Tuy rằng thời gian học quân sự rất gấp rút nhưng Dung Khê vẫn tranh thủ thời gian đi mượn toàn bộ những sách mà Văn Hành yêu cầu, chỉ cần có thời gian cậu đều lấy ra đọc một chút. Miễn là việc có thể có chút liên quan đến Văn Hành, Dung Khê đều hy vọng mình làm được, dường như thế này sẽ có thể đến gần hắn thêm chút nữa.

Mặc dù tư tưởng này rất ấu trĩ nhưng Dung Khê vẫn không tự chủ được mà cứ làm như thế. Vì chỉ có làm vậy thì cuộc sống cậu mới có mục tiêu. Từ trước đến nay đều là Văn Hành giúp Dung Khê xác định phương hướng. Mà hiện tại, ngọn hải đăng kia đã cách cậu gần hơn một chút, Dung Khê sao có thể không nỗ lực đây?

Ngay lúc Dung Khê vừa đọc "Logic Học" vừa nhớ đến nam thần, bỗng nhiên Wechat nhận được một tin nhắn. Dung Khê tưởng rằng số công cộng gửi linh tinh thôi nên cậu không chú ý đến nữa, trước mắt cứ đọc xong sách rồi nói tiếp. Dù sao thì sách do nam thần giới thiệu quan trọng hơn nhiều so với mấy thông tin nhảm nhí kia.

Đợi đến khi Dung Khê nhìn đến điện thoại lần nữa, cả người cậu sắp khuỵu xuống rồi!!!

Đây đây đây... đâu phải tin nhắn linh tinh gì chứ. Mấy hôm trước cậu đã thêm Wechat của Văn Hành rồi, nhưng mấy ngày này vẫn luôn huấn luyện quân sự nên cũng không có thời gian tìm Văn Hành nói chuyện phiếm. Với lại cậu cũng không có việc gì cả, nếu cứ thế này mà tìm người ta nói chuyện thì Dung Khê cũng cảm thấy không lịch sự lắm.

Ngay sau đó, Dung Khê liền ấn mở ra xem. Không thấy thì không sao, mà vừa thấy thì Dung Khê đã cảm giác chính mình bị ngọt đến suýt ngất rồi. Trên màn hình viết một câu duy nhất.

[Cảm ơn món quà sinh nhật của em, anh rất thích.]

Aaaaaaaa~

Chẳng lẽ Văn Hành đã phát hiện tâm ý món quà của cậu rồi sao? Chỉ là vài ngàn con hạc giấy thôi mà, nếu không phải phát hiện rồi thì Văn Hành đâu cần phải tự mình gửi tin nhắn nói cảm ơn chứ? Nhưng cậu vẫn nghĩ rằng Văn Hành sẽ không phát hiện sớm như vậy đâu...

Khoan đã, Văn Hành gửi tin nhắn đã được một lúc rồi, tức là lâu như vậy mà cậu còn chưa trả lời Wechat Văn Hành?!!!

Sau khi biết mình 'tội ác tày trời', Dung Khê nghĩ nên giải thích thế nào mới tốt đây. Vì vậy cậu rất cẩn thận gõ một câu rồi gửi đi.

[Đừng khách sáo, anh thích là tốt rồi. Vừa nãy em đang đọc sách nên không nhìn thấy tin nhắn, thật ngại quá.]

Thế này hẳn là không sai sót nữa, không ngờ là giây sau Văn Hành đã trả lời.

[Hả? Huấn luyện quân sự không mệt sao? Trễ như vậy rồi còn đọc sách gì nữa thế?]

Ưmmmmm

Trực tiếp trả lời đang đọc sách Văn Hành giới thiệu có phải là hơi nịnh nọt rồi không? Nhưng sự thật là cậu đang đọc sách hắn giới thiệu mà. Hơi do dự một chút nhưng Dung Khê vẫn là gửi tên sách đi, mong đợi lời khen ngợi của nam thần.

Trả lời cũng rất nhanh.

[Bây giờ là mấy giờ rồi chứ? Nhanh ngủ đi, ngày mai còn huấn luyện quân sự đó.]

Tuy là không nhận được lời khen như dự đoán nhưng lại thu hoạch được sự quan tâm của nam thần, trong lòng Dung Khê tràn ngập vui sướng, gõ vài chữ gửi đi.

[Dạ, ngày mai là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng rồi. Văn Hành, anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.]

Không biết Văn Hành bên kia là không tiện gõ chữ hay thế nào mà sau đó Dung Khê nhận được một tin nhắn thoại. Dung Khê hồi hộp ấn vào, âm thanh thuộc về Văn Hành từ điện thoại truyền ra, Dung Khê cảm giác cả người lẫn tâm tình đều dễ chịu.

"Được rồi, không nói với em nữa. Ở đây anh vẫn còn chút việc, ngủ ngon."

Lo lắng chậm trễ việc của Văn Hành, Dung Khê vội vàng ấn gửi đi một tin nhắn thoại, "Dạ được. Vậy anh bận việc trước đi, ngủ ngon."

Sau khi buông phím, trong lòng Dung Khê cảm thấy cực trống trải. Đã trễ như vậy rồi, Văn Hành còn có việc gì thế? Nếu cậu có thể gần gũi với nam thần thêm một chút thì tốt rồi. Như vậy cậu sẽ biết được hắn đang làm gì, cũng có thể quan tâm hắn thêm một chút.

Con người vẫn luôn lòng tham không đáy. Trước kia cậu cho rằng có thể được nói chuyện với Văn Hành đã là trời ban ơn lớn. Nhưng hiện tại, khi cậu được nói chuyện với Văn Hành rồi thì trong lòng lại không biết dừng mà càng đòi hỏi quá đáng hơn. Dung Khê cảm thấy khó chịu mà nghĩ đến ngày hôm đó, ngày sinh nhật Văn Hành, hắn tụ tập cùng bọn người Lăng Tử Dự vừa tự nhiên lại vừa thân thiết. Nếu một lúc nào đó cậu ở trong lòng Văn Hành cũng có được một vị trí như thế thì tốt rồi.

Làm một người bạn thân hơn bạn bình thường một chút, làm một người bạn tốt quan trọng hơn một chút cũng tốt rồi.

Suy nghĩ bị nhiễu loạn, sau đó Dung Khê cũng chẳng còn lòng dạ nào đọc sách nữa, cậu dọn dẹp đồ linh tinh một chút xong rồi đi ngủ. Đợi khi kết thúc huấn luyện quân sự, cậu chăm chỉ đến phòng đọc đọc sách là được rồi, nhất định phải cho Văn Hành một ấn tượng thật tốt.

Huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao kéo nhau ra ngoài rong chơi thỏa thích. Nhưng Dung Khê chỉ muốn mang đống sách đi phòng đọc đọc trước. Tuy là Văn Hành cho hai loại sách phải đọc và chọn đọc, nhưng Dung Khê tham lam cứ muốn phải đọc hết tất cả số sách đó. Khai giảng có rất nhiều việc phải làm, cho nên cậu phải tranh thủ từng giây từng phút. Nói cách khác chính là cậu thật sự không có thời gian nữa.

Lam Tiên Tiên thấy Dung Khê xách theo một đống sách bèn tiến lên hỏi, "Cậu muốn mang sách đi đâu vậy?"

"Mang lên phòng đọc đó."

"Cậu làm gì mà đọc nhiều sách như vậy chứ? Mọi người đều ra ngoài chơi cả rồi, cậu không đi sao?"

"Tôi đã đăng ký Câu lạc bộ Tranh biện rồi, câu lạc bộ yêu cầu phải đọc hết chỗ sách này trong một tuần, tôi còn không đọc nữa thì không kịp đâu."

Lam Tiên Tiên cười, "Cậu đăng ký Câu lạc bộ Tranh biện làm gì chứ? Mẹ tôi nói, đến trường rồi muốn vào thì vào Hội sinh viên ấy, mấy câu lạc bộ đó chẳng có ích lợi gì đâu. Tôi khuyên cậu đừng đi nữa."

Dung Khê nghe thấy lời này lập tức không thoải mái, nhưng thấy cô ấy là con gái nên cậu cố gắng biểu hiện lịch sự một chút, "Ngại quá, mỗi người mỗi chí, đọc nhiều sách chung quy không có gì xấu cả. Chị tôi cũng nói rồi, đến trường tham gia Hội sinh viên cũng không có lợi gì đâu. Chi bằng năm 3, năm 4 chuẩn bị thi cao học, mai này nâng cao bằng cấp thêm một chút."

Lời vừa nói ra Dung Khê đã cảm thấy sao mà mình đối chọi trực tiếp với Lam Tiên Tiên rồi? Ban đầu cậu còn nghĩ phải lịch sự một chút, nhưng vừa nghĩ đến cô ấy nói Câu lạc bộ Tranh biện như vậy, trong lòng Dung Khê ấm ức, không trách cô một chút thì lòng không dễ chịu được.

Lam Tiên Tiên tự xưng là 'đóa hoa giao tiếp' của lớp, ngay cả một con chó bên đường nhìn thấy cô cũng phải vẫy đuôi rối rít. Cô đâu ngờ rằng mình thế mà bị Dung Khê trách móc thẳng mặt như vậy, có thể nói là cô thật sự tức giận.

Nhưng Lam Tiên Tiên cũng không ngốc, biết ngay Dung Khê tức giận là vì mình vừa nói xấu Câu lạc bộ Tranh biện. Thành thật mà nói thì những lời của cô đều là tốt cho Dung Khê, lại không nghĩ tới Dung Khê bảo vệ Câu lạc bộ Tranh biện như thế, vì vậy lúc này mới khiến cô lúng túng như vậy.

Thế nhưng muốn cô xin lỗi cũng không thể được, dù sao thì Dung Khê cũng "trả thù" rồi mà. Lam Tiên Tiên quyết định bắt tay giảng hòa, "Sách cậu nhiều như thế, hay là tôi giúp cậu cầm đi một ít nhé? Không thì cậu chia ra hai chuyến cũng rất mệt đó."

Lam Tiên Tiên chủ động đình chiến?

"Tôi sao có thể không biết xấu hổ mà để một cô gái giúp tôi xách đồ chứ? Thế này không tốt đâu, tôi tự mình làm được rồi."

"Cậu không cho tôi giúp là vì còn tức giận sao?"

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi."

"Vậy thì để tôi giúp nha, cùng lắm thì tôi cầm ít một chút?"

Dung Khê không lay chuyển được, biết là Lam Tiên Tiên có lòng tốt, cậu cũng không tiện từ chối nữa, "Vậy được, vất vả cho cậu rồi."

Lam Tiên Tiên mỉm cười, "Không vất vả không vất vả, đi thôi."

Khi hai người mang sách đến phòng đọc sách ở lầu một phát hiện ở đây chỉ có một người, Dung Khê vừa thấy liền nhận ra là Văn Hành. Văn Hành đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người bọn họ. Dung Khê không biết sao lại có cảm giác đang làm chuyện sai trái bị người ta bắt gặp.

Ngược lại Lam Tiên Tiên sốt ruột hỏi, "Cậu ngây ra đó làm gì thế? Mau mau tìm một vị trí đặt sách xuống đi!"

"Ừm, được." Loại cảm giác làm sai nhưng bị bắt tại trận này càng lúc càng mãnh liệt, khiến Dung Khê không dám tới gần Văn Hành, cũng không dám đặt sách ở bên cạnh hắn. Vì vậy, cậu bèn đặt sách vào ngăn tủ ở bên cạnh mình.

Sau khi Văn Hành nhìn thoáng qua Dung Khê và Lam Tiên Tiên cũng không có biểu lộ gì cả, lại tiếp tục đọc sách.

Dung Khê nhìn thấy Văn Hành không có phản ứng gì, trong lòng càng thêm khó chịu, cậu rất muốn đi qua tìm Văn Hành giải thích: Em và Lam Tiên Tiên chỉ là bạn học thôi, cô ấy chỉ giúp em cầm sách tới đây thôi!

Nhưng Dung Khê lại nghĩ, cậu có tư cách gì mà giải thích với Văn Hành việc này chứ? Lam Tiên Tiên lại không nhận ra đáy lòng Dung Khê đang rối rắm, ngược lại còn nói nhỏ với Dung Khê, "Cậu ra đây một chút, tôi có chuyện hỏi cậu."

Dung Khê lại nhìn Văn Hành thêm một cái, quả nhiên hắn không có phản ứng gì. Dung Khê cảm giác trái tim đang nhói lên, nhưng cậu vẫn đi ra ngoài cùng Lam Tiên Tiên. Đến bên ngoài, Dung Khê chỉ mong muốn Lam Tiên Tiên nhanh chóng đi khỏi, hỏi cô, "Cậu muốn hỏi gì?"

"Cái người đẹp trai ở trong đó, cậu biết không?"

Dung Khê nhìn thoáng qua hướng Văn Hành ở bên kia, miễn cưỡng nói, "Biết."

"Anh ấy là ai vậy? Học khoa nào?"

"Anh ấy là Văn Hành, cũng là khoa Mỹ thuật. Anh ấy chính là Trưởng câu lạc bộ của bọn tôi đó."

Lam Tiên Tiên vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo hẳn, "Dung Khê, làm thế nào mới có thể gia nhập câu lạc bộ các cậu vậy?"

Dung Khê sửng sốt, từ biểu hiện của Lam Tiên Tiên từ nãy đến giờ, Dung Khê gần như có thể kết luận rằng đây là Lam Tiên Tiên nhìn trúng Văn Hành rồi. Dung Khê không muốn giúp cô nối lại nhịp cầu này, lập tức nói rõ: "Trước khi huấn luyện quân sự thì tôi đã đăng ký rồi, lúc đó bọn họ có bố trí chỗ đăng ký, hiện tại thì không biết nữa Tôi chỉ là một người mới thôi, cũng không phải quản lý của bọn họ, cụ thể thì... cũng không rõ lắm..."

"Vậy cậu có quen Trưởng câu lạc bộ của bọn cậu không?"

Dung Khê vội đáp: "Không quen."

Lam Tiên Tiên lộ vẻ thất vọng, "Được, vậy tôi đi trước đây. Cậu muốn đọc sách thì đọc đi, tôi sẽ nghĩ cách khác."

Dung Khê ngậm một ngụm máu, đây là cậu tự mình dẫn đến một tình địch rồi sao?

Dung Khê mang gương mặt không sức sống bước vào phòng đọc, cậu bắt đầu tiếp tục đọc sách. Cái phòng đọc này cũng thật là, lâu như vậy rồi mà không có người nào đến cả. Trong phòng học rộng như vậy mà chỉ có hai người cậu và Văn Hành, dù phát ra chút tiếng động nhỏ cũng có thể bị người kia nghe thấy.

Tất nhiên phòng đọc yêu cầu phải yên lặng, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không yên lặng một chút cũng không sao cả. Nhưng chẳng hiểu sao nữa, hôm nay chính là cậu không có cái lá gan đến bắt chuyện nữa rồi.

Trong đầu dâng lên vô số suy nghĩ hỗn loạn, Dung Khê tinh thần không yên nên đọc sách một chữ cũng không vào. Chết tiệt, còn không bằng đọc sách trong phòng ngủ nữa!

Nếu bây giờ về phòng thì lại giống như cố ý trốn tránh Văn Hành vậy, không ổn lắm. Không được, vẫn nên tìm một cơ hội đi bắt chuyện thôi. Thế nhưng cậu lại lo rằng sẽ ảnh hưởng Văn Hành đọc sách, biết đâu Văn Hành có sách quan trọng cần đọc thì sao, mình tự ý làm phiền anh ấy như vậy quả thật không lịch sự mà.

Vừa không thể đi về, cũng không tiện tiến lên bắt chuyện, Dung Khê chỉ có thể ngồi lặng lẽ ở đây đọc sách. Trong lúc cậu vô cùng buồn chán, thế mà cũng từ từ đọc sách vào rồi. Chuyện đọc sách như thế này, một khi nhập tâm liền không để ý đến thời gian nữa. Đến khi màn hình điện thoại sáng lên lần thứ hai, Dung Khê mới phản ứng lại, xung quanh đã sắp đầy người ngồi rồi. Mà trên điện thoại là một tin nhắn được gửi từ Văn Hành, Dung Khê vội vàng mở ra xem.

[Đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trưa nha?]

Trong tim Dung Khê là một trận phấn khích, cảm giác này giống như cậu và Văn Hành hẹn nhau đến đọc sách vậy. À đây không giống, Văn Hành muốn đi ăn cơm cũng gọi cậu mà. Dung Khê nhìn về hướng Văn Hành bên kia, quả nhiên hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại, Dung Khê vội vã gõ chữ trả lời.

[Được ạ, cùng đi nha, em cũng đói rồi.]

Sau đó, hai người cực kỳ ăn ý mà thu dọn sách vở, động tác vô cùng đồng bộ, hai người cũng ra đến cửa cùng lúc. Sau khi ra ngoài, Dung Khê đột nhiên không suy nghĩ lung tung nữa. Cái quái gì thế? Văn Hành người ta vẫn luôn nghiêm túc đọc sách đó, bản thân mình lại nghĩ đi đâu vậy.

Hơn nữa, cậu đến cùng Lam Tiên Tiên cũng được, đến cùng Hồng Tiên Tiên cũng được, Văn Hành nhất định sẽ không quan tâm vấn đề này đâu, là mình tự đa tình thôi.

Khi bọn họ cách xa phòng đọc một chút, cậu nghe thấy Văn Hành hỏi, "Bạn nữ khi nãy đó, là bạn gái của em sao?"

Editor: Lục Lạp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play