Mọi chuyện suôn sẻ, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Khi Trang Minh Tâm hai mươi lăm tuổi thì hoài thai lần nữa.

Cũng giống như năm đó hoài thai Niên Ca Nhi, lần này cũng là bất ngờ hoài thai.

Hài tử chú trọng duyên phận, tuy nàng không có ham muốn mãnh liệt sinh đứa thứ hai, nhưng nếu đã tới thì chứng tỏ là có duyên phận mẫu tử mẫu nữ với nàng, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện gì ngăn cản.

Ngược lại với thái độ lạnh nhạt của nàng, Dục Cảnh đế lại vui vẻ đến điên rồi, cảm thấy cuối cùng thì tiểu khuê nữ mà hắn từng gặp trong mơ cũng xuất hiện rồi.

Vì vậy hắn nhảy cẫng lên, lại kêu Tượng Tác Giám làm ra giường điêu khắc cho trẻ sơ sinh, còn kêu cả Thượng Y Cục nhanh chóng làm ra xiêm áo của trẻ sơ sinh, rồi lại cho người vơ vét những thứ đồ chơi mà tiểu cô nương sẽ yêu thích, hưng phấn đến hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay lên trời.

Nhưng hoài thai đến tháng thứ mười, khi sinh, không ngờ lại sinh ra một tiểu hoàng tử.

Bà đỡ ôm ngũ hoàng tử ra, mặt tràn ngập vẻ vui mừng báo tin vui cho Dục Cảnh đế: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hạ sinh một hoàng tử, mẫu tử bình an.”

Mắt Dục Cảnh đế trợn trừng đến suýt rơi ra khỏi hốc mắt, cao giọng chất vấn: “Người nói cái gì đó? Sinh ra một hoàng tử? Không phải là công chúa sao?”

Khóe miệng Trịnh thái hậu giật giật, tức giận nói: “Con kêu lớn tiếng như vậy là gì? Cẩn thận kinh động đến ngũ hoàng tử.”

Trong lòng nhi tử nghĩ gì, dĩ nhiên là Trịnh thái hậu biết, không chỉ có bà ta biết, mà trên dưới hoàng cung này không có ai là không biết, không ai là không hiểu.

Thậm chí, cả toàn bộ Đại Tề này cũng không có người nào không biết, không ai là không hiểu.

Nghe nói là lễ bộ ngay cả tước hiệu để phong cho công chúa cũng đã lặng lẽ nghĩ xong rồi, rất sợ hoàng thượng hưng phấn quá mức, không kịp đợi tiểu công chúa ra đời đã phong công chúa luôn rồi.

Bây giờ kết quả lại trái với ý muốn ban đầu, có thể tưởng tượng được là hắn có bao nhiêu thất vọng.

Nhưng Trịnh thái hậu lại rất vui mừng.

Dưới gối nhi tử không có nhiều con cái, tổng cộng cũng chỉ còn lại ba hoàng tử sống sót, tam hoàng tử còn có huyết mạch không rõ ràng, không khỏi có chút đơn bạc.

Nhưng mà tình cảm đế hậu lại vô cùng một lòng, những phi tần khác hoàn toàn không có cách nào tiếp cận cơ thể hắn, muốn khai chi tán diệp cũng không được.

Cách sáu năm, Trang Minh Tâm lần nữa hoài thai, lại còn hạ sinh ra một hoàng tử, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Từ đây bà ta không còn phải lo lắng chuyện gì, có thể ngủ không lo nghĩ gì nữa rồi.

Dục Cảnh đế bị Trịnh thái hậu khiển trách một trận, ngoài miệng thì không lên tiếng, nhưng trong lòng lại buồn rầu không vui.

Tiểu cô nương chờ mong mười tháng, tại sao lại biến thành một tên tiểu tử thối chứ?

Có một Niên Ca Nhi tranh giành Trang Minh Tâm với hắn thì cũng thôi đi, cũng may là sau khi Niên Ca Nhi học vỡ lòng đã dọn đến cung Dục Khánh, chỉ khi dùng bữa trưa và bữa tối mới tới cung Khôn Ninh, không có cách nào quấy rầy cuộc sống gia đình của phu thê bọn họ nữa.

Ai ngờ bây giờ lại thêm một tên tiểu tử thối nữa!

Đúng là làm người ta phát điên mà!

Hắn nhìn ngũ hoàng tử nhăn nheo đỏ hỏn giống như một con khỉ bên trong tã lót, phun khí ra từ lỗ mũi một cái.

Hừ, còn xấu xí hơn cả Niên Ca Nhi lúc được hạ sinh nữa!

Sau đó lại thấy Trịnh thái hậu ôm thằng nhóc đi qua, tán dương không ngớt: “Yo, nhìn lông mi và mắt này xem, cứ như là một khuôn đúc ra với mi mắt của hoàng thượng vậy, mũi và miệng thì giống hoàng hậu… Đúng là giống hoàng huynh của thằng nhóc khi còn bé y như đúc, tương lai nhất định sẽ là một tiểu mỹ nam.”

Dục Cảnh đế nhếch mép lên một cái, bản lãnh mở mắt nói mò của thái hậu đúng là đủ cao, đồ xấu xí giống một tiểu lão đầu như vậy mà cũng có thể khen đến nở hoa.

Nhưng thái hậu tự khen thì cũng thôi đi, lại còn dương mắt nhìn về phía hắn, hỏi ý kiến của hắn: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Hắn có thể nói thẳng ra sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi!

Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói lời phụ họa: “Mẫu hậu nói đúng, ngũ hoàng tử đã chọn hết những chỗ tốt của trẫm và hoàng hậu, tương lai nhất định không thể nào xấu xí được.”

Trịnh thái hậu bĩu môi, khen ngũ hoàng tử thì cũng thôi đi, lại còn không quên nhân tiện khen luôn cả bản thân và hoàng hậu, đúng thật là một tên tự luyến.

Dục Cảnh đế rất sợ Trịnh thái hậu lại buộc hắn nói những lời trái lương tâm nữa, thấy phòng đã được dọn dẹp xong rồi, vội vàng đứng lên, nhanh chân chạy vào.



Trong đông thứ gian, Trang Minh Tâm nằm ngửa trên noãn kháng, tuy cơ thể yếu ớt, nhưng tinh thần lại khá tốt.

Căn cơ thân thể của nàng tốt, mấy năm này cũng không lơ là rèn luyện, vả lại cũng là hoài thai lần thứ hai, từ khi vỡ nước ối đến khi sinh xong, từ đầu đến cuối cũng chỉ mất có một giờ, thuận lợi đến nỗi nàng cũng phải chép miệng.

Dục Cảnh đế ngồi vào mép giường, nắm lấy tay nàng, ân cần hỏi han: “Tử Đồng có chỗ nào khó chịu không? Y nữ đã bắt mạch chưa? Nói thế nào?”

Ban đầu khi thái y viện đưa y nữ đến cho Trang Minh Tâm thì hắn sao cũng được, bây giờ coi như đã hiểu ra rồi, đúng là rất cần thiết bố trí y nữ.

Nếu như lúc sinh xảy ra chuyện rắc rối gì, y nữ có thể trực tiếp kiểm tra tình trạng, so với thái y vì chuyện nam nữ khác biệt mà chỉ có thể đoán mò thì có ưu thế cực lớn.

Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp vẫn khỏe, Trương y nữ đã bắt mạch cho thần thiếp rồi, cũng không có gì đáng ngại.”

“Vậy thì tốt.” Dục Cảnh đế thở phào một hơi, đưa tay lên vuốt những sợi tóc hỗn loạn trên trán giúp nàng, cười hỏi: “Có đói bụng không? Muốn ăn gì thì cứ nói, trẫm sẽ kêu người làm cho nàng.”

“Thần thiếp không đói.” Trang Minh Tâm cự tuyệt, trước khi sinh sợ là quá trình dài mà nửa đường nản lòng, cho nên nàng đã ăn không ít thức ăn rồi, lúc này vẫn còn no lắm.

Nàng giương mắt nhìn vẻ mặt của hắn, thấy biểu cảm của hắn ôn hòa, không nhìn ra được một chút vẻ thất vọng nào.

Nhưng đã là phu thê mấy năm, tâm tư của hắn làm sao có thể giấu được nàng cơ chứ?

Nàng liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “Thần thiếp vô năng, không thể hạ sinh công chúa cho hoàng thượng, chắc là hoàng thượng đang vô cùng thất vọng nhỉ?”

“Tử Đồng nói gì vậy.” Dục Cảnh đế giống như là phải bỏng, lập tức lên tiếng phản bác: “Chỉ cần là Tử Đồng sinh, bất luận có là hoàng tử hay công chúa, trẫm đều thích cả.”

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nhìn dáng vẻ chột dạ này xem, đúng là chưa đánh đã khai mà.

Nàng dò hỏi: “Nếu không, sau này lại sinh thêm đứa thứ ba nữa?”

“Không sinh, nhất quyết không sinh nữa.” Dục Cảnh đế vội vàng khoát tay, sau cái thai thứ hai này, hắn cũng không tin vào dự báo trước trong mơ nữa.

Lỡ như thai thứ ba lại sinh ra một tiểu tử thối đi cướp người với hắn thì phải làm sao đây? Cũng không thể nhét nó lại vào trong được.

Trang Minh Tâm vô cùng hài lòng, nàng không hề cố chấp với chuyện nam nữ, sinh con thì dễ, nhưng nuôi con thì lại phải phí tâm phí sức, hai đứa đã là nhẫn nại đến cực hạn của nàng rồi.

Vì để phòng tránh hoài thai bất ngờ lần nữa, về sau dưỡng cơ thể tốt, là nàng có thể uống thuốc ngừa thai thái y viện mới nghiên cứu điều chế ra rồi.

Dĩ nhiên, thuốc ngừa thai cũng có tác dụng phụ.

Tác dụng phụ là dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con, nhưng vốn dĩ nàng cũng không có ý định sinh con nữa, cho nên với nàng mà nói thì không tính là điều gây hại, ngược lại còn là chuyện tốt.

Nàng cười nói: “Đúng lúc thần thiếp cũng không muốn mang vạ vào thân nữa, có hai người huynh đệ chúng nó là được rồi.”

Đang nói chuyện thì bà đỡ bế ngũ hoàng tử vào, đặt lên giường dành cho trẻ sơ sinh.

Trang Minh Tâm nghiêng đầu ngó nhìn tiểu hài tử vừa ngủ vừa ngậm lấy bàn tay nhỏ bé, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm từ ái: “Tiểu gia hỏa này còn xấu xí hơn cả ca ca của thằng nhóc lúc vừa mới sinh nữa.”

“Đúng vậy, còn xấu xí hơn cả Niên Ca Nhi.” Dục Cảnh đế tán đồng phụ họa theo, quả nhiên không phải là hắn có thành kiến, mà là tiểu tử thối này xấu thật.

Thấy Trang Minh Tâm ngẩng đầu lên như có điều suy nghĩ, hắn lại vội vàng đổi lời ngay lập tức: “Nhưng mẫu hậu đã nói, khi sinh càng xấu xí thì trường thành lại càng đẹp, sau này thằng nhóc nhất định sẽ còn đẹp hơn cả Niên Ca Nhi.”

“Mới không phải, Niên Ca Nhi là đẹp nhất.”

Màn cửa bị vén lên, Niên Ca Nhi mặc trang phục thái tử màu vàng sáng trên người bĩu môi tiến vào, mặt đầy vẻ không vui trợn mắt nhìn Dục Cảnh đế.

Trang Minh Tâm cười nói: “Niên Ca Nhi đến nhìn đệ đệ sao?”

“Dạ phải, nhi thần nghe người ta nói mẫu hậu sinh ra một đệ đệ, nên đã nhanh chóng xin nghỉ với thái phó, đến để xem mẫu hậu và đệ đệ.” Niên Ca Nhi vội vàng bước nhanh tiến lên, hành lễ với Trang Minh Tâm và Dục Cảnh đế trước, sau đó thò đầu nhìn vào trong giường dành cho trẻ sơ sinh.

Thằng bé lập tức kinh ngạc “A” lên một tiếng: “Sao đệ đệ lại xấu xí như vậy?”

Dục Cảnh đế hừ một tiếng: “Con đừng có mà chó chê mèo lắm lông, ban đầu khi con vừa mới được sinh ra cũng chẳng đẹp hơn đệ đệ con đâu, da cũng đều nhăn nheo đỏ hỏn như một con khỉ vậy.”

Rõ ràng là Niên Ca Nhi không tin: “Không thể nào, nhi thần mới không xấu như vậy đâu.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Phụ hoàng con cũng không lừa gạt con đâu, khi con vừa mới được sinh ra cũng giống vậy đó.”

Dừng lại một chút, lại cười nói: “Nhưng tiểu hài tử lớn rất nhanh, chưa tới một tháng là sẽ trở nên trắng trắng mềm mềm đó.”

“A.” Niên Ca Nhi đáp một tiếng với vẻ không quá để tâm, trong đầu nghĩ, lại chờ một tháng nữa là có thể biết được phụ hoàng và mẫu hậu có lừa dối mình hay không ngay mà.

Cũng tại vì bình thường thằng bé đã bị Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm liên hợp lừa gạt nhiều rồi, nên không thể không sinh lòng cảnh giác.

Trang Minh Tâm cũng không nói nhiều, sự thật thắng hùng biện, một tháng sau tự nhiên sẽ thấy rõ thôi.



Thời gian một tháng đảo mắt đã trôi qua, bởi vì ngũ hoàng tử được sinh ra vào tết nguyên tiêu nên được đặt tên là Thịnh Nguyên, nhũ danh là Nguyên Ca Nhi, quả nhiên là ngoại hình đã có thay đổi lớn.

Làn da đỏ hỏn nhăn nheo, nay đã trở nên trắng nõn mịn màng, lông mày rậm, mắt phượng hẹp dài, sống mũi trông đã có dáng cao, miệng đỏ phơn phớt, cánh tay và chân thì giống như ngó sen vậy.

Niên Ca Nhi là một người nhan khống, lập tức liền bị cảm hóa.

Sáng sớm mỗi ngày đều đến nhìn đệ đệ một lần, cả buổi trưa cũng đều ở cung Khôn Ninh không nói, sau buổi học cũng lại vội vã chạy tới, ở lại đến giờ đi ngủ mới bị Dục Cảnh đế đuổi đi.

Ngay cả Dục Cảnh đế cũng không ghét bỏ như lúc trước nữa, những lúc Trang Minh Tâm ngẫu nhiên bận rộn, hắn còn thay tã giúp nữa.

Dĩ nhiên cái giá của việc thay tã là không hề nhỏ.

Hắn hướng về phía Nguyên Ca Nhi mặt đang lơ mơ, uy hiếp nói: “Tiểu tử thối, sau này giang sơn là của hoàng huynh con, việc phụng dưỡng là của con, nếu như con là dám bất hiếu thì sẽ để cho hoàng huynh của con tước đi tước vị của con, đày con đến Tây Ninh ăn cát đó!”

Khóe mắt nhìn thấy Trang Minh Tâm đi tới, bỗng chốc hắn liền thay đổi vẻ mặt, vỗ nhẹ lên cơ thể nhỏ bé của Nguyên Ca Nhi, khẽ ngâm nga khúc nhạc thiếu nhi mà Trang Minh Tâm thường hay hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của ta…”

Trang Minh Tâm: “…”

Giả vờ cứ như là một từ phụ vậy.

Nhưng nhĩ lực của nàng thính hơn người, những gì hắn vừa mới nói, nàng đều nghe được hết, một chữ cũng không sót.

Nhưng nàng cũng không uốn nắn được.

Lớn bé phải có thứ tự, giang sơn vốn là của trưởng tử Niên Ca Nhi, không có chỗ cho Nguyên Ca Nhi.

Nhưng chuyện phụng dưỡng bọn họ, đó chính là lời nói vô căn cứ, bọn họ có địa vị, có tiền bạc, có người hầu hạ, cũng không phải là bách tính nghèo khổ, phụng dưỡng cũng chỉ là một danh tiếng thôi, không cần Nguyên Ca Nhi phải làm gì cả.

Có đến nỗi phải để cho Niên Ca Nhi tước đi tước vị của Nguyên Ca Nhi không? Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, Niên Ca Nhi thương Nguyên Ca Nhi hơn bất kỳ ai, làm sao có thể đối xử với đệ đệ như vậy được chứ?

Nàng giả vờ tán dương: “Hoàng thượng càng ngày càng ra dáng phụ thân rồi đó.”

Dục Cảnh đế được khen, cái đuôi lập tức vểnh lên, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ đoan chính, giả vờ khiêm tốn nói: “Tử Đồng quá khen, trẫm còn phải học tập nhiều chỗ nữa.”

Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, cái tính tình kiêu ngạo lại giả vờ khiêm tốn này của hắn, sợ là cả đời này cũng không thay đổi được.

Khụ, không thay đổi được cũng không sao.

Lén lút nói, thật ra thì cũng rất đáng yêu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play