Trang Minh Tâm đã từng nghe nói về công lao vĩ đại của Di tần, cũng từng tính toán tỷ số thắng bại khi hai người trình diễn võ thuật.
Những lại vạn vạn không ngờ tới vừa mới thấy mặt đối phương đã lập tức đã đổ ập tới công kích cơ thể nàng.
Vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Nếu bàn về độc miệng, nàng đúng thật là chưa từng thua ai cả.
Trên mặt nàng nhất thời hiện lên một nụ cười sáng lạng, mày liễu hơi cong cong thoáng như trăng lưỡi liềm, trong miệng cười hì hì nói: “Đa tạ Di tần muội muội khen ngợi, chẳng qua là dung mạo trời sinh, nếu có thể lựa chọn ta tình nguyện có một khuôn mặt thư hùng không ai địch nổi như của muội muội, mặc nam trang vào cũng sẽ không bị ai nhận ra, lại cực kỳ an toàn.”
Chúng phi tần buồn cười mà không dám cười, rối rít cầm khăn tay che miệng lại.
Trịnh thái hậu không sợ hãi mà bật cười “Phụt” một tiếng, đưa ngón út đeo hộ giáp dài ra, cách không chỉ chỉ về hướng các nàng, lắc đầu thờ dài nói: “Những người trẻ tuổi các ngươi đó, đúng thật là rất nghịch ngợm mà.”
Di tần lại quan sát Trang Minh Tâm từ trên xuống dưới một lần nữa, tức tối cười nói: “Trái lại lá gan của ngươi cũng không nhỏ, là thấy ở trước mặt thái hậu nương nương ta không dám đánh ngươi đúng không?”
Trang Minh Tâm cười hì hì tức chết người không đền mạng nói: “Ai đánh ai còn chưa chắc chắn đâu.”
“Rất tốt.” Toàn thân Di tần được khơi lên ý chí chiến đấu, nàng ta khiêu khích nói: “Nếu ngươi có dũng khí, hãy đến Trữ Tú cung cùng ta, chúng ta lên lôi đài diễn võ trường tỷ thí một phen, kêu tất cả mọi người tới nhìn xem rốt cuộc là ai đánh ai.”
“Ta không có dũng khí, chẳng lẽ muội muội có dũng khí hả?” Trang Minh Tâm nhìn nửa người dưới của Di tần bằng ánh mắt thô tục.
Liêu thái phi thấy nàng nói những lời không thích hợp, “Khụ” một tiếng.
Trang Minh Tâm vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt dày mày dạn nói: “Ta nói có thể thắng muội muội là có thể thắng, chỉ cần ta không cần tỷ thí với muội muội là muội muội lại phản bác không dứt, ha ha ha.”
Di tần bị chọc tức đến ngã ngửa.
Vốn tưởng rằng nếu như Trang Tĩnh Uyển giống như những phi tần khác, là một quý nữ thế gia có dáng vẻ đoan trang, đến đi bộ cũng không chịu đi thêm một bước, là một con người quy củ không thể chịu nói nhiều hơn một câu, không ngờ lại là một kẻ sa cơ thất thế, thủ đoạn bịp bợm còn nhiều hơn cả những tên lưu manh ở phố phường.
Ninh phi xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nói thay Di tần: “Nhưng mà nếu Di tần muội muội đã có thành ý mời so tài, sao Uyển phi muội muội không đồng ý với Di tần muội muội đi?”
Trang Minh Tâm liếc Ninh phi một cái, hừ nói: “Ninh phi tỷ tỷ có hứng thú như vậy, không bằng ngươi khoa tay múa chân một chút với Di tần muội muội đi? Để chúng ta được mở mang kiến thức xem cái gì gọi là “lấy trứng trọi đá”.”
Trịnh thái hậu lại thấy buồn cười là “Phụt” bật cười một lần nữa.
Ninh phi lập tức đỏ mặt lên, thầm mắng Uyển phi uống nhầm thuốc, sỉ vả Di tần cũng thôi đi, thậm chí còn sỉ vả ngay cả nàng ta, cũng quá là không cho nàng ta thể diện rồi.
Mọi người thấy Ninh phi chịu nhục, sợ bản thân lại nối gót nàng ta, lại sợ nói không tốt câu nào rồi bị Di tần lấy ra để trút giận, không dám chen lời một câu nào.
Liêu thái phi thấy vậy, bốn mắt nhìn nhau với Trịnh thái hậu, mở miệng nói: “Tiếp theo là đến giờ thái hậu nương nương lễ phật, chư vị nương nương, tiểu chủ nếu không có chuyện gì nữa thì giải tán đi.”
Một là phi, một là tần, đấu võ mồm thì cũng thôi đi, nếu như thật sự đánh nhau ở Từ Ninh cung, truyền ra ngoài các nàng như thế nào thì không nói, nhưng còn mặt mũi của Trịnh thái hậu sẽ mất hết cho coi.
Còn nếu có đánh nhau ở bên ngoài không, vậy thì không phải là chuyện mà bọn họ quản được, tự có hoàng thượng tới sắp xếp.
Có hoàng thượng ở đây, tóm lại sẽ không để cho Trang Tĩnh Uyển thua thiệt là được rồi.
Nếu Liêu thái phi cũng đã lên tiếng rồi, chúng phi tần cũng không tiện ở lâu nữa, lập tức đứng dậy cáo lui.
Mới ra khỏi cửa Từ Ninh cung, Di tần đã đưa tay lên cản Trang Minh Tâm lại, nói: “Đi đến Trữ Tú cung tỷ thí với ta một trận, nếu ngươi có thể thắng được ta thì từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.”
Trang Minh Tâm không muốn, nực cười nói: “Ngươi là tần, bổn cung là phi, vốn dĩ ngươi cũng phải gọi bổn cung là tỷ tỷ.”
Lại rất tự hào mà nói: “Bổn cung đã có muội muội dựa vào nghiệm thi xử án mà nổi danh khắp thiên hạ, những muội muội khác dâng tới cửa bổn cung cũng chẳng còn lạ gì nữa.”
Di tần tức giận, bước chân trượt một cái, năm ngón tay như kìm, xông thẳng đến chỗ cổ họng Trang Minh Tâm.
Thân hình Trang Minh Tâm chợt lóe, tránh được, sau đó hai chân di chuyển, cùi chỏ chống xuống, “Cộp” một tiếng ngã nằm sấp xuống đất.
Sau đó “Hu hu hu” khóc lên: “Chân bổn cung thật là đau, tay cũng đau, chỉ sợ là ngã bị gãy rồi…”
Sau đó lại nước mắt lưng tròng tố cáo Di tần: “Di tần muội muội, cho dù là bổn cung không đồng ý tỷ thí với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần ra tay ác độc như vậy chứ?”
Di tần giật mình, rõ ràng là bản thân vồ hụt, tại sao Uyển phi lại té ngã chứ?
Một lát sau mới phản ứng lại được, nàng đang giả bộ.
Lập tức tiến lên lôi kéo Trang Minh Tâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đứng lên cho ta, dám nằm trên đất vu oan cho ta nữa cẩn thận ta đá gãy chân và tay ngươi thật bây giờ.”
Trang Minh Tâm mới không sợ, tiếp tục nằm trên đất “Hu hu hu”.
Di tần bị ép đến sốt ruột, một tay kéo Trang Minh Tâm lên, sau đó vác lên vai, kiệu cũng không ngồi, sải bước đi nhanh đến Trữ Tú cung ở phía chéo đối diện.
Trang Minh Tâm: “…”
Trò vui gì đây?
Cảnh tổng tài bá đạo này là sao hả?
Bước tiếp theo chẳng lẽ là sẽ bắt đầu cầm tù nàng, kiểu tình tiết như vậy sao?
Hai đời nàng cũng chưa từng trải nghiệm một mặt như vậy đâu, nghĩ lại thật đúng là thấy kỳ lạ ngượng ngùng.
“Ngươi mau để bổn cung xuống.” Trang Minh Tâm nghĩ lại thấy cũng không nên trải nghiệm cảm giác mới lạ này, nếu thật sự đội nón xanh cho cẩu hoàng đế, chỉ sợ cẩu hoàng đế sẽ chó cùng đường quay ra cắn người.
Di tần chỉ lo đi đường, hoàn toàn không để ý tới nàng.
Trang Minh Tâm đảo mắt một vòng, nôn khan một tiếng, uy hiếp nói: “Dạ dày bổn cung bị bả vai ngươi đè vào không thoải mái, ngươi mà còn không thả bổn cung xuống nữa thì chắc là bổn cung sẽ phải ói đầy mặt ngươi đó.”
Di tần hừ một tiếng: “Nếu ngươi dám phun ra ta sẽ nhét vào lại cho ngươi.”
Nhưng bước chân đã tăng tốc độ lên không ít.
Chẳng bao lâu sau đã đến Trữ Tú cung, Di tần ném Trang Minh Tâm lên giường la hán ở đông thứ gian, nói với cung nữ chưởng sự Hồng Anh đang ra đầy đầu đầy mặt mồ hôi vì chạy chậm một đường: “Tay chân Uyển phi đều bị gãy rồi, đi thái y viện truyền một người giỏi về xương tới, nẹp lại rồi bó thạch cao cho nàng.”
Trang Minh Tâm dựa nghiêng người lên gối, phân phó Quỳnh Phương: “”Đi Dưỡng Tâm điện chờ, hoàng thượng vừa hạ triều lập tức báo lên cho hắn, nói bổn cung bị Di tần đánh gãy tay chân, nàng ta còn mua chuộc thái y, muốn chữa trị phế bỏ tay chân bổn cung, để bổn cung hoàn toàn biến thành một phế nhân, bảo hắn mau tới cứu bổn cung.”
Di tần: “…”
Uyển phi giả bệnh, nàng ta muốn tương kế tựu kế, mượn lần này để trừng trị nàng một phen, ai ngờ nàng lại thuận theo, còn muốn kéo cả hoàng thượng xuống nước nữa.
Nếu hoàng thượng quả thật bị dẫn tới, Uyển phi vừa khóc vừa nháo mà bán thảm, lòng hoàng thượng chỉ sợ sẽ lập tức nghiêng về phía nàng.
Tĩnh uyển này cũng quá là giảo hoạt rồi, quả thật có chút khó đối phó!
Di tần hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngồi lên ghế thái sư, khoát tay chặn Hồng Anh lại: “Thôi vậy, Uyển phi vẫn khỏe, không cần đi mời thái y nữa đâu.”
Trang Minh Tâm cười đắc ý, cũng nói với Quỳnh Phương: “Hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn đừng nên lấy những chuyện nhỏ nhặt này quấy rầy hắn.”
Di tần dựa lên ghế thái sư, liếc mắt nhìn Trang Minh Tâm, hừ nói: “Dáng điệu niệm xướng tuyệt vời này của ngươi, còn giỏi hơn cả con hát trong nhà hát rồi đó, chẳng trách hoàng thượng bị dụ dỗ đến mê mệt.”
Bị so sánh với con hát, Trang Minh Tâm cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Muội muội chê bai bổn cung cũng thôi, sao lại còn dám chê cả hoàng thượng thế? Chẳng lẽ hoàng thượng chính là hôn quân không phân biệt rõ đúng sai hay sao?”
“Quả nhiên là rất biết giảo biện.” Di tần không sợ một chút nào, lại hơi tiếc nuối mà hừ một tiếng: “Nếu công phu của ngươi cũng lợi hại như miệng ngươi thì tốt rồi.”
“Công phu của ta dĩ nhiên là cũng lợi hại như miệng của ta rồi.” Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin, lại chuyển đề tài, giảo hoạt cười một tiếng: “Nhưng bổn cung cũng vẫn sẽ không tỷ thí với ngươi đâu, cho ngươi nôn nóng đến chết luôn.”
Di tần: “…”
“Lại có người vô lại như vậy sao, bệnh cũ nhức đầu cũng bị ngươi làm cho tái phát rồi.” Di tần nói xong, lập tức đưa tay lên đỡ trán.
Trang Minh Tâm nghe vậy, nhanh chóng che ngực, mềm yếu nói: “Bổn cung chịu không nổi kinh sợ, hôm nay bị muội muội đẩy ngã xuống đất, lại còn bị muội muội khiêng một đường, bệnh cũ đau ngực chỉ sợ là cũng tái phát rồi.”
“Ngươi…” Di tần hoàn toàn phục rồi, Trang Tĩnh Uyển mới vào cung chưa được bao lâu mà đã học thành thạo mười phần bộ dánh của những phi tần trong cung kia, da mặt dày lại còn vô lại, quả thực là không làm gì được.
“Thôi vậy thôi vậy, đầu ta là bị cửa kẹp vào mới tìm ngươi chuốc lấy xui xẻo!” Di tần bất đắc dĩ thở dài, liên tục vẫy vẫy tay đuổi ngươi không ngừng: “Nhìn ngươi cũng thấy phiền lòng, ngươi mau chóng cách xa Trữ Tú cung ra đi!”
Trang Minh Tâm đút hai tay vào trong tay áo, làm dáng vẻ như ngươi nông dân vùng Đông Bắc, hừ hừ nói: “Muội muội có từng nghe qua câu nói “Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó” chưa. Ngươi vác bổn cung tới Trữ Tú cung, muốn bổn cung đi không thể không bỏ ra chút tâm huyết được, nếu không thì bổn cung sẽ không đi đâu.”
Di tần cạn lời nói: “Ngươi dầu gì cũng là tôn nữ của Trang thủ phụ, Trang gia lại là nhà làm quan, tại sao lại có thể nuôi ra được một ngươi có tính cách vô lại như ngươi chứ?”
Nhưng trong lòng lại không hề nghi ngờ tính chân thực lời nói của Trang Tĩnh Uyển, nếu như bản thân không chịu nhận lỗi chỉ sợ nàng thật sự có thể ở lỳ ở Trữ Tú cung không chịu đi.
Nhưng nàng cứ ở lì tại đây cũng chẳng có gì phải gấp cả, sợ là vì chuyện này mà hoàng thượng lại tới đây, vậy coi như xong rồi.
Thái y cũng đã nói rồi, trong vòng một năm tới bản thân nàng ta không được thị tẩm, lỡ như mà có hoài thai nữa thì chỉ sợ là nguy hiểm đến tính mạng.
Xem ra là đành phải tốn công sức để diệt trừ mầm tai vạ này rồi.
Di tần phân phó Hồng Anh nói: “Lấy hộp đá quý mà hoàng thượng ban thưởng cho đến đây.”
Trang Minh Tâm “Chậc” một tiếng: “Một hộp đá quý? Ai da, hôm nay bổn cung phát đại tài rồi.”
Đã vơ vét được tài vật đúng chỗ rồi, Trang Minh Tâm cũng không cần thiết ở lỳ lại đây nữa, vì vậy ngồi dậy từ giường la hán, chuẩn bị trở về phủ.
Đi tới ngưỡng cửa, lại quay đầu ném một ánh mắt tà mị cho Di tần, cười ha ha nói: “Hoan nghênh Di tần lần sau lại tìm bổn cung xui xẻo nữa, ha ha.”
Di tần: “…”
Nếu Uyển phi mà là tộc Man thì đã sớm bị nàng ta dùng mộc thương Hồng Anh đâm thành cái sàng rồi.
…
Tuy mất chút thời gian, nhưng lại đổi được một hộp đá quý, cuộc mua bán này vẫn rất lời.
Trang Minh Tâm như mở ra được cánh cửa của thể giới mới.
Quyết định từ nay về sau nếu ai tìm nàng gây phiền toái nữa thì lại lừa bịp để lấy tài vật tiếp.
Cũng không phải là nàng ham tiền, mà là muốn dạy cho các nàng ta một đạo lý, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Ừm, không sai, nàng chính là vĩ đại như vậy.
…
Tin tức Di tần bị Uyển phi gài bẫy lấy mất hộp đá quý ngự ban, dưới sự thêm dầu vào lửa của Trang Minh Tâm, rất nhanh đã bay đi khắp hậu cung.
“Phụt…” Trịnh thái hậu nghe vậy liền phun hết cả nước trà trong miệng ra, nhận lấy khăn tay Trương ma ma đưa lên, vừa lau miệng vừa nói với Liêu thái phi: “Ai cũng nói Trang đại cô nương trinh tĩnh ôn uyển, là quý nữ thế gia điển hình trong kinh, nhưng ngươi nhìn những chuyện mà nàng làm đi, nào có nửa điểm dáng vẻ quý nữ thế gia nào đâu? Chúng ta đều nhìn lầm rồi.”
Liêu thái phi cũng kinh ngạc không thôi, ngay sau đó cười nói: “Di tần chân đá Đức phi, tay đánh Mạnh tần, chỉ hận không thể đi ngang trong hậu cung này, chúng phi tần ai ai cũng không dám đắc tội với nàng ta, chúng ta nhớ tới ân cứu mạng hoàng thượng của nàng ta nên mới không trách cứ, nhưng cuối cùng vẫn không ra thể thống gì. Bây giờ trái lại thì tốt rồi, có khắc tinh Uyển phi này, từ nay về sau nàng ta chắc hẳn là có thể thu liễm lại đôi chút rồi.”
Trịnh thái hậu gật gật đầu, tò mò hỏi Liêu thái phi: “Trang Tĩnh Uyển nói công phu của nàng mạnh hơn Di tần, ngươi nói xem đây là mạnh miệng, hay là thật sự biết công phu?”
Liêu thái phi trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: “Chỉ từng nghe nói Trang nhị cô nương rất giỏi công phu quyền cước, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy tin đồn Trang đại cô nương biết công phu quyền cước, cho nên đúng thật là rất khó nói.”
Trịnh thái hậu chậm rãi lần chuỗi tràng hạt, rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau đột nhiên lại nói một câu làm người ta phải kinh ngạc không ngớt: “Có thể có khả năng Uyển phi thật ra là Trang Minh Tâm không?”
Liêu thái phi ngạc nhiên nhìn Trịnh thái hậu, thấy Trịnh thái hậu không giống nói đùa, miễn cưỡng cười gượng nói: “Chắc là tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Trang nhị cô nương và Trang đại cô nương khác biệt một trời một vực, Trang gia nào có lá gan thay mận đổi đào chứ? Vả lại cũng chẳng cần thiết phải làm vậy.”
Nếu Uyển phi quả thật là Trang Minh Tâm, vậy người định thân với chất tử của bà ta chính là Trang Tĩnh Uyển rồi.
Chẳng lẽ là vì chất tử của bà ta vụng trộm định chung thân với Trang Tĩnh Uyển, thậm chí là hủy hoại sự trong sạch của Trang Tĩnh Uyển, cho nên mới không thể không thế gả cho Trang Minh Tâm?
Không không không, không thể nào, đây chính là tử tội tịch thu tài sản diệt tộc, một khi bị phanh phui ra, Trang gia và Liêu gia đều chạy không thoát.
Trịnh thái hậu thấy vẻ mặt Liêu thái phi chuyển từ hồng nhuận sang ảm đạm, rũ mắt xuống, một lát sau “giễu cợt” một câu: “Ai gia cũng chỉ là đùa giỡn một câu, xem ngươi sợ đến như vậy kìa, đúng thật là một người nhát gan mà.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hạt giống hoài nghi đã bị chôn xuống, sau này chắc hẳn là có thể mọc rễ nảy mầm.
…
Trang Minh Tâm cũng không biết Trịnh thái hậu đã hoài nghi thân phận của nàng, mà cho dù biết nàng cũng không sợ, dù sao cũng đã có cẩu hoàng đế dính dáng vào mà.
Bây giờ nàng đang nhức đầu không thôi, bởi vì lúc nửa buổi chiều cẩu hoàng đế lại mò tới Chung Túy cung.
“Hoàng thượng, dù sao thì người cũng để cho thần thiếp nghỉ ngơi một đêm đi mà.” Khi nói lời này, nàng đang ngồi trên người Dục Cảnh đế, tay vòng lên cổ hắn, giọng nói mềm mại, ôn nhu lại ngọt ngào.
Dục Cảnh đế vốn muốn tới dùng bữa tối xong sẽ đi, lại bị nàng khẩn cầu như vậy, lập tức ngọn lửa tà mị “Bùng bùng bùng” bốc lên ngùn ngụt, đừng nói đến rời đi, nếu không phải là có quy củ tổ tông trói buộc, hắn đã lập tức đã đẩy ngã nàng lên tháp rồi.
Hắn không chớp mắt lừa gạt nói: “Hôm nay trẫm lại nghỉ một đêm nữa, sau ngày mai sẽ không tới nữa, như vậy được chưa?”
Sợ nàng không chịu, liên tục không ngừng đổi đề tài, hừ nói: “Trẫm nghe nói, hôm nay nàng và Di tần gây thị phi với nhau?”
“Di tần là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, thần thiếp nào dám trêu chọc nàng ta.”
Trang Minh Tâm âm dương quái khí nói một câu, tỉnh bơ tố cáo: “Còn không phải là nàng ta sao, vừa mới thấy mặt thần thiếp đã mắng thần thiếp là “đồ đi quyến rũ”, còn động thủ với thần thiếp, đẩy thần thiếp ngã xuống đất, lại còn khiêng đến Trữ Tú cung… Thần thiếp phải lấy hoàng thượng ra thì mới dọa được nàng ta, ép nàng ta lấy ra đá quý ngự ban để bồi thường.”
Nói tới đây, nàng bĩu môi, mặt đầy đau lòng nói: “Nếu nhưng hoàng thượng không vui vì thần thiếp lấy đi đá quý của Di tần muội muội, vậy thần thiếp cho người đi trả lại là được.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Đồ đã vào miệng túi của nàng rồi, lại còn có thể lấy ra bên ngoài được sao?”
“Mặc dù không bỏ được, nhưng nếu hoàng thượng có ép thần thiếp trả lại, thần thiếp có thể kháng chỉ sao?” Trang Minh Tâm tủi thân chun cái mũi nhỏ lại.
Chữ “ép” này cũng dùng rất thông minh.
Chưa nói tới Dục Cảnh đế vốn không định có ý nghĩ này, cho dù có thật sự muốn nhúng tay vào, chứ “ép” này vừa ra khỏi miệng cũng phải khiến hắn đổi biện pháp.
Hắn cười nói: “Không cần đâu, Di tần chỉ là tính khí nóng nảy, từ nay về sau nàng cách xa nàng ta một chút, tránh cho nàng ta làm bị thương.”
Thật ra thì, hắn sợ Trang Minh Tâm đả thương Di tần, tuy công phu của Di tần không tệ, cũng có kinh nghiệm ra trận giết địch, nhưng vẫn không thể so với Trang Minh Tâm.
Phụ thân Di tần là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích, nếu nàng ta bị thương, Tôn Kích không thể so đo với phi tần như Trang Minh Tâm, nhưng lại có thể gây khó dễ cho Trang gia.
Tình cảnh của Trang gia bây giờ cũng chỉ có mỗi Trang Tố Văn là Đại Lý Tự Khanh chống đỡ ở bên ngoài, chỉ sợ không ứng phó nổi.
Trang Minh Tâm ngoài miệng khôn khéo nói: “Thần thiếp nghe theo hoàng thượng.”
Trong đầu lại nghĩ, Di tần không trêu chọc nàng thì cũng thôi, nhưng nếu như dám động vào nàng, nàng sẽ đòi lấy tài vật từ chỗ nàng ta.
Dục Cảnh đế dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, đáp ứng dứt khoát như vậy, nửa điểm thành ý cũng không có, chỉ sợ là trong lòng lại đang tính toàn làm chuyện gì đây.
Trang Minh Tâm đưa đầu đến gần, hôn lên môi hắn một cái, làm nũng nói: “Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?”
Dục Cảnh đế lập tức không thể hoài nghi nổi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT