Quả nhiên là Man tộc đúng như dự liệu, trước và sau khi lập động đã khấu quan, ý đồ dựa vào những nạn dân gặp khốn cảnh nên phải cướp bóc vật tư ở biên thành Đại Tề.

Phụ thân của Di quý phi là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích đã đối kháng với Man tộc nhiều năm, đã sớm chuẩn bị xong cho đợt này.

Nửa năm trước đã bắt đầu gấp rút thao luyện binh lính, còn dâng sổ con lên cho Dục Cảnh đế, thỉnh cầu tích trữ quân lương trước thời hạn.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, một khi đã đồng ý thì dưới tình hình có đầy đủ binh mã và quân lương, nếu như Tôn Kích có dị tâm, chỉ sợ sẽ trở thành họa lớn.

Thậm chí sẽ gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc.

Nhưng mà Tôn gia mấy đời trung lương, từ trước đến giờ Tôn Kích luôn một lòng trung thành với Đại Tề, Dục Cảnh đế cũng có đủ tín nhiệm với ông ta, ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người, đáp ứng thỉnh cầu của ông ta.

Không chỉ như vậy, hắn còn lệnh cho xưởng thủy tinh làm hai mươi ống nhòm dưới sự giám sát của Tượng Tác Giám, thưởng toàn bộ cho Trấn Bắc tướng quân.

Tạm thời chưa nói đến phản ứng của Tôn Kích đối với chuyện này, nhưng Di quý phi lại vô cùng cảm động, chạy đến bên cạnh Trang Minh Tâm sụt sùi.

Trang Minh Tâm tỏ ra vô cùng cạn lời: “Ngươi cho dù có muốn bày tỏ cảm động thì cũng nên đi đến bên cạnh hoàng thượng mà bày tỏ, chạy tới chỗ bổn cung khóc để làm cái gì?”

Di quý phi giơ tay lên lau nước mắt, hừ nói: “Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm phụ thân của thần thiếp, nhưng nếu như không có hoàng hậu nương nương nghiên cứu ra xi măng thì biên thành cũng không có cách nào xây dựng được tường thành đao thương bất nhập, dưới tình huống mà phải đánh một trận huyết chiến với Man tộc, quân Trấn Bắc chỉ sợ là sẽ tử thương thảm trọng.”

Hơi dừng lại một chút, nàng ta lại nói: “Vả lại, nếu như không có nương nương cống hiến ra cách làm thủy tinh, thì nào có công cụ sắc bén rất có ích trong việc thám báo thăm dò tình hình địch như ống nhòm ra đời chứ? Chuẩn bị chu toàn để nghênh chiến và vội vàng ứng chiến, có thể nói là kết quả khác nhau một trời một vực.”

Trang Minh Tâm giả vờ ngu ngơ nói: “Muội muội nói cái gì vậy hả? Của lạ như cách làm thủy tinh, nếu như bổn cung mà có thì đã sớm lén kín đáo đưa cho mẫu thân bổn cung, lệnh cho bà ấy mở xưởng thủy tinh, kiếm hết tiền bạc của người trong thiên hạ này rồi, sao có thể tùy tùy tiện tiện cống hiến ra được chứ? Bổn cung sẽ rộng lượng như vậy sao?”

Di quý phi hừ lạnh một tiếng: “Hừ, người không thừa nhận cũng vô dụng thôi, chữ viết cách làm thủy tinh và cách làm xi măng giống nhau y như đúc, chắc chắn đều là bút tích của ngươi.”

“Làm sao ngươi biết được chữ viết công thức thủy tinh và công thức làm xi măng giống nhau như đúc? Theo như bổn cung được biết, công thức làm thủy tinh và xi măng đều bảo mật với bên ngoài.”

Trang Minh Tâm liếc nhìn nàng ta một cái, làm ra vẻ mặt ác độc nếu trả lời không tốt thì sẽ lập tức trị tội.

Di quý phi giảo hoạt cười một tiếng: “Thần thiếp chỉ đoán thôi, nhưng nhìn thấy hoàng hậu nương nương phản ứng như vậy, hẳn là thần thiếp đã đoán đúng rồi nhỉ?”

Trang Minh Tâm: “…”

Không được, Di quý phi này là người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, vậy mà lại đột nhiên có đầu óc lên rồi!

Nàng vẫn còn mạnh miệng: “Ngươi đừng có bêu xấu bổn cung, bổn cung không biết công thức làm thủy tinh gì đó, nếu như muội muội không tin thì có thể đi hỏi hoàng thượng.”

Danh tiếng hoàng hậu này của Trang Minh Tâm đã quá vang dội, thủy tinh ngoại trừ dùng trong dân dụng còn có rất nhiều công dụng quan trọng trong quân dụng.

Để tránh cây to đón gió lớn, bị Man tộc căm ghét, Dục Cảnh đế đã dùng lại mánh khóe cũ, lại gán danh tiếng của thủy tinh lên trên đầu vị “thần y đang dạo chơi bên ngoài” kia.

Di quý phi hừ nói: “Mặc kệ ngươi có nhận hay không, dù sao thì ta cũng đã nhận phần ân tình này của ngươi rồi.”

“Ân tình mà cũng có thể ép mua ép bán hay sao?” Trang Minh Tâm bật cười.

Sự thật đã chứng minh, Di quý phi không hổ là xuất thân võ tướng thế gia, lại từng đích thân lên chiến trường, dự đoán tình thế cũng có chút chính xác.

Ba tháng sau, tin tức biên ải thắng lớn nhanh chóng được truyền tám trăm dặm vào kinh.

Dưới công dụng báo động trước của ống nhòm, binh mã của Man tộc vừa có hành động một cái là biên thành liền nhận được tin tức, lập tức hành động.

Đại quân Man tộc chưa kịp vây bốn mặt thành mà đã trúng cạm bẫy và mai phục trước rồi, tổn thất một đống người.

Sau đó thì khí thế hung hãn bắt đầu công thành, chuẩn bị rửa mối nhục trước đó, nhưng mà tường thành được đúc từ xi măng, nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, Man tộc lại chịu nhục một lần nữa.

Vì vậy bọn họ quay ra vây thành.

Hơn nữa còn vây ba mặt biên thành cùng một lúc, đoạn tuyệt đường lui của quân tiếp viện cả hai bên.

Nếu như là thường ngày thì chỉ sợ chuyện này sẽ vô cùng khó giải quyết.

Nhưng sau khi Tôn Kích có được sự cho phép của triều đình, trước đó đã tích trữ được số lương thực chống đỡ được trong nửa năm cho toàn bộ quân dân biên thành, hoàn toàn không sợ hãi.

Vây thành được ba tháng, nhiệt độ càng lúc càng thấp, nước đóng thành băng.

Quân dân ở bên trong có ăn, có uống, có than, củi có thể sưởi ấm, nhưng Man tộc bên ngoài thành thì coi như thảm rồi.

Tuy quân lương đủ ăn, nhưng than, củi sưởi ấm lại có hạn, trong đó còn phải chừa lại một số dùng để nấu cơm nữa.

Số còn dư lại thì tướng lĩnh mới có thể có phần, những binh lính bình thường thì lại không có tư cách này.

Binh lính bị lây nhiễm phong hàn không ngừng, mấy nhóm trước còn được chữa trị, về sau đã tiêu hao hết dược liệu, cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Có những người chống đỡ qua khỏi, nhưng số người không chống đỡ nổi lại nhiều hơn.

Ba tháng sau, ngay quả quân lương cũng sắp thấy đáy rồi, nhưng lại chẳng có chút thu hoạch nào cả.

Bất đắc dĩ, nhị hoàng tử Đồ Hồn phụ trách dẫn binh Man tộc lần này chỉ đành phải hạ lệnh lui binh.

Trấn Bắc tướng quân không tốn một binh một tốt nào mà áp chế mạnh mẽ Man tộc.

Tin tức truyền tới kinh thành, trên dưới triều đình sôi trào.

Nhà nào có nhi lang nhập ngũ trong quân Trấn Bắc, hoặc là có thân quyến kiếm sống ở biên thành không khỏi cảm tạ ơn đức của hoàng hậu Trang Đức Âm đã sáng tạo ra thần vật xi măng.

Không ít nhà còn dựng lên bài vị trường sinh cho nàng.

Dục Cảnh đế cảm khái nói: “Dân gian chỉ biết đến một thứ xi măng mà đã khen Tử Đồng như vậy rồi, nếu như mà biết được trâu đậu, xi măng, thủy tinh và rượu cồn đều xuất phát từ tay nàng, chẳng phải là sẽ coi nàng thành tiên nữ hạ phàm hay sao?”

Trang Minh Tâm biết là cẩu hoàng đế thích nghe cái gì nhất, nghe vậy cười nói: “Hoàng thượng là chân long thiên tử, thần thiếp là thiên nữ, chẳng phải là xứng đôi vừa lứa sao?”

Nhất thời trên mặt Dục Cảnh liền tươi như hoa, cầm tay nàng, cười nói: “Có thê tử như vậy, phu quân còn mong gì hơn nữa chứ?”

Trang Minh Tâm vừa muốn khiêm tốn mấy câu đã thấy chỉ trong chớp mắt sau hắn đã nhướng mày lên, sửa lại lời nói: “Thật ra thì vẫn có thứ để cầu.”

Nàng lập tức liếc mắt, lại tới rồi, lại tới rồi, chỉ đợi cơ hội là lại nhắc đến chuyện sinh công chúa thôi, đúng là không còn gì để nói.

Nhưng lại ngoài dự liệu là lần này Dục Cảnh đế lại không nói ra miệng, ngược lại vô cùng tùy ý cười ha ha một tiếng: “Nhưng trẫm cũng không sốt ruột.”

Trang Minh Tâm: “…”

Dáng vẻ oán hận hắn cũng đã làm xong rồi, vậy mà lại bị đánh cho trở về, làm nàng bị mắc kẹt ở giữa không làm thế nào được.

Nàng cũng lười để ý hắn, khoác áo choàng có mũ vào, đặt tay lên tay Thôi Kiều, đến điện Giao Thái ở phía trước nhìn cung nhân thay thế cửa sổ thủy tinh.

Công bộ xây dựng xưởng thủy tinh bình thường, tốn công sức nửa năm, làm đi làm lại cuối cùng cũng làm được tấm kính thủy tinh.

Bởi vì số lượng có hạn, Trang Minh Tâm bảo người đưa đến điện Kim Loan, Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung để thay vào cửa sổ trước, thấy còn thừa ra, lúc này mới bắt đầu thay cửa sổ của cung Khôn Ninh.

Nếu như gặp ngày lễ quan trọng nào hay là sinh nhật của nàng, một hoàng hậu như nàng cần phải thăng tọa ở điện Giao Thái tiếp nhận triều bái của cung phi, nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ, cho nên cửa sổ thủy tinh được tăng cường cho điện Giao Thái.

Còn dưa lại mấy tấm khác, vừa vặn để cho chính điện Đông thứ gian, đây là nơi nàng hay ngồi nghỉ ngơi và mở tiệc, thường ngày cũng ở đây nhiều nhất.

Còn những chỗ khác, chỉ có thể chờ năm sau xưởng thủy tinh bắt đầu làm việc lại, sau khi có thành phẩm mới lại tiến hành thay đổi.

Điện Giao Thái bên này, những thợ thủ công đang bận rộn đến khí thế ngất trời, thấy Trang Minh Tâm tới, vội vàng dừng công việc trong tay lại rồi dập đầu hành lễ.

Trang Minh Tâm cười nói: “Không cần đa lễ, tiếp tục làm việc đi.”

Khi đang xem náo nhiệt thì Tướng Quân lại gặm dây dắt chó của mình rồi chạy tới, sau đó đầu nó cà cà vào bắp chân Trang Minh Tâm.

Đây là muốn Trang Minh Tâm dắt nó ra ngoài đi dạo mà.

Tới gần cửa ải cuối năm, Trang Minh Tâm bận rộn hơn ngày thường rất nhiều, lại có thêm hạng mục công việc thay cửa sổ thủy tinh nữa, đã có mấy ngày nàng chưa từng dắt nó đi dạo đàng hoàng đâu.

“Ngươi đúng là biết tìm thời cơ mà.” Trang Minh Tâm cười mắng nó một câu, cúi người cầm lấy dây dắt chó, dắt nó từ Cảnh Hòa Môn ra khỏi cung Khôn Ninh.



Đúng lúc bây giờ đang rảnh rỗi, dứt khoát dẫn nó đến Ngự Hoa Viên phía trước đi dạo một chút vậy.

Dọc theo đường nhỏ giữa cung Khôn Ninh và cung Đông Lục, không bao lâu là đã tới Ngự Hoa Viên.

Vào đông rét đậm, phần lớn hoa và cây cối đều tàn lụi, chỉ có hoa mai được trồng bên cạnh đình Vạn Xuân là còn có chút phong cảnh có thể ngắm.

Trang Minh Tâm liền dắt Tướng Quân bước đi về phía đình Vạn Xuân.

Quỳnh Phương đi theo phía sau cười nói: “Nếu như nương nương đi mệt rồi, có thể đi đến đình Vạn Xuân ngồi một chút. Từ khi Giáng Tuyết hiên thành nơi tọa ban lí sự của nương nương, đình Vạn Xuân liền thay thế Giáng Tuyết hiên, biến thành nơi các nương nương, tiểu chủ nghỉ chân, vì thế phủ Nội Vụ cũng cố ý lát hết lại đường ở đây.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Ngược lại là bổn cung gây thêm phiền toái cho phủ Nội Vụ rồi.”

Quỳnh Phương vội nói: “Nương nương nói gì đó, vốn dĩ phủ Nội Vụ phải phụ trách những công việc này mà, không thì bọn họ phải là gì đây?”

Khi chủ tớ đang nói chuyện, rất nhanh đã đến đình Vạn Xuân rồi.

Quỳnh Phương đang muốn khuyên Trang Minh Tâm đi vào nghỉ chân thì lập tức nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng thét kinh hãi: “Nhị biểu huynh, ngươi buông ta ra, nếu như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây?”

Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: “Sợ cái gì, trời lạnh, sắc trời lại vô cùng âm u, mắt thấy sắp có tuyết rơi rồi, ai ăn no dửng mỡ mà bây giờ lại chạy tới Ngự Hoa Viên đi dạo chứ?”

Trang Minh Tâm: “…”

Bị chọc trúng rồi!

Hai người ở bên trong, đừng nói đến Trang Minh Tâm có thính giác nhạy bén, cho dù là Quỳnh Phương vừa nghe cũng đã biết ngay.

Đây chính là Lương tần được thăng từ quý nhân lên làm tần khi sinh nhật Dục Cảnh đế, cùng với Ninh vương là đệ đệ ruột cùng một mẫu thân với Dục Cảnh đế.

Lương tần là nữ nhi của Tiểu Trịnh thái phi muội muội của Trịnh thái hậu, là hai di biểu huynh muội với Ninh vương.

Giọng nói của Lương tần vang lên lần nữa, nàng ta nức nở cầu xin tha thứ: “Nhị biểu huynh, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi mà, nếu như bị hoàng thượng biết, ta sẽ không được toàn mạng.”

Ninh vương cười ha ha nói: “Trong mắt hoàng huynh chỉ có mỗi Trang hoàng hậu thôi, nào có nhìn đến biểu muội chứ? Biểu muội một mình thủ phòng trống, chẳng phải sẽ tịch mịch sao? Không bằng để cho bổn vương thương yêu biểu muội thật tốt thay hoàng huynh vậy…”

Lương tần hoảng sợ nói: “Đừng mà, van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi mà, nếu như bị thái hậu nương nương biết được, bà ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ta… ưm…”

Lời còn chưa dứt thì âm thanh đã đột nhiên bị chặn lại, bên trong đang xảy ra chuyện gì, Trang Minh Tâm dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được.

Nàng lập tức cất giọng nói: “Tướng Quân, ngươi chạy chậm chút, bổn cung sắp không đuổi kịp ngươi nữa rồi…”

Lương tần nói đúng, nếu như bị Trịnh thái hậu biết được nàng ta có quan hệ không minh bạch với Ninh vương, Trịnh thái hậu cũng sẽ không tin là Ninh vương cường bức nàng ta, ngược lại sẽ cho rằng nàng ta không chịu nổi cô tịch mà câu dẫn Ninh vương.

Dẫu sao mẫu thân Tiểu Trịnh thái phi của bà ta năm đó cũng chính là làm như vậy mà.

Có lẽ đây cũng là nguyên do mà Ninh vương dám càn rỡ với nàng ta, nếu như đổi lại thành phi tần khác thì Ninh vương cũng không dám làm liều như vậy.

Mà Trang Minh Tâm cũng có thể đoán được kết quả, Ninh vương không hề bị mất một cọng tóc nào, mà kết cục của Lương tần lại thê thảm, có thể bị ban cho cái chết cũng coi như là số tốt rồi.

Bây giờ Tiểu Trịnh thái phi còn đang sống không bằng chết, nên không dám đảm bảo Trịnh thái hậu sẽ không giở trò cũ ra.

Lương tần này, từ trước đến giờ luôn tuân theo quy củ, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn nữa, chưa bao giờ gây thêm phiền phức cho Trang Minh Tâm.

Cho nên Trang Minh Tâm cũng không có cách nào làm như không nhìn thấy gì.

Quả nhiên, nàng vừa nói những lời này ra, bên trong đình Vạn Xuân là một trận hốt hoảng.

Một lát sau, Ninh vương áo mũ chỉnh tề phe phẩy quạt xếp đi ra từ đình Vạn Xuân, thấy Trang Minh Tâm, trên mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc sửng sốt một chút, ngay sau đó chắp tay hành lễ nói: “Thỉnh an hoàng tẩu.”

Sau khi hành lễ xong, hắn ta lại tán gẫu như không có chuyện gì xảy ra: “Trời lạnh mà tẩu tử lại rảnh rỗi nhàn hạ đến Ngự Hoa Viên đi dạo sao?”

Trang Minh Tâm giơ giơ dây dắt chó trong tay lên, bất đắc dĩ nói: “Trong tay bổn cung có một đống chuyện, đang bận rộn đến không thể tách ra được, vậy mà con chó ngu ngốc này lại không đợi ở trong phòng được, cứ ầm ĩ muốn ra ngoài đi dạo, ầm ĩ đến hoàng thượng cũng thấy phiền, bổn cung không thể làm gì khác hơn là vội vàng kéo nó ra ngoài, nếu không mà còn gây rối nữa thì có lẽ hoàng thượng sẽ giết thịt nó mất.”

Vì để thoát khỏi hiềm nghi mình đã nghe thấy tất cả, Trang Minh Tâm liền đổ một nỗi oan lớn lên đầu Dục Cảnh đế.

Ninh vương bật cười: “Đây đúng thật là chuyện mà hoàng huynh có thể làm ra được.”

Trang Minh Tâm ngửi thấy mùi rượu đầy trên người hắn ta, chớp mắt một cái, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi: “Vương gia là mới vào cung hay là muốn xuất cung vậy?”

Ninh vương trả lời: “Vừa mới vào, đang chuẩn bị đi gặp hoàng huynh này, ai ngờ đi được nửa đường thì cơn say bốc lên, không thể làm gì khác hơn là vào đình Vạn Xuân ngồi nghỉ…”

Trang Minh Tâm thẹn thùng nói: “Ngược lại là bổn cung làm phiền đến vương gia rồi.”

Ninh vương không quá để ý cười nói: “Hoàng tẩu nói đi đâu vậy, tiểu vương nghỉ ngơi xong rồi, đang muốn đứng dậy thì ban nãy hoàng tẩu lại tới đúng lúc.”

“Không quấy rầy vương gia là tốt rồi.” Trang Minh Tâm khoa trương thở phào một hơi, sau đó cười nói: “Hoàng thượng đang ở chính điện cung Khôn Ninh đó, vương gia tự mình đi qua đó đi, bổn cung phải tiếp tục dắt chó đi dạo, nếu không nó lại làm loạn lên.”

Nói xong còn khẽ kéo dây dắt chó.

Tướng Quân lập tức kêu lên “Gâu gâu gâu”, còn vừa kêu vừa vọt lên bên trái, xông lên bên phải, diễn hoàn mỹ cái gọi là “làm loạn”.

Ninh vương nhìn mà thấy buồn cười, lòng nghi ngờ bị loại bỏ hoàn toàn, chắp tay nói: “Vậy tiểu vương đi đây, hoàng tẩu xin cứ tự nhiên.”

Tuy là nói như vậy, nhưng hắn ta lại đứng bất động, làm ra vẻ cung kính không dám vượt quá bổn phận.

Trang Minh Tâm cười một tiếng, dắt Tướng Quân dứt khoát đi mất.

Ninh vương đưa mắt nhìn ba người một chủ một nô bộc một chó Trang Minh Tâm biến mất ở cuối đường lát gạch, nghiêng đầu nhìn lướt qua đình Vạn Xuân ở sau lưng với vẻ hơi tiếc nuối, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cung Khôn Ninh.

Một lát sau, Lương tần thận trọng đi ra giống như một kẻ gian, thấy bốn phía không có người, lúc này mới nâng chân chạy về hướng cung Thừa Càn của mình.

Giữa đường chưa từng quay đầu lại.

Nếu như nàng ta mà chịu quay đầu liếc mắt một cái thôi thì sẽ phát hiện Trang hoàng hậu vốn nên rời đi từ lâu đang đứng ở phía cuối đường lát gạch, lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng ta, ánh mắt u ám không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play