Sáng sớm hôm nay khi thái giám chưởng sự của cung Duyên Hi tới phê giấy, nói là một cánh tay Tĩnh phi nổi lên bọng nước, lại sốt cao không hạ, Trang Minh Tâm cũng không trì hoãn, lập tức phê cho.

Thái giám chưởng sự cũng cầm giấy lập tức đi đến thái y viện mời thái y rồi.

Cũng xem như là khám chữa bệnh vô cùng kịp thời.

Tĩnh phi là người trưởng thành, cho dù là dưới tình huống sốt cao không hạ, không có những bệnh trạng khác thì cũng không thấy ai mới có hơn nửa ngày đã không xong cả.

Huống hồ, theo như những lời suy đoán của Vệ hiền phi, Tĩnh phi sinh non đã được định trước, nhưng nàng ta cũng chưa tới nỗi vì tiêm chủng trâu đậu mà bỏ mạng, nếu không thì dù có thể nào Vệ hiền phi cũng sẽ nhắc nàng mấy câu.

Cho nên sau khi kinh ngạc ban đầu xong, Trang Minh Tâm lập tức chuyển sang hoài nghi.

Tĩnh phi là phi tần của Dục Cảnh đế, lại là thân biểu muội của hắn, sau khi nghe tin tức sẽ phải lập tức đi thăm.

Lại còn gọi cả Trang Minh Tâm đi theo.

Lý do là: “Ngươi đi cùng qua đó xem xem, nếu như quả thật không xong thì chuyện tang lễ còn phải cần ái phi lo liệu.”

Trang Minh Tâm không thể dị nghị gì, nếu không lại không khỏi tỏ ra có chút bạc bẽo, cũng chỉ có thể đi theo lên ngự liễn.

Sự thật đã chứng minh, nàng suy đoán không sai, Tĩnh phi cách “không xong” còn xa lắm.

Bọn họ vừa mới bước chân vào minh gian của chính điện cung Duyên Hi, liền nghe thấy âm thanh “Hu hu hu” của Tĩnh phi ở đông thứ gian vang lên: “Di mẫu, ta cũng đã bị bệnh nghiêm trọng như vậy rồi, có qua khỏi hay không còn khó nói, tại sao người vẫn không đồng ý giao tam hoàng tử cho ta nuôi dưỡng? Nếu có thể qua khỏi thì thôi, còn nếu thật sự không qua khỏi thì cũng có người khóc than cho ta…”

Trang Minh Tâm: “…”

Lúc trước Tĩnh phi thành thật một hồi, còn tưởng rằng nàng ta đã buông bỏ ý định cướp tam hoàng tử của Đoan phi, kết quả là người ta vẫn còn đang đợi ở chỗ này đây này.

Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Dục Cảnh đế, quả nhiên thấy vẻ sốt ruột trên mặt hắn đã giảm xuống, mây đen bỗng chốc lan tràn đến chân mày khóe mắt.

Nếu như Tĩnh phi giả bệnh bình thường thì cho dù vì để cướp tên nhãi còn xuất thân không rõ ràng tam hoàng tử này, cũng chưa chắc hắn sẽ tức giận như vậy.

Nàng ta ngàn không nên vạn không nên dùng loại chuyện tiêm chủng trâu đậu này để sinh sự.

Phải biết là bây giờ kinh thành và những huyện xung quanh đã tiêm chủng xong rồi, còn đang muốn phổ biến trên toàn bộ Đại Tề này.

Vậy mà nàng ta thân là một “sủng phi” xuất thân từ nhà quốc trượng sau khi tiêm chủng trâu đậu xong lại truyền đi tin tức tính mạng sắp không xong, như vậy sẽ đem lại bao nhiêu khủng hoảng chứ?

Lại có bao nhiêu bách tính không biết rõ chân tướng vì trốn tránh tiêm chủng trâu đậu mà cả nhà đều chạy trốn?

Sẽ mang đến chừng nào ảnh hưởng với đại kế hoạch tiêm chủng trâu đậu cho toàn dân nay của hắn đây?

Lửa giận xông thẳng lên đầu, hắn đạp một phát vào rèm cửa của đông thứ gian, ngay sau đó bước nhanh vào, lạnh lùng nói: “Không phải nói Tĩnh phi sắp không xong rồi sao, trẫm cũng đã chuẩn bị lệnh cho Khâm Thiên Giám lựa chọn ngày đặt linh cữu rồi, sao lại vẫn còn nhảy nhót làm loạn được vậy?”

Không đợi người bên trong đáp lời, hắn lại phân phó nói: “Người đâu, đưa Bạch Chỉ báo tin láo xuống, đánh ba mươi đại bản, sau đó cách chức đưa đến Hoán Y Cục làm cung nữ thô sử.”

Cao Xảo cũng đang đợi ở ngoài minh gian giống Trang Minh Tâm nghe vậy lập tức khoát tay một cái.

Hai thái giám thân thể cao lớn cường tráng lập tức khom người đi vào đông thứ gian, chỉ trong chốc lát liền kéo Bạch Chỉ đang kêu khóc xin tha ra ngoài.

Sau đó bên trong truyền tới âm thanh “Hu hu hu” cầu xin than thứ của Tĩnh phi: “Hoàng thượng, người tha cho Bạch Chỉ đi, đúng là trên cánh tay của thần thiếp có nổi lên bọng nước, cũng có lên cơn sốt nhẹ, nàng ta quá quan tâm nên bị loạn, vì vậy nên mới nói năng không lựa lời, người bỏ qua cho nàng ta lần này đi, từ nay về sau thần thiếp nhất định sẽ quản thúc nghiêm ngặt, sẽ không để cho nàng ta làm càn nữa.”

Giọng nói lạnh lùng của Dục Cảnh đế truyền tới lần nữa đến tai Trang Minh Tâm: “Chuyện có liên quan đến sống chết của phi tần là chuyện lớn cỡ nào chứ, vậy mà cũng có thể nói năng không lựa lời được sao? Hơn nữa thái hậu cũng đã có tuổi rồi, cho dù thật sự có phi tần không xong thì cũng nên báo cho Gia quý phi cùng trưởng quản phượng ấn, mà không phải là chạy đến quấy rầy thái hậu. Thái hậu cũng là người đã có tuổi, nếu như bị dọa đến xảy ra nguy hiểm nào thì ai có thể chịu trách nhiệm nổi?”

Thái hậu vừa mới ngoài bốn mươi cho dù có bị nhi tử nói là “đã có tuổi” thì từ đầu đến cuối cũng đều giữ yên lặng.

Dục Cảnh đế cũng không chịu nhả ra, tất nhiên là bọn thái giám sẽ phụng mệnh làm việc, kéo Bạch Chỉ ra đè lên ghế dài trong sân, tiếng đại bản “bốp bốp bốp” vang lên.

Tiếng “Hu hu hu” của Tĩnh phi càng lớn hơn: “Cho dù là Bạch Chỉ có sai, chỉ cần đánh mấy đại bản để dạy dỗ nàng ta thôi, ba mươi đại bản nàng ta đâu thể chịu nổi chứ? Hoàng thượng, van xin người, kêu bọn họ dừng tay lại đi…”

Dục Cảnh đế không trị được Tĩnh phi, chẳng lẽ còn không trừng trị được chân chó bên cạnh nàng ta sao? Đây cũng là giết gà dọa khỉ thôi.

Cũng sẽ không trực tiếp đánh chết Bạch Chỉ, hoàn toàn không cần lo lắng, Cao Xảo cũng là người rất cơ trí mà.

Mới vừa rồi hắn nói là đánh Bạch Chỉ ba mươi đại bản, rồi lại cách chức đến Hoán Y Cục, cũng không nói là trực tiếp đánh chết nàng ta, Cao Xảo vẫn sẽ có chừng mực.

Dục Cảnh đế căn bản là lười để ý tới nàng ta, hừ lạnh một tiếng: “Tĩnh phi khai gian bệnh tình, quấy rầy thái hậu, cấm túc nửa năm, phạt cung phân một năm.”

Sau đó lại nghe hắn hỏi thái hậu: “Mẫu hậu còn chưa hồi cung sao? Chẳng lẽ là định ở chỗ này của Tĩnh phi dùng bữa tối?”

Rõ ràng là trong giọng nói có mang theo hờn giận.

Đây cũng là bởi vì Tĩnh phi xuất thân từ mẫu gia của thái hậu, lại là bà ta tự tay chọn vào nên giận cá chém thớt lên Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu “Hừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ai gia ăn chay niệm phật, đồ ăn ở chỗ này của Tĩnh phi ai gia không thể ăn được.”

Ngoài dự liệu là lại không nói giúp Tĩnh phi.

Một lát sau, bà ta đặt tay lên tay Chúc Tâm, đi ra khỏi đông thứ gian.

Trang Minh Tâm vội vàng tiến lên hành lễ thỉnh an: “Thần thiếp thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương phúc thọ an khang.”

“Ngươi cũng ở đây à?” Trịnh thái hậu có vẻ hơi kinh ngạc hỏi một câu như vậy.

Bất ngờ nghe được nhi tử oán hận mẫu thân, vẻ mặt Trịnh thái hậu vẫn như thường, Trang Minh Tâm có chút lúng túng, nhanh chóng cười gượng nói: “Hoàng thượng nghe nói Tĩnh phi bị bệnh nghiêm trọng nên kêu thần thiếp đi qua nhìn, xem có giúp được chỗ nào không.”

Cũng không nói thẳng là Dục Cảnh đế bảo nàng tới để lo liệu tang sự.

Dẫu sao Tĩnh phi vẫn còn nhảy nhót làm loạn, tiếng “Hu hu hu” cũng trung khí mười phần, nếu như cứ một mực nói đến tang sự, không khỏi bị nghi ngờ là nguyền rủa.

Trịnh thái hậu “Ừ” một tiếng, chắc là cũng đoán được nguyên nhân trong đó.

Dục Cảnh đế đi ra từ đông thứ gian, thấy Trịnh thái hậu còn chưa rời đi, vì vậy tiến lên đỡ lấy cánh tay bà ta, ân cần nói: “Trẫm đưa mẫu hậu trở về Từ Ninh cung.”

Đây là bù đắp cho chuyện vừa rồi hắn kích động mà giận cá chém thớt lên bà ta.

Nhi tử của bà ta có tính khí xấu gì, người làm mẫu thân như Trịnh thái hậu hiểu hơn bất kỳ ai, mẫu tử đâu có mối thù nào qua đêm chứ? Thấy hắn xuống nước như vậy, cũng không chấp nhặt với hắn nữa, cười nói: “Vậy làm phiền hoàng đế rồi.”

Sau đó ngự liễn mang theo Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu rời đi.

Trang Minh Tâm bị vứt bỏ: “…”

Đây là nàng được trải nghiệm thực tế vấn đề nan giải của cổ đại là “Mẹ chồng nàng dâu đồng thời rơi xuống nước, con trai nên cứu ai?”

Chỉ sợ là cẩu hoàng đế đã quên là nàng ngồi chung kiệu với hắn xuất cung rồi lại hồi cung, kiệu của nàng không có ở đây.

Cũng may là cung Duyên Hi và Chung Túy cung đều ở cung Đông Lục, cũng có thể đi bộ về được.

Nếu như mà bây giờ là ở Tây Lục cung thì nàng nhất định sẽ phải tức giận, là loại tức giận mà dỗ ba ngày cũng không hết.

Quỳnh Phương đề nghị: “Nếu không thì nương nương nghỉ ngơi ở chỗ này trước, nô tỳ trở về Chung Túy cung, kêu mấy người Lý Trúc Tử mang kiệu tới đón nương nương?”

Hai tên đại boss cũng đều đã đi rồi, nàng còn ở lại cung Duyên Hi làm gì, chẳng lẽ là muốn nghe Tĩnh phi “hu hu hu” tố khổ hay là muốn xem Tĩnh phi, Bạch Chỉ chủ tớ tình thâm?

Dĩ nhiên là nhanh chóng đi bộ quan trọng rồi.

Thừa dịp Tĩnh phi chưa kịp phản ứng, nàng dẫn theo Quỳnh Phương nhanh chóng không ngừng chạy khỏi cung Duyên Hi.

Một hơi đi đến gần Cảnh Nhân cung, lúc này mới dừng lại nghỉ lấy hơi.

Quỳnh Phương che ngực, thở hổn hển “phù phù phù phù”.

Thể chất của Trang Minh Tâm tốt hơn nàng ta đôi chút, nhưng nhờ có hoàng đế ban tặng mà chỗ đó sưng lên ê ẩm đến lợi hại, lại chạy chậm một hồi như vậy có thể nói là họa vô đơn chí.

Sau khi trở về Chung Túy cung, nàng trực tiếp nằm thẳng cẳng lên noãn kháng, phân phó nói: “Bổn cung phải nghỉ ngơi thật tốt một chút, nếu như không có chuyện lớn gì thì không cho phép vào đây quấy rầy.”

Sau đó liền bị vả mặt.

Hai khắc sau, Quỳnh Phương đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Liễu tài nhân của Dực Khôn cung và Hạ tài nhân của Cảnh Dương cung tới tạ ơn nương nương, người có muốn gặp các nàng ta không? Nếu như không muốn gặp, vậy nô tỳ sẽ đuổi các nàng ta về.”

Trang Minh Tâm: “…”

Bởi vì chuyện của Ninh thường tại nên Dực Khôn cung bị biến thành “lãnh cung”, lúc trước sau khi Trang Minh Tâm đã xin phép Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu, định chuyển Liễu tài nhân ở điện Đông Phối Dực Khôn cung đến điện Tây Phối cung Vĩnh Hòa, buổi sáng hôm nay trước khi xuất cung nàng đã cho người đi thông báo đến Liễu tài nhân rồi.

Bởi vì chuyện tam hoàng tử không rõ sinh phụ, Cảnh Dương cung cũng được coi như là một nửa “lãnh cung”, Trang Minh Tâm nhân cơ hội chuyển nốt Hạ tài nhân ở điện Đông Phối Cảnh Dương cung ra ngoài, sắp xếp đến đông thiền điện ở hậu điện Cảnh Nhân cung.

Tuy hậu điện không có thể diện bằng tiền điện, nhưng cũng hơn là ở lại Cảnh Dương cung.

Huống chi là Cảnh Nhân cung không có chủ vị, đông, tây thiền điện chỉ có hai vị thường tại, cộng thêm Hạ tài nhân thì cũng chỉ có ba vị chủ tử, không tính là chật chội.

Cũng là do số lượng phi tần hậu cung của Dục Cảnh đế ít, lúc tiên đế còn tại vị, đừng nói đến tất cả hậu điện đều chật kín phi tần, mà ngay cả những nơi như điện Xuân Hi, cung Trọng Hoa và Thấu Phương Trai, là những cung điện xa xôi ở bên ngoài Tây Lục cung cũng đều có người ở.

Buổi sáng hôm nay cũng đã phái người đi qua thông báo cho Hạ tài nhân rồi.

Hai người các nàng ta không biết là có phải thương lượng với nhau xong rồi hay không mà lúc này lại dắt tay nhau tới tạ ơn.

Tuy Trang Minh Tâm có chút không tình nguyện, nhưng vẫn phải ngồi dậy, phân phó nói: “Mời các nàng ta vào đi.”



Con người Dục Cảnh đế này, rất là thành thật.

Phi tần có phân vị cao thì không nói đến, nhưng với những phi tần phân vị thấp mà nói, có tài hoa thì được phong tài nhân, không tài hoa mà sắc đẹp xuất chúng thì phong mỹ nhân, còn nếu cả sắc đẹp và tài hoa đều bình thường thì cũng chỉ có thể phong làm thường tại thôi.

Liễu tài nhân và Hạ tài nhân, hai vị đều được phong làm tài nhân, có thể thấy là có không ít tài hoa.

Tướng mạo hai người thì không có gì quá đặc biệt, thuộc kiểu thanh tú, nhưng Liễu tài nhân lại có dáng người thướt tha, áo bào tay rộng cũng không che giấu được đồi núi cao ngất trước người, vì vậy mà lại càng làm nổi bật lên sự khô đét của Hạ tài nhân.

“Thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.” Sau khi hai người đi vào, vội vàng phúc người hành lễ.

Trang Minh Tâm giơ tay lên một cái: “Mời hai vị muội muội mau ngồi xuống.”

Mời người ngồi xuống rồi cũng cho người dâng trà lên.

Sau khi đưa trà lên, hai người đều nhấp một ngụm, sau đó để lại chung trà lên bàn.

Liễu tài nhân nhận lấy hộp gỗ sơn đỏ trong tay cung nữ, để lên kháng trác bên cạnh Trang Minh Tâm, tự mình mở nắp hộp lên, cười nói: “Đây là quạt tròn tần thiếp thêu được lúc trước, vốn định tới mùa hè sẽ tự mình sử dụng, nhưng lại cảm thấy người không lên được mặt bàn như thần thiếp nào dám đánh đồng hoa nhi diễm lệ như hoa hồng chứ? Trên dưới toàn bộ hậu cung, sợ là cũng chỉ có nương nương mới xứng được với quạt tròn, cho nên tần thiếp liền đưa tới cho nương nương, xin nương nương chớ chê.”

Trang Minh Tâm đưa tay nhận lấy quạt tròn, cẩn thận quá sát một phen, thấy quạt được làm từ vải lụa mỏng màu xanh nhạt, trên đó là bức tranh điệp luyến hoa, chuôi quạt dùng lóng trúc nhỏ, mài sáng bóng trơn nhẵn, ở phía cuối chuôi quạt có kết như ý bình an rủ xuống và một đôi tua rua dài màu lam ngọc.

Nàng tán dương: “Tú công thật đúng là tinh xảo, con bướm phảng phất như sống động như thật, kết như ý bình an cũng làm cực kỳ tốt… Có được thứ tốt của ngươi rồi.”

Liễu tài nhân cúi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Nương nương không chê là tốt rồi.”

Hạ tài nhân cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, cũng nhanh chóng lấy hộp trong tay cung nhân để vào trên kháng trác, cười híp mắt nói: “Nương nương, tần thiếp thêu một dải phi bạch cho người, hoa văn là tranh sơn thủy tần thiếp tự mình vẽ, người nhìn xem có thích không?”

Thêu cho nàng? Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, sáng hôm nay nàng mới cho người truyền tin đến cung đó, bây giờ cũng chỉ mới có hơn nửa ngày, sao nàng ta có thể hoàn thành một dải phi bạch nghiêm chỉnh được chứ?

Chỉ sợ là cũng giống như Liễu tài nhân, vốn dĩ là chuẩn bị cho bản thân dùng, tạm thời lấy nó ra để thay thế làm quà tạ ơn thôi.

Ở điểm này thì Hạ tài nhân lại không thành thật như Liễu tài nhân.

Nhưng đợi đến sau khi Trang Minh Tâm nhìn thấy phi bạch trong hộp thì lập tức không so đo tới vấn đề này nữa.

Mây trắng bao phủ lên đỉnh núi màu xanh đen như là sương khói, bên dưới là thảm cỏ màu xanh lục nhạt và dòng sông màu ngọc bích óng ánh trong suốt, ở đằng xa xa có những thân cây thưa thớt màu nâu và những tán cây màu xanh nhạt…

Toàn bộ màu sắc của bức tranh đều vô cùng nhạt loãng, phảng phất như là một bức tranh thủy mặc được tô lên một lớp thuốc màu như có như không.

Muốn đạt tới hiệu quả này thì kỹ thuật vẽ và thêu đều phải rất tốt, cho dù thiếu một thứ cũng không được.

Nàng thở dài nói: “Đúng là đã phí rất nhiều công sức, kỹ thuật vẽ tốt, tú công cũng giỏi, muội muội đúng là một người tài giỏi mà.”

Ở điểm này, Trang Minh Tâm tự thẹn không bằng.

Nàng chỉ biết vẽ chút chút, đóng góp lớn nhất chính là vẽ ra được một vài tờ đơn và những đồ vật khác, còn tranh sơn thủy, tranh hoa chim, thú vật và nhân vật vân vân gì đó tất cả đều không am hiểu.

Còn như tú công, cánh dăm bữa nửa tháng mới cầm khung thêu lên thêu mấy kim, ngay cả đóa hoa mà cũng thêu không xong.

Hạ tài nhân cười nói: “Nương nương quá khen rồi, cũng chẳng có gì đáng giá cả, nương nương cứ sai bảo, trở về thần thiếp sẽ làm ra một cái tốt hơn, đưa tới thêm cho nương nương.”

Trang Minh Tâm vội vàng nói cự tuyệt: “Đừng làm nữa, bổn cung nhận cái này cũng đã là chiếm được tiện nghi lớn rồi, cứ tùy ý nhận đồ của các ngươi cũng ko.”

Đưa lễ xong, ba người rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, thấy vẻ mặt Trang Minh Tâm như có mệt mỏi, Liễu tài nhân và Hạ tài nhân thức thời cáo lui.

Sau khi đưa hai người đi xong, Trang Minh Tâm cởi bỏ áo choàng ngoài mặc để tiếp khách, lại nằm xuống.



Mơ mơ màng màng, vừa mới buồn ngủ thì lại nghe bên ngoài vang lên giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm.”

Trang Minh Tâm nghe vậy, lập tức nhắm mắt lại lần nữa, làm bộ như là mình đã ngủ say.

Màn cửa bị vén lên, tiếng bước chân của Dục Cảnh đế vang lên, một lát sau, nàng cảm giác bên cạnh lún xuống, Dục Cảnh đế ngồi xuống bên người nàng.

Sau đó liền nghe hắn cười khẽ một tiếng: “Đừng có giả vờ, con ngươi đảo lung tung kia kìa, nào có giống như người ngủ say thật sự chứ?”

Trang Minh Tâm chỉ coi như không nghe thấy, nằm yên không nhúc nhích.

Sau đó lại cảm giác trên người bị đè lên, cẩu hoàng đế nằm lên trên người nàng, một tay nắm lấy cằm nàng, hôn lên môi của nàng.

Đôi môi hơi lạnh lẽo bao bọc lấy cánh môi của nàng vào trong miệng, quay ngang quang dọc để mút mát, đầu lưỡi xông vào không chút khách khí, tung hoành ngang dọc trong miệng của nàng.

Trang Minh Tâm không thể giả vờ ngủ được nữa, lập tức trợn tròn mắt lên, bên dùng tay đẩy ngực của hắn ra bên kháng nghị: “Ưm ưm ưm…”

Dục Cảnh đế rút lui, buông nàng ra, đắc ý cười nói: “Xem ái phi có còn dám giả bộ ngủ nữa hay không.”

Trang Minh Tâm cầm khăn tay lau miệng một phen, tức giận nói: “Cả ngày lẫn đêm đều chạy đến nơi này của thần thiếp, người không có chuyện đàng hoàng nào để làm sao? Hai lão thất phu Trần Thế Lễ và Trình Kính cũng không quản người hả?”

“Bọn họ quản trời quản đất, chẳng lẽ còn có thể quản trẫm sủng ái phi tần sao?” Dục Cảnh đế khinh thường “Xì” một tiếng.

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, trong đầu suy nghĩ cho ngươi đắc ý thêm mấy tháng nữa, về sau thời tiết ấm lên, tổ phụ khôi phục tốt hơn chút, rồi sẽ trở lại triều đường, đến lúc đó có tổ phụ người đã từng làm thái phó của thái tử trấn áp, xem ngươi còn có thể giở chiêu trò gì được.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra, cho nên nàng không tiếp lời, ngược lại dời đề tài đi: “Chuyện xưởng chế tạo và cửa hàng xà phòng thơm của hoàng thượng lo liệu đến đâu rồi?”

Dục Cảnh đế lập tức lộ ra vẻ tươi cười: “Đã chọn được địa điểm đặt xưởng chế tạo rồi, thợ còn đang xây nhà. Cửa hàng cũng chọn xong rồi, chỉ là bài trí bên trong không thích hợp nên đã cho người sửa lại.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Như vậy là qua một hai tháng nữa, cửa hàng có thể chính thức kinh doanh bán xà phòng thơm ra bên ngoài rồi.”

“Đúng vậy.” Dục Cảnh đế gật đầu, cười nhìn nàng: “Nói cách khác, qua ba tháng nữa là nàng có thể lấy được tiền lãi từ cổ phần danh nghĩa kia rồi.”

Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, lấy được tiền lãi thì sao chứ, một phần cổ phần kia cũng chẳng phải là đòi cho mình, mà là đòi cho thái phi và những cung nhân lâu năm, cho dù nhận được tiền, rất nhanh cũng sẽ tiêu hết mà thôi.

Nàng lười biếng nói: “Đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng.”

Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nàng nói nghe hay thật, đừng có tâng bốc trẫm nữa, tính khí thối tha của nàng chỉ sợ là ngoài mặt tâng bốc trẫm, nhưng trong lòng lại càng mắng trẫm dữ dội chứ gì?”

Trang Minh Tâm: “…”

Ngươi là người có xu hướng tự ngược sao? Không muốn nghe lời khen, lại cứ tìm mắng mới thoải mái hả?

Nàng hừ một tiếng: “Hoàng thượng đừng có oan uổng thần thiếp, từ trước đến nay thần thiếp luôn cung kính hầu hạ, chưa từng to gan dám mắng hoàng thượng.”

“Nàng mắng còn ít à?” Dục Cảnh đế xích lại gần bên tai nàng, nói nhỏ: “Lúc đôn luân không phải mắng trẫm đến máu chó đầy đầu sao?”

Trang Minh Tâm ngồi dậy ngay lập tức, cả giận nói: “Nếu như người không càn quấy thì sao thần thiếp có thể mắng người?”

Xem ra là đêm hôm qua xác thực là có hơi quá đáng, xem nàng bị chọc giận rồi kìa.

Dục Cảnh đế vội vàng ôm nàng vào trong ngực, vuốt sống lưng nàng dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi, là trẫm sai, người mắng thì cứ mắng, trẫm không cấm nàng mắng nữa có được không?”

Dừng lại một chút, lại áy náy nói: “Lúc trước trẫm bị Tĩnh phi làm tức giận đến đầu óc mê muội, lại quên mất ái phi vẫn còn đang ở cung Duyên Hi… Đợi đến khi nhớ ra mang theo ngự liễn đến đón ái phi thì ái phi đã trở về Chung Túy cung rồi. Chuyện này là trẫm không đúng, nàng muốn đánh muốn mắng thế nào cũng đều được, đừng có nhịn, cẩn thận lại bị chọc tức hại đến cơ thể.”

Phái người mang ngự liễn tới đón nàng? Coi như là hắn vẫn còn có chút lương tâm, biết đền bù.

Nhưng ngoài miệng lại không buông tha cho hắn, tự giễu nói: “Thần thiếp là người không lên nổi mặt bàn, nào dám bất kính với hoàng thượng chứ? Cũng chỉ là ném thần thiếp ra sau gáy thôi, có gì ghê gớm đâu chứ? Huống hồ chuyện này cũng chẳng trách hoàng thượng được, ai bảo dung mạo thần thiếp bình thường, lại chẳng có tài hoa gì cả, không làm cho hoàng thượng nhớ đến cũng là bình thường.”

“Quả nhiên là tức giận rồi mà.” Dục Cảnh đế cúi người, hôn rồi lại hôn lên mặt nàng, vừa hôn vừa nói: “Tĩnh phi suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch lớn muốn tiêm chủng trâu đậu trên toàn bộ Đại Tề, nhưng lại có thái hậu ở giữa, không thể phạt nặng nàng ta, trẫm thật sự là bị tức giận không nhẹ, chỉ muốn mắt không thấy tâm không phiền, nhanh chóng rời khỏi cung Duyên Hi thôi, vì vậy nên mới không để ý tới những thứ khác.”

Lại ôn nhu dỗ dành: “Trẫm bảo đảm với nàng, từ nay về sau cho dù trẫm có tức giận đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ tuyệt đối không xem nhẹ ái phi, ái phi tha thứ cho trẫm lần này đi.”

Dỗ xong, lại làm vẻ mặt đau khổ bán thảm nói: “Trên dưới toàn bộ hậu cung này cũng chỉ có một mình nàng có thể làm cho trẫm thoải mái, nếu như nàng mà không tha thứ cho trẫm, trẫm có thể thật sự biến thành một “người cô cô độc” rồi.”

Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, khẽ mắng: “Đừng có nói bậy.”

Nếu như Trịnh thái hậu mà nghe được những lời này, chỉ sợ là tức giận đến một phật thăng thiên hai phật xuất thế, bà ta vẫn còn sống rất khỏe mạnh mà, tại sao lại không được tính là người chứ?

Dục Cảnh đế thấy có cửa, lập tức ôm nàng chặt hơn, cười hì hì nói: “Được được được, trẫm nghe nàng, nàng bảo trẫm làm như thế nào thì trẫm sẽ làm như thế ấy.”

Đường đường là hoàng đế, làm sao có thể đường hoàng tuyên bố mọi chuyện đều theo ý của phi tử được chứ? Nếu để cho người ngoài nghe được không khỏi cảm thấy Đại Tề xong rồi sao?

Trang Minh Tâm không nói gì, thật là càng nói càng không ra gì mà.

Không thể làm gì khác hơn là sử dụng bột củ sen đại pháp, cho người làm hai bát bột củ sen hoa quế tới, lúc này mới chặn được miệng của hắn lại.

Nhưng miệng yên ổn rồi thì mắt lại hoạt động, đảo mắt chuyển động nhìn trong điện nhanh như chớp một vòng, sau đó liền nhìn thấy hai cái hộp Liễu tài nhân và Hạ tài nhân đưa tới.

Hắn tò mò hỏi: “Hai cái hộp kìa là gì vậy?”

Chẳng lẽ lại phải đưa bột củ sen hay là công thức làm bột củ sen cho ai hả?

Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là nói rõ ý đồ của Liễu tài nhân và Hạ tài nhân.

Dục Cảnh đế không hứng thú lắm “À” một tiếng: “Nàng thấy ổn là được, nàng làm việc trẫm rất yên tâm.”

Ý là không phản đối chuyện Trang Minh Tâm tự ý chủ trương chuyển Hạ tài nhân từ điện Đông Phối Cảnh Dương cung đến hậu điện Đông Phối Cảnh Nhân cung.

Đồng thời cũng tâng bốc Trang Minh Tâm, chắc là cũng để cho nàng càng ra sức làm việc cho hắn nhỉ?

Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, nhưng cũng chẳng nói gì, dẫu sao chút tự tin này vẫn phải có.

Đang nói chuyện thì phòng bếp nhỏ đưa tờ đơn tới, cho Trang Minh Tâm và Dục Cảnh đế chọn món cho bữa tối.

Dục Cảnh đế không nhận lấy tờ đơn, nói thẳng: “Đã rất lâu chưa ăn bún gạo hầm rồi, hôm nay ăn đi.”

“Cũng được.” Trang Minh Tâm cũng thích ăn bún gạo hầm, nhất là uống nước dùng bên trong, tất nhiên sẽ không có dị nghị gì.



Dục Cảnh đế nằm nghiêng lên giường, Trang Minh Tâm nằm xuống bên cạnh hắn, hai người một đáp một không mà nói chuyện.

Chờ đến khi ăn bữa tối.

Vừa mới dọn lên thì Huệ tần đột nhiên phái cung nữ tới mời Dục Cảnh đế, nói là đại hoàng tử bị bệnh, kêu khóc muốn gặp phụ hoàng, cho nên tới mời Dục Cảnh đế đến Hàm Phúc cung một chuyến.

Dục Cảnh đế thấy nực cười: “Đúng thật là lo bên này thì lại hỏng bên kia mà, vừa mới cấm túc Tĩnh phi hở một chút là lại giả bệnh mời trẫm đi qua, lại có thêm một Huệ tần mượn đại hoàng tử để sinh sự, thật sự cho rằng trẫm dễ trêu chọc hay sao?”

Trang Minh Tâm vội nói: “Hôm nay trời vẫn còn lạnh, đại hoàng tử là trẻ nhỏ, sơ sẩy một chút bị nhiễm lạnh cũng là chuyện thường xảy ra mà, không bằng người đi qua đó nhìn nó một chút xem?”

Dục Cảnh đế đứng lên ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Vậy trẫm đi qua đó xem xem, nếu như đại hoàng tử quả thật bị bệnh thì cũng thôi, nhưng nếu như dám lừa gạt trẫm thì nhìn xem trẫm làm sao xử lý nàng ta.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Đi tới chỗ ngưỡng cửa, lại xoay người lại phân phó nói: “Trẫm đi một lát sẽ về, nàng chờ trẫm trở về rồi cùng nhau ăn bữa tối.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Dạ.”

Trong đầu lại nghĩ, chỉ sợ hắn đi chuyến này thì chưa chắc có thể trở về được đâu.

Người khác thì khó mà nói, nhưng Huệ tần cũng không phải là người hung hăng càn quấy, dám mạo hiểm nguy cơ đắc tội nàng mà cho người đến Chung Túy cung mời người đi, chỉ sợ là đại hoàng tử thật sự bị bệnh rồi.

Lừa gạt là chuyện không thể nào.

Nhưng có nói quá lên hay không thì cũng chưa biết được, dẫu sao vốn dĩ đại hoàng tử cũng không được sủng ái, sau khi khỏi bệnh đậu mùa trên mặt lại đầy rỗ, càng không được Dục Cảnh đế yêu thích.

Nếu không thừa dịp nó bị bệnh mà bán thảm một chút, cứ mãi như vậy thì chỉ sợ là người phụ hoàng Dục Cảnh đế này sẽ chẳng nhớ nổi mặt nó nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play