Khoảng cách giữa yêu thú song đuôi cùng Tang Tử trong nháy mắt càng lúc càng ngắn.
Tang Tử hơi hơi uốn gối, chuẩn bị nhảy dựng lên tránh thoát một kích này.
Lúc này, đột nhiên có một cổ vô hình lực lượng, nhẹ nhàng mà ôm lấy eo của Tang Tử, sau đó lôi nàng về phía sau.
Tang Tử bị cổ lực lượng này túm đến kém chút nữa bổ nhào một cái trên
mặt đất. Nàng thất tha thất thểu mà ổn định thân hình, nhíu mày nhìn
thoáng qua tên du tu đeo mặt nạ vàng đã thả ra lực lượng.
Tên tu sĩ có mắt đào hoa ngồi thẳng thân mình, một đôi đẹp đôi mắt hơi
hơi nheo lại, vẻ mặt hoài nghi mà nhìn tới nhìn lui giữa Tang Tử cùng
tên du tu kia.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" - Tên du tu khắc nghiệt mà hướng về tên tu sĩ mở miệng: "Xem nữa ta lấy tiền!"
Tên tu sĩ ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm tên du tu: "Ta vừa rồi cảm
giác được một cổ lực lượng giúp đứa lùn này một phen. Ta nói tên chết
đòi tiền kia, cổ lực lượng đó không phải là của ngươi đi?"
Tên du tu không kiên nhẫn mà bĩu môi: "Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì".
Tên tu sĩ nghe vậy nheo lại đôi mắt.
Tang Tử căn bản không quan tâm hai tên biến thái đang giao phong ngôn
ngữ này, bởi vì lúc này đây, yêu thú song đuôi lại lần nữa công kích
nàng. Nửa người trên của nó nâng cao lên, sau đó mở ra cái miệng rộng
giống bồn máu của mình mà nhào tới muốn cắn Tang Tử.
Tên du tu thấy vậy nhăn lại lông mày, hắn lại lần nữa lén lút thả ra
linh lực, chuẩn bị lôi kéo Tang Tử về phía sau để né tránh. Khó được tìm được một cái chiến lợi phẩm làm mình cảm thấy hứng thú, hắn còn chơi
chưa có đủ, vậy nên cũng không thể dễ dàng chết như vậy.
Lúc này, một cổ linh lực khác không biết từ nơi nào nhảy ra, dùng góc độ xảo quyệt mà đâm tới cổ linh lực củ tên du tu đeo mặt nạ vàng, làm
luồng linh lực đó lệch khỏi nguyên bản phương hướng quỹ đạo.
Linh lực của tên du tu ở phía sau lưng Tang Tử bay đi ra ngoài.
Biểu tình của tên du tu không vui mà nhìn về phía tên tu sĩ có mắt đào hoa đó.
Tên tu sĩ không thèm để ý mà đem đùi phải vắt lên trên đầu gối của chân
trái, hắn khoe khoang mà nói: "Chết đòi tiền, gian lận thì không được
đâu nha".
Trong lúc hai người giằng co, rốt cuộc cũng không có ngoại lực quấy
nhiễu đến Tang Tử, nàng uốn gối nhảy lên, tránh thoát bồn máu to của yêu thú song đuôi.
Đồng tử trong mắt của yêu thú song đuôi dựng thẳng lên, hai cái đuôi
thật dài cũng dựng lên, từ hai cái góc độ khác nhau mà đâm về phía Tang
Tử.
Tang Tử đột nhiên ở không trung cong eo, tựa như lúc nàng luyện thể,
phần eo gấp lại, hướng về phía bên phải dịch qua, lộ ra linh lực của tên du tu xuất tới, đồng thời cũng tránh thoát độc châm trên đuôi của yêu
thú song đuôi.
Sau đó, Tang Tử lộn ngược ra sau, dừng ở phần cổ mở có ra cánh da của yêu thú song đuôi.
Tiếp theo, tay phải Tang Tử nắm thành nắm đấm, một quyền lại một quyền
mà đập vào khớp xương thứ chín của phần cánh da của yêu thú song đuôi.
Con yêu thú lập tức ăn đau mà gào rống lên.
Tên du tu thấy vậy nhướng nhướng chân mày, rút về linh lực đang đánh
nhau với tên tu sĩ kia, đem tầm mắt một lần nữa thả lại trên người Tang
Tử.
Tên tu sĩ ngay sau đó cũng từ bỏ tiếp tục cùng tên du tu dây dưa, hắn
ghé vào vòng bảo hộ ở đằng trước chiến đài, rất có hứng thú mà nhìn Tang Tử.
Tang Tử một quyền lại một quyền, mắt cũng không chớp mà đấm vào con yêu thú đang không ngừng giãy giụa.
Yêu thú song đuôi ăn đau mà quay cuồng trái phải thân hình to lớn của
nó, đem đầu xoay quanh một trăm tám mươi độ, hung ác mà muốn cắn Tang
Tử.
Tay trái Tang Tử chống ở khớp xương thứ tám phần cổ của con yêu thú, hai chân bay lên không, sau khi tránh thoát công kích của nó, quyền phải
lại lần nữa nện ở khớp xương thứ chín.
"Ca lạp" một tiếng vang nhỏ, khớp xương thứ chín hơi hơi vỡ ra, nửa
người trên của yêu thú song đuôi cũng nặng nề mà nện ở trên đài đấu thú.
Sau khi run rẩy vài cái, yêu thú song đuôi hoàn toàn bất động.
Tang Tử không dao động mà nện xuống một quyền cuối cùng.
"Ca!"
Khớp xương thứ chín cứng rắn như vậy cũng bị Tang Tử dùng tay không mà đập nát.
Mọi người đang xem trên chiến đài đều lặng ngắt như tờ. Trên mặt mỗi một vị tu sĩ đều là một bộ biểu tình hoài nghi nhân sinh.
"Có ý tứ, thực sự có ý tứ" - Tên tu sĩ ánh mắt sáng ngời mà nhìn thẳng Tang Tử.
Tên du tu nheo nheo mắt, rất có hứng thú mà gợi lên khóe môi, ngay sau đó nhảy xuống, dừng ở đài đấu thú.
"Đúng là có chút ý tứ" – Tên du tu cúi người nắm lấy tay của Tang Tử, dễ như trở bàn tay mà ngăn chặn mọi phản kháng của Tang Tử.
Tang Tử nắm chặt nắm tay, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn tên du tu.
Liền ở ngay lúc này đây, bên ngoài chiến hạm đột nhiên vang lên một tiếng phật hiệu: "A di đà phật".
Phần thái dương không bị mặt nạ che của tên du tu lập tức nổi lên vài sợi gân xanh, "Tại sao lão già này lại tới nữa rồi!"
Tang Tử nhân cơ hội mà quay cuồng thủ đoạn, tránh thoát khỏi khống chế, cẩn thận mà kéo ra khoảng cách của nàng và tên du tu.
Tên du tu liếc Tang Tử một cái liền dời đi ánh mắt, sau đó hướng nhìn ra bên ngoài chiến hạm.
Tang Tử theo tầm mắt của tên du tu mà nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài của
sổ của chiến hạm phía có một vị lão Phật tu với gương mặt hiền từ đang
đứng.
Lão Phật tu xuyên một thân ca sa màu trắng, trên đó ấn vạn tự phù ám văn màu bạc.
Tang Tử không tự chủ được mà đem tay phải nhuộm đầy huyết giấu ở sau lưng.
Lão Phật tu chú ý tới động tác của Tang Tử, hắn chăm chú nhìn Tang Tử, sau đó gương mặt hiền từ mà đối với nàng cười cười.
Tang Tử hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, dựng thẳng lên tay trái, đối với lão
Phật tu khom khom lưng, được một cái lễ có chút chẳng ra cái gì.
Lão Phật tu gật gật đầu, không chỉ không để bụng, còn đối với Tang Tử cười cười: "Đứa bé ngoan, không cần sợ".
Tên du tu có chút khó chịu, hắn khiêu khích mà nhìn về phía lão Phật tu: "Lão già, lần này thì ngươi nhìn nhầm rồi, nàng cũng không phải cái gì
gọi là đứa bé ngoan. Con yêu thú song đuôi bên cạnh ngươi có thấy không? Đó chính là do nàng đánh chết!"
Tang Tử rụt rụt thân mình về phía sau, nàng có chút sợ lão Phật tu sẽ hỏi nàng "sao không lấy thân hầu hổ" linh tinh lời nói.
Nhưng lão Phật tu cũng không có làm như vậy.
Miệng hắn niệm phật hiệu, đối với Tang Tử hợp lại hai bàn tay: "Con yêu
thú song đuôi này ăn vô số người, hiện giờ bất quá cũng là nhân quả báo
ứng. Huống chi, Phật của ta cũng có nộ mục kim cương, vị tiểu thí chủ
này vì muốn bảo vệ mình mà sát thú, có gì là sai đâu?"
Tên du tu không thú vị mà bĩu môi, hắn khoanh hai tay, không rên một
tiếng mà dựa vào con yêu thú đã chết. Đối mặt với một vị Đại Thừa kỳ đắc đạo Phật tu, hắn lại là một bộ dáng không có sợ hãi, tựa hồ cũng không
sợ hãi lão Phật tu sẽ đem hắn đi xử lý gì đó.
Các tu sĩ vẫn đang xem đấu thú thừa dịp lão Phật tu cùng tên du tu giằng co mà lén lút hướng cửa của chiến hạm di động mà ra ngoài.
"A di đà phật" - Lão Phật tu trong miệng lại niệm một câu phật hiệu,
ngay sau đó nặng nề mà gõ thiền trượng: "Chư vị thí chủ, bần tăng tựa hồ vẫn chưa mở miệng cho các ngươi rời đi".
"Bằng, dựa vào cái gì?" - Một vị tu sĩ đeo mặt nạ màu lam ngoài mạnh
trong yếu mà kêu la lên: "Cái gì ta cũng không mua, chỉ đến xem mà thôi, ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi?"
Sắc mặt của lão Phật tu dị thường bình tĩnh: "Vị thí chủ này, bần tăng
chỉ lo bắt người, mặc kệ thẩm vấn người. Những lời này, ngài vẫn là lưu
trữ để nói cho các tu sĩ ở Tu Quản Hội đi thôi".
Sau khi nói xong, tay của lão Phật tu nhẹ chuyển, đem thiền trượng trầm trọng hướng trên mặt đất gõ đi xuống.
Phật lực tầng tầng lớp lớp hình thành nên một đóa lại một đóa hoa sen
trắng giao điệp nhau, lẫn nhau triền hợp, đem cả tòa chiến hạm di động
đều bao vây lên.
"Khổ Bặc tôn giả! Ngươi là Đại Thừa Phật Giáo Khổ Bặc tôn giả!" – Tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh lam nhìn thấy hoa sen màu trắng đang thịnh phóng ở
không trung, biểu tình kinh sợ mà kêu lên.
Sau khi tên tu sĩ đó gào lên, các tu sĩ khác trên chiến hạm lập tức
hoảng sợ: "Khổ Bặc tôn giả? Là cái Đại Thừa kỳ Phật tu cao thủ đó sao?
Xong rồi xong rồi, hôm nay không nên tới xem đấu thú, vận khí như thế
nào mà thối như vậy chứ!"
Mắt thấy mọi người náo loạn như một nồi cháo, tu sĩ mang mặt nạ màu lam
cắn răng rút ra bản mạng pháp khí của chính mình, hai mắt đỏ đậm mà nhắm ngay Khổ Bặc tôn giả nơi: "Ồn ào cái gì! Đại Thừa kỳ thì thế nào! Hắn
chỉ có một người, nơi này chúng ta lại có nhiều người, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình hắn sao?"
Các tu sĩ khác cùng nhưng tên du tu đeo mặt nạ đen bị tên tu sĩ này cổ
động sôi nổi mà cắn răng rút ra bản mạng pháp khí của từng người, hướng
về phía Khổ Bặc tôn giả mà công kích.
Khổ Bặc tôn giả nâng cổ tay, nhẹ nhàng giơ lên thiền trượng. Thiền
trượng lơ lững ở giữa không trung như là kích thích, không chút nào cố
sức mà đánh trả công kích của mọi người.
Mà ở trên đấu thú đài, tên du tu đeo mặt nạ vàng như cũ mà ôm cánh tay,
thờ ơ mà nhìn hỗn chiến trước mắt, tựa hồ cũng không tính toán ra tay
giúp đỡ mấy tên chiến sĩ và những tên du tu đang quân lính tan rã kia.
Biểu tình của tên nam tu có mắt đào hoa chật vật mà phát ra một cái công kích không khác biệt lắm lên thiền trượng, sau đó hướng về phía tên du
tu mà thấp giọng gào rống lên: "Ngươi chỉ đứng ở đó mà nhìn thôi sao!"
Tên du tu thờ ơ mà nhìn liếc hắn một cái, ánh mắt kia cùng những "hàng hóa" bị hắn nhốt trong lồng sắt giống nhau như đúc.
Tên nam tu không tự chủ được mà run lập cập. Trong lòng hắn cũng hiểu
rằng nếu không có tên du tu đó ra tay, đám ô hợp bọn họ đúng là không có khả năng đánh thắng được Khổ Bặc tôn giả.
Tên nam tu tránh ở phía sau của một vị tu sĩ khác, sắc mặt biến ảo một
hồi lâu, mới đau lòng mà từ túi Càn Khôn lấy ra một khối phù trận truyền tống cao cấp được khắc vào linh thạch cao cấp.
Giờ này khắc này, cũng chỉ có loại phù trận truyền tống thưa thớt mà xa
xỉ này mới có thể đột phá được kết giới hoa sen màu trắng của Khổ Bặc
tôn giả, đem hắn truyền tống đến địa phương khác.
Biểu tình tên tu sĩ hung ác, nham hiểm mà nhìn thoáng qua tên du tu cùng Khổ Bặc tôn giả, sau đó khởi động truyền tống trận.
Linh quang thoáng hiện lên, tên tu sĩ có mắt đào hoa đó đã không thấy bóng dáng.
Tên du tu biểu tình hờ hững mà dời đi tầm mắt.
Bên trong chiến hạm loạn thành một nồi cháo, bên ngoài chiến hạm cũng bắt đầu truyền đến tiếng vang bạo phá.
Khổ Bặc tôn giả thả ra thần thức, nhìn quét một vòng động tĩnh ở bên ngoài chiến hạm.
Trên chiến hạm có đánh dấu ký hiệu "Vu", người mặc chiến phục Vu gia là
các chiến tu, dưới sự chỉ huy của đầu lĩnh, không so đo phí tổn mà công
kích vào chiến hạm di động của du tu.
Khổ Bặc tôn giả hơi tự hỏi một chút, liền đem kết giới hoa sen nguyên
bản đang bao trùm bên trong của cả tòa chiến mở ra một bộ phận.
Đã không có kết giới hoa sen hình thành cái chắn, dưới sự công kích
chiến tu Vu gia, thực mau trên chiến hạm di động tạo ra một cái lỗ hổng. Một đám chiến tu Vu gia nhóm ngay ngắn trật tự mà dưới sự chỉ huy, mãnh liệt tấn công vào bên trong chiến hạm.
Tên đầu lĩnh liếc mắt một cái liền thấy Tang Tử đang ở chính giữa đấu
thú đài. Vị tiểu quái vật nổi tiếng nhất ở Vu gia này đang phi thường vô tội mà đứng ở phía sau Khổ Bặc tôn giả, sau đó múa may roi dài không
biết ở nơi nào lấy ra, đang đánh lén những tu sĩ đang vây công Khổ Bặc
tôn giả.
Đánh một roi đổi một vị trí, chỗ nào đau thì chuyên môn hướng chỗ đó
đánh. Động tác phong tao, xuống tay lớn mật, đúng là nàng không sai một
chút nào.
Chiến tu đầu lĩnh chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy đầu của mình hình
như lại bắt đầu đau lên: "Đám nhóc không làm cho người ta biết lo này,
sao không thành thật mà tìm cái động để trốn đi!"
Tuy rằng ngoài miệng đem Tang Tử ghét bỏ cái muốn chết, nhưng chiến tu đầu lĩnh vẫn trước tiên nhằm về phía Tang Tử.
Phía sau hắn, đám chiến tu của Vu gia tự động chia làm hai đội, một đội
đi giải cứu những thiếu niên thiếu nữ bị nhốt ở trong lồng, một khác đội tự xếp trận hình, không lưu tình chút nào mà tấn công về phía các tu sĩ cùng đám du tu đeo mặt nạ đen.
Nhờ có sự gia nhập của đội chiến tu của Vu gia có sự phối hợp ăn ý mà chiến cuộc thực mau liền ổn định.
Giữa đám linh lực ngũ quang thập sắc thay nhau công kích, Tang Tử khom
lưng phát hiện một tên đánh lén, ngay sau đó cánh tay phải ra lực, ném
ra roi dài, sạch sẽ lưu loát mà đánh trúng pháp khí của tên tu sĩ đánh
lén đó, thuận tiện tặng thêm cho hắn một cái vả mặt, đánh đến hắn ngã
xuống đất che miệng thảm gào.
Chiến tu đầu lĩnh khinh thường mà liếc tên tu sĩ đánh lén một cái. Hai,
ba mươi tuổi đại lão gia, một hai phải đi đánh lén một đứa nhỏ còn không cao bằng đùi của người lớn, càng mấu chốt chính là còn bị diệt sau hai
lần đánh. Hừ, thật là mất mặt mà!
Chiến tu đầu lĩnh một bên lắc đầu, một bên không lưu tình chút nào mà đem tên tu sĩ đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Còn lại đám tu sĩ cùng du tu dưới sự vây công của Khổ Bặc tôn giả cùng chiến tu của Vu gia mà một người lại một người ngã xuống.
Sau đó, Khổ Bặc tôn giả nói một tiếng phật hiệu, đem tầm mắt dời về phía tên du tu đeo mặt nạ vàng vẫn ôm cánh tay dựa vào xác của yêu thú song
đuôi.
Trầm mặc một lát sau, Khổ Bặc tôn giả thở dài một hơi, sau đó chậm rãi
đi đến tên du tu đó. Mỗi một bước đi, dưới chân hắn sẽ hiện ra một đóa
hoa sen nửa trong suốt.
Hoa sen sau khi nở ra một thời gian liền lặng yên mà tan đi.
Tang Tử kinh ngạc mà nhìn vị Khổ Bặc tôn giả này, nàng vẫn luôn cho rằng bộ bộ sinh liên chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới hôm
nay thế nhưng tận mắt nhìn thấy kỳ cảnh này.
Vị Khổ Bặc tôn giả này khẳng định là một vị có phật lực thâm hậu, công đức vô số, đắc đạo Phật tu.
Chỉ có Phật tu như vậy, mới có thể được Thiên Đạo yêu mến, giáng xuống dị cảnh bộ bộ sinh liên này.
Khổ Bặc tôn giả chậm rãi đi tới trước mặt của tên du tu, biểu tình phức
tạp mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Kế
Thiện, ngươi tội gì phải như thế?"
"Kế Thiện?" - Tên du tu cười nhạo một tiếng: "Đó là ai? Ta không quen
biết. Ông già, ngươi hãy nghe cho kỹ, tên ta là Cừu Đạo, là hận thù, là
đại đạo vô tình".
Khổ Bặc tôn giả nhìn hắn, có chút khó có thể ức chế mà cúi xuống eo
lưng, trên mặt tràn đầy biểu tình thống khổ: "Kế Thiện! Ngươi là Phật Tử kiếp thứ tám của Đại Thừa Phật Giáo chúng ta! Chỉ đợi kiếp này tu luyện thành công liền có công đức viên mãn mà phi thăng thành Phật! Ngươi vì
cái gì muốn tự hủy căn cơ, ở Linh giới làm những việc ác mà Thiên Đạo
không dung thứ này!"
"Việc ác?" – Tên du tu được Khổ Bặc tôn giả gọi Kế Thiện, hắn ngửa đầu
phá lên cười: "Làm việc ác thì sao? Vậy cũng là Linh giới xứng đáng! Tám kiếp trước, tu sĩ Linh giới vì cầu trường sinh mà nhiều lần đem ta mổ
tâm cắt thịt phân thực, hại ta tám kiếp đều chết thảm. Ta nhịn tám kiếp, bị hại tám kiếp, hiện giờ ta không muốn nhịn nữa! Ta muốn đạo thống của Linh giới đoạn tuyệt, cùng ta mà chìm vào Vô Gian địa ngục đi!"
Eo của Khổ Bặc tôn giả càng thấp hơn, thiền trượng được hắn nắm trong
tay không nhịn được mà run rẩy, sau một lúc lâu mới run run môi, thanh
âm run rẩy mà nói: "Là Đại Thừa Phật Giáo chúng ta không có bảo vệ được
ngươi, nhưng những đứa bé này vô tội. Kế Thiện, ngươi không nên ra tay
đối với những đứa bé của Linh giới này".
"Xuy!" - Kế Thiện không một chút dao động mà cười lạnh: "Có quan hệ gì
với ta đâu? Chờ bọn họ trưởng thành, tu luyện tới Đại Thừa kỳ thì cũng
không phải là cũng cần máu thịt của ta để độ thiên kiếp sao! Sớm chết
sớm bớt lo!"
Khổ Bặc tôn giả rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn triệt để mà cong eo, cả người cuộn thành một đoàn.
Kế Thiện chút nào không dao động, chỉ là biểu tình đạm mạc mà dời đi tầm mắt. Hắn nhìn lướt qua Tang Tử được chiến tu đầu lĩnh của Vu gia hộ ở
phía sau, cảm thấy cái chiến lợi phẩm này nhưng thật ra không giống đám
tu sĩ của Linh giới như vậy.
Có lẽ, hắn có thể cho nàng chết trễ một chút.
Kế Thiện như là tìm được một sự kiện thú vị nào đó, hắn nhẹ nhàng mà
giật giật ngón tay, một sợi sương khói màu đen nhỏ đến không thể phát
hiện liền từ đầu ngón tay hắn xông ra, lặng yên không một tiếng động mà
đi vào thân thể của Tang Tử.
Sau đó, hắn giơ lên tay phải, búng tay một cái, giống như là không muốn
cùng Khổ Bặc tôn giả giằng co với nhau: "Được rồi, thời gian quý giá, ta muốn đi tìm đám vương bát kia của Linh giới tính sổ".
Vừa dứt lời, thân hình Kế Thiện liền tan thành một đoàn sương khói màu đen, bay lên giữa không trung.
"A, thiếu chút nữa thì quên" - Sương khói lại một lần nữa ngưng kết, cái mặt nạ màu vàng của Kế Thiện lại một lần nữa lộ ra: "Còn có một bút
trướng phải tính".
Hắn duỗi tay bóp nát một khối ngọc bài, sau đó, đang ở giữa sân một đám
tu sĩ cùng những tên du tu đeo mạt nạ đen ở bên hông có đeo lệnh bài
liền bạo liệt mở ra, đem đám du tu làm đủ việc xấu cùng các tu sĩ có ham mê đặc thù nổ thành mảnh nhỏ.
Mắt thấy trên đấu thú đài huyết nhục bay tứ tung, dính đầy máu tươi của
các tu sĩ Linh giới, Kế Thiện lúc này mới vui sướng mà cười hai tiếng,
ngay sau đó liền không chút nào lưu luyến mà lại lần nữa hóa thành sương khói màu đen, không thấy bóng dáng.
Bên trong hỗn độn này, Khổ Bặc tôn giả rốt cuộc sâu xa, thong thả mà thở dài, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Từ trong lòng ngực hắn lấy ra một mảnh hoa sen, ném giữa không trung.
Hoa sen nhờ có phật lực thêm mà thay đổi dần kích thước, chậm rãi lớn lên, to cỡ vân thuyền loại nhỏ.
Khổ Bặc tôn giả biểu tình thương xót mà đối với bọn nhỏ mới vừa được
giải cứu ra tới nói thanh phật hiệu: "A di đà phật, chư vị tiểu thí chủ, thỉnh bước lên liên thuyền này, nó sẽ đưa các ngươi về nhà".
Bị Khổ Bặc tôn giả gọi là tiểu thí chủ bọn nhỏ lập tức đứng dậy, hoảng không ngừng mà hướng về phía liên thuyền chạy tới.
Cái nam hài muốn Vu Hàm Yên thay thế hắn lên sân khấu tranh đoạt hung
mãnh nhất, hắn không chút do dự mà duỗi tay kéo vài người chạy trước
hắn, trở thành người thứ nhất bước lên liên thuyền.
"Tôn giả, nhà ta ở đảo Bách Hoa, cha ta là đảo chủ của đảo Bách Hoa,
ngài đưa ta về nhà trước đi" - Nam hài đứng ở liên trên thuyền, chặt chẽ mà che lại cửa, không cho người khác đi vào.
Khổ Bặc tôn giả nhăn hai điều lông mày như sâu lông mà trắng xóa, mặt ủ
mày ê mà đối với nam hài nói: "Vị tiểu thí chủ này, liên thuyền sẽ tự
đưa ngươi về nhà. Còn thỉnh ngươi nhường một chút, cũng để những người
khác cũng lên thuyền đi".
"Ngươi đưa ta trước rồi lại đưa bọn họ!" - Nam hài không chút nào có ý
muốn nhường: "Bằng không ta sẽ nói cho cha của ta, lần này đều là Phật
Tử của Đại Thừa Phật Giáo các ngươi làm chuyện tốt!"
Khổ Bặc tôn giả chậm rãi cúi thấp đầu xuống, eo lưng tựa hồ lại muốn dần dần mà cong đi xuống.
Tang Tử thật sự nhìn không được, liền vài bước mà đi đến phía sau nam
hài, một chưởng đánh ở sau cổ vị này tự xưng là con trai của đảo chủ đảo Bách Hoa Đảo.
Nam hài không rên một tiếng mà hôn mê luôn.
"Làm tốt lắm!" - Một vị thiếu nữ bị nam hài ngăn ở bên ngoài liên thuyền tiến đến trước người Tang Tử, lén lút đối với Tang Tử giơ lên ngón tay
cái.
Sau đó, khi đi ngang qua bên người của nam hài đó, thiếu nữ bất động thanh sắc mà dẫm nam hài rất nhiều lần.
Bọn nhỏ theo sau thiếu nữ cũng học theo, không lên tiếng mà ở trên người hắn để lại rất nhiều dấu chân.
Khổ Bặc tôn giả giống như cái gì cũng không nhìn thấy mà đóng lại cửa của liên thuyền.
"Thỉnh ngươi đem bọn nhỏ đưa đi đảo Phù Không, bọn họ đều là ở nơi đó bị bắt, cha mẹ bọn họ nhất định còn ở nơi đó chờ bọn họ. Nếu là ở nơi đó
không tìm được cha mẹ bọn nhỏ thì hãy hỏi rõ ràng nhà bọn họ ở nơi nào,
an toàn mà đem chúng về nhà" - Khổ Bặc tôn giả kiên nhẫn mà dặn dò khí
linh của liên thuyền.
Liên thuyền ánh lên một tầng bạch quang, khí linh khống chế được liên thuyền, bay ra chiến hạm di động.
Vu gia chiến tu đầu lĩnh một lần nữa đem Tang Tử xách ra sau người mình, làm nàng đi cùng Vu Hàm Yên làm bạn. Xong xuôi, hắn ngẩng đầu nhìn về
phía Khổ Bặc tôn giả vẫn luôn trầm tư không nói, hắn suy nghĩ nửa ngày
cũng không biết nên nói cái gì, đành phải cùng Khổ Bặc tôn giả chào hỏi: "Tôn giả, đa tạ ngài lần này ra tay, cứu bọn hỏ trở về".
Khổ Bặc tôn giả từ trầm tư mà hồi lại tinh thần, biểu tình ảm đạm mà lắc đầu: "Này vốn là Đại Thừa Phật Giáo chúng ta sai, hiện giờ bất quá là
tận lực đền bù một chút mà thôi".
Chiến tu đầu lĩnh muốn an ủi Khổ Bặc tôn giả, rồi lại không biết nên tiếp những lời này như thế nào.
Vu gia tuy rằng không có Đại Thừa tu sĩ, nhưng cũng mơ hồ có nghe nói
qua những chủ đại lục Đại Thừa kỳ tu sĩ của Linh giới đã làm ác sự đối
với Phật Tử Kế Thiện.
Hiện giờ Phật Tử đọa ma, phản trả thù lại.
Không thể nói ai đáng thương hơn, ai ghê tởm hơn, nhưng Phật Tử xác thật không nên đối với những bọn nhỏ vô tội này ra tay. Mặc kệ thế nào thì
sai chính là sai rồi.
Chiến tu đầu lĩnh sau khi cùng Khổ Bặc tôn giả cáo biệt, liền xách theo Tang Tử cùng Vu Hàm Yên trở về chiến hạm của Vu gia.
Trên chiến hạm, Thân Đồ Huyền sắc mặt trắng bệch, cả người đều là mồ hôi, lao lực mà nhờ Tang Du Đồng nâng ngồi dậy: "A Tử..".
"Cha ngài làm sao vậy?" - Tang Tử chạy đến đỡ Thân Đồ Huyền.
"Không có việc gì" - Thân Đồ Huyền nhẹ nhàng bâng quơ mà đem vấn đề này
vòng qua đi: "Vừa rồi chạy quá nhanh, đau sốc hông, nằm trong chốc lát
đã khá hơn nhiều. Con..".
Nhìn thoáng qua Vu Hàm Yên đi theo sau Tang Tử, Thân Đồ Huyền tiếp tục nói: "Cùng.. Hàm Yên thế nào? Có bị thương hay không?"
Thân Đồ Huyền nỗ lực hồi tưởng bộ dáng mà Vu Tri Sùng nhắc tới con gái
của hắn, tận lực mà bắt chước biểu tình của Vu Tri Sùng ngay lúc đó, nỗ
lực mà cười một chút.
"Cười không nổi cũng đừng cười" - Vu Hàm Yên nhìn Thân Đồ Huyền liếc mắt một cái, ngay sau đó dời đi tầm mắt: "Con biết người hận mẫu thân của
con, cũng hận con".
Thân Đồ Huyền sửng sốt một chút.
Vu Hàm Yên thấy Thân Đồ Huyền không có phản bác mình, không tự chủ được mà nắm chặt nắm tay.
Quả nhiên, phụ thân cũng không vui khi thấy nàng.
Nàng không nên trở về Vu gia.
Vu Hàm Yên rũ xuống đôi mắt.
Thân Đồ Huyền do dự một chút, vẫn là duỗi tay cầm lấy bả vai Vu Hàm Yên: "Con là con gái của ta, ta sao có thể hận con được. Ta chỉ là..".
Vu Hàm Yên ngẩng đầu, kỳ vọng mà nhìn về phía Thân Đồ Huyền.
"Ta chỉ là, không biết nên ở chung với con như thế nào" - Thân Đồ Huyền chậm rãi tiếp tục nói.
Hắn nhớ tới biểu tình trên mặt của Vu Tri Sùng khi nói với hắn về Vu Hàm Yên khi.
Đó là một loại biểu tình chờ mong, một loại biểu tình tiếc nuối khi
không thể tận mắt nhìn thấy Vu Hàm Yên lớn lên, biểu tình áy náy khi
chính mình không có thể hoàn thành trách nhiệm của mội người cha.
Biểu tình gì trên gương mặt ấy cũng đều có, chi có hận là không có.
Thân Đồ Huyền đem Vu Hàm Yên ôm vào trong lòng ngực: "Ta chỉ là tiếc
nuối không có thể tận mắt nhìn thấy con trưởng thành, áy náy chính mình
không có thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha".
Thân Đồ Huyền thở dài.
Vu Tri Sùng cho hắn thân phận, làm hắn vốn không có chỗ ở cố định mà có
địa phương để cư trú, làm Tang Tử có thể tiếp thu giáo dục.
Hắn phi thường cảm tạ Vu Tri Sùng.
Từ hôm nay trở đi, con gái Vu Tri Sùng, hắn sẽ nuôi.
Hắn sẽ đem Vu Hàm Yên coi như con mình, hảo hảo mà đem nàng nuôi nấng lớn lên.
Vu Hàm Yên gắt gao mà bắt được cổ áo của Thân Đồ Huyền, lẩm bẩm mà nói: "Phụ thân".
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng kêu phụ thân sau bảy năm bị Bạch Vân Tụ mang ra Vu gia.
Cha kế Hình Tù đối với nàng tuy tốt, nhưng nàng lại trước sau không chịu kêu hắn là phụ thân.
Bởi vì trong lòng nàng biết người này là người làm cha mẹ ruột của nàng trở mặt không nhận nhau.
Vu Hàm Yên đem mặt vùi vào trong lòng ngực của Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng nàng: "Muốn khóc liền khóc đi, ta ở đây".
Vu Hàm Yên rốt cuộc gào khóc lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT