Edit: Chinn

Beta: Lia + Nhược Lam

_________________________________________

Nhìn thấy dấu đỏ kia, trong đầu Thích Thần bất ngờ xẹt qua hình ảnh cô gái đang bị siết chặt trong vòng tay hắn.

Hô hấp hắn vẫn không chậm một nhịp nào, ánh mắt cũng lấp lóe, không lập tức mở miệng.

Quan Tuệ nhìn biểu hiện này liền ngầm hiểu, có chút áy náy cười cười

"Dì không có ý gì đâu, cũng sẽ không can thiệp chuyện yêu đương của con trẻ. Nếu như con không muốn nói thì cứ coi như vừa rồi chưa có chuyện gì."

Nói xong, Quan Tuệ nở nụ cười dịu dàng chuẩn bị rời đi.

"Dì."

Thích Thần bỗng dưng mở miệng.

Bước chân Quan Tuệ dừng lại, quay đầu nhìn Thích Thần tràn đầy hy vọng.

Bà và Thẩm Phương Như thân thiết như chị em, Thích Thần cũng đã ở bên cạnh bà từ khi còn nhỏ, vì vậy bà đương nhiên mong Thích Thần có thể xem mình như mẹ ruột.

Chỉ là Thích Thần chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, vẫn giữ nguyên tư thế dựa tường trước đó.

Chiếc đèn cẩm thạch kiểu cổ điển ở cuối hành lang tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo khiến khuôn mặt thâm thúy nổi bật của nam sinh nửa sáng nửa tối. Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, mi tâm thật đẹp cũng có chút nhướng lên.

Quan Tuệ trong lòng thầm thở dài.

Thích Thần, đứa bé này từ ngoại hình, thành tích, nhân phẩm, đều không thể nhìn ra một điểm xấu nào. Nếu như hắn không có bệnh như vậy, thì sẽ là một người vô cùng hoàn mỹ. Chỉ tiếc...

Thích Thần bỗng dưng cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của bà.

"Dì à, con đúng là..." Anh ngừng lại một chút, rồi lặp lại, "Con rất thích một người."

"À... Đây là chuyện tốt..." Quan Tuệ lập tức bị sự thẳng thắng này làm cho chấn động.

"Nhưng cái này chỉ là ngoài ý muốn."

Thích Thần đưa tay chỉ vào vết đỏ trên xương quai xanh của mình

"Con có chừng mực, cũng biết phép tắc, sẽ không làm những việc không phù hợp vào thời điểm không phù hợp... Mong dì không có hiểu lầm nào đó với con."

Nghiêm túc giải thích xong, Thích Thần cúi đầu nhẹ đối với Quan Tuệ, "Vậy con trở về phòng trước. Chúc dì ngủ ngon."

Nói xong, Thích Thần kéo cánh cửa bên cạnh ra, bước chân về phòng ngủ chính.

Quan Tuệ đứng tại chỗ lắc đầu với vẻ không thể tin được, sau đó nhanh chóng đi lên tầng ba.

Trong phòng khách tầng ba, Thời Hằng đang đọc báo trước khi ngủ suýt chút nữa bị vợ đang kích động ném ra khỏi giường

"Anh biết không Thích Thần vừa tự động nói với em tâm tư của nó. Có phải nó đã xem em là mẹ rồi không?"

"Thích Thần trở về rồi?" Thời Hằng bất đắc dĩ nhìn về phía Quan Tuệ, "Không phải đã nói không gọi cái tên này nữa sao?"

"Em vui quá đi mất!"

Quan Tuệ nhào lên giường,

"Nhị Hằng Nhị Hằng Nhị Hằng, anh nói xem qua mấy năm nữa Thích Thần có chịu mở miệng gọi em là mẹ không?"

Ở Thời gia, Thời Hằng chính là người con trai thứ hai. Tên "Nhị Hằng" bắt đầu được gán cho ông từ lúc hai người họ vẫn còn đang yêu đương cuồng nhiệt. Đã nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi Thời Dược lớn, tuổi của hai người không còn trẻ trung nữa mới thỏa thuận ngừng gọi nhau như vậy...

Bây giờ ký ức quen thuộc đột nhiên trở về, mà Quan Tuệ kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu, Thời Hằng đành chiều lòng để bà gọi tên.

Nhưng điều đó không làm ông chậm trễ việc giội một gáo nước lạnh vào vợ yêu của mình

"Thích Thần còn chưa bao giờ gọi Thẩm Phương Như một tiếng "mẹ", em nghĩ thằng bé chịu gọi em à?... Anh lại cảm thấy ngay cả hồi Dược Dược còn bé, lần đầu tiên nó biết gọi mẹ em cũng không vui như thế này"

"Anh còn ghen thay Dược Dược à."

"Con bé dù sao cũng là con gái ruột của em đó? Sao mà bây giờ so với Thích Thần lại thành ra có mới nới cũ, có trăng quên đèn."

"Em không có nói như vậy."

Quan Tuệ bĩu môi

"Nhưng mà Thích Thần cũng là con trai của em, em đã trông nom thằng bé từ nhỏ đến lớn rồi."

"Đúng rồi... Mười mấy năm qua, tần suất em chạy qua trường học trị liệu hình như còn hơn Thẩm Phương Như gấp mấy lần."

"..."

Nói không lại người đàn ông này, Quan Tuệ thở phì phò nhấc chân đạp eo Thời Hằng một cái

"Thích Thần từ nhỏ đã đáng thương như vậy, cũng không có ở cùng cha mẹ ruột, em giúp Phương Như chăm sóc thì thế nào?... Ai, sao em cảm giác anh đối với Phương Như có thành kiến lớn như vậy?"

Lật một tờ báo trong tay, ánh mắt của Thời Hằng cũng không rời đi, ông thản nhiên nói

"Cô ta năm đó bỏ chồng vứt con, anh đúng thật là không thể nào đồng tình được."

Nhắc đến chuyện này, Quan Tuệ cũng trầm mặc.

Qua nửa phút, bà mới yếu ớt thở dài

"Mỗi người đều có lựa chọn riêng... Tính cách Phương Như anh không hiểu đâu, cô ấy không phải là một người phụ nữ của gia đình. Ngay từ đầu, nếu Phương Như không đến với Thích Cầu thì có lẽ sẽ không sống mệt mỏi như vậy."

"Tính cách cũng không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm."

Quan Tuệ xưa nay luôn bao dung cho người khác, mặc dù Thẩm Phương Như tính cách khác biệt thì cho cùng vẫn là người bạn thân nhất của bà. Nghe thấy Thời Hằng nói, bà không khỏi nhíu nhíu lông mày,

"Nhiều năm như vậy, chi phí trị liệu của Thích Thần chồng chất như núi, sao lại không có trách nhiệm hả? Nếu năm đó cô ấy không xuất ngoại bươn chải, anh nghĩ là Thẩm gia sẽ chịu trả tiền cho Thích Thần chắc?"

Thời Hằng lơ đãng thoáng nhìn Quan Tuệ lông mày sắp dựng đứng lên rồi, vội vàng nuốt xuống những lời chuẩn bị nói.

Ông ôn hòa cười cười

"Vợ yêu à, anh sai rồi, lời em nói đều là chân lý, anh tin tưởng phục tùng vô điều kiện."

Quan Tuệ bị Thời Hằng chọc cho bật cười, "Anh dỗ trẻ con đấy à!". Nói xong, bà xuống giường đi rửa mặt.

Thời Hằng cầm tờ báo lại, nghiêm túc nhìn chữ màu đen đầu đề trên tờ báo kinh tế, lại nhịn không được lắc đầu mỉm cười.

"Còn không phải là một đứa trẻ à... Tuổi tâm lý so với Dược Dược kẻ tám lạng người nửa cân."

Qua hai giây, Thời Hằng khép tờ báo, lông mày nhíu lại

"Lúc nãy em bảo, Thích Thần nói với em tâm tư gì?". Nghĩ nghĩ, Thời Hằng lắc đầu, "Mà thôi, kệ đi."

Thời Dược tỉnh dậy giữa đêm vì bị đau răng, nghĩ thầm đây có lẽ là lúc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình.

Thử tất cả các phương pháp tìm thấy trên Internet cũng không hề hiệu quả, cơn đau lại càng ngày càng giày vò cô dữ dội hơn.

Khi đau đến mức lăn lộn trên giường, cô chịu không nổi định gọi điện cho Quan Tuệ. Thế nhưng nhìn trên điện thoại đã là hai giờ sáng, Thời Dược đành phải nhịn xuống.

Qua một hồi không thể nhịn được nữa, cô lật con búp bê bên cạnh ra rồi vùi đầu vào khóc rấm rứt.

Kiểu đau răng như đòi mạng thế này, vì sao cô còn không nhớ chứ?

Món tráng miệng kia không ăn cũng sẽ không chết nhưng cơn đau răng thực sự khiến người ta muốn chết đi cho rồi...

Vào lúc đau đến mức gần như nghĩ tới đụng đầu cho ngất đi, Thời Dược ủy khuất nắm tay lại đánh mạnh xuống giường.

Hiệu quả cách âm trong biệt thự cực kì tốt nên cô cũng không lo sẽ làm đánh thức mọi người.

Không biết là do quá đau đớn hay lúc đánh dùng quá sức, Thời Dược không nghe thấy tiếng đập cửa.

Vì vậy khi ánh sáng chói lọi trong phòng ngủ đột nhiên bật sáng, Thời Dược bên này đang khóc thành con mèo mướp nhỏ liền cảm thấy choáng váng đầu óc.

Cô dùng tay chắn ánh sáng hướng cái nhìn về phía cửa, trong tầm mắt bị nước mắt và ánh sáng làm mờ đi, cô chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được bóng dáng của Thích Thần.

Thích Thần đang đứng trước của bàng hoàng vài giây rồi mới kịp phản ứng. Hắn sầm mặt lại, bước nhanh đến bên giường, quỳ một gối xuống và bế cô gái lên

"Làm sao vậy? Nói chuyện đi!" Giọng nói nam sinh trầm thấp đè ép cảm xúc táo bạo bên trong.

Thời Dược hoảng loạn đến mức bật khóc, đưa tay níu cổ áo Thích Thần, giống như túm cọng cỏ cứu mạng

"Anh... Răng em... Đau... Đau quá..."

Lông mày Thích Thần cơ hồ xoắn lại, cô gái không cầm được nước mắt cất tiếng gọi làm cho tim hắn như bị đâm một cái.

Vẻ mặt bình tĩnh bất kể gặp chuyện gì bây giờ đã biến mất, hắn bất lực một lúc rồi ôm cô gái vào lòng, bàn tay siết lại thật chặt.

"Dược Dược nghe lời, tôi ra ngoài tìm hiệu thuốc mua thuốc giảm đau cho em."

Nói xong Thích Thần liền muốn đứng dậy.

Chỉ là đầu gối còn chưa nhấc lên, cô gái ngồi trên giường đã đưa tay ôm lấy eo hắn

"Anh đừng đi... Em đau lắm, em không muốn một mình..."

Thích Thần thân hình cứng đờ. Hắn cụp mắt xuống, "Em biết là nếu không uống thuốc sẽ càng đau hơn, phải không?"

"Mặc kệ... Em đau đến chết anh cũng mặc kệ em..."

Cô gái càng khóc càng đau, càng đau lại càng khóc, không nghĩ được gì nữa bất chấp nói vậy.

Thích Thần cũng không có cách nào, đúng thật là hắn không yên lòng để Thời Dược một mình trong trạng thái này.

Thế là hắn đành phải lui về, "Vậy tôi sẽ ở đây, bây giờ em muốn thế nào?"

Thời Dược vẫn sụt sùi khóc

"Em buồn ngủ, em muốn ngủ... Thế nhưng đau quá em không ngủ được..."

Thích Thần thở dài, hạ giọng nói

"Được rồi, vậy tôi ngủ lại với em, có được không?"

"Đèn, đèn sáng quá..."

"Ừm, để tôi tắt."

Thích Thần đưa tay sờ về phía đầu giường, ấn lên công tắc trong phòng ngủ dành cho khách.

Bóng tối phủ xuống.

Ngay khi thu tay về, hắn cảm thấy cánh tay mảnh mai của cô gái ôm eo hắn chặt hơn. Cùng lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn.

Nước mắt ướt đẫm lập tức thấm ướt quần áo trước mặt.

"Vẫn đau, anh gạt người..."

Thích Thần bất đắc dĩ "Tôi gạt em cái gì."

"Anh chính là gạt em... đau quá..."

"..."

Đúng là không thể nói lý với bệnh nhân, Thích Thần đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài buông xõa của cô gái, sau đó hơi cúi xuống ôn nhu hôn lên đỉnh đầu cô gái.

"Là tôi sai, không nên lừa gạt em... Để bù đắp tôi kể cho em nghe một câu chuyện được không?"

Cô gái trong ngực anh nức nở.

"...Được ạ."

Trong bóng tối tĩnh mịch, Thích Thần vươn cánh tay, ôm cô gái trong ngực càng chặt hơn.

"Lúc trước có một nữ sinh, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi du học. Căn hộ cô ấy thuê lại ngay cạnh viện an dưỡng. Một lần vào đó, cô ấy gặp một nam sinh mặc quần áo bệnh nhân. Nam sinh này vừa lịch thiệp nho nhã, lại còn thổi sáo hay, chữ viết tinh xảo, đến bức chân dung vẽ cho cô cũng đẹp vô cùng... Nữ sinh rất nhanh đã phải lòng chàng trai ấy."

"Sau đó, sau đó thì sao..."

Răng vẫn đau như cũ, nhưng sự chú ý của Thời Dược đã bị cuốn vào câu chuyện của Thích Thần.

"Sau đó?" Thích Thần nhẹ nhàng đáp lại cô,

"Sau đó, tất cả mọi người đều phản đối bọn họ ở bên nhau... Dù là nữ sinh hay là nam sinh, cha mẹ của bọn họ đều không đồng ý hai người kết hôn... Nhưng nữ sinh thật sự là rất thích người nam sinh kia, thậm chí cô ấy cũng không biết người yêu bị bệnh gì... Vì hắn mà cô ấy còn cắt đứt quan hệ, liên lạc với cả người nhà, khiến cha cô tức giận đến mức phải nhập viện... Cô ấy cũng không do dự quay lại nước ngoài để ở cùng chàng trai."

Thời Dược trong lòng giật giật

"Vậy là... Bọn họ kết hôn rồi sao?"

Thích Thần trầm mặc hai giây.

"Ừm... Bọn họ kết hôn, hơn nữa còn sinh một đứa bé."

Thời Dược giọng nói mang theo một chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì hỏi

"Về sau hai người ấy có được sống hạnh phúc không anh..."

"Em hi vọng bọn họ hạnh phúc không?"

"Đương nhiên rồi..."

"Ừ." Sắc mặt Thích Thần ảm đạm, "Bọn họ... rất hạnh phúc."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác chương này nhiều khả năng sẽ có tiên nữ chất vấn đau răng có thật sự khoa trương như vậy hay không...

Dùng máu và nước mắt kinh nghiệm, tác giả thề, chỉ có thể khoa trương hơn...

Khác biệt chính là, Dược Dược đau răng có Thích đại thần ôm vào trong ngực, kể chuyện bên tai; còn cẩu độc thân đau răng... Chỉ có thể tự mình lăn trên giường (mệt mỏi cũng phải tươi cười).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play