Trong một căn phòng biệt thự còn tương đối nguyên vẹn, một số người sống sót ngồi quây quần bên nhau bên ánh lửa.
" Mọi người nói xem, hai người đó thật sự muốn xây dựng một nơi trú ẩn ở đây?"
" Đừng đùa, anh nghĩ nơi trú ẩn dễ dàng xây dựng sao, chưa kể chỉ có hai người bọn họ cho dù họ thực lực mạnh thế nào, xây nơi trú ẩn cũng không phải chỉ có thực lực mạnh là được. "
" Đừng nghĩ nhiều về hai người đó, vẫn là nghĩ về bản thân chúng ta đi. Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Bây giờ nơi đây đã không an toàn. Nếu không chúng ta hãy di chuyển đến nơi của Lâm Đông đi, một nơi trú ẩn lớn với một đội quân đóng ở đó. Chỉ cần đến được nơi đó không cần phải lo lắng sợ sệt khi bị Ma Thú tấn công.
Một số người đưa ra lời đề nghị nhưng những người khác không xem trọng đề nghị đó.
" Nơi ẩn núp bên phía Lâm Đông thực sự là một nơi tốt, nhưng chúng ta sẽ đến đó bằng cách nào? Nó là 1 con đường thẳng khoảng 60km. Nếu lúc đầu đến được nơi trú ẩn của Lâm Đông, tôi sẽ không chọn ở lại nơi này. "
Ngay khi lời này vừa nói ra, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ thất vọng.
Vốn dĩ trốn trong kho lạnh dưới lòng đất, tưởng rằng sẽ an toàn, nhưng suýt chút nữa đã bị Ma Thú giết chết, nếu không có hai vị cao thủ kia đi ngang qua.....
Có người đột nhiên nói: " Nếu như hai vị cao thủ kia cũng đi tới nơi trú ẩn của Lâm Đông, vậy chúng ta cùng đi theo."
" Hừm, bọn họ đang nghĩ đến việc xây dựng một nơi trú ẩn, làm sao họ đi đến nơi trú ẩn của Lâm Đông, cho dù có đi cũng có thể không mang theo chúng ta, tôi nghĩ, tốt hơn là nên tìm cách đi đến những nơi trú ẩn nhỏ đó gần hơn. "
" Nhưng tại sao không thể ở lại đây? Hai vị cao thủ kia đã nói rõ ràng, chỉ cần chúng ta ở trong khu biệt thự này, có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta. "
Tuy nhiên, ít người tin tưởng vào điều này.
Trong lòng bọn họ lúc này, bên Đường Vũ chỉ có 2 người, lỡ như có chuyện gì xảy ra 2 vị cao thủ có thể hay không chạy tới cứu họ, mà nếu như có cứu thì sẽ không tới kịp lúc. Tại sao bọn họ không lạc quan chuyện hai người cùng nhau xây dựng một nơi trú ẩn là bởi vì nhân viên còn quá ít cho dù có thực lực mạnh đến đâu, cũng không thể tính hết các phương diện khác.
Thực ra trong lòng họ cũng hiểu rằng không có lý do gì để nhờ người khác bảo vệ mình, tuy nhiên họ hiểu về mặt lí trí và tình cảm, ai cũng mong có người cứu họ thoát khỏi khi nguy hiểm ập đến.
Đây chỉ là bản năng sinh tồn của con người.
Cuối cùng, Trần Hải Bình kết thúc chủ đề, " Thay vì suy nghĩ về điều này, tốt hơn là nên luyện thương thuật và kiếm thuật. Cho dù không thể thức tỉnh, bản thân cũng giúp cho mình có khả năng sống sót nhiều hơn."
Có một ngọn nến cháy mờ trên bàn, nhẹ nhàng đung đưa.
Trần Hải Bình lau vũ khí và định nói gì đó, đột nhiên nét mặt của anh ấy thay đổi.
" Cẩn thận! "
Trần Hải Bình ngay lập tức nắm lấy Khai Sơn Đao và nhìn ra ngoài cửa sổ căn biệt với đôi mắt trang nghiêm.
Hai ngọn đèn xanh mờ ảo trong đêm tối làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“ Đó là một con Ma Thú! ” Có người sợ hãi.
“ Không phải bọn họ nói Ma Thú khu vực này đã bị giết sạch hết rồi sao!” Có người khó hiểu hỏi.
" Ta liền biết, bọn họ chỉ có một vài người . Làm sao họ có thể đề phòng được lũ Ma Thú lang thang khắp nơi. Nếu không có bức tường thành kiên cố và tuyến phòng thủ hoàn chỉnh, sẽ không có nơi nghỉ ngơi an toàn! "
Trần Hải Bình không nói gì nhưng vung tay làm cho người khác lùi lại phía sau, hắn biết rằng cửa sổ mong manh kiểu Pháp này không thể ngăn cản được Ma Thú.
Đột nhiên ... Bùm!
Toàn bộ biệt thự đột nhiên rung chuyển, ngọn nến lạch cạch rơi xuống đất.
Một số người không biết làm gì, một số thì hét lên sợ hãi Chỉ có Trần Hải Bình, người đang nhìn chằm chằm vào con Ma Thú, chỉ hơi hơi nhìn thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống và giẫm lên con Ma Thú xuống đất.
Cuối cùng Trần Hải Bình cũng nhìn ra đó chính là vị chủ nhân mặc áo giáp bí ẩn lúc chiều, dùng một chân giẫm chết con Ma Thú.
Những người khác hít một hơi thật sâu, họ không nhìn thấy quá trình này nhưng kết quả cuối cùng ... một con Ma Thú làm cho người khác sợ hãi chỉ như một con bọ bị giẫm chết.
Sắc mặt của mọi người trông phức tạp,
Vừa rồi bọn họ cũng không tin tưởng Đường Vũ, còn lén lút nói xấu người khác, tin rằng đối phương chỉ coi bọn họ làm lao động tay chân, bất kể quan tâm đến sống chết, nhưng bây giờ ...
Ngay khi Ma Thú xuất hiện, nó đã bị vị cao thủ mặc giáp 1 chân dẫm chết, họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân bộ giáp, nhưng hình bóng lưng của vị cao thủ ấy phản chiếu chắc chắn trong con mắt của họ và không thể xóa nhòa.
Con rối số 2, người làm nhiệm vụ canh giữ lãnh thổ không bao giờ rời đi, thay vào đó, nó rút cây thương dài đâm về phía bụi cỏ cách đó không xa
Thương như sấm sét!
Nhanh chóng và phi thường!
Những người trong biệt thự còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy trên ngọn giáo xác 1 con Ma Thú bị xuyên qua y như xâu thịt nướng đồng dạng.
Lại còn có một con Ma Thú ẩn núp trong đó
Không ít người sống sót trong lòng vẫn còn sợ hãi, họ không biết đó là con Ma Thú gì nhưng họ nghĩ rằng thế giới này quá nguy hiểm.
Nhưng Trần Hải Bình nhìn mà không thể dời mắt!
Đây là một con sâu có gai!
Được mệnh danh là sát thủ trong đêm!
Lý do tại sao Trần Bình biết là do lúc trước người mạnh nhất trong hầm trú ẩn lúc đó đã chết dưới sự tấn công của một con sâu gai. Nếu không phải vì trước khi vị cường giả chết đi đã bộc phát hết tất cả sức mạnh cùng chết chung với con sâu gai, chỉ 1 con sâu gai như vậy cũng đủ làm tuyến phòng thủ của họ sụp đổ.
Nhưng một con sâu gai như vậy không có sức phản kháng lại nó giống như 1 que thịt nướng bị cây thương xuyên qua.
Trần Hải Bình hô hấp gấp rút 2 mắt tròn xoe, hôm nay có lẽ là ngày mà anh ta cảm thấy sốc nhất trong tháng qua.
Số Hai kéo theo con sâu gai và biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại những người sống sót này, mỗi người đều trợn tròn mắt, thật lâu không nói nên lời.
Vài phút sau, những người này từ trong cú sốc mới tỉnh lại.
" Chúng ta ... sống sót rồi? "
“ Phải. ” Ai đó nhìn về hướng mà số 2 đã biến mất, với vẻ tội lỗi, “ Có lẽ… chúng ta không nên nghi ngờ họ, hãy nhớ những gì họ đã nói, miễn là chúng ta ở lại đây và làm việc cho họ, liền có thể bảo hộ sự an toàn của chúng ta, còn cung cấp đồ ăn thức uống nữa. Tôi nghĩ chúng ta có thể lưu lại nơi này. "
" Đúng vậy a, đi tới đâu trong những ngày tận thế này cũng vậy, ở lại đây đi, ít nhất còn được ăn."
………………
Trong bản đồ lãnh thổ, hai chấm đỏ từ từ tan biến, ở bên cạnh, một vài chấm vàng đại diện cho trung lập nhấp nháy vài cái, cuối cùng biến thành chấm xanh đại diện cho chính mình.
Dấu chấm màu xanh lá cây không có nghĩa là những người đó đã tin tưởng hắn, nhưng trong thời đại tận thế, dù họ chưa dễ dàng tín nhiệm, nhưng sự thay đổi này đã tương đương tán đống hắn thế là đủ rồi!
Đường Vũ đến khoảng đất trống phía sau lâu đài, dưới chân đã chất thành đống gỗ phế thải. Đây là những vật liệu khi những người sống sót vận chuyển đến khu biệt thự, sau khi họ đã vận chuyển lương thực xong.
" Cuối cùng, công trình kiến trúc Lãnh Địa đầu tiên có thể được xây dựng."
Lâu đài của Lãnh Chúa không phải là một tòa kiến trúc lãnh thổ thực sự, mà là một công trình hạch tâm của lãnh thổ được liên kết với cấp độ của Lãnh Địa. Lúc này đã là ngày thứ hai sau khi hệ thống thu được đủ tài nguyên để xây dựng công trình thứ nhất, Đường Vũ cảm thấy tốc độ quá chậm. May là nhờ gặp những người sống sót này, nếu phải hi sinh thời gian số 1 và số 2 săn đuổi Ma Thú sang làm công việc thu gom vật liệu, có trời mới biết tiến độ sẽ bị trì hoãn bao lâu.
Mở bảng điều khiển của tòa nhà và chọn quán rượu.
Xây dựng !
"Ding Dong! Để xây dựng một quán rượu, cần tiêu tốn 200 viên Nguyên Tinh và 100 gỗ."
Trước mặt hắn, phảng phất như có một lực vô hình kéo đi, miếng gỗ đặt trên mặt đất bay ra khỏi làn không khí loãng, dựng lên một bộ khung kiến trúc của một quán rượu.
Sau đó, trong túi Nguyên Tinh biến thành một đốm sáng rồi biến mất và hòa vào khung kiến trúc, giống như sảnh chính của thành phố vừa được hoàn thành. Khung nhà của quán rượu trước mặt hắn đã thay đổi đáng kể, và 1 kiến trúc cổ xưa quán rượu xuất hiện trước mặt Đường Vũ.
Đường Vũ nóng lòng bước vào quán rượu.
Quán rượu không lớn, chỉ có một tầng và diện tích chỉ 50 hoặc 60 mét vuông. Trong quán rượu có một vài cái bàn ghế, một cái quầy, Đường Vũ thậm chí còn nhìn thấy phía sau quầy đầy ắp đồ uống.
Cũng giống như một quán rượu bình thường thực sự, nó không lộng lẫy như lâu đài của lãnh chúa mà đây chỉ là vẻ bề ngoài. Chức năng thực sự của quán rượu là chiêu mộ những nhà thám hiểm.
Đây là thứ mà Đường Vũ cần nhất lúc này, chỉ cần trả giá hợp lí là có thể ký hợp đồng với mạo hiểm giả và có được lòng trung thành từ họ.
Bất kể là phát triển Lãnh Địa hay hoàn thành thêm những ý tưởng khác, trước tiên phải có đủ nhân lực để bắt đầu. Trong số đó, nhân lực đáng giá tin cậy là đặc biệt quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT