằm rạp xuống.

Cười xong quen thói liền muốn đi tìm anh mình trong đám người, nhìn quanh một hồi cũng không thấy hình bóng quen thuộc ở đâu.

Câu chuyện cười lập tức trở nên kém buồn cười hẳn đi.

Vương Nhất Bác bận rộn chuẩn bị cho sân khấu đêm chung kết cuối cùng cũng phát hiện số lần Chiến ca lượn lờ trước mặt cậu ngày càng ít. Mang theo nghi hoặc tìm kiếm nửa ngày, mới tìm thấy Tiêu Chiến ngồi ở rìa mái nhà trên tầng thượng. Ánh mặt trời chiếu xuống rất đẹp, nhưng vẫn là lơ lửng giữa không gian, tuy có thanh ray bảo hộ, nhưng hình vẫn hơi đáng sợ.

Nếu không nhìn thấy cái bóng đang lắc lư đầu đằng sau rèm, cậu đã không nghĩ đến việc vén rèm ra và tìm ở đây.

Cậu chui vào đi xuống, có hơi chóng mặt, cắm đầu chạy thật nhanh đến chỗ anh rồi ngồi xổm xuống, kéo mũ hoodie của Tiêu Chiến hỏi:

"Anh trốn ở đây làm gì thế? Trời nào rồi còn ăn kem?"

Tiêu Chiến không để ý cậu, cắn rôm rốp vỏ kem ốc quế.

"Anh không đến, em còn tưởng anh đi đâu. Mấy hôm nay anh bận lắm ạ?"

Tiêu Chiến bị ánh mặt trời chiếu đến híp mắt, ngữ khí lãnh đạm trả lời: "Chẳng bận gì."

Kỳ thực cũng không phải là không bận, chỉ có điều buổi tối không ngủ được, dứt khoát bò dậy làm xong hết bản thảo.

Vương Nhất Bác dính sát người anh, giọng điều rất tủi thân nói: "Không bận, thế làm sao lại không đi xem em?"

"Xem em làm cái gì?" Tiêu Chiến liếc cậu một cái. "Xem em cùng người khác cãi nhau ầm ĩ à?"

Vương Nhất Bác bị tính khí khó chiều đột ngột của anh làm cho hơi bất ngờ một chút, nhíu mày: "Làm sao vậy? Anh nói chuyện đàng hoàng em xem nào Tiêu Chiến."

Người bị gọi thẳng tên vẫn phớt lờ cậu, hai miếng ăn hết que kem, đứng lên định xách đít chạy lấy người. Anh từ nhỏ có một thói hư, dỗi ai là phủi đít chạy, việc này ít người biết lắm, Vương Nhất Bác tính là một người.

Cậu bắt đắc dĩ túm chặt lấy anh: "Đừng bệnh cũ tái phái, em chọc anh như thế nào, anh nói rõ với em không được sao? Em sẽ sửa, đừng không để ý em."

Tiêu Chiến bị lôi kéo đi không được, dứt khoát ngồi xổm xuống giơ tay nâng cằm cậu lên, mở miệng nói chuyện điệu bộ rất hung dữ, có điều giữa môi lại có một mùi kem hương thảo ngọt ngào: "Anh không muốn nhìn em nói chuyện với người khác."

Vương Nhất Bác dứt khoát trả lời: "Em xem như một người câm."

"Anh không muốn nhìn em cười với người khác."

"Em xem như mặt than. Còn gì nữa?"

Tiêu Chiến một câu đi một câu về, bị chọc cười rồi, ngữ khí cũng xem như hòa hoãn một chút: "Nói năng nhảm nhít."

Vương Nhất Bác túm cổ tay anh không buông: "Ca, em đối với anh thật không có yêu cầu gì khác."

"Có chuyện gì thì nói, đừng không để ý tới em."

Kỳ thực truy nguyên đến cùng, chuyện hôm nay thật ra không liên quan đến Vương Nhất Bác.

Thuần túy là Tiêu Chiến tự giận dỗi mình.

Anh tự cho là đối với Vương Nhất Bác có đủ loại quan ái, nhiều hơn cả là xuất phát từ nội tâm che chở và bảo bọc. Sau khi hai người bắt đầu dây dưa, lòng anh vẫn chưa biến chuyển hoàn toàn. Một người nhìn thì rất thông minh, vừa gặp chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác lập tức biến thành thiểu năng trí tuệ, tự cảm thấy "pắp" một cái liền có thể đem các vấn đề ở trước mặt trí trá cho qua, về sau muốn thế nào, hãy để thời gian quyết định đi.

Chính là khi Vương Nhất Bác ngày càng có nhiều người nhìn đến, anh liền bắt đầu thấy xuất hiện cảm giác nguy cơ.

Đây không phải là thiếu niên đêm mưa năm ấy anh đưa về nhà.

Tựa hồ cũng không phải là thiếu niên chỉ thuộc về anh.

Ngàn vạn người tung hô tên cậu.

Tiêu Chiến đã từng đứng trên sân khấu lúc không người mà nhìn qua, trên sân khấu ánh đèn bắt mắt, dưới khán đài lại một mảnh đen nhánh. Mặt người bên dưới đều mơ hồ không hiện.

Nhưng anh lại không thể đứng bên người cậu, chỉ có thể đứng dưới khán đài nhìn lên.

Tiêu Chiến đến giờ mới biết, cái gì gọi là tình huynh đệ hòa ái, đều là lừa mình dối người.

Dục vọng chiếm hữu đáng sợ này, trước giờ đều chưa hề thuần khiết.

"Hôm nay điều tức, hạ thấp lãi suất."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Gì cơ?"

Tiêu Chiến mặt không biểu cảm tiếp tục nói: "Dự chi hôm nay tương đối có lời."

Anh xem Vương Nhất Bác cái hiểu cái không, dứt khoát lẩm bẩm một cậu: "Xem như, hôm nay ứng trước cho em một cái."

Nụ hôn vị kem hương thảo, ẩn sau bức màn.

Nhóm nhạc nam hình thành sau trận chung kết "Tạo tinh" ngoài dự liệu, không lên hotsearch, sau ngày phát sóng trực tiếp, hotsearch no.1 là #YiBo#. Vị tuyển thủ này từ tập một đến trước đêm chung kết, số phiếu chưa bao giờ lọt khỏi top 3. Trong trận chung kết cùng X liên thủ, phát huy vượt xa người thường, mang đến một sân khấu gần như hoàn mỹ mang tên <Robot>. Thế mà cuối cùng khi tuyên bố kết quả lại bị loại ngoài ý muốn, xếp thứ bảy, kém khoảng cách xuất đạo đúng 1 vị trí.

Trên mạng lập tức ồ lên, clip tuyên bố thành lập nhóm nhạc bị làn đạn bắn phá: "Phiếu giả! Mờ ám!"

Có người nói ở phần bình luận: "Nhất Bác là tuyển thủ duy nhất trong toàn bộ vòng chung kết không thuộc bất cứ công ty nào, là một thường dân đích thị không có tư bản chống lưng, vào được trận chung kết đã là kì tích, một chỗ để debut có giá bao nhiêu tiền các người có biết không? Căn bản không có cửa."

Kỳ thực khi công bố kết quả, Vương Nhất Bác cũng không thấy tâm tình dao động gì ghê gớm lắm.

Cậu chỉ là trong nháy mắt hốt hoảng, bên cạnh có rất nhiều người đang nói chuyện, top 1 xuất đạo X vốn tích chữ như vàng cũng đột nhiên mở miệng: "Không đúng, số phiếu khẳng định có sai sót!" Các đồng đội cũ cũng vây lấy cậu an ủi.

Cậu được một người vỗ vai, nhìn thấy Tiêu Chiến mặc đồ đi làm lên sân khấu, lướt qua đám người ôm lấy vai cậu: "Vương Nhất Bác, xuống đài ở bên này."

Cậu được đưa vào một căn phòng nhỏ, đạo diễn tổ tiết mục thay phiên nhau đến tìm cậu, chuyện xúc phạm này khiến nhiều người tức giận lớn tiếng đòi công đạo, dù chỉ là nói mồm.

"Cậu tuổi còn nhỏ, về sau phát triển không thể đong đếm được. Nếu cậu đồng ý, có thể ký hợp động với công ty Hoa Ảnh chúng tôi, không theo nhóm này xuất đạo thì lại có nhóm khác..."

Vương Nhất Bác đè lại vị ca ca ngồi bên cạnh đang tức muốn phát hỏa. 

Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Anh, chúng ta đi về nhà đi."

"Làm sao nó đến được đây?" Vương Nhất Bác sờ sờ đầu chiếc xe điện màu hồng hơi bẩn, đã lâu không gặp nha.

Tiêu Chiến: "Anh lái nó đi làm. Giống như em hồi đó đi làm thêm vậy. Có thể đèo không? Sẽ không rã thành từng mảnh chứ?"

Vương Nhất Bác chủ động ngồi phía trước: "Không đâu." Cậu xoay tay lái, nhướng mày nhìn ca ca: "Em đèo anh."

Đêm khuya trên đường vẫn có rất nhiều xe, nhân gian hình như vẫn luôn vô cùng nháo nhiệt.

"Tiểu Bo, có hối hận vì đến "Tạo tinh" không?"

"Vì sao phải hối hận, được nhảy nhiều như vậy, rất vui vẻ."

"Không giận sao?"

"Có tức giận, nhưng không hiểu sao không để bụng cho lắm. Em căn bản không để bụng chút thủ đoạn này của bọn họ."

Vương Nhất bác 17 tuổi không xuất đạo được, yên ắng ba năm, không có công ty không có người đại diện, không có hoạt động thương mại, tên của cậu vẫn ở top 30 bảng đơn các nghệ thuật có lượng fan lớn nhất, sôi nổi nhất, không hề lọt ra ngoài top.

Cậu cũng tốt, các fan của cậu cũng tốt, đều biết cậu sẽ trở lại.

"Chúng tôi chờ cậu."

Cậu về đến nhà, đầu tiên là ngủ một giấc, ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Ngủ đến mức ca ca cậu sốt ruột, mấy lần ghé vào bên người thăm hơi thở. Cậu trong lúc ngủ mơ mặt mày giãn ra, không chút bố trí phòng vệ, Tiêu Chiến nằm bên cạnh cậu, thấy vận mệnh có chút thần kỳ.

Cuộc sống đối với thiếu niên thật sự tàn khốc.

Cuối cùng lại đem cậu giao phó vào tay Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác là đói tỉnh, cậu vừa mới giật giật, người trong lồng ngực liền mở mắt.

Tiêu Chiến rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, mắt còn mang một tầng hơi nước, mở miệng nói chuyện còn có chút làm nũng: "Vương Nhất Bác."

"Ơi?"

"Anh nằm mơ thấy em, ở tòa nhà chỗ anh học mỹ thuật. Anh nhìn thấy em, em đang đứng ở cửa phòng dạy nhảy ngó vào xem. Vương Nhất Bác bé nhỏ, rất là đáng thương."

"Đấy là em sao? Chúng ta từng gặp mặt sao?"

"Ừ."

Chúng ta từng gặp mặt.

Thật lâu, thật lâu trước đây.

Thần ngủ lúc ngủ không ai dám chạm vào, hôm nay lại có người đá ghế hắn: "Dậy, cho tớ vào."

Ngũ Kim tru lên, giọng mang lực xuyên thấu: "Lão đại!!! Ôi ôi ôi ôi! Rốt cuộc cũng đã bị loại trở về! Cậu như thế nào mới về đấy!"

Vương Nhất Bác mang cặp ném lên bàn, cậu mặc đồng phục học sinh, không làm tóc không trang điểm, thanh thanh đạm đạm, thoạt nhìn cũng không khác mấy với bạn bè cùng lứa.

Mẩu băng trôi kìm không được, cười rộ lên: "Không phải đại minh tinh à?"

Thiếu niên cười, có chút kiêu ngạo: "Chuyện đó, mấy năm nữa hẵng nói."

"Hẵng về đây, làm giáo thảo thêm vài năm cái đã."

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play