Trần Hải Bình bước lên phía trước, " Mỗi phút mỗi giây đều quý giá trong những ngày tận thế. Tôi sẽ nói ngắn gọn. Những người sống sót cho dù các vị có làm lựa chọn như thế nào, nơi ẩn núp sẽ luôn là hàng rào bảo vệ nhân loại khỏi ma thú xâm lấn. Thời gian kế tiếp, mong mọi người xếp hàng một cách trật tự, bất kể mọi người có làm nhân viên thường trú hay nhân viên lưu động , trước hết hãy đăng ký một số thông tin cá nhân cơ bản tại đây. "
" Khi đăng ký thông tin, nếu ngươi muốn trở thành cư dân thường trú của nơi ẩn núp, ngươi có thể ứng tuyển vào nhiều vị trí khác nhau tùy theo nguyện vọng cá nhân và khả năng chuyên môn của mình. Nơi trú ẩn sẽ tiến hành đánh giá đơn giản các ứng viên trong thời gian sớm nhất ..."
Sau khi Trần Hải Bình nói xong, hiện trường yên lặng một lúc, một số người sống sót đã sẵn sàng xếp hàng.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói đầy phẫn uất phát ra từ đám đông, như thể họ đã chịu sự ủy khuất rất lâu.
" Thông báo nói rằng sau khi trở thành cư dân, chúng tôi phải tuân theo sự phân công, công việc của nơi trú ẩn. Vậy thì làm sao chúng tôi biết được liệu nơi trú ẩn của các người có sắp xếp công việc chịu chết cho chúng tôi hay không!"
Những người sống sót đang chuẩn bị xếp hàng thì đột ngột dừng lại.
Không phải ai cũng tin tưởng vào nơi trú ẩn, và ngay cả một số người sống sót đã sống sót nhờ sự giải cứu nơi trú ẩn cũng có thể không biết ơn lắm.
Đây là bản chất của con người.
Và câu này chỉ nói lên nỗi lo lắng bên trong của họ.
Trần Hải Bình mặt tối sầm lại, ánh mắt đảo qua đám người, nhưng không tìm được người nói.
Rõ ràng.
Điều này đã được chuẩn bị sẵn, đã được giấu trong đám đông, chờ đợi một cơ hội.
Trần Hải Bình nghĩ tới hôm nay chuyện này sẽ không thuận lợi cho lắm, nhưng anh không ngờ rằng một số người lại lo lắng , gấp gáp đến mức, đăng kí chưa bắt đầu đã xông tới quấy rối rồi.
Những người này đến cùng muốn làm gì.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. " Nơi trú ẩn sẽ không sắp xếp cho bất kỳ ai chết hoặc công việc không thể hoàn thành. Nếu như trong lòng còn có lo nghĩ, không tin tưởng hoặc không thể chịu được những ràng buộc của chế độ, các ngươi có thể ở lại như một người nhân viên lưu động tại nơi ẩn núp."
" Ha Ha, nghe hay đấy. Nếu không trở thành nhân viên thường trú, nếu không tuân theo mệnh lệnh của các ngươi, ngươi sẽ cắt lương thực của chúng ta và đuổi chúng ta ra khỏi nơi trú ẩn! Cái này có cho chúng ta quyền lựa chọn không!"
Giọng nói đanh thép lại vang lên.
Nó gây ra một sự náo động giữa đám đông, một số người sống sót thì thầm, và cảnh tượng dần dần phát triển thành một tình huống không thể kiểm soát.
Trần Hải Bình đôi mắt đầy nghiêm nghị.
Lần này, anh đã tìm được chủ nhân của giọng nói phát ra.
Người thức tỉnh chỉ là một trong số ít những người anh ta chú ý đến.
Hắn chính là muốn nói cái gì.
Một giọng nói yếu ớt nổi lên.
" Đây là một nơi trú ẩn."
" Ở đây phải tuân thủ nội quy, nếu như không làm được thì có quyền ra đi không ai cản."
" Bây giờ là thời gian đăng kí. Thông báo nói rõ ràng các ngươi có quyền lựa chọn, nhưng ở đây, tôi muốn nói thêm một điều ... "
" Bạn không có quyền chất vấn. "
Như một cơn gió thoảng qua gương mặt
Nhưng có một sự ớn lạnh thấu xương.
Hơi thở của những người sống sót bị ngưng trệ.
Theo tiếng nói mọi người đều nhìn lại, 3 bóng người từ bên trong khu biệt thự bước ra.
Người dẫn đầu là một thanh niên mặc đồ thể thao, theo sau là một người đàn ông mạnh mẽ và một cô gái mặc áo choàng.
"Đó là đội trưởng lạnh lùng La Triết! "
" Nữ thần băng giá!"
La Triết thường được nhìn thấy bởi những người sống sót, cái biệt danh này dần dần có được vì anh ta thường giữ khuôn mặt của mình xụ xuống.
Y Liên, những người sống sót cũng chưa từng thấy qua Y Liên ra tay, chỉ là khí thế Y Liên lãnh khốc, từ bên trong áo choàng có thể thấy được dung nhan xinh đẹp, đây là càng để cho những người sống sót cảm thấy mơ hồ, mong muốn nhìn thấy được nữ thần, cũng không thể nào tức giận với nữ thần.
Đây là cái tên được dùng khi thảo luận riêng tư, nên tự nhiên họ không dám gọi trực tiếp.
Khi những con ma thú xung quanh khu bảo tồn ngày càng trở nên hiếm hoi, hầu hết những người đến sau đều không có cơ hội nhìn thấy hai người họ ra tay.
Chỉ những người lần đầu tiên đến nơi trú ẩn mới thấy được sức mạnh đáng sợ, và chân thành ngưỡng mộ Y Liên và La Triết.
Đường Vũ đi tới trước mặt hai người,
Dù rất nhiều người sống sót chưa bao giờ nhìn thấy qua, có thể đoán rằng đây chính là giám đốc nơi ẩn núp.
Đinh Cường ánh mắt hơi ngưng trọng.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát cận cảnh vị giám đốc nơi trú ẩn thần bí này.
Hắn chưa bao giờ xem thường nơi trú ẩn, vì ngày hôm nay nhất định phải thành công, hắn đã lên rất nhiều kế hoạch.
Bỗng nhiên, hắn ngẩn người
" Tại sao không có khí tức của người thức tỉnh? Giám đốc Đường chỉ là một người bình thường?!"
Anh không thể tin được làm thế nào mà người bình thường lại trở thành giám đốc của một nơi trú ẩn.
Sau đó Đinh Cường mỉm cười.
Nếu Giám đốc Đường là một trong ba người đứng đầu nơi trú ẩn, chỉ là một người bình thường, thì xác suất thành công của họ có thể tăng từ 90% lên 100%.
Ổn rồi!
Ở phía bên kia, một số người đang theo dõi.
" Lão tam, ngày hôm qua tên Đinh Cường đến tìm chúng ta, ngươi tại sao trực tiếp cự tuyệt."
Người thanh niên đeo kính, được gọi là lão tam, nâng gọng kính lên, " Anh muốn lên bàn thờ sớm? Đi theo đám ngốc đó để thương lượng các điều kiện với nơi trú ẩn?"
Bên cạnh đại hán giọng nói có chút tiếc nuối, " Vậy thì đừng từ chối dứt khoát như vậy, nếu bọn họ thành công thì chúng ta cũng thua thiệt rồi."
Người thanh niên đeo kính lắc đầu, " Nếu như dây dưa không ngừng với đám đó, bị nơi ẩn núp ghi vô sổ đen cùng với đám Đinh Cường và những người sống sót kia, thì ..."
Hắn ta không nói nữa
Bị buộc phải trở thành tù nhân, mấy người khẳng định không có cam lòng. Nhưng mà, thanh niên đeo kính mắt kia vẫn tương đối còn tỉnh tảo, nơi ẩn núp nắm giữ lực lượng khẳng định không phải mặt ngoài nhìn qua đơn giản như vậy, vẻn vẹn bức tường thành hùng vĩ, những con robot, liền lộ rõ ràng 1 phần của nơi ẩn núp rồi. Nếu mà hiển lộ thật sự thì sẽ như thế nào, trong lòng thanh niên đeo kính có 1 cảm giác sợ hãi.
Mặc dù đây là kiệt tác của người có năng lực, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, người có năng lực này mạnh khủng khiếp.
…………
Lúc này, trật tự mới ổn định trở lại.
Những người sống sót bắt đầu đăng ký, và một hàng dài nhanh chóng hình thành tại bàn viết.
Đinh Cường âm thầm nhíu mày
Vốn dĩ hắn nghĩ rằng với vụ việc bí mật âm thầm sinh sự vừa rồi có thể khơi dậy cảm xúc cho những người sống sót, nhưng hắn không ngờ lại có nhiều người sống sót tin tưởng vào nơi trú ẩn như vậy.
Là một người thức tỉnh, hắn không hiểu khó khăn sinh tồn của những người sống sót bình thường, có thể may mắn đến được nơi trú ẩn, vẫn là 1 nơi có đãi ngộ rất tốt, cho dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, những người này cũng sẽ không do dự đăng kí
Không vì cái gì khác, chỉ đối với thức ăn có thể nhét đầy bao tử là mãn nguyện rồi.
Mặc dù có hơi ngoài dự định, hắn cũng không bất ngờ
Để những người sống sót mất niềm tin vào nơi trú ẩn, đây chỉ là một kế hoạch từ trước.
Nếu thành công, tự nhiên có thể tiết kiệm được không ít sự tình, ngay cả khi không thể, hắn tin rằng mình có thể gieo mầm nghi ngờ vào trái tim của nhiều người sống sót.
Tiếp theo, hắn còn có ba kế hoạch cho ABC!
Đây là kinh nghiệm của hắn trong việc lập kế hoạch, nhiều thêm 1 số tình huống dự phòng, để đề phòng có sai sót.
Đinh Cường nở một nụ cười nhạt.
Hắn chậm rãi bước ra ngoài, cùng với một số người đã thức tỉnh khác.
Hắn lớn tiếng nói: " Chờ đã, ta có phản đối. "
" Nơi ẩn núp của các ngươi có chế độ gì, ta không quan tâm, nhưng nếu chỉ nói mấy câu đơn giản, liền để cho những người thức tỉnh bán mạng cho các ngươi, cái kia cũng không có thành ý chút nào a. "
" Yêu cầu của chúng tôi không cao, tham chiếu với những nơi ẩn núp khác, chúng tôi là những người thức tỉnh, chúng tôi ít nhất phải có địa vị cấp cao đồng dạng và phải dành cho chúng tôi sự ưu ai mà chúng tôi xứng đáng có được. Ngày thường không thể hạn chế chúng tôi hoạt động, phải cung cấp đồ ăn phong phú, cùng thu xếp chỗ nghỉ ngơi, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ phụ trách 1 tí, ví dụ: quản lí người sống sót, hoặc lúc ma thú tấn công, chúng tôi sẽ xuất lực ra ngăn cản. "
Quản lý những người sống sót? Đối với họ, đó hoàn toàn không phải là một sự đóng góp, mà thay vào đó cho họ cơ hội để vắt kiệt dầu và nước từ những người sống sót.
Đối với việc chống lại ma thú? Đinh Cường dù sao cũng đã lên kế hoạch rồi, chỉ cần làm qua loa 1 tí là được, nếu nơi trú ẩn không giữ được, hắn nhất định sẽ không chần chừ mà chuồn đi trước.
Vấn đề này hắn đã quá quen thuộc.
Trong nơi trú ẩn nhỏ nơi hắn từng ở, khi con ma thú tàn sát những người sống sót, hắn đã sớm lấy thức ăn được tích trữ trong hầm và bỏ trốn.
Sau khi Đinh Cường nói xong, một số người thức tỉnh khác đã sớm chuẩn bị cũng đồng ý, rối rít a dua hùa theo.
" Đúng vậy, Phúc lợi phải cao, giống như đồ ăn anh thường cung cấp, gấp hai ba lần, cũng không sai biệt lắm."
" Còn về chỗ ở, chúng ta là người thức tỉnh, mỗi người mỗi cái biệt thự, vấn đề này cũng không quá phận đi, không có người thức tỉnh như chúng ta đến bảo vệ, nơi trú ẩn còn gì nữa đâu mà an toàn. "
Đinh Cường như nắm chắc thắng lợi trong tay và chờ đợi câu trả lời từ nơi trú ẩn.
Sự chú ý của những người sống sót trong hàng cũng bị thu hút.
Nhiều người nhận ra rằng chắc hẳn Đinh Cường , khẳng định cùng cái kia thanh âm ban đầu sẽ không thoát khỏi liên quan.
Bọn hắn cũng có thể thấy rằng chỉ cần nhân cơ hội này để đưa ra các điều kiện, khi nói rằng uy hiếp cũng không đủ Tuy nhiên, hầu hết những người sống sót vẫn hy vọng rằng Giám đốc Đường sẽ đồng ý.
Mặc dù yêu cầu của Đinh Cường hơi quá đáng, nhưng những gì hắn nói không phải là không có lý.
Nếu Giám đốc Đường không đồng ý, không có đủ những người thức tỉnh, thì nơi trú ẩn sẽ làm gì để chống lại ma thú?
Điều quan trọng nhất đối với một nơi ẩn núp là phải có một môi trường an toàn, và gốc rễ của sự an toàn không phải đến từ những người thức tỉnh sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT