Kết quả xử lý Ninh phi tới rất nhanh, sau khi Trang Minh Tâm ngủ trưa dậy, thì đã nghe Tiểu Mãn báo lại, nghe nói Ninh phi chọc giận tới Thái hậu nương nương nên bị giáng chức làm Ninh thường tại, cả đời không được bước ra khỏi Dực Khôn cung nửa bước, còn Tam hoàng tử sẽ được giao cho Mạnh tần nuôi nấng.

Mạnh tần có công nuôi nấng Tam hoàng tử, nên được tấn làm Đoan phi.

Cùng lúc đó, biểu huynh cô gia của Ninh phi, Trịnh Cẩn Thành huyện lệnh đương nhiệm của huyện Đức An ở Thông Châu đã trái pháp luật ăn hối lộ, xem mạng người như cỏ rác nên đã bị Cẩm Y Vệ tróc nã vào kinh.

Trịnh gia bị tịch thu nhà cửa, toàn bộ chủ tớ một trăm ba mươi tám miệng ăn, đều bị giải vào ngục trong Bắc Trấn phủ ti, để chờ xử lý.

Tiểu Mãn tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc cho Hoàng thượng, Thái hậu nương nương và Liêu thái phi nương nương đã cùng nhau ‘tam ty hội thẩm*’ Trữ thường tại, đuổi tất cả cung nhân khác ra ngoài, nô tỳ cũng không hỏi thăm được nội tình trong đó.”

*Tam ty hội thẩm là chế độ thẩm phán ở Trung Quốc cổ đại. Gồm Hình bộ, Ngự sử thai và Đại lý tự hội thẩm.

Trang Minh Tâm quả thật sợ đến ngây người.

Ninh phi gặp nạn là chuyện trong dự liệu, dù sao trước đó Cẩu hoàng đế đã lên tiếng xác định muốn trừng trị nàng ta.

Còn tưởng rằng Ninh gia sẽ bị liên lụy, không ngờ Ninh gia lại bình an vô sự, ngược lại nhà cô mẫu của Ninh phi lại bị xui xẻo cả nhà.

Hay trong chuyện này, không phải do người nhà Ninh phi nhúng tay vào, mà người nhúng tay vào thật ra chỉ có nhà cô mẫu của nàng ta?

Nói một cách chính xác hơn là, người xuất toàn lực vào chuyện Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa là biểu huynh của Ninh phi Trịnh Cẩn Thành? Dù sao Trịnh Cẩn Thành bị Cẩm Y Vệ áp giải vào kinh trước, sau đó Trịnh gia mới bị xét nhà.

Nhưng chuyện nàng không nghĩ ra đó là, tội mưu hại hoàng tự lớn đến như vậy, lẽ ra phải thông cáo rộng rãi để giết gà dọa khỉ mới đúng, có gì phải che giấu?

Nguyên nhân hoạch tội của Trịnh Cẩn Thành là do làm trái pháp luật ăn hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, còn lý do Ninh phi bị giáng chức là do nàng ta làm Trịnh thái hậu tức giận, nửa câu cũng không đề cập tới chuyện chủ mưu lan rộng bệnh đậu mùa và chuyện mưu hại hoàng tử.

Nàng cũng không tin Cẩu hoàng đế và Trịnh thái hậu sẽ ngậm bồ hòn cho qua chuyện này.

Tất nhiên trong đó còn có nguyên do khác.

Trong lòng Trang Minh Tâm mặc dù tò mò, nhưng vẫn biết đạo lý “lòng hiếu kỳ hại chết con mèo”, nên nghiêm túc dặn dò Tiểu Mãn: “Chuyện này dính líu quá nhiều, ngươi chớ có hỏi thăm linh tinh, nếu không cẩn thận bị liên lụy vào trong đó, bổn cung cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Tiểu Mãn vội nói: “Nương nương yên tâm, nô tỳ tránh được.”

Ngừng một chút, nàng ta lại hạ giọng nói: “Nguyên nhân của chuyện này, là vì nô tỳ nhớ tới một chuyện trước kia, kỳ thật đã đoán được tám chín phần rồi, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.

Nương nương người cũng đừng hỏi gì thêm, cũng đừng ở trước mặt Hoàng thượng nhắc đến một lần nào cả, nếu không chỉ sợ quang vinh sủng ái này của nương nương đều sẽ chấm dứt.”

Trang Minh Tâm “à” một tiếng, Tiểu Mãn nói mập mờ như thế, đổi lại là người khác chắc chắn nghe sẽ không hiểu gì cả, nhưng người hiện đại hay động não nhiều như Trang Minh Tâm, lập tức đã đoán được.

Nói đơn giản là Cẩu hoàng đế bị đội nón xanh rồi chứ sao.

Loại chuyện mất hết mặt mũi từ trong ra ngoài như này, đối với một nam tử có thân phận Hoàng đế, sợ là lực sát thương còn lớn hơn so với việc mất đi một đứa con trai, nên nhất định phải che đậy cho thật kín kẽ, để tránh bị viết vào trong dã sử.

Nhưng rốt cuộc Ninh phi đội nón xanh cho Cẩu hoàng đế là trước khi vào cung, hay sau khi vào cung mới đội nón xanh cho Cẩu hoàng đế?

Cái sau gần như không có khả năng rồi, trừ phi trong lúc Ninh phi ở trong cung có từng xuất cung đi thăm viếng.

Vì thế nàng bèn hỏi Tiểu Mãn: “Lúc trước Ninh thường tại có từng xuất cung đi thăm viếng không?”

Tiểu Mãn nhất thời bị dọa đến mặt trắng bệch, yếu ớt nói: “Nương nương người…”

Trang Minh Tâm liếc nàng một cái, hừ nói: “Kiểu người thông minh như bổn cung, lại giỏi trinh thám xử án, đoán ra được chân tướng thì cũng có kì quái lắm đâu?”

Tiểu Mãn ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng vẫn kinh sợ cầu khẩn nói: “Nương nương người phải giấu kỹ trước mặt Hoàng thượng, chớ để hắn ta nhìn ra manh mối, nếu không nô tỳ khó giữ được cái mạng nhỏ này!”

“Chuyện này còn cần ngươi nói sao?” Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái, thúc giục: “Mau trả lời vấn đề bổn cung hỏi ngươi đi.”

Tiểu Mãn đành phải đáp đúng sự thật: “Sau khi Ninh thường tại nhập cung được nửa năm, mẫu thân nàng ta đột nhiên bị bệnh nặng, mắt thấy không sống được bao lâu nữa, nàng ta bèn cầu Hoàng thượng cho phép nàng ta xuất cung gặp mẫu thân lần cuối, quỳ cả một ngày không ăn không uống trước cửa cung Càn Thanh… Hoàng thượng không đành lòng, nên đã đáp ứng.”

Trang Minh Tâm hỏi tiếp: “Mẫu thân của nàng ta qua đời rồi sao?”

Tiểu Mãn lắc đầu: “Bà ta vừa nhìn thấy mặt của Ninh thường tại, ngược lại đã từ từ khá hơn, vì vậy bọn họ hay khoe mệnh cách của Ninh phi vô cùng tốt, là người có phúc mệnh mang lại thịnh vượng cho người thân.”

Ngừng một chút, nàng ta lại tỏ vẻ một câu khó kể hết được rồi nói tiếp: “Một tháng sau khi Ninh thường tại đi thăm viếng, thì đã mang thai…”

“Không cần nói nữa.” Trang Minh Tâm giơ tay lên đánh gãy lời nàng ta chưa nói hết: “Bổn cung đã biết.”

Hiển nhiên, sau khi vào cung Ninh phi mới đội nón xanh cho Cẩu hoàng đế.

Về phần Tam hoàng tử có phải là con của Cẩu hoàng đế hay không, thật đúng là khó nói, chắc Cẩu hoàng đế và Trịnh thái hậu cũng nghĩ như vậy, nên mới không xử trí Tam hoàng tử, mà ném sang cho Mạnh tần nuôi nấng.

Về phần Mạnh tần, không, Đoan phi, vô duyên vô cớ vớt được một hoàng tử, còn được tấn phân vị, nghe như là đang nhặt được món hời, nhưng chỉ sợ Cẩu hoàng đế sẽ không vui khi gặp nhi tử rẻ rúng có xuất thân chẳng lành như Tam hoàng tử, nên sợ là Đoan phi cũng không còn cơ hội để thị tẩm nữa.

Nhưng tất nhiên Đoan phi vẫn sẽ vui vẻ đồng ý.

Nàng vốn không ngại chuyện sủng ái, nhưng lại mắc bệnh có chướng ngại với việc mang thai, lúc trước còn cảm khái với Trang Minh Tâm là vì con nối dòng của Hoàng thượng không nhiều, bằng không thì nàng ta đã nhận nuôi một vị công chúa nào đó không có mẹ là được rồi, hiện tại xem như cũng đã được như ý nguyện.

Mặc dù Ninh thường tại không chết, nhưng so với chết thì cũng không khác gì lắm.

Sở dĩ không giết nàng ta, là vì Cẩu hoàng đế không muốn Trịnh thái hậu phải mang tiếng ác trên lưng.

*

“Nương nương, Hân quý nhân tiểu chủ và Hòa quý nhân tiểu chủ cầu kiến.”

Trang Minh Tâm vừa mới đuổi Tiểu Mãn ra ngoài, sau đó gọi Quỳnh Phương cầm sổ sách vào, đang định tính toán sổ sách những đồ đã mua trong thọ yến hôm qua, để sớm có thể trả bạc thừa lại cho Vệ Hiền phi, nhưng Thôi Kiều lại tiến vào bẩm báo.

“Gọi các nàng vào đi.” Nàng gật đầu một cái.

Trong lòng đã đoán được mục đích hai nàng tới đây.

Quả nhiên sau khi hai người đi vào, vừa mới hành lễ xong, Trình Hòa Mẫn đã vội vàng nói: “Nương nương có nghe nói chuyện của Ninh phi, không, Ninh thường tại chưa?”

Trang Minh Tâm gật đầu một cái: “Vừa nghe người nói lại chuyện này, bổn cung vẫn còn đang kinh ngạc đây, muội muội cũng nghe nói rồi?”

“Đúng vậy, vừa mới nghe cung nhân báo lại, hù dọa tần thiếp đến nỗi đâm trúng kim vào đầu ngón tay luôn này.”

Trình Hòa Mẫn nói xong, còn đưa vết đỏ trên đầu ngón tay cho Trang Minh Tâm xem, rồi than thở nói: “Hôm qua nàng ta còn đang ‘không sai sánh bằng’ kia kìa, hôm nay đã bị biếm chức rồi, con cũng bị đoạt đi đưa cho người khác nuôi, đúng thật là —— thế sự vô thường.”

Khiếp sợ rồi lại khiếp sợ, cảm khái rồi lại cảm khái, nhưng nàng ta chưa từng hỏi tới nguyên nhân Ninh thường tại chọc tức Trịnh thái hậu.

Trang Minh Tâm thở dài, hiện tại không biết phải nói tiếp như nào, dù sao chuyện này là do Ninh thường tại đã tự đội nón xanh cho Dục Cảnh đế, sau đó biểu huynh của Ninh thường tại là Trịnh Cẩn Thành còn mượn bệnh đậu mùa để mưu hại hoàng tự, kết quả là gieo gió gặt bão, nên không thể đồng cảm nổi.

Trần Ngọc Thấm trừng mắt nhìn Trình Hòa Mẫn một cái, hừ nói: “Ngươi than thở làm gì? Chỉ cần chúng ta không tự mình đi tìm đường chết, thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như nàng ta.”

Trình Hòa Mẫn lập tức cãi lại: “Ta nhất định sẽ không đi tìm đường chết, còn ngươi có tự tìm đường chết hay không thì không biết được, dù sao mặt ngươi suốt ngày cứ âm u y hệt con lừa vậy đó, tựa như người ta nợ ngươi tám hay mười vạn gì đó vậy, nói không chừng đã thực sự đắc tội với người không nên đắc tội rồi.”

Trần Ngọc Thấm hừ nói: “Cho dù ta có là mặt lừa, thì ít nhất lớn lên vẫn có ưu điểm; nào có giống như mặt ngươi, vừa sưng lại phình, giống như bột nở ngâm vào nước vậy, còn phải tốn nhiều phấn son hơn so với người khác.”

“A a a, ngươi nói bậy, ta muốn xé nát cái miệng của ngươi ra!” Trình Hòa Mẫn giận dữ giậm chân, rồi phát cáu đánh tới Trần Ngọc Thấm.

Trần Ngọc Thấm đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết, vội vàng đứng dậy né tránh.

Hai người họ bắt đầu “trò chơi” đố anh bắt được em trong gian phòng Đông này.

Trong âm thanh đó, Trang Minh Tâm vẫn bình tĩnh kiểm tra xong hóa đơn tính toán, sao chép một lần nữa trên giấy Tuyên Thành, thổi cho khô sau đó mới đưa cho Quỳnh Phương, phân phó: “Ngươi cầm theo ba mươi tám lượng bạc, kèm theo tờ giấy này, sai người đưa tới chỗ Hiền phi nương nương.”

Sau đó nói với hai hề chúa đang chạy ngày càng chậm kia: “Được rồi, hai ngươi đừng có náo loạn nữa, nhanh ngồi xuống nào, bổn cung có thứ tốt cho các ngươi đây.”

Vừa nghe tới có đồ tốt, hai ngươi đều dừng chân lại.

Trang Minh Tâm kêu Lập Xuân mang tới hai chai tinh dầu hoa hồng, nói với các nàng: “Đây là tinh dầu hoa hồng còn sót lại sau khi làm xong xà phòng, làm sạch mặt xong rồi vỗ một ít trên mặt, có thể làm dịu da mặt, các ngươi cầm lấy mà dùng.”

Sử dụng tinh dầu hoa hồng như nước rửa mặt, hiệu quả xem như cũng tạm được.

Đương nhiên, tác dụng tốt nhất của tinh dầu vẫn là dùng để thoa mặt, nhưng đáng tiếc ở đây là cổ đại, nên không có bán mặt nạ dưỡng da.

Trình Hòa Mẫn nhận lấy bình sứ từ trong tay cung nữ A Nhiên của mình, gỡ nút bình ra, nàng ta “a” một tiếng, kinh ngạc nói: “Thơm quá.”

Trần Ngọc Thấm liếc nàng ta một cái, ngoài mặt duy trì bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhiều lần liếc tới bình sứ trong tay cung nữ Lục Lạp đang đứng bên cạnh.

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, quả nhiên chỉ cần là nữ tử, thì không thể không cảm thấy hứng thú với đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da.

“Nương nương, không xong rồi, nương nương, đánh nhau rồi…”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiểu Mãn, một lát sau nàng ấy vén rèm chạy vào, đùng đùng nói: “Nương nương, Thần phi nương nương chạy tới Dực Khôn cung, rồi đánh nhau với Ninh thường tại, cung nhân muốn ngăn lại nhưng không dám, người mau tới nhìn thử.”

Trang Minh Tâm: “…”

Tốc độ phản ứng này của Thần phi, cũng nhanh quá rồi?

Cũng đúng, dù sao cũng là con trai của mình bị hại chết, chỉ sợ nàng ta đã sớm hoài nghi hết thảy phi tần trong hậu cung này rất nhiều lần.

Hiện tại Ninh phi đột nhiên bị thất thế, dù vẫn dưới danh nghĩa là vì làm Trịnh thái hậu tức giận, nhưng tính tình Trịnh thái hậu như thế nào, sao ngoại sinh nữ* như Thần phi lại không hiểu chứ? Nàng ta không hoài nghi mới là lạ.

*Ngoại sinh nữ: cháu gái bên nhà ngoại.

Trang Minh Tâm thở dài, sau đó lập tức đứng dậy, gọi người chuẩn bị kiệu.

Chuyện này nàng không muốn quản cũng phải quản.

Trong cung những phi tần có chức vị phi tổng cộng có bảy vị, trừ hai vị đang đánh nhau kia, còn lại là Trương Đức phi đang đóng cửa tự ngẫm, Vệ Hiền phi đang mang thai, Tĩnh phi thì vừa mới sảy thai đang nằm trên giường, thánh chỉ phong phi cho Đoan phi thì vẫn còn chưa ban xuống.

Cuối cùng cũng chỉ có mình nàng Uyển phi đang giải quyết cung vụ là có thể ra mặt ngăn lại một chút.

Trình Hòa Mẫn và Trần Ngọc Thấm lập tức cùng hô lên: “Tần thiếp cùng đi với nương nương.”

Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn các nàng, nhưng cũng không cự tuyệt, cuộc sống trong cung chẳng có chút thú vị nào, khó khăn lắm mới có một vụ náo nhiệt như này, có ai không nhịn được mà không đi hóng hớt đây?

*

Ba người đều ngồi trên kiệu của mình, cùng đi tới Dực Khôn cung ở Đông Lục cung.

Hôm qua có một trận tuyết lớn rơi nhiều lông ngỗng, hôm nay mặc dù tuyết đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn âm u, không thấy chút bóng dáng của mặt trời, tuyết đọng trên mái nhà vẫn chưa bắt đầu tan đi, nhưng đã có cảm giác lạnh đến tận xương y hệt như tuyết đã tan rồi.

Trang Minh Tâm đã bọc thành cái dạng này, tất nhiên sẽ không lạnh.

Hai người yêu cái đẹp như Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn, đều có dáng người đẹp, mặc dù bên ngoài có choàng áo khoác lông chồn, nhưng bên trong chỉ mặc chỉ mặc một áo kép đơn bạc, dọc theo đường đi hai người họ đều bị lạnh đến phát run.

Khiến cho Trang Minh Tâm muốn trêu ghẹo các nàng một chút: “Dân gian có một câu thô tục như này ‘Mặc đẹp thì không mặc bông vải, có bị đông chết thì cũng không ngại’, là đang nói tới hai ngươi sao?

Nghe bổn cung nói nè, các ngươi không cần phải mặc như vậy đâu, chưa chắc Hoàng thượng sẽ xuất hiện trong Dực Khôn cung, cho dù Hoàng thượng quả thật có xuất hiện ở Dực Khôn cung, thì cũng có bổn cung ở đó, con mắt nào của hắn sẽ nhìn tới các ngươi đây?”

Trình Hòa Mẫn chán nản, giọng nói run rẩy đáp: “Ai, ai muốn để cho Hoàng thượng nhìn chứ, tần thiếp chỉ là không ngờ bên ngoài trời lại lạnh đến như vậy, nên mới mặc ít đi một chút.”

Trần Ngọc Thấm không lên tiếng, chỉ lườm Trang Minh Tâm một cái.

Vừa nhìn thấy cửa lớn của Dực Khôn cung, chỉ thấy ở đó có không ít cung nhân đang ló đầu nhìn vào, đều là bộ dáng muốn xem náo nhiệt nhưng lại không dám tiến vào, xa xa nhìn thấy kiệu của nhóm người Trang Minh Tâm tới đây, bọn họ lập tức tan tác như đàn chim vỡ tổ.

Trang Minh Tâm cũng không rảnh để ý tới bọn họ, trực tiếp gọi người nâng kiệu tới Dực Khôn cung.

Mới tiến vào cửa lớn của Dực Khôn cung, chợt nghe thấy bên trong ầm ĩ náo loạn thành một đoàn, tiếng la khóc, tiếng khuyên can cùng với tiếng vỡ vụn “lầm rầm”, khiến cho người ta nghe được cũng thấy đau não.

Nàng mím môi, nhanh chân đi vào chính điện, bỏ xa Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn cả một đoạn dài.

Nàng vén rèm đi vào, chỉ thấy hai người Thần phi và Ninh thường tại đang lăn lộn trên mặt đất, các cung nhân đứng quanh tạo thành một vòng, ngoài miệng thì có vẻ sốt ruột muốn làm gì đó, nhưng vẫn không có ai dám tiến lên can ngăn.

Bởi vì hai người họ đều dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ để nắm tóc đối phương.

Trang Minh Tâm “khụ” một tiếng thật to, trầm giọng nói: “Thần phi tỷ tỷ, Ninh thường tại, các ngươi đang làm gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa? Còn không mau buông đối phương ra?!”

Thần phi chẳng những không buông ra, tay còn nắm chặt hơn, cười lạnh nói: “Tiện nhân kia hại chết mạng con ta, hôm nay ta không dùng mạng đổi mạng với ả ta thì không được! Uyển phi muội muội, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi hãy đi đi.”

Ninh thường tại có chỗ dựa nên không sợ bèn nói: “Luôn miệng nói ta hại chết mạng của Nhị hoàng tử, ngươi có chứng cứ gì không? Đừng cho là ta hiện tại đang thất thế, nên chậu c*t nào cũng đổ hết lên đầu ta!”

Sự việc đã bại lộ, chuyện của biểu huynh tất nhiên khó có thể tránh khỏi, nhưng vì Tam hoàng tử thì cho dù có bị đánh chết, Ninh thường tại cũng sẽ không thừa nhận hai tội lớn là thông dâm với người khác và mưu hại hoàng tự.

Đây là vì nàng ta nghĩ rằng Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu sẽ vì thể diện của Dục Cảnh đế, mà không thông cáo ra ngoài với mọi người.

“Chứng cứ là gian phu cũng là biểu huynh của ngươi Trịnh Cẩn Thành đã bị Cẩm Y Vệ bắt vào trong ngục, trùng hợp hắn ta còn đang quản lý huyện Đức An, là nơi bùng phát bệnh đậu mùa đầu tiên.” Thần phi gào thét, sau đó định dùng tay tát vào mặt Ninh thường tại, nhưng Ninh thường tại nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Trang Minh Tâm nghe vậy lập tức trách cứ: “Thần phi tỷ tỷ, chưa có bằng chứng thì đừng đội nón xanh lên đầu Hoàng thượng như vậy chứ? Nếu rơi vào trong tai Hoàng thượng, tỷ tỷ còn quả ngon để ăn sao?”

Dù nàng không thích Thần phi, nhưng trong việc này nàng ta là khổ chủ, nên nàng cũng uyển chuyển khuyên can nàng một câu, để nàng ta chớ vì chuyện nhỏ mà mất chuyện lớn.

Muốn đánh Ninh thường tại để trút giận, thì cứ tìm lý do khác, tội gì xui xẻo chọc tới Hoàng thượng?

Nhưng nếu Thần phi nghe lọt lời khuyên của người khác, thì trước đó đã không như con thiêu thân đi náo loạn nhiều như thế.

Nàng ngang ngược nói: “Không cần chứng cứ, ta biết Nhị hoàng tử chắc chắn là do ả ta và gian phu của ả hại chết! Ngươi không cần nhiều lời, hôm nay ta nhất định phải liều mạng ta sống ngươi chết với ả ta!”

Nói xong, nàng ta nhân lúc Ninh thường tại còn đang phân tâm, đánh một cái bạt tay vào trên mặt nàng ấy.

Hàm răng của Ninh thường tại đập vào quai hàm, miệng có mùi máu tanh, nàng ấy nghiêng đầu “phụt” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, sau đó giơ tay lên chặn mặt Thần phi lại, miệng thì nói: “Đổ oan cho người tốt mà còn tỏ vẻ có lý? Liều mạng ta sống ngươi chết với ta? Được lắm, ta đây tiếp đến cùng!”

“Các ngươi đều chết hết rồi hả? Còn không mau tiến lên kéo chủ tử của các ngươi ra?” Trang Minh Tâm thấy nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không được, lập tức phân phó các cung nhân đang vây xem tiến lên kéo bọn họ ra.

Đám cung nhân cứ do do dự dự, sợ sơ sẩy một cái, sẽ làm thương tổn đến tóc của chủ tử mình, nhưng lại không dám chống đối người đang được sủng ái và cũng đang quản lý cung vụ như Uyển phi.

Đúng lúc này, Trương ma ma đột nhiên đến đây.

Sau khi bà ta đi vào, nhìn tình hình một vòng trong điện, sau đó làm như không thấy lạnh lùng nói: “Thái hậu nương nương triệu kiến Thần phi nương nương, kính xin Thần phi nương nương đi một chuyến với lão nô.”

Trang Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, nếu Trương ma ma không đến đây, đám cung nhân lại không dám tiến tới cưỡng ép tách hai nàng ra, thì nàng đành phải tự mình ra trận tách bọn họ ra.

Hiện tại Trịnh thái hậu đã nhúng tay vào, để tránh cho nàng đắc tội với người ta.

Không sai, nói đúng hơn là Thần phi, rõ ràng nàng đã nói ẩn ý với nàng ta đến như thế, nhưng nàng ta vẫn không cảm kích, nếu mình cứ cưỡng ép ngăn nàng ta lại, thì không biết chừng nàng ta sẽ hận luôn nàng mất.

Thần phi nghe vậy, cũng chỉ đành buông tóc của Ninh thường tại đang nắm trong tay ra.

Ninh thường tại cũng không nhân cơ hội này trả thù, chỉ đành buông lỏng tay theo.

Thần phi đứng dậy, đi theo Trương ma ma.

Ninh thường tại dùng tay vuốt lại mái tóc đang tán loạn của mình, sau đó lại phun ra một ngụm máu, rồi đứng dậy hành lễ với Trang Minh Tâm, cười nói: “Mọi người đấu nhau, không ngờ người thắng cuối cùng lại là Uyển phi nương nương người. Sau này Tam hoàng tử còn phải dựa vào Uyển phi nương nương chiếu cố nhiều, tần thiếp ở đây tạ ơn Uyển phi nương nương trước.”

Trang Minh Tâm thản nhiên nói: “Hoàng thượng đưa Tam hoàng tử cho Đoan phi nuôi nấng, có dựa vào thì cũng phải dựa vào nàng ta, Ninh thường tại tạ ơn bổn cung làm gì?”

Ninh thường tại mỉm cười: “Đoan phi là người của nương nương, tạ ơn người thì có khác gì tạ ơn nàng ta?”

“Sự cảm kích của Ninh thường tại, bổn cung có thời gian sẽ thay ngươi chuyển tới Đoan phi.” Trang Minh Tâm lười cùng nàng ta tán dóc những chuyện không đâu, nàng trả lời qua loa, sau đó dẫn hai cô nhóc đang đóng giả làm người gỗ là Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn bỏ của chạy lấy người.

Ra tới cửa lớn của Dực Khôn cung, Trình Hòa Mẫn mới kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi. Các nàng đều xuất thân quý nữ thế gia, nhưng lại làm ra mấy chuyện cào mặt giật tóc của mấy người đàn bà chanh chua ngoài chợ, may mà không bị Hoàng thượng nhìn thấy, nếu không chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lập tức kêu Kính Sự phòng vĩnh viễn hủy đi thẻ xanh của các nàng.”

Trần Ngọc Thấm sửa lời nàng ta: “Của Ninh thường tại đã bị hủy bỏ vĩnh viễn rồi.”

Trình Hòa Mẫn trừng nàng ấy: “Còn Thần phi nương nương thì không bị à?”

Trần Ngọc Thấm hừ một tiếng: “Thần phi nương nương chính là ngoại sinh nữ của thái hậu nương nương, là biểu muội của hoàng thượng, không nhìn mặt sư thì cũng phải nhìn mặt phật, sao có thể vĩnh viễn hủy đi thẻ xanh của nàng ta được chứ?”

Sự thật đúng là như thế, Thần phi chạy tới Dực Khôn cung náo loạn một hồi, còn muốn gào to về chuyện Ninh thường tại đội nón xanh cho Hoàng thượng, Trịnh thái hậu cũng chỉ phạt nàng đóng cửa tự ngẫm một tháng, và khấu trừ nửa năm cung phân.

Cái gọi là cung phân, cũng chỉ là thưởng bạc theo lệ hằng năm.

Ngoại trừ người như Chu quý nhân gia cảnh bần hàn, thì có mấy cung phi thiếu tiền bạc đâu? Nửa năm cung phân cùng lắm chỉ là 150 lạng bạc mà thôi, căn bản chỉ là gãi ngứa.

*

Ngày tiếp theo, Trang Minh Tâm như trước đến điện Xuân Hi đúng giờ xử lý công việc.

Mặc dù trong lòng muốn đổi tới Giáng Tuyết hiên, nhưng dù sao vẫn phải xin chỉ thị từ Cẩu hoàng đế hoặc Trịnh thái hậu.

Nàng không dám trong lúc trọng yếu như này lại chạy tới quấy rầy Trịnh thái hậu, chỉ có thể đợi Cẩu hoàng đế trai giới tế tổ chấm dứt, rồi đến Chung Túy cung, nàng sẽ nói với hắn.

Hôm nay công việc rất ít, đều là hai ba chuyện như con mèo nhỏ được cung nhân chưởng sự phê chuẩn, nhưng vẫn làm việc rất nghiêm túc.

Chắc là do chúng phi tần thấy trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể kẹp chặt đuôi thì đều cố kẹp chặt lại, không dám tác yêu tác quái trong khoảng thời gian này.

Trang Minh Tâm thấy thế mừng rỡ, kết thúc công việc trước cả một canh giờ, nàng bèn quay về Chung Túy cung nằm như cá mặn vậy.

Quỳnh Phương lấy khung thêu hoa của nàng ra, cầu khẩn nói: “Nương nương, nhân lúc người đang rảnh rỗi, tốt xấu gì cũng thêu vài đường chỉ đi, bằng không sau này Hoàng thượng hỏi tới, cũng không dễ ăn nói.”

“Để hôm khác bổn cung thêu, hôm nay thì miễn đi.” Nói xong, Trang Minh Tâm uốn éo cơ thể, sau đó đưa lưng về phía Quỳnh Phương, ngáp một cái nói: “Khó khăn lắm mới được nhàn rỗi, phải ngủ bù thôi.”

Thôi Kiều cười nói: “Nương nương tới quỳ thủy, thân thể vốn đã mảnh mai, còn lo liệu cung vụ một lúc lâu, chắc cũng rất mệt rồi, tốt xấu gì cũng nên để nàng nghỉ ngơi một chút, hoa này sau này thêu cũng không muộn.”

Quỳnh Phương cũng đành bỏ cuộc, nhưng miệng vẫn than thở một câu: “Tới lúc nàng không còn bị quỳ thủy nữa, thì cũng chẳng thấy nàng thêu được thêm mấy kim.”

Trang Minh Tâm ngoáy ngoáy lỗ tai, đều xem như không nghe thấy.

Nhưng cuối cùng vẫn không ngủ bù được, bởi vì bên ngoài có người đến báo, là Đoan phi tới đây.

Trang Minh Tâm vội ngồi dậy, vừa mới xuống giường mang giày, đã nghe thấy Đoan phi vén rèm đi vào nói: “Nương nương không khỏe trong người, xin đừng xuống giường.”

Tiểu nhật tử của phi tần trong cung đều được Kính Sự phòng ghi lại, vị phi tần nào phải hoán tẩy* thì thẻ xanh sẽ lập tức bị lấy ra, quả thật là kiểu bí mật nhưng công khai.

*Hoán tẩy: ý nghĩa bình thường là tắm rửa, còn khi đến mùa dâu thì đang ám chỉ giữ thân sạch sẽ.

Cho nên chuyện Trang Minh Tâm đến quỳ thủy, Đoan phi biết cũng không kì quái.

Trang Minh Tâm cũng không từ chối nữa, kéo chăn nhỏ phủ lại nửa người dưới, sau đó chỉ vào lót nệm bên cạnh rồi nói: “Tỷ tỷ mời ngồi trên giường lò.”

Đợi Đoan phi ngồi vào nệm gấm, sau đó mới cười nói: “Hôm nay còn không thấy được mặt trời, thời tiết lạnh quá rồi, tỷ tỷ có chuyện gì thì chỉ cần phân phó cung nhân đi là được, sao lại tự mình đích thân tới đây?”

Đoan phi cười nói: “Gần đây được nương nương sai ngươi đưa tới tinh dầu hoa hồng, nên đặc biệt tới để tạ ơn; thứ hai là vì từ lúc Hiền phi nương nương có thai, đã dừng việc thỉnh an, vài ngày không nhìn thấy nương nương, nên muốn tới đây để trò chuyện cùng nương nương.”

Sắc mặt Trang Minh Tâm trở nên nghiêm nghị, giả vờ giận dữ nói: “Tỷ tỷ mở miệng lại một tiếng nương nương, xa lạ với ta đến như thế, còn ta thì thật sự rất muốn nói chuyện với tỷ tỷ.”

Nàng hơi dừng một chút, rồi bồi thêm một câu: “Biết tỷ tỷ là một người quy củ, trước kia tỷ tỷ là tần vị thì cũng bỏ qua, nhưng hiện tại tỷ tỷ đã thăng lên phi vị rồi, về tình về lý đều phải gọi tỷ muội thì mới tương xứng.”

Đoan phi do dự một lát, mở miệng nói: “Vậy thì cũng phải để ta gọi ngươi là tỷ tỷ.”

Nếu cùng chức vị thì lấy thời gian được tấn chức để luận lớn nhỏ.

Trang Minh Tâm đành phải thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, vậy chúng ta cứ theo như cung quy đi, muội muội.”

Đoan phi lập tức tận dụng cơ hội nói theo: “Tỷ tỷ.”

Sau khi hô xong, chân mày nàng ta chau lại, nghi ngờ hỏi: “Đột nhiên có một cái bánh từ trên trời rơi xuống đầu mình, nên trong lòng ta đây thấp thỏm, cảm giác có chút giống như đang mơ. Không biết tỷ tỷ có biết nội tình không? Nếu có thể tiết lộ được, thì kính xin tỷ tỷ thay muội muội tháo bỏ nghi hoặc này.”

Trang Minh Tâm đắn đo lựa từ ngữ rồi nói: “Ninh thường tại phạm vào sai lầm lớn, sau này không thể đông sơn tái khởi được nữa. Ghét ai thì ghét cả đường đi lối về, chỉ sợ sau này Hoàng thượng cũng sẽ không chào đón Tam hoàng tử nữa.”

Đoan phi im lặng một lát, đột nhiên lắc đầu bật cười: “Quả nhiên là đạo lý ‘không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống’, nhận được cái này thì cũng sẽ mất đi cái khác, như thế mới xem như công bằng.”

“Nếu tỷ tỷ không muốn nuôi Tam hoàng tử, muội muội có thể giúp tỷ cự tuyệt.” Trang Minh Tâm hỏi thăm dò một câu.

Dù Tam hoàng tử có như thế nào đi nữa, nhưng trên danh nghĩa vẫn là một trong hai hoàng tử duy nhất của Dục Cảnh đế, có không ít phi tần không biết nội tình đều muốn được nuôi hắn.

Đoan phi lập tức khoát tay nói: “Không không không, ta muốn nuôi hắn.”

Trang Minh Tâm mím môi khẽ cười, quả nhiên đúng như nàng dự đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play