Đêm 29 Tết, mọi người lần lượt đến nhà bác cả của Thời Dược.
Trước hôm đó Thời Dược phải trực ca đêm. Sau khi ngủ một giấc rất dài trong phòng ngủ của chị họ Thời Vân, cuối cùng giữa trưa cũng bị Thời Vân gọi dậy từ trong ổ chăn ấm
"Mặt trời đều sắp chiếu đến mông rồi." Thời Vân vui đùa đánh thức người ta, sau đó đi kéo ra bức rèm cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, từng chùm ánh sáng chiếu thẳng vào trong.
Trên giường Thời Dược thống khổ mà kêu rên một tiếng, kéo chăn qua đỉnh đầu "Đối xử với thiên sứ áo trắng thức đêm phục vụ nhân dân như thế này, về sau sẽ bị trời phạt đấy Thời Vân!"
"Sẽ không sẽ không."
Thời Vân quay người lại, đi đến mép giường bắt đầu trận chiến đoạt chăn với Thời Dược
"Chị đây cũng là suy nghĩ cẩn trọng vì thiên sứ áo trắng, làm việc quần quật ngày đêm như vậy là không tốt đâu."
Sau vài phút "chiến tranh", Thời Dược rốt cuộc vẫn bị Thời Vân kéo lên, vẻ mặt buồn ngủ ngồi trong chăn, tóc hỗn độn ngồi ở trên giường.
Thời Vân thấy thế, cười cười xô đẩy cô.
"Nhìn cái quầng thâm mắt này đi, đều sắp kéo dài đến đầu gối rồi. Dù cho chúng ta xinh đẹp từ trong trứng nhưng cũng sẽ không chịu nổi lăn lộn như vậy đâu "
Thời Dược buồn bã ỉu xìu xoay đầu đi, đôi mắt hạnh nhân rủ xuống liếc mắt nhìn Thời Vân một cái, lại chậm rì mà xoay trở về.
Một bộ dáng lười biếng phản ứng lại.
Truyện Em là độc dược được đăng tải độc quyền tại Wattpad.com( Tiệm đào hiệu Nhược Lam) Tất cả những website khác đều là reup. Ăn cắp chất xám thì mãi mãi là ăn cắp, ủng hộ web reup cũng là tiếp tay cho ăn cắp.
Thời Vân bật cười, "Chị nói này Dược Dược, may mà em là mỹ nhân, bằng không cứ cứ như thế này, làm sao có thể gặp người đây?"
"Em có cách nào..." Thời Dược ngáp to một cái, "Trong bệnh viện chia ban chính là như vậy, thực tập sinh lại là sức lao động giá rẻ nhất... Chiều nay em còn có một ca trực ban đó."
Thời Vân vui đùa: "Chà, ai bảo em lúc trước bằng cách nào cũng phải vào viện y học?"
Thời Dược nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chờ đầu sỏ gây tội tới rồi, em cũng lăn lộn trở về..."
"Hả? Dược Dược em vừa mới nói gì đó?" Thời Vân ngó qua tới.
"...... Không có gì." Thời Dược bước xuống giường, "Bàn chải đánh răng mới của em ở đâu nhỉ?."
Thời Vân: "Ở trong ngăn thứ ba của chiếc tủ cao cạnh bồn rửa tay, những đồ vệ sinh cá nhân khác ở..."
Thời Dược ở toilet gần hai mươi phút, mới xem như tỉnh táo mà ra ngoài.
Vừa nhấc mắt liền thấy Thời Vân vẫn chưa đi, đang ngồi ở ghế bành bên giường, lật xem sách trên bàn của chính mình.
Vừa thấy Thời Dược ra tới, Thời Vân liền đặt sách trên tay qua một bên, cười tủm tỉm vẫy tay với Thời Dược
"Lại đây, chị có chuyện hỏi em."
Thời Dược hồ nghi nhìn cô ấy vài lần, ngồi vào mép giường.
"Có chuyện gì không thể cho ai biết mà phải thần thần bí bí như vậy?"
Thời Vân không yên tâm mà nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, xác định cửa phòng đang đóng chặt, sau đó mới quay đầu lại.
"Chị nghe dì nói, Thích Thần đã trở lại... Năm nay còn muốn về nhà ăn tết?"
Thời Dược sửng sốt, sau đó cười hỏi: "Như thế nào? Chị còn không chào đón?"
"Không phải... mấy năm trước cậu ta đột nhiên đi." Thời Vân cẩn thận quan sát biểu hiện của Thời Dược, "Sao lại về rồi...?"
Ánh mắt Thời Dược chợt lóe, "Chính là gặp nhau, sau đó nói là đã trở lại thôi."
Sắc mặt Thời Vân như là bị cái gì đó nghẹn lại: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Thời Dược cười duỗi cánh tay có hơi bủn rủn, nhân cơ hội chuyển dời tầm mắt, "Không thì sao ạ? Chị Vân, chị còn muốn nghe phiên bản ly kỳ cửu biệt trùng phùng sao?"
Thời Vân: "Vậy hai người..."
"..."
Động tác của Thời Dược bỗng dưng dừng lại. Từ sự im lặng đến lặng người này, dường như cô thấy một điều gì đó khác lạ.
Thời Dược xoay đầu đi, quả nhiên Thời Vân thấy được vẻ mặt rối rắm phức tạp của cô.
Thời Dược cảm thấy đầu lưỡi mình cứng lại, qua vài giây mới khôi phục công năng. Cô ngập ngừng đặt tay xuống, "Lời chị vừa mới nói, là có ý tứ gì?"
Thời Vân muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, đặt hai tay lên đầu gối, ánh đều hơi hơi trợn tròn đối diện với Thời Dược ——
"Mấy năm trước, buổi tối hôm đó em chạy ra khỏi nhà chị... Chị đã đuổi theo em."
Thời Dược ngốc vài giây, sau đó ý đoạn hồi ức kia mới từ từ ùa vào trong tâm trí.
"Hôn một cái được không?"......
"Em là ăn gan hùm mật báo sao, thỏ con?"......
"Có được hay không... Ngay bây giờ?"......
Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, mặt Thời Dược ngồi ở mép giường chậm rãi đỏ lên.
"Chị... Thấy??"
"Ách, chị không phải cố ý." Thời Vân "Thành khẩn" mà tạ lỗi, "Chỉ là lúc ấy Thích Thần rất hung dữ, ai cũng đều một chữ không dám nói, hơn nữa một nghẹn liền nghẹn đến ngần ấy năm."
Thời Dược: "Vậy hôm nay chị..."
Thời Vân: "Lúc trước chị cho rằng các em đã cắt đứt liên hệ, nên nghĩ sẽ luôn chôn chuyện này ở trong lòng, kết quả nào biết cậu ta lại về rồi? Cho nên hôm nay chính là chị muốn nghe em khai báo. Hiện tại là quan hiện anh em bình thường, hay là..."
Dư âm chưa hết, lời nói đã sáng tỏ.
Hai má Thời Dược vẫn hồng hồng như cũ, nhưng ánh mắt cô lại rất bình tĩnh. "Năm sau, có lẽ em nói quan hệ chúng em cho mẹ biết."
Thời Vân: "...Các em cố lên."
Câu trả lời này của Thời Dược cũng đủ để cô ấy biết quan hệ hiện tại của hai người.
Sự im lặng trong phòng kéo dài vài giây, cửa phòng ngủ bị gõ, em họ Lý Thiên Hạo ló đầu vào
"Chị Vân, Chị Dược Dược, mọi người kêu hai chị đi xuống nhanh lên, chuẩn bị ăn cơm."
"Được, đi ngay đây." Thời Vân đáp ứng, quay đầu cho Thời Dược một cái ánh mắt, hai người đồng loạt đứng dậy đi xuống lầu.
Đi đến phòng khách tầng một, Thời Dược mới phát hiện Thích Thần cũng đã tới rồi, đang trả lời theo kiểu thẩm vấn "Vây truy chặn đường" của các trưởng bối. Khi Thời Dược đi qua, nghe thấy cô cô hỏi đến vấn đề "Có bạn gái chưa?" "Có muốn giới thiệu cho con một cô hay không?".
Thời Dược mỉm cười nhìn về phía Thích Thần.
Thích Thần đang muốn đáp lại, liền cảm giác được một ánh mắt không tốt đến từ phương hướng nào đó. Hắn xoay người nhìn về phía sau, ngay sau đó câu môi cười, "Đã có bạn gái."
"..." Trong lòng Thời Dược bị dọa sợ, vội vàng xoay đầu muốn né tránh nơi thị phi này, kết quả không đợi cất bước đầu tiên, đã nghe giọng nam trầm thấp có ý cười vang lên từ phía sau ——
"Dược Dược, lại đây ngồi."
Thời Dược: "..."
Cô muốn báo cáo có người muốn hố đồng đội.
Vừa nghe Thời Dược xuống lầu, lực chú ý của các trưởng bối lập tức phóng lửa bừa bãi, Thời Dược giãy giụa một phen không có kết quả, chỉ dành cáu giận liếc mắt Thích Thần, sau đó khuất phục mà ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hắn.
Sau khi được các trưởng bối thay phiên an ủi, trận này làm Thời Dược như đứng đống lửa như ngồi đống than, "hình phạt" mới hạ màn.
Sau khi ăn xong, Thời Dược thu dọn đồ đạc rồi chào hỏi với các vị trưởng bối còn đang nói chuyện
"Buổi chiều con còn phải trực ban ở bệnh viện, sau đó trực tiếp về ký túc xá nghỉ ngơi, đến sáng ngày mai con sẽ qua đây."
Cô Thời Dược liền nói: "Công việc này của Dược Dược thật sự là quá vất vả, làm cả một năm cũng không được nghỉ."
Thời Dược nghe vậy cười cười, "Cái này đã không tồi rồi ạ, tốt xấu chỉ là trực ban khoa phụ sản thôi. Nếu mà chuyển đến khoa cấp cứu, có lẽ cả năm đều không gặp được."
Quan Tuệ: "Trên đường cẩn thận chút, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai nữa là qua năm mới, ta không muốn thấy hai con mắt gấu trúc của con đâu."
"Tuân mệnh mẫu hậu đại nhân ạ." Thời Dược vui đùa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, trong toilet dành cho khách ở tầng một, Thích Thần bước vội ra, cầm áo khoác liền xoay người vào phòng khách
"Anh đưa em đi."
Thời Dược sửng sốt: "Hả? Không cần..."
Thần sắc Thích Thần hơi nghiêm túc: "Trong đội có lệnh triệu tập khẩn cấp, vốn dĩ anh cũng muốn đi, vừa vặn đưa em đi luôn."
"À... Được."
"Hả? Thích Thần cũng có công vụ sao?" Quan Tuệ vội vàng đứng dậy hỏi.
Thích Thần gật đầu tạ lỗi với vài vị trưởng bối, "Xin lỗi ạ, mệnh lệnh trong đội tương đối khẩn cấp, cháu chỉ có thể về đơn vị trước."
Quan Tuệ gật đầu: "Như vậy à... Vậy cháu đi sớm về sớm, nhất định chú ý an toàn!"
"Vâng."
Thời Dược và Thích Thần lúc này mới trước sau ra ngoài biệt thự, lên xe cùng nhau chạy đến trung tâm thành phố Q
Trên đường, Thời Dược do dự một hồi, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi Thích Thần: "Nhiệm vụ lần này... Vẫn là không thể nói sao?"
Thích Thần không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn cô một cái.
Bả vai Thời Dược có chút suy sụp xuống: "Nhiệm vụ của các anh đều thần bí như vậy à..."
Thích Thần: "Xin lỗi, thỏ con."
"Không có gì..." Thời Dược xoa xoa gương mặt uể oải, "Em chỉ là có hơi lo lắng."
Thích Thần không tiếng động thở dài.
Về cảnh đội vừa lúc tiện đường đi ngang bệnh viện của Thời Dược, Thích Thần dừng xe bên đường, nhìn Thời Dược mở cửa xe đi xuống.
Trước lúc đóng cửa, Thời Dược nghiêm túc nhìn Thích Thần: "Phải chú ý an toàn nhé."
"Ừm." Thích Thần cũng trịnh trọng gật gật đầu.
Rồi sau cửa xe đóng lại, Thời Dược đứng ở ven đường nhìn theo chiếc xe kia biến mất ở cuối tầm nhìn.
*
Buổi chiều 6 giờ, Thời Dược mệt mỏi ra khỏi phòng giải phẫu.
Sau khi cởi áo phẫu thuật, cô theo thói quen lấy điện thoại ra nhìn thoáng vào màn hình.
13 cuộc gọi nhỡ củaPhòng An Duyệt.
Tim Thời Dược bỗng dưng lỡ một nhịp. Ngẩn ra vài giây, cô vẫn là gọi lại, không quá vài giây đầu bên kia đã được nối
"Dược Dược?"
"Là mình. Không phải cậu nghỉ ở nhà sao? Gọi tớ nhiều cuộc như vậy là có chuyện gì?"
Đầu bên kia ậm ừ.
Thời Dược khẽ nhíu mày, "Buổi chiều bên mình còn có ca thai phụ xuất huyết rất nhiều, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, mình mới vừa bước xuống bàn mổ, còn phải tự mình quan sát trong giai đoạn nguy hiểm trong vài giờ tới. Nếu cậu không có chuyện gì thì đừng phiền mình, mình đang cảm thấy chính mình sắp tắt thở rồi."
Phòng An Duyệt nghe vậy nói: "Vậy có phải là cậu không nhìn thấy tin tức trong diễn đàn bệnh viện..."
Thời Dược thở dài: "Chân mình đứng trên bàn mỗ đến nỗi sắp mềm nhũn cả rồi, cậu nói mình có thời gian xem hay không? Làm sao vậy, trong viện có thông báo khẩn cấp gì à?"
Phòng An Duyệt: "Không phải... Là nói chiều nay thành phố Q có một tội phạm vượt ngục..."
Trong lòng Thời Dược căng thẳng, hô hấp không tự chủ được mà ngừng lại: "Sau đó thì sao?"
Phòng An Duyệt thấp giọng: "Trên mạng đồn rằng... Hai người đội trưởng đội đặc cảnh... Một chết, một trọng thương..."
"——!!"
Lạch cạch một tiếng, chiếc điện thoại trong tay Thời Dược do cầm không chắc rơi trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT