“Nương nương, phía sau đang vì chuyện ai lấy nước mà nhốn nháo cả lên.”

Cung nữ Cốc Vũ là một nha đầu thông minh ưa luồn cúi, không cần Trang Minh Tâm phân phó đã tự động dò hỏi được rất nhiều tin tức, cuống cuồng thay Trang Minh Tâm.

Bởi vì đang trong mấy ngày đợi phòng bếp khô hẳn, thiền điện chỗ hai vị quý nhân thực sự quá náo nhiệt.

Đầu tiên là Dục Cảnh đế thân mật tới thăm Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm bị nhiễm “phong hàn”, sau hai lần ban thưởng đồ bổ thượng hạng lại giúp Trần Ngọc Thấm nhặt lại phần mặt mũi bị vứt bỏ do không thể tấn phong phân vị.

Tiếp đến là Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn được lật bảng liên tiếp ba ngày, không nói đến chuyện được ban thưởng một đống đồ, Dục Cảnh đế cũng đặc biệt cho phép nàng ta có thể có phòng bếp riêng.

Trong cung, nhất là dưới mắt kẻ nịnh bợ, vinh sủng của Hân quý nhân thịnh mãi không suy, Trình Hòa Mẫn ân sủng mới nhưng rất nhiều, còn có nhiều phi tần phân vị thấp chạy tới cửa nịnh nọt các nàng.

Ngay cả chúng nương nương có phân vị cao cũng căn cứ vào nguyên tắc không đắc tội, đa số đều sai người mang đồ tới.

Dưới sự so sánh thì Trang Minh Tâm thân là chủ vị một cung cũng có chút không đáng cho vào mắt.

Dù đón nhận sự bái phỏng của các vị phi tần cấp thấp, cũng nhận không ít quà tặng, ở bên cạnh Trương đức phi, Vệ hiền phi và Trịnh thái hậu cũng có biểu hiện thỏa đáng không lộn xộn…

Nhưng đến nay vẫn chưa từng hầu hạ.

Hơn nữa lại có Nội Vụ phủ thả ra những lời đồn đại như nàng hung hăng càn quấy khó hầu hạ, bình thường không ai dám tới bên cạnh nàng góp vui, sợ bị cố tình làm khó dễ.

Những điều này nàng thực sự chưa từng ngờ tới, nếu không phải sợ tổng quản Nội vụ phủ Chung Dương thẹn quá hóa giận, nàng đã khua chiêng gõ trống đưa một cái bảng hiệu “lấy giúp người làm vui” tới cho Nội Vụ phủ rồi.

Phải làm bọn họ chịu thua thiệt khi tung tin vịt, nếu không nàng qua loa bao nhiêu người, bỏ ngoài tai bao nhiêu lời nói nhảm.

Dĩ nhiên, cái này cũng chỉ vẻn vẹn nằm trong phạm vi Chung Túy cung.

Nội bộ Chung Túy cung có hai vị quý nhân được sủng đều đi trên con đường tài nữ đối đầu nhau như kim chích với râu nhọn, cung nhân hai bên không làm khó đối phương hai ba lần thì chắc mặt trời mọc từ phía Tây mà ra.

Giờ đang yên bình chuyện ai rót nước trước ai rót nước sau lại bắt đầu giày vò nhau.

Theo Trang Minh Tâm nói, có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách điều kiện của Chung Túy cung quá tốt.

Đông Lục cung có mười hai cung điện, chỉ có bốn chỗ có giếng, một trong số đó là Chung Túy cung.

Phải giống như những cung nhân phục vụ trong các cung điện không có giếng khác, ngày nào cũng chạy thật xa tới Bắc Ngũ Sở gánh nước, qua lại mười mấy chuyến, mệt cũng mệt đến mức tê liệt nào còn có tinh lực mà dày vò như này?

Trang Minh Tâm nói với Tiểu Mãn: “Truyền lời của bổn cung, bọn họ nên cãi chửi nhau như đám nữ nhân ngoài đường thì cứ để bọn họ tùy ý đi, lúc nên vén tay áo nắm lấy thời cơ thì phải vén cho nhanh, mau mau đi lấy nước đi. Chưa tới nửa giờ, bổn cung muốn đích thân tới phòng bếp quan sát đầu bếp mới tới nướng bánh mì, nếu đến lúc đó bọn họ dám đến chỗ này làm ta chướng mắt, sau này đừng hòng dùng giếng của bổn cung, tất cả lăn đến Bắc Ngũ Sở lấy nước cho bổn cung!”

Tiểu Mạn nghe vậy bật cười một tiếng, sau đó “dạ” đáp lời, chân bước thật nhanh ra ngoài, bộ dạng thích xem náo nhiệt tuyệt không chê chuyện quá lớn.

Thôi Kiều đứng quan sát bên cạnh chỉ trực cau mày, muốn mở miệng khiển trách, lại nhìn lướt qua thần sắc của Trang Minh Tâm lại cố gắng nín nhịn xuống.

Kề cận hầu hạ mấy ngày, nàng cũng coi như có chút hiểu Uyển tần nương nương.

Là một người có tính cách tốt, chỉ cần đừng quá khác người,  kể cả Tiểu Mãn nhảy nhót như vậy nàng nhất định không so đo.

Ngoài ra nàng ra tay còn rất hào phóng, hở một tí là thưởng nén bạc hoặc nén vàng.

Bất kể bên ngoài bôi đen nàng như thế nào, những cung nhân ở chính điện của Chung Túy cung vẫn yêu người đến chết mất.

Ngoại trừ đầu bếp trong bếp riêng bị nàng chơi đùa tới sứt đầu mẻ trán, nếu không phải cũng được lợi chỉ sợ đã có ý định chạy khỏi Chung Túy cung từ lâu.

Cũng không trách hắn được, thật sự là do đầu óc của Uyển tần nương nương quá kỳ quái, còn muốn làm ra loại thức ăn gọi là “bánh mì”.

Lại là nướng bánh mì, lại là nhào bột mì, Chung Đại, Tiền Hỉ bận bịu làm việc cả một buổi chiều, cuối cùng phỏng chừng lại thất bại.

Buổi chiều hôm nay lại thử làm lần nữa, Uyển tần nương nương còn đích thân đi chỉ điểm…

Trong đầu Thôi Kiểu vẫn còn đang rối loạn, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói chói tai truyền tới: “Hoàng thượng giá lâm!”

Trong Chung Túy cung có ba vị chủ tử, bởi vì không xác định được là hoàng thượng tới chỗ vị nào nên Thôi Kiều vội vàng vọt ra Đông Thứ gian, đứng trong gian giữa nhìn ra bên ngoài một cái.

Dục Cảnh đế đầu đội kim quan, người mặc thường phục cổ tròn màu minh hoàng đang đi thẳng về hướng chính điện.

“Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng giá lâm.” Thôi Kiều vội vã cao giọng nhắc nhở.

Hoàng thượng tới? Trang Minh Tâm kinh ngạc nhíu mày, bận rộn rời khỏi giường La Hán.

Lập Xuân nhanh chóng giúp nàng sửa sang lại xiêm áo cho tốt, lúc này chủ tớ hai người mới đi ra khỏi gian giữa.

Mới vừa ra đến Đông Thứ gian đã thấy Dục Cảnh đế sải bước đi tới.

Nàng vội vàng cúi người hành lễ: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an.”

“Bình thân.” Dục Cảnh đế đáp lời một tiếng, tự ý bước tới Đông Thứ gian của nàng.

Nàng lại vội vã đứng dậy đuổi theo.

Trong đầu nghĩ cẩu hoàng đế lông mi dài khẽ chớp trên mắt phượng, môi mỏng hơi nhếch, da trắng như phát sáng, vóc người cao ngất như trúc xanh biêng biếc.

Ngược lại là một thân thể trưởng thành vô cùng xuất sắc, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với những bậc đế vương trong phim cung đấu nàng từng xem ở kiếp trước.

*

Lúc Trang Minh Tâm theo vào Đông thứ gian, Dục Cảnh đế đã ngồi vào chỗ của mình trên giường La Hán.

Thấy nàng đi vào, Dục Cảnh đế nhếch rèm mi lên liếc nàng, nói một câu ý vị sâu xa: “Nghe nói mấy ngày gần đây Uyển tần gây ra không ít chuyện, tạo thêm rất nhiều phiền toái cho phòng bếp trong cung, nội vụ phủ và tượng tác giám.

Nhìn như này không quá giống Trang đại cô nương ôn dịu hiền thục trong tin đồn đâu.”

Nàng không sợ dù chỉ là một chút, ung dung tự giải thích cho mình: “Nội vụ phủ, tượng tác giám, cả phòng bếp trong cung đều làm việc vì hoàng gia, cũng không phải là chủ tử của hoàng gia mà chỉ có thể chấp nhận chứ không thể phê bình.

Vừa có sai sót thì đúng là nên bị trách mắng xử phạt, như vậy mới có thể cho bọn họ nhận rõ bổn phận của mình, từ nay về sau chú tâm hơn khi làm việc.”

Dường như cảm thấy mình nói quá cứng, nàng lại ngưng một chút, nói bằng giọng bán thảm: “Nếu hoàng thượng cảm thấy thần thiếp làm sai rồi, vậy thần thiếp xin nhận phạt, từ nay về sau thần thiếp nhất định im hơi lặng tiếng, dù có bị người ta khinh rẻ đến thê thảm cũng tuyệt đối không phản kháng dù chỉ là mảy may.”

Vừa có thể co lại vừa có thể duỗi, tài ăn nói cũng hơn người, quả nhiên giống như trong lời đồn – là một người vô cùng khó đối phó.

Cũng không biết sau khi nàng nghe được chuyện của Trang Tĩnh Uyển liệu còn có thể giữ vẻ bình tĩnh trên mặt hay không?

Nghĩ tới đây, Dục Cảnh đế bắt đầu vòng vo: “Hôm nay trẫm tới không phải là để khởi binh hỏi tội mà là có tin tức tốt muốn nói cho ái phi nghe.”

Ái phi? Trang Minh Tâm thầm phỉ nhổ trong lòng, ái phi của ngài ở thiên điện cơ, dù có là lúc uống rượu ăn hạt đậu phộng cũng không say đến mức không nhận ra cơ mà.

“Tin tức tốt?” Nàng cố làm ra vẻ mơ hồ, trong đầu nghĩ ngàn vạn đừng lật bảng của nàng, nàng không có hứng thú với bộ môn châm cứu mà không đau.

Dục Cảnh đế nói sâu xa: “Lệnh muội và biểu đệ của trẫm, Vĩnh Xương hầu thế tử Liêu Thanh Quân đính hôn, hôm nay mới trao đổi canh thiếp.”

“Sau khi trẫm nghe tin, nghĩ ái phi biết nhất định sẽ rất vui mừng nên đích thân tới báo với nàng.”

Sau khi nói xong, hắn ngước mắt nhìn Trang Minh Tâm, chăm chú hỏi: “Ái phi hẳn là rất vui?”

Trong lòng Trang Minh Tâm, người đã rơi vào trong tay kẻ lừa gạt như Trang Tĩnh Uyển thì đã là người chết hoặc sống không bằng chết.

Thường thường trừ khi xuất hiện chuyển biến thần kỳ, nếu không cho dù có thể cứu lại được cũng mất đi trong sạch không có cách nào với cao tới tận con trai của An Nam công chúa.

Cho nên nàng có chút chưa xác định nổi hỏi lại: “Hoàng thượng nói là muội muội cùng mẹ chung bào thai của thần thiếp?”

Nàng còn có một em gái chính là thứ nữ của đại bá phụ Trang Mân Văn, Trang Tĩnh Di, năm nay mười bốn tuổi, ghép với Liêu Thanh Quân thì có hơi miễn cưỡng nhưng cũng không coi là leo cao.

Mắt phượng của Dục Cảnh đế híp lại, bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Đúng, chính là muội muội ruột của nàng, cái vị “Tiểu Trang Thanh Thiên” giỏi nghiệm thi tra án Trang Minh Tâm.”

Lúc nói lời này, Dục Cảnh đế chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm Trang Minh Tâm, thấy con ngươi nàng chấn động mạnh, lộ vẻ vô cùng khiếp sợ nhưng thần sắc lại không có bất kì thay đổi gì.

Một lát sau, nàng lộ ra một nụ cười thật to: “Thế tử Vĩnh Xương hầu là một trong những nhi lang tài đức vẹn toàn, tốt hiếm thấy trong số con em thế gia kinh thành, muội muội thần thiếp có thể có được mối hôn sự như vậy là tự muội ấy có phúc, từ tận đáy lòng thần thiếp cảm thấy vui vẻ thay muội ấy…

Cũng đa tạ bệ hạ đã cố ý tới nói cho thần thiếp, thần thiếp thực sự rất cao hứng, chỉ sợ vãn thiện sẽ ăn thêm một chén cơm nữa.”

Bề ngoài cười hì hì, trong lòng nàng muốn chửi bậy.

Liêu Thanh Quân là phó chỉ huy Cẩm Y Vệ được ngự phong, thám tử dưới tay vô số, chuyện Trang Tĩnh Uyển rơi vào tay tên lừa gạt có thể qua mắt được hắn sao?

Có lịch sử đen tối như vậy mà còn không bị chê, trừ yêu thật thì cũng chỉ còn một khả năng – tên lừa gạt đó không phải tên lừa gạt kia.

Đoán chứng lúc Trang Tĩnh Uyển mang theo Liễu Nhứ trốn bằng xe ngựa bị bại lộ thân phận, bị Cẩm Y Vệ theo dõi.

Sau khi báo lên Dục Cảnh đế, hán mới chỉ thị giả làm kẻ buôn người bắt giam nàng ta.

Nếu không, Cẩm Y Vệ có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám động vào Uyển tần nương nương được ngự phong.

Chứ nói chi là tổ phụ của Uyển tần nương nương còn là thủ phụ nội các quyền thế ngập trời Trang Hi Thừa.

Về chuyện tại sao phải giam Trang Tĩnh Uyển?

Rất đơn giản, cung phi chạy trốn, bàn về tội thì cả nhà đều bị đem ra chém, đối với Dục Cảnh đế mà nói đây đơn giản là cơ hội trời cho, vừa vặn úp cho nhà nàng một cái nồi.

Chỉ có điều tổ phụ chơi cờ cao tay, nghĩ ra chủ ý thay mận đổi đào.

Có thể tưởng tượng được lúc Dục Cảnh đế biết tin “Uyển tần nương nương” hồi cung nhất định là rất khiếp sợ, tiếp đó mắng tổ phụ to gan dối lừa…

Sở dĩ không tự mình vạch trần ngay lập tức chỉ sợ là do hành vi mấy năm nay ở Đại Lý Tự của nàng đã phô bày hết thứ gọi là chỉ số thông minh cao một phen, hắn sợ trộm gà không thành lại mất nắm gạo nên không dám làm bừa.

Khó trách vẫn nhất mực không chịu lật bảng nàng, hóa ra là từ khi mới bắt đầu nàng đã rơi ngựa rồi.

Cũng tương tự, bởi vì bên chỗ nàng giằng co không nghỉ, Trang Tĩnh Uyển này cũng đã thành gân gà khong không dưới, thả thì tiếc mà giữ thì phỏng tay…

Cuối cùng không biết làm trò lộn xộn gì mà lại thành một mối với Liêu Thanh Quân, Trang Minh Tâm cũng không biết.

“Ái phi thực sự cao hứng?” Dục Cảnh đế đương nhiên không tin.

Trang Minh Tâm nhìn thế nhưng ngày ngày xuất hiện ở Đại Lý Tự từ năm 8 tuổi, mưa gió không đổi, có bao nhiêu vụ nghiệm thi tra án là điều tưởng tượng được.

Nghe nói Trang Tố Văn đã cố ý chiêu rể cho nàng, cũng thay nàng tính toán công việc nghiệm thi vô tích sự đó…

Tiền đồ tốt như vậy bị Trang Tĩnh Uyển phá hủy, hiện giờ bản thân còn bị kẹt trong cung, Trang Tĩnh Uyển lại còn được hưởng hôn sự tốt hơn, nàng có thể nén giận sao?

Nàng a à giả lả cười: “Đương nhiên là cao hứng rồi, muội muội có hôn sự tốt, thần thiếp làm tỷ tỷ cũng an tâm.”

Mất hứng thì sao? Chuyện Trang Tĩnh Uyển kết hôn với Liêu Thanh Quân đương nhiên là có mờ ám, hơn nữa chính Dục Cảnh đế cũng biết mình là Trang Minh Tâm, chuyện hai người mượn cơ hội đổi lại lần nữa căn bản không cần nghĩ tới nữa.

Nói chung là cũng tốt.

Vốn tưởng Trang Tĩnh Uyển rơi vào tay tên buôn người, nếu chết thì thôi, nhưng nếu không chết thì không biết lúc nào sẽ phát nổ, nổ chính bản thân nàng ta và cả gia tộc cùng tan xương nát thịt.

Bây giờ coi như mọi chuyện đã lắng xuống, chỉ cần Trang Tĩnh Uyển đối xử thật tốt với nhà chồng Liêu gia của nàng ta, đừng làm những việc ngu ngốc nữa thì trận phong ba tỷ muội tráo gả này coi như cũng qua.

Ý không cam lòng thì đương nhiên là có, nhưng trong đời người chuyện không vừa ý cũng tới tám, chín phần mười, đến chỗ phải buông tay là phải buông tay, nếu không sao sống qua được? Dù sao nàng ở đâu cũng sẽ không tự làm khó mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play