Lúc Dục Cảnh đế biết tin, trong lòng hắn rất phức tạp.

Hắn vẫn còn đang hù Trang Minh Tâm là sẽ “biếm nàng vào lãnh cung” đây này, dù không hù được nàng, nhưng cũng phải lạnh nhạt với nàng vài hôm.

Ai ngờ biểu muội Ngọc Hinh lại xảy ra chuyện, khiến đại trưởng công chúa An Ninh tự mình tiến cung xin nhờ vả.

Từ chối thì không thể được rồi, không thì sẽ bị người ta nói là qua cầu rút ván.

Dù sao trước kia hắn có thể thượng vị thành công cũng có chút sức lực của tiểu cô mẫu đại trưởng công chúa An Ninh.

Nhưng trong lòng, hắn lại cảm thấy biểu muội Ngọc Hinh chết cũng chưa đền hết tội.

Thế gian này nam nhân nhiều như thế, sao cứ phải coi trọng người đã có hôn thê chứ.

Chia rẽ một đôi biểu huynh muội có tình có nghĩa với nhau còn chưa nói, muội ta còn ỷ vào thế lực của tiểu cô mẫu An Ninh mà cưỡng ép nhà gái hủy chuyện hôn nhân.

Từ đó chuyện cưới hỏi của hai nhà nam nữ đó, không còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng muội ấy vẫn không yên lòng.

Muội ấy hứa hẹn vài chỗ tốt với bên chồng của nhà gái kia, để họ khiến cho nhà gái “bệnh ốm qua đời”.

Lúc đó nhà gái lại mang thai, là một người mẹ mạnh mẽ, sau khi nghe được tin này, nàng ta đã suốt đêm chạy về kinh.

Tình cờ là, đúng lúc đụng trúng Quận mã gia Uông Thừa Trạch vừa đi săn về, nên hắn đã an bài chỗ ở giúp nàng ấy.

Nhưng hết lần này đến lần khác, lại bị biểu muội Ngọc Hinh biết được.

Muội ấy hiểu lầm thai nhi trong bụng nhà gái là của Uông Thừa Trạch, nên lúc đó đã dẫn người xông vào, ép người ta uống thuốc sảy thai.

Nhà gái tâm tàn ý lạnh, đêm đó đã treo cổ trên xà nhà.

Một nữ tử thế gia tốt như thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Lúc nghe được chuyện này, Dục Cảnh đế đã nổi trận lôi đình ngay trước mặt Thái hậu, giận dữ khiển trách đại trưởng công chúa An Ninh không biết dạy dỗ con gái.

Nhưng ngay cả người thân khổ chủ của nhà gái cũng không kêu oan, thì hắn có thể làm gì được đây?

Vậy nên khi nghe nói Ngọc Hinh bị chết đuối, hắn đã nghi ngờ Uông Thừa Trạch đầu tiên.

Có lẽ tiểu cô mẫu An Ninh cũng hoài nghi như hắn, nếu không thì đã không tìm tới Trang Minh Tâm rồi.

Do dự một lúc lâu sau, hắn vẫn kêu Cao Xảo tuyên gọi Trang Minh Tâm đến Dưỡng Tâm điện, hắn nói hết tiền căn hậu quả chuyện này cho nàng biết.

Trang Minh Tâm có chút bất ngờ, chuyện quận chúa Ngọc Trâm dùng đao chặt đứt ái tình, khắp kinh thành không ai là không biết chuyện này, nàng cũng có nghe nói tới.

Nhưng không ngờ chuyện phía sau còn phát triển thành ra như vậy.

Khó trách đại trưởng công chúa An Ninh lại chắc chắn quận chúa Ngọc Trâm bị hại chết đến thế, vì trong lòng cảm thấy đây là cái nghiệp của khuê nữ mình đây mà.

Nhưng tại sao Dục Cảnh đế lại nói cho nàng biết chuyện này?

Là muốn nàng cứ công tư phân minh dựa theo luật pháp mà tìm ra hung thủ đã hại chết quận chúa Ngọc Trâm? Hay vì tình riêng mà làm trái luật tha cho hung thủ đáng thông cảm kia?

Nếu là vế trước thì không cần hắn nói, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Còn nếu là vế sau, thì thứ cho nàng vô năng.

Nàng là một ngỗ tác, điều nàng có thể làm là căn cứ vào dấu vết trên thi thể và tìm ra được chân tướng nguyên nhân tử vong.

Về phần có nên xét về tình riêng hay không, cũng không phải là chuyện nàng nên nghĩ tới.

Dù nàng đã sống ở cổ đại được mười sáu năm, nhưng chức nghiệp pháp y tu dưỡng nhiều năm vẫn rất khó vứt bỏ, kêu nàng giở trò mánh khóe, hiểu luật mà vẫn phạm luật, nàng thật sự không làm được.

Lương tâm nàng thật sự không chịu được.

Nhưng mấy chuyện này cứ để sau hẵng nói, biết đâu quận chúa Ngọc Trâm bỏ mình vì chuyện ngoài ý muốn là thật thì sao.

Dục Cảnh đế thấy vẻ mặt Trang Minh Tâm thay đổi rất nhiều lần, nhưng vẫn không nói câu nào, nên hắn không nhịn được mở miệng nói: “Ngươi…”

Hắn mới nói được một chữ, đã vội phanh lại.

Thật ra hắn cũng không biết mình muốn Trang Minh Tâm phải làm như nào.

Xét về tình, Ngọc Trâm là nữ nhi của tiểu cô mẫu An Ninh, là biểu muội ruột thịt của hắn.

Xét về lý, Ngọc Trâm chia rẽ tình cảm người ta, dồn nữ tử thế gia đến mức sảy thai rồi treo cổ tự tử.

Tựa như hắn đứng ở đầu nào cũng không đúng, chuyện này thật khiến người ta khó xử.

Trong bụng đầy thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại hóa thành một câu: “Trẫm cùng ngươi đi tới Uông gia.”

Đưa thi thể tiến vào hoàng cung là chuyện không thể nào, chưa nói tới chuyện quần thần nghe được tin sẽ liều chết phản đối, ngay cả thái hậu cũng sẽ không tán thành.

Lão nhân gia đã có tuổi, rất kiêng kị mấy chuyện này, cho dù là cháu gái bên nhà ngoại, thì cũng giống nhau cả.

Hoàng đế sao có thể tùy ý xuất cung? Hắn muốn quăng cái danh “Yêu phi” mê hoặc quân thượng lên đầu nàng sao?

Nàng vội vàng nói lời phản đối: “Hoàng thượng thân thể vạn kim, sao có thể tùy ý xuất cung? Nếu có chuyện gì sơ xuất xảy ra, nô tỳ có bị thiên đao vạn quả cũng không chuộc tội nổi?”

Dục Cảnh đế ‘xùy’ một tiếng rồi bật cười, ‘hừ’ nói: “Biểu muội Ngọc Hinh chết không rõ ràng, Trẫm là biểu ca, lý ra cũng nên có một phần tâm, không liên quan gì đến ngươi cả.”

“Yêu phi?” Hắn đánh giá Trang Minh Tâm một lượt, đang muốn châm chọc vài câu, nhưng lại thấy nàng mặc trên dưới chỉ toàn một màu xanh lục, mặt hắn nhất thời cũng xanh theo.

Hắn tức giận nói: “Dù trẫm chính vụ quấn thân, nên chưa nhớ ra việc kêu người tặng vải vóc cho ngươi, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng là tần, với địa vị này thì phân lệ (1) vải vóc ít nhất cũng có mấy chục cuộn, sao lại ăn mặc khó coi như vậy?”

(1) Phân lệ: Dựa theo chức vụ mà chia đồ cho các cung.

Khó coi? Trang Minh Tâm cúi đầu đánh giá mình một lượt.

Phía trên mặc bối tử ngắn có hoa văn cành nho cùng hồ nước xanh lục, phía dưới là váy mỏng trăm lớp có hoa văn chìm hình lá trúc màu xanh sẫm.

Chất vải này đều là kiểu dáng lưu hành trong năm nay, cũng là hạ lễ do các phi tần khác tặng cho nàng vào ngày nàng tiến cung.

Nếu không phải bị Thái hậu triệu kiến, vì sợ ăn mặc quá chững chạc mà bị thái hậu nắm được ‘điểm yếu’, thì nàng cũng không nỡ mặc một thân như này đâu.

Vậy mà vẫn bị ghét bỏ, thứ cho nàng kém hiểu biết, nàng không biết chất vải phải tốt đến cỡ nào mới có thể lọt vào mắt Dục Cảnh đế đây.

Nhưng khó lắm mới có cơ hội để kiện cáo lên phủ nội vụ, nàng sẽ không bỏ qua đâu.

Nàng nói: “Nếu Hoàng thượng đã tò mò đến phân lệ vải vóc của nô tỳ đến vậy, không bằng thử đến Chung Túy cung nhìn một cái, đợi khi người coi xong, tự nhiên sẽ hiểu ngay thôi.”

Mời tới Chung Túy? Nàng ấy đang đổi chủ ý, muốn trẫm lật thẻ bài của nàng sao?

Xem ra việc giả bộ muốm biếm nàng vào lãnh cung cũng có chút hiệu quả, người kiêu ngạo như nàng cũng hiểu được bản thân phải lùi bước rồi.

Dục Cảnh đế vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt lại hết sức thận trọng hừ một tiếng: “Ngươi kêu trẫm tới Chung Túy cung thì trẫm phải tới sao? Chuyện lúc trước trẫm còn chưa tha thứ cho ngươi đâu.”

Sau khi ‘hừ’ xong, hắn phát hiện giọng điệu của mình quá lạnh nhạt, nên muốn bổ sung thêm một câu “Đợi trẫm rảnh rỗi rồi nói tiếp”.

Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Trang Minh Tâm nói chen vào: “Chuyện lúc trước, nô tỳ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chỉ sợ Hoàng thượng còn phải tức giận thêm một khoảng thời gian nữa rồi.”

Dục Cảnh đế: “…”

Tình cảm này là do mình tự mình đa tình sao? Nàng chỉ đơn thuần muốn hắn tới coi phân lệ vải vóc của nàng thôi sao?

Nghĩ tới trước kia nàng mặc đồ ra vẻ chững chạc, rồi cân nhắc tới xuất thân và những chức quan của đại thần Chung Dương tổng quản của phủ nội vụ, hắn cũng xem như hiểu được.

Nàng đang nói bóng nói gió để kiện cáo việc Chung Dương cắt xén phân lệ của hậu phi, thuận tiện bôi đen tọa sư Trần Thế Lễ của Chung Dương một chút đây mà.

Sắc mặt của Dục Cảnh đế từ xanh biến thành đen, thở hồng hộc một lúc lâu sau, mới hồi phục được tâm trạng.

Quả nhiên mới hơn nửa câu đã không vừa ý, hắn mắng: “Cút về chuẩn bị, giờ Mùi hai khắc đứng chờ ngay cửa Thần võ.”

*

Quả nhiên châm ngôn nói rất đúng, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, tâm trạng đúng là hỉ nộ vô thường mà.

Chả hiểu ra làm sao lại gọi mình tới Dưỡng Tâm điện, lại đưa ra chỉ thị không rõ ràng gì hết, hắn nghĩ nàng là con giun trong bụng hắn hay gì?

Còn hiểu nhầm chuyện kiện Chung Dương thành chuyện nàng hoan nghênh hắn lật thẻ bài của nàng nữa chứ, bị vạch trần rồi thẹn quá hóa giận.

Đúng là chẳng thể hiểu được.

Trang Minh Tâm vừa oán thầm vừa ngồi kiệu quay về Chung Túy cung, sau đó sai người gọi Lý Liên Ưng tới, kêu hắn đến Tượng Tác giám lấy dụng cụ giải phẫu của mình.

Đưa bản vẽ tới Tượng Tác giám cũng đã mấy ngày rồi, còn đồng ý sẽ thưởng thêm hậu hĩnh, tuy công việc ở Tượng Tác giám rất bận rộn, nhưng kéo dài kỳ hạn công trình của người khác cũng sẽ không cản trở công trình của mình.

Tiếp theo nàng vẽ một bản vẽ khẩu trang, kêu Quỳnh Phương dẫn mấy cung nữ có nữ công xuất chúng tới đây, dùng sợi bông và vải bố, chế tạo gấp thành mấy cái khẩu trang.

Không có vải meltblown, nên không hi vọng gì trong việc ngăn cách vi khuẩn gì gì đó rồi, chỉ mong có thể ngăn được chút mùi lạ.

Có còn hơn không.

Thật ra trong rương kiểm nghiệm ở Trang phủ cũng có sẵn khẩu trang, là do hai nha hoàn bên người nàng làm giúp, nhưng đáng tiếc lại không thể đi vòng về một chuyến để lấy.

Cung phi thăm viếng là chuyện đại sự, dính dáng rất nhiều thứ, không cẩn thận sẽ bị người ta công kích.

Hơn nữa, còn có Dục Cảnh đế đi theo.

Hoàng đế giá lâm phủ thủ phụ, căn bản là không che giấu được, không biết là sẽ sinh ra bao nhiêu đồn đoán, dẫn tới bao nhiêu thị phi đây.

Vậy nên, nàng cũng không giằng co nữa, cũng không tự lấy đá đập chân mình.

*

Miệng vừa nhắc đến, thì thái giám Tào Thu Dương chưởng ấn Thận Hình ty đã tự mang hai nghi phạm tới tận cửa.

Tào Thu Dương trời sinh đã tai to mặt lớn, rất giống với đồ tể giết heo bán thịt, lúc cười lên vẻ mặt rất dữ tợn, thực khiến người ta sợ hãi.

Ông ta hành lễ với Trang Minh Tâm, cười tủm tỉm nói: “Biết nương nương đang bận chuyện quý nhân, cũng biết người chỉ rảnh trong khoảng thời gian này nên lão nô liền mang người tới.”

Trang Minh Tâm mấp máy môi, nghiêng người liếc nhìn ông ta: “Tin tức của Tào công công thật nhanh nhạy, không uổng công làm chưởng quản Thận Hình ty hơn hai mươi năm nay.”

Mới đây mà đã biết tin nàng xuất cung vào giờ ngọ rồi sao, cũng không biết là phòng thủ ở Dưỡng Tâm điện quá kém, hay do Tào Thu Dương quá có bản lĩnh đây.

“Nương nương quá khen rồi, lão nô không dám nhận.”

Tào Thu Dương như đoán được suy nghĩ trong lòng Trang Minh Tâm, ông ta giải thích: “Là Hoàng thượng sai ngươi báo tin cho lão nô, nếu không thì cho lão nô mười lá gan, lão nô cũng không dám thăm dò Dưỡng Tâm điện.”

Thì ra là thế, nàng đã nói rồi mà, nếu cẩu hoàng đế quả thật là củi mục, phỏng chừng đã bị người ta giết tám mười lần gì đó rồi.

Nàng cũng không nhiều lời nữa, ngược lại nhìn về phía hai nghi phạm đang bị trói gô như cái bánh chưng kia, hỏi: “Hai người họ đều có liên quan?”

Tào Thu Dương trả lời: “Vâng, hai người đều quen biết với Lưu Hương Nhi, còn qua lại thường xuyên với nhau. Bên trái tên là Lưu Kỳ, là đồng hương của nàng ấy; bên phải là Thang Đại Ngưu, trước kia có cùng nàng ấy làm trong cung Bùi thái phi gần hai năm.”

Hắn ta sai thái giám đi theo xoay lưng hai người kia lại, sau đó lần lượt lật cổ tay áo lên, bày miệng vết thương ra cho Trang Minh Tâm.

Miệng nói tiếp: “Vả lại, trên tay hai người đều có vết thương.”

Trang Minh Tâm gật đầu, hỏi: “Hai người họ giải thích vết thương trên tay là từ đâu?”

Tào Thu Dương trả lời: “Lưu Kỳ hiện tại đang chịu trách nhiệm vận chuyển những vật bỏ đi ra bên ngoài, hắn nói vết thương trên tay là bị một cái đinh trên xe cút kít làm cho bị thương, lão nô sai người đi thăm dò kiểm tra qua xe cút kít hắn dùng, quả thực trên chuôi xe tìm được một cái đinh bị lòi phần đuôi.”

Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Còn Thang Đại Ngưu thì cãi nhau với người cùng phòng nên xảy ra đánh nhau, không cẩn thận bị móng tay đối phương quẹt làm bị thương… Những người có ở đó, nếu bao gồm cả người đánh nhau với hắn, thì có đến ba người, bọn họ đều có thể làm chứng.”

Trang Minh Tâm đứng dậy, tiến đến nhìn kỹ trên tay hai người.

Rất nhanh, trong lòng nàng đã có đáp án.

Nhưng với kinh nghiệm và chủ nghĩa tránh mắc phải những sai lầm không đáng có, nàng nói với Tào Thu Dương: “Phiền Tào công công mời người đánh nhau với Thang Đại Ngưu đến đây, bổn cung cần nhìn ngón tay của hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play