Hôm nay cung vụ ít hơn hôm qua, kết thúc sớm hơn hai khắc.

Khi kiệu đi tới đường nhỏ giữa cung Khải Tường và Vĩnh Thọ cung, thái giám chưởng sự của Vệ hiền phi Túc Hỉ đã chờ ở chỗ đó, nói Vệ hiền phi mời Uyển phi nương nương đến cung Trường Xuân một chuyến.

Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là bảo những thái giám khiêng kiệu rẽ qua, đi về hướng cung Trường Xuân.

Trong đông thứ gian cung Trường Xuân, thân trên Vệ hiền phi mặc cái áo khoác màu lam, thân dưới quần bông ống rộng mỏng có thêu hoa, một đầu tóc đen nhánh được búi thành một nắm bằng một cây ngân châm ở đằng sau gáy, lười biếng mà dựa nghiêng người lên gối trên noãn kháng, một bộ dáng thoải mái.

Chẳng qua là có chút thoải mái quá mức, ngay cả váy cũng không mặc.

Có thể thấy nàng ta thật sự coi Trang Minh Tâm là người nhà.

Trang Minh Tâm đi về phía trước, cười nói: “Nương nương gọi thần thiếp tới, là có chuyện gì muốn phân phó thần thiếp sao?”

Vệ hiền phi đưa tay lên gọi Trang Minh Tâm đến ngồi trên noãn kháng, cười nói: “Là có một việc muốn xin nhờ muội muội.”

Thật ra Trang Minh Tâm đã đoán được có chuyện gì, nhưng nàng vẫn giả vờ ngớ ngẩn hỏi: “Có chuyện gì muốn thần thiếp làm, nương nương cứ phân phó là được, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Vệ hiền phi kêu Túc An lấy tới một hầu bao đựng bạc, thả vào bàn nhỏ giữa hai người, cười nói: “Ba ngày sau là sinh nhật của Ninh phi muội muội, vốn dĩ đã bàn bạc xong là mọi người cùng góp tiền, do ta giúp nàng ta thu xếp mấy bàn tiệc rượu và đoàn hí kịch nhỏ, mời các tỷ muội chung vui ở cung Trường Xuân một ngày, nhưng bây giờ ta lại hoài thai… Chỉ sợ là chuyện này phải làm phiền muội muội hỗ trợ mới được.”

Mặc dù rất nhanh Ninh phi sẽ thất thế, nhưng rốt cuộc là còn chưa thất thế, thọ yến nên làm thì vẫn phải làm.

Trang Minh Tâm cũng đoán ra chính là chuyện này, nghe vậy cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: “Chuyện này cũng không phiền hà gì, nương nương quá khách khí rồi! Chỉ là thu xếp mấy bàn tiệc rượu và đoàn hí kịch nhỏ mà thôi, không tính là gì cả, nương nương cứ yên tâm đi.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, không hề mang theo chút khó xử làm, thậm chí còn chủ động đề nghị: “Theo thần thiếp thấy, không bằng đổi chỗ tổ chức tiệc đến Chung Túy cung của thần thiếp, tránh quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”

Vệ hiền phi cười nói: “Ta cũng vừa muốn nói chuyện này đó, vậy mà ngươi đã nói ra trước rồi, thật là một người lanh lợi.”

Tán dương xong, lại vượt qua bàn nhỏ nắm lấy tay Trang Minh Tâm, nhiệt tình nói: “Hôm nay ở chỗ này của ta dùng bữa trưa, Túc Hỉ vừa kiếm được mấy con gà rừng ở bên ngoài về, kêu phòng bếp nhỏ hầm canh gà rừng cho ngươi uống.”

Trang Minh Tâm vội từ chối ngay lập tức: “Nương nương có lời mời vốn không nên cự tuyệt, chẳng qua hôm nay là sinh thần của Du quý nhân, hôm qua thần thiếp đã hẹn với hai vị muội muội Hân quý nhân, Hòa quý nhân muốn tổ chức sinh thần cho nàng ta vào hôm nay, đã để cho người chuẩn bị xong rượu và thức ăn rồi, quả thực là không thể lỡ hẹn được.”

“Hôm nay là sinh thần của Dụ quý nhân?” Vệ hiền phi kinh ngạc nhíu mày, ngay sau đó phân phó Túc An: “Chuẩn bị thọ lễ giúp bổn cung, lát nữa thỉnh Uyển phi muội muội thay ta tặng cho Du quý nhân.”

Những lời này nửa đầu là nói cho Túc An, nửa sau là nói cho Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm cười nói cảm ơn thay Dụ quý nhân: “Thần thiếp thay Dụ quý nhân cảm ơn nương nương ban thưởng.”

Để nàng đưa qua, chứ không phải là kêu Túc An tự mình mang qua, rõ ràng là lôi kéo lòng người giúp nàng, dẫu sao nếu như nàng không nói thì nàng ta cũng không ban thường cho Dụ quý nhân không phải sao?

Vệ hiền phi quả nhiên rất biết tận dụng triệt để mọi thứ để lấy lòng nàng.



Sau khi trở về Chung Túy cung, không cần Quỳnh Phương phải nhắc nhở, Trang Minh Tâm đã tự mình cho người lại lọc lại rượu nho đã ủ xong một lần, sau đó đóng kín nắp vò rượu rồi tiến hành ủ.

Ủ hai ba tháng, rồi lại lọc bỏ những hạt axit tartaric đã được tách ra vì nhiệt độ thấp, là có thể uống rồi.

Đợi nàng trở về đông thứ gian lần nữa, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã đợi ở bên trong, nàng liếc nhìn đồng hồ nước, quả nhiên đã đến canh giờ mở tiệc, vội vàng kêu Thôi Kiều đi mời Dụ quý nhân.

Nếu như là những việc khác thì tất nhiên là Dụ quý nhân đã chạy tới từ lâu, nhưng hôm nay là sinh thần nàng ta, vẫn phải dè dặt đôi chút.

Cung Thừa Càn ở ngay đằng trước Chung Túy cung, chỉ trong thời gian một chung trà Dụ quý nhân đã tới.

Sau khi nàng ta hành lễ xong, Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương lấy hai cuộn gấm vóc, một cây trâm bằng vàng ròng khảm lam bảo hình phượng vĩ ba đuôi mà Vệ hiền phi ban thưởng ra, đưa cho cung nữ A Phúc của Dụ quý nhân, cười nói: “Lúc trước ở cung Trường Xuân bổn cung có tình cờ nhắc đến hôm nay là sinh thần muội muội, Hiền phi nương nương nghe vậy đã để người chuẩn bị thọ lễ cho muội muội.”

Dụ quý nhân lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn cái khay được che bằng lụa đỏ trên tay A Phúc một cái, đồ có quý giá hay không ngược lại cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là phần thể diện này đã đủ để cho người ta hâm mộ.

Nàng ta cảm động vành mắt hồng hồng, cầm quyển sổ nhanh chóng viết lên.

Một lát sau, nàng ta mở quyển sổ cho Trang Minh Tâm xem: “Đa tạ nương nương đã nói tốt cho tần thiếp, nếu không thì tần thiếp cũng không có vinh dự có thể được Hiền phi nương nương ban thưởng.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Bổn cung cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, vẫn là hiền phi nương nương có lòng. Phần nhân tình này trong lòng ngươi hiểu là được, không cần phải đến cung Trường Xuân tạ ơn, Hiền phi nương nương đang dưỡng thai, không thích hợp để quấy rầy.”

Dụ quý nhân gật đầu liên tục không ngừng.

Ngay sau đó bốn người ngồi vào bàn ăn trong minh gian đã được dọn lên trước đó.

Các cung nhân đứng xếp hàng, bắt đầu mang thức ăn lên theo thứ tự.

Bởi vì là thọ yến, hai trù tử trong phòng bếp nhỏ là Chung Đại, Tiền Hỉ lại là lần đầu tiên được trải qua trường hợp lớn như vậy, không khỏi giở hết món nghề của bản thân ra.

Ngoại trừ cá nướng, củ cải hầm nầm bò, canh măng mùa đông chân giò hun khói và bánh kem có kẹp mứt đào vàng Trang Minh Tâm yêu cầu ra, còn làm thêm khoảng mười món ăn mà bản thân am hiểu, cộng thêm đào vàng ngâm mà Trang Minh Tâm cắn răng cống hiến ra, làm cho bàn ăn đầy ắp.

Trình Hòa Mẫn kêu lên “Oa” một tiếng: “Thinh soạn như vậy sao?”

Sau đó hưng phấn vỗ vỗ bả vai Dụ quý nhân, xoa tay nói: “Hôm nay được hưởng ké phúc của muội muội, nên mới có thể được ăn những món ngon ở nơi này của Uyển phi nương nương.”

Trang Minh Tâm cười mắng: “Nói cứ như là lần đầu tiên ngươi được ăn ở chỗ của bổn cung vậy đó, cũng không biết là lần trước ai ăn tiệc củ cải ăn đến thiếu chút nữa không chịu được mà nôn ra, sau khi trở về phải đi bộ khoảng một canh giờ mới có thể khom người ngồi xuống.”

Trình Hòa Mẫn bị vạch trần, cũng không giận, cười hì hì nói: “Chuyện này cũng không thể trách tần thiếp được, còn không phải là do món ăn ở chỗ của nương nương quá ngon hay sao? Cũng may là tần thiếp chống đỡ được, nếu như mà thật sự không chống đỡ nổi thì có khi còn phải nhờ cậy mấy lượng phí thuốc thang của nương nương nữa đó.”

Trần Ngọc Thấm thấy Trình Hòa Mẫn thích chí đến sắp nhảy lên nóc nhà luôn rồi, liếc nàng ta một cái, hừ nói: “Xem dáng vẻ hát hay của ngươi kìa, sớm biết vậy thì nương nương cũng không cần phải tốn tiền đi mời người của Giáo Phường Ti, trực tiếp trang điểm cho ngươi là được, cũng để chúng ta được nghe tiết mục hay “Giả ngây giả dại” một lần.”

“Giả ngây giả dại là kịch một vai, hai người cứ “Tướng thanh” có qua có lại như vậy thì còn gì thú vị chứ?” Vì đang ở trước mặt hai người nên Trang Minh Tâm vẫn chừa lại chút mặt mũi, không nói thẳng ra là “Xiếc khỉ.” (tướng thanh – một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tuy chưa từng nghe nói đến cách nói “Tướng thanh” này, nhưng có thể nghe hiểu vế trước, lập tức không bỏ qua.

Trần Ngọc Thấm nói: “Nương nương, người không phúc hậu gì cả, tần thiếp đề xuất cho người ý kiến hay, vậy mà người lại kéo cả tần thiếp vào.”

Trình Hòa Mẫn cũng nói: “Ai muốn nói “Tướng thanh” với nàng ta chứ? Làm bẩn cả miệng của ta ra!”

Tình cảnh như vậy, tuy Dụ quý nhân không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng gặp một lần thì sợ hết hồn hết vía một lần, rất sợ một khắc sau là hai nàng ta sẽ lật bàn đánh nhau, vội vàng dùng cây than chì viết lên quyển sổ.

Nói sang chuyện khác: “Nương nương, không phải là người nói mời nhạc nhân của Giáo Phường Ti tới hả? Tại sao vẫn chưa nhìn thấy?”

Trang Minh Tâm cười một tiếng, nếu như người được chúc thọ cũng đã lên tiếng thì nàng cũng không nên tiếp tục xem xiếc khỉ nữa, để cho Lý Liên Ưng mời người của Giáo Phường Ti vào.

Người được mời tới là hai vị nhạc nhân một nam một nữ của Giáo Phường Ti, nữ nhạc nhân ôm đàn tỳ bà, nam nhạc nhân ôm đàn cổ.

Sau khi hai người cúi thấp đầu đi tới, quỳ xuống dập đầu hành lễ với Trang Minh Tâm trước, lúc này mới đứng dậy.

Sau đó bốn người tại chỗ đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Quả thật là hai người có tướng mạo xuất chúng, dù là các nàng đã nhìn thấy đủ loại mỹ nhân ở trong cung này, nhưng cũng có chút không chịu nổi.

Nam nhạc nhân mi mục như họa, thanh nhã văn tú, giống như cây tùng cây trúc, ôm một cây đàn cổ đứng trong điện, phảng phất như là quý công tử bước ra từ bức tranh cổ.

Nữ nhạc nhân ngũ quan tuyệt sắc, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mặt không biểu cảm ôm đàn tỳ bà, thật giống như nữ sát thủ trong phim cổ trang trên tivi, dường như một giây kế tiếp sẽ rút ra bảo kiếm từ trong đàn tỳ bà lao tới giết người.

Trang Minh Tâm “Khụ” một tiếng, phân phó nói: “Các ngươi tùy tiện đánh một khúc mà các ngươi am hiểu trước đi.”

Hai người khom người xuống, sau đó nam nhạc nhân lui tới chân tường, ngồi lên một cái ghế con lót gấm, nữ nhạc nhân thì tới ngồi lên một cái ghế quan mạo trong điện.

Nàng ta gảy xuống đàn tỳ bà, sau đó bắt đầu gảy đàn.

Âm thanh thanh thúy như ngọc châu rơi xuống, vờn quanh trong minh gian, một lát sau, giọng hát lạnh lùng của nàng ta cất lên.

Vào giờ phút này, trong đầu Trang Minh Tâm ngoại trừ bốn chữ “Âm thanh thiên nhiên” ra thì không nhớ nổi từ nào khác có thể xứng để hình dung được.

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn là hai người có chân tài thực học, đã nghe đến mê mẩn.

Trang Minh Tâm sợ Dụ quý nhân tức cảnh sinh tình, nhớ tới giọng của mình bị hủy mà đau khổ, đang muốn an ủi nàng ta mấy câu.

Nhưng Dụ quý nhân lại đột nhiên giơ quyển sổ lên cho Trang Minh Tâm: “Nương nương, lần tới ngàn vạn lần đừng có mời hai người này tới nữa, lỡ như bị hoàng thượng gặp phải, nhìn trúng bọn họ thì phải làm sao đây?”

Trang Minh Tâm nhất thời bật cười “Phụt” một tiếng.

Hai người này xác thực có thể được nói là tuyệt sắc, cho dù trong những phi tần có Trình Hòa Mẫn là có tướng mạo ưu tú nhất, nhưng khi đứng chung với bọn họ chỉ sợ cũng không theo kịp, nhưng lại nhất định không thể lọt vào mắt cẩu hoàng đế được.

Nam nhạc nhân tạm thời không đề cập tới, dẫu sao cũng chưa từng nghe nói qua cẩu hoàng đế là đoạn tụ.

Chỉ nói đến nữ nhạc nhân này, đừng nói đến tướng mạo, chỉ cần xuất thân từ Giáo Phường Ti kia là có thể đẩy lui cẩu hoàng đế rồi.

Cẩu hoàng đế này, có quyền có tiền, có dung mạo, tự luyến đã được khắc vào trong xương, ngay cả cung nữ có tướng mạo xuất chúng mà hắn cũng không coi trọng, từ khi đại hôn đến nay đã được sáu năm, toàn bộ phi tần đều là những tú nữ thông qua tuyển tú mới có tư cách vào cung.

Làm sao có thể vừa ý một nhạc nhân xuất thân từ Giáo Phường Tư, không biết đã bị bao nhiêu người chơi đùa qua rồi?

Dĩ nhiên, những chuyện này đều không thể nói với người ngoài, đoán thánh ý bừa bãi là tội lớn, cho nên nàng chỉ cười lắc lắc đầu với Dụ quý nhân.

Sau đó cầm chuôi đũa chia ra gõ vào hai người Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ngồi ở hai bên trái phải mình, bưng lên rót đầy chung rượu Thiệu Hưng, cười nói: “Nào, chúng ta cùng nhau kính người được chúc thọ một ly.”

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn lấy lại tinh thần, tuy có chút mất hứng vì bị quấy rầy nhã hứng, nhưng cũng chưa đến nỗi không phân rõ tình hình, vội vàng nâng chung rượu bên cạnh mình lên.

Dụ quý nhân sợ hãi lập tức đứng lên, bị Trang Minh Tâm khoát tay nhấn ngồi xuống.

Bốn người uống một ly rượu, dưới sự hướng dẫn của Trang Minh Tâm, bắt đầu dùng thức ăn.

Sau đó khúc nhạc của mấy nhạc nhân liền trở thành phông nền, mấy người đam mê ăn uống này đâu còn nhớ tới thưởng thức nữa chứ, dùng bữa còn không có kịp đâu.

Trình Hòa Mẫn gắp một đũa cá nướng ăn trước tiên, sau đó dùng thìa canh tự mình múc một miếng đào vàng ngâm lẫn nước đường ở trong bát đựng đồ tráng miệng đưa vào trong miệng, hoàn toàn không cân nhắc tới vừa ngọt vừa mặn có thể đối nghịch nhau hay không, hưởng thụ đến mắt cũng híp lại.

Trần Ngọc Thấm cũng không nhàn rỗi.

Dụ quý nhân không có đam mê ăn uống còn có thể giữ được ổn định, có lòng rảnh rỗi ung dung thưởng thức.

Trang Minh Tâm tuy cũng là một người đam mê ăn uống, nhưng rốt cuộc đều là mỗi ngày cũng được ăn quen những thứ này rồi, cho nên nhã nhặn hơn hai người đam mê ăn uống kia rất nhiều.

Trong đó nàng lại mời năm ba hồi rượu.

Tiệc rượu được đến một nửa, nữ nhạc nhân lui xuống, đổi lại thành nam nhạc nhân.

Có lẽ là biết được các nàng đang làm thọ yến, nam nhạc nhân gảy một khúc nhẹ nhàng, trong nháy mắt làm cho người ta từ trời đông giá rét đến với đầu xuân, băng tuyết bắt đầu tan ra, cỏ lộ ra từ trong bùn, những con chim di cư về phương nam ríu rít bay về, gió xuân ấm áp hiu hiu đập vào mặt, làm cho người ta thích ý muốn ngủ gà ngủ gật.

Dù Trang Minh Tâm là một tên gà mờ chính hiệu, nhưng cũng không khó để phân biệt ra được trình độ nhạc khí của nam nhạc nhân giỏi hơn nữ nhạc nhân không ít.

Nhưng nữ nhạc nhân lại thắng ở chỗ có một chất giọng tốt.

Cứ như vậy nghe tiếng đàn cổ của nam nhạc nhân, các nàng ăn cơm nước no nê.

Sau đó Trang Minh Tâm cho người mang bánh sinh nhật hai tầng tới, đeo cái mũ sinh nhật lên cho Dụ quý nhân, cắm một cây nến đỏ, kêu nàng ta thổi nến cầu nguyện.

Đừng nói đến Dụ quý nhân chưa từng trải qua chuyện này, cho dù là Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn cũng nhìn mà sửng sốt, nhưng cũng không làm trở ngại các nàng ta ồn ào, nhất là Trình Hòa Mẫn, ầm ĩ còn hăng say hơn cả sinh nhật của mình.

Trang Minh Tâm thầm nghĩ, nhất định là vội vã muốn ăn bánh sinh nhật đây mà.

Trong tiếng ồn ào, mặt Dụ quý nhân đỏ ửng lên, nhắm hai mắt lại, một lát sau lại mở ra, sau đó thổi “Phù” một tiếng làm tắt nến.

Sau khi nghi thức được làm xong, không đợi Trang Minh Tâm phân phó, Trình Hòa Mẫn đã kêu người tiến lên cắt bánh kem.

Bánh kem cũng khá lớn, bốn người các nàng phân ra mỗi người một miếng lớn, cho nam nhạc nhân và nữ nhạc nhân mỗi người một miếng, còn dưa lại thì cho toàn bộ những cung nhân trong Chung Túy cung mỗi người một miếng nhỏ.

Bánh kem mềm xốp, mứt đào vàng bên trong độ lửa vừa phải, lớp bơ bên ngoài có hương vị ngọt ngào trơn mềm, một miếng đi xuống, liền không nhịn được mà muốn ăn miếng thứ hai.

Tất cả mọi người đều ăn ngấu nghiến, bao gồm cả vị nữ nhạc nhân cao lãnh như núi tuyết trắng kia, cũng không chống cự nổi mị lực của bánh kem phết bơ, một tay bưng đĩa một tay cầm thìa, ăn đến không ngẩng đầu lên.

Ăn xong bánh sinh nhật, thọ yến cũng đi tới hồi cuối.

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương khen thưởng cho hai người bọn họ, sau đó bảo Lý Liên Ưng sắp xếp người đưa bọn họ về Giáo Phường Ti.

Khen thưởng không ít, chừng ba mươi lượng.

Hôm qua moi được năm mươi lượng bạc kinh phí hoạt động từ chỗ cẩu hoàng đế, dùng để làm bàn tiệc này chỉ tốn có hai mươi lượng, còn dư lại ba mươi lượng không dễ xử lý, dứt khoát thưởng hết cho nhạc nhân.

Nhạc nhân trong Giáo Phường Ti, đều là người nhà của quan phạm tội, luật pháp cổ đại là một người phạm tội liên lụy cả nhà, cho nên hai nhạc nhân này cũng coi như là người đáng thương, có thêm chút bạc phòng thân cũng tốt.



Nhưng có một chuyện nằm ngoài dự liệu của Trang Minh Tâm, giờ ngọ ngày hôm sau nàng đang vây xem thái y tiêm chủng trâu đậu cho cung nhân ở Chung Túy cung, Tiểu Mãn vội vàng chạy vào, kéo nàng đến đông thứ gian.

Sau đó bẩm báo: “Nương nương, hai nhạc nhân hôm qua được người triệu đến, bị Ninh vương gia mời đến phủ Ninh vương, nói thu nạp hai người bọn họ, còn muốn bày tiệc ăn mừng nữa kìa.”

Trang Minh Tâm: “…”

Trò gì đây?

Nàng tiếp xúc với Ninh vương không ít, hắn ta là một người chuyện công đâu ra đấy, thậm chí còn có chút nghĩa khí hào hiệp vì dân xin giúp, nàng đánh giá cực cao.

Nhưng tại sao đạo đức cá nhân lại hoang đường như vậy?

Đường đường là vương gia, nhưng lại muốn nạp nhạc nhân ở Giáo Phường Ti làm thị thiếp, nữ nhạc nhân thì cũng thôi đi, dù sao cũng có không ít tông thất tới Giáo Phường Ti chơi, nhưng ngủ ở bên ngoài khác với ngủ trong nhà, nhưng trong đó lại có một nam nhạc nhân mà.

Sao nàng lại không phát hiện Ninh vương gia lại là trai gái ăn tất nhỉ?

Suy nghĩ một chút, thật ra thì cũng chẳng có gì kỳ lạ, đại quan, quý nhân của Đại Tề đang thịnh hành nam phong, nam nhạc nhân kia lại có một tướng mạo câu người, chỉ sợ đã sớm bị biết bao nhiêu người chơi đùa qua rồi.

Hai người đi đến Ninh vương phủ, đi theo Ninh vương, từ đây chỉ cần hầu hạ một mình hắn ta, có lẽ đối với bọn họ mà nói ngược lại là chuyện tốt.

Điều kiện tiên quyết là Ninh vương phi cũng không làm khó dễ bọn họ.

Nàng hiếu kỳ nói: “Ninh vương phi cũng không để ý sao?”

Tiểu Mãn “Chậc” một tiếng, cười nói: “Sao lại không để ý được chứ, bây giờ Ninh vương phi đang khóc lóc kể lể ở Từ Ninh cung của thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vô cùng tức giận, đã kêu Mã công công đi truyền Ninh vương vào cung rồi.”

Đây chẳng phải là có trò hay để xem rồi sao?

Đáng tiếc là thân phận của Trang Minh Tâm không đủ, không có cách nào để đến Từ Ninh cung hóng được.

Chỉ là còn có Tiểu Mãn ở đây, nàng uyển chuyển nói: “Ngươi tiếp tục ra ngoài hỏi thăm một chút, bổn cung đoán là hoàng thượng đã nghe được tin cũng sẽ đi đến Từ Ninh cung, như vậy thì trong lòng bổn cung cũng phải biết chút ít, để đến lúc hoàng thượng đến Chung Túy cung cũng không đến nỗi làm người tức giận.”

Tiểu Mãn đang tính nói như thế nào thì Uyển phi nương nương mới để cho nàng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt, nghe vậy lập tức gật đầu như giã tỏi: “Dạ, dạ, dạ, nô tỳ lập tức đi nghe ngóng ngay, có động tĩnh gì mới lại tới hồi bẩm với nương nương.”

Nói xong, nhanh chân chạy mất, lại bị Trang Minh Tâm bảo dừng lại.

Nàng giảo hoạt nói: “Đừng nghĩ đến việc mượn cớ này để tránh tiêm chủng trâu đậu, không tiêm chủng trâu đậu thì ngươi đừng hòng được bước ra khỏi Chung Túy cung.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mãn nhất thời nhăn thành một nắm, kêu rên nói: “Nương nương à, còn có nhiều người ở đây như vậy, cứ để cho bọn họ tiêm chủng trâu đậu trước không được sao? Trên người nô tỳ còn có việc mà, chờ lát sau nô tỳ xong việc lại tới tiêm chủng cũng không muộn.”

“Đừng hòng mơ tưởng.” Trang Minh Tâm lạnh lùng cắt đứt nàng ta, người ngoài nàng không xen vào, nhưng cung nhân trong cung của mình, có một người tính một người, tất cả đều phải tiêm chủng trâu đậu.

Tiểu Mãn thấy không thể tránh thoát được, lại sợ bỏ qua thời cơ xem náo nhiệt, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi đến nơi được chỉ định làm “Phòng tiêm chủng” là phòng đông nhĩ.

Sau khi Tiểu Mãn tiêm chủng xong, cũng không để ý là có đau hay không, bước chân thật nhanh chạy ra khỏi Chung Túy cung.

Một lúc lâu sau, nàng ta lại chạy thật nhanh về, hứng thú bừng bừng bẩm báo với Trang Minh Tâm: “Thái hậu nương nương tức giận không nhẹ, mắng Ninh vương gia đến máu chó đầy đầu, bức ngài ấy phải nhận lỗi với Ninh vương phi, còn nói nếu như sau này còn có lần sau nữa sẽ để cho hoàng thượng đuổi ngài ấy đến biên cương Mạc Bắc.”

Trang Minh Tâm cạn lời nói: “Cho nên Ninh vương gia làm ra loại chuyện hoang đường như vậy mà cũng chỉ bị thái hậu nương nương mắng mấy câu, sau đó nên nạp thị thiếp thì vẫn nạp thị thiếp, nên mở tiệc ăn mừng thì vẫn mở tiệc ăn mừng hả?”

Quả nhiên là con ruột, sợ là trong mắt Trịnh Thái Hậu, đây căn bản không được coi là có lỗi gì, sở dĩ mắng Ninh vương mấy câu không đau không nhột như vậy cũng chỉ là vì mặt mũi của Ninh vương phi mà thôi.

Dẫu sao con dâu không thể so với con trai được, dù thường ngày có làm Trịnh Thái Hậu vui vẻ đến đâu đi cũng thì cũng giống vậy.

Tiểu Mãn cười nói: “Thị thiếp thì có thể nạp, nhưng thái hậu nương nương không cho phép mở tiệc.”

Bệnh đậu mùa còn đang hoành hành ở Thông Châu, bây giờ lại phải tiêm chủng trâu đậu dần dần, lòng người hoang mang, Ninh vương là một vương gia nếu như lại vì thu nạp được hai kẻ có xuất thân ti tiện làm thị thiếp mà mở tiệc rượu, chỉ sợ sẽ chọc cho mọi người nổi giận.

Trịnh Thái Hậu dĩ nhiên phải ra sức ngăn cản.

Tiểu Mãn lại nói: “Hoàng thượng cũng khiển trách Ninh vương gia một hồi, nói ngài ấy thứ gì bẩn thối cũng đều thu nạp, giống như loài heo không kén ăn, mắng đến nỗi mặt Ninh vương cũng đen lại, vẻ mặt Ninh vương phi cũng khó coi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Biết là ngươi tự luyến rồi, nhưng sao lại nói đệ đệ ruột như vậy được chứ? Hơn nữa ngay cả đệ muội mà cũng bắn phá.

Tiểu Mãn che miệng cười ha ha hai tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng, nhỏ giọng nói: “Thái hậu nương nương nghe không chịu nổi, ngược lại mắng cho hoàng thượng một trận, hoàng thượng tức giận phất tay áo rời đi, nói “Sau này đừng bảo trẫm quan tâm tới những chuyện dơ bẩn như vậy nữa!”

Trang Minh Tâm: “…”

Phản ứng của cẩu hoàng đế đều nằm trong dự liệu của nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Cái nàng tò mò là tại sao Tiểu Mãn lại hỏi thăm được chuyện ở Từ Ninh cung cặn kẽ như vậy?

Lúc trước nàng nghi ngờ hỏi ra miệng, Tiểu Mãn chỉ nói là có người ngoài báo cho nàng ta biết, cũng không chịu nói tỉ mỉ, cho nên tuy là nàng hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện truy hỏi, dẫu sao đây cũng là bí mật nội bộ của Cẩm Y Vệ.

Nhắc tào tháo là tào tháo tới liền, giọng nói của Cao Xảo vang lên ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá lâm!”

“Cung thỉnh thánh an.” Trang Minh Tâm ra minh gian nghênh đón, quỳ xuống hành lễ.

“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế đáp lại một tiếng, sau đó nhấc chân đi đến đông thứ gian.

Trang Minh Tâm chỉ nhìn thấy rõ gò má của hắn, nhưng cái này cũng đủ rồi.

Mặt đã đen thành thế kia, hiển nhiên là bị Ninh vương chọc tức không nhẹ.

Nàng giả bộ không biết, cho người pha một chung trà táo đỏ hiền phi tặng cho, tự mình bưng cho hắn, miệng cười nói: “Hoàng thượng đi từ Dưỡng Tâm điện tới sao? Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, hôm nay trời rất lạnh, hoàng thượng mau uống chung trà táo đỏ này làm ấm người đi.”

Dục Cảnh đế nhận lấy chung trà, để xuống bàn nhỏ, liếc nàng một cái, hừ nói: “Trẫm đi đến từ chỗ nào ái phi không biết sao? Cho rằng trẫm không nhìn thấy Tiểu Mãn thì thầm với người khác ở cửa Từ Ninh cung hả?”

Trang Minh Tâm: “…”

Cũng biết là Tiểu Mãn làm việc không đáng tin cậy, đi nghe ngóng tin tức mà lại hỏi thăm người ta trắng trợn như vậy!

Nàng mím môi, lộ ra một nụ cười vô tội: “Thấn thiếp thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, không dám ăn nói linh tinh chọc tức hoàng thượng.”

Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn mấy phần, sau đó cau mày hỏi: “Đúng lúc hôm qua nàng cho mời hai nhạc công mừng tiệc sinh thần cho Dụ quý nhân, nàng nói thật cho trẫm, hai nhạc công kia quả thật đẹp như vậy sao? Đẹp đến nỗi ngay cả Ninh vương phi là một quý nữ cao vọng tộc như vậy mà cũng thua kém đôi chút?”

Trang Minh Tâm có chút do dự, nàng nên nói thật hay là nói láo đây?

Nói thật thì chính là tướng mạo của Ninh vương phi chỉ có thể được coi là thanh tú, có mười nàng ta cộng lại cũng kém hơn hai nhạc nhân kia.

Nói láo chính là hai người kia chỉ có vẻ ngoài mê hoặc, chẳng qua là Ninh vương chỉ bị mê muội nhất thời.

Vẻ mặt xoắn xuýt của nàng, rơi vào trong mắt Dục Cảnh đế.

Hắn tức giận hừ nói: “Nàng không cần phải nói nữa, trẫm biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play