Hai từ "bỏ thi" vừa thốt ra không chỉ khiến chủ nhiệm lớp sửng sốt mà các học sinh nghe thấy Thích Thần trả lời bao gồm cả Thời Dược đang bị hắn ôm trong ngực cũng đều ngơ ngẩn.
Học sinh lớp khác ánh mắt vạn phần nghi hoặc nhìn Thích Thần rời đi, rồi lại hỏi nhau
"Đây chính là đại thần trong truyền thuyết của cao nhị lớp 7 sao?"
"Hôm qua nghe giáo viên dạy toán lớp tôi khen cậu ấy thành tích đứng đầu, có tiềm năng làm người kế tựu sau này của cô, tôi còn tưởng rằng là một tên mọt sách chuyển tới, không ngờ... Quả thực là mở rộng tầm mắt."
"Suỵt, nói nhỏ chút, cậu không thấy chủ nhiệm lớp 7 sắc mặt đã rất tệ rồi à?"
"Hắc hắc, đoán chừng lão Hách vốn dĩ hy vọng học trò cưng đi lấy giải nhất về, lần này người ta lại trực tiếp bỏ thi... Mà đây chính là thi đua tuyển chọn, cũng thật là can đảm."
"Cậu nghĩ xem Thời Dược này rốt cuộc là có quan hệ gì với cậu ấy nhỉ, vì cô ấy mà đại thần đến thi đua cũng không màng?"
"Ha ha ha, cậu đoán xem?"
"..."
Thích Thần rời đi, mặc kệ những lời bàn tán xôn xao cùng những ánh mắt kinh ngạc ở phía sau.
Thời Dược cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, khuôn mặt cô vốn đã nhợt nhạt bây giờ lại càng trắng bệch.
"Thích Thần anh điên rồi sao? Anh thả tôi xuống rồi mau quay lại phòng thi đi, tôi không cần anh —— "
Ánh mắt đáng sợ đột nhiên quét qua làm âm thanh của cô gái nháy mắt im bặt.
Sự táo bạo sâu thẳm trong con ngươi màu nâu sẫm như muốn bộc phát, giống như là phun ra nuốt vào ngọn lửa đang cháy rực, chỉ cần nhìn một giây liền bỏng.
Trước sự chênh lệch khí thế này, cô đành im lặng.
Thích Thần đang ôm cô cũng không nói chuyện, sau khi thấy cô ngậm miệng, ánh mắt lạnh lùng của hắn lần nữa đảo qua vết thương lộ ra trên người Thời Dược, những vết máu đỏ tươi kia như cái gai đâm vào mắt khiến con ngươi hắn hơi co lại.
Thế là Thời Dược trong ngực Thích Thần một câu cũng không dám hé răng, khí áp quanh người đối phương hình như đã nhanh chóng hạ xuống, bước chân cũng gấp gáp hơn.
Đại khái là ghét bỏ mình đi.
Thời Dược bĩu môi, nghĩ thầm.
... Đúng là tên khủng bố.
Vụng trộm oán thầm trong lòng nhưng ngoài mặt cô gái lại hết sức nhu thuận, cũng vì cái khí thế của người nào đó mà cố gắng co mình lại thành một con chim cút.
Con chim cút nhút nhát bị què chân.
Sân trường Tam Trung rất lớn.
Mới nửa buổi sáng nắng đã hừng hực chiếu xuống, còn chưa đến phòng y tế Thời Dược đã cảm giác mình biến thành một con chim cút nướng than.
Toàn thân đều bốc lên mùi thịt nướng khét lẹt.
Thời Dược đang suy nghĩ miên man thì thấy tốc độ của Thích Thần dừng lại.
"Mở cửa."
Thời Dược nghe thấy giọng nói trầm thấp của người con trai, ngay cả lồng ngực áp sát mình cũng rung lên.
"Chim cút nướng than" bị bỏ thêm cây đuốc, đem đầu co lại mới đột nhiên phản ứng.
Không lẽ nào là bảo cô - một thương binh - đi mở cửa?
Thời Dược chưa kịp đặt câu hỏi lại đột nhiên nhìn thấy thân hình mập mạp bước qua, trước đó trên đường đi bị lồng ngực của Thích thần che khuất nên cô cũng không chú ý còn có người khác đi theo sau.
Mập mạp vừa chui ra hóa ra là Chu Phòng Vũ, nhanh nhẹn đè tay nắm cửa phòng y tế xuống trực tiếp bước vào trong, rồi mở rộng cửa ra cho hai người bên ngoài thuận tiện đi vào.
Xong xuôi hắn quay ra phía Thích Thần nhe răng cười, mang theo cảm giác... nịnh nọt.
Nghĩ lại cách đây không lâu người này còn vênh mặt hất hàm nạt nộ trước mặt Thích Thần...
Trong lòng Thời Dược rùng mình một cái, cô dời mắt đi.
Lúc này trong phòng y tế nhân viên y tế cũng quay sang.
"Tình hình ra sao?"
Thấy chân Thời Dược máu me be bét, nhân viên sửng sốt
" Em ngã kiểu gì mà lại bị thương nặng như thế này?"
Thích Thần trực tiếp bước tới đem cô gái trong ngực đặt lên giường.
"Bị người khác đẩy từ trên bậc thang xuống."
Thích Thần mở miệng trả lời, ánh mắt giọng điệu cũng đã lạnh tới cực điểm.
Cuối cùng hắn cũng nén cơn giận, sắc mặt bình tĩnh ngồi xổm xuống.
Thích Thần cẩn thận từng li từng tí đưa tay nắm mắt cá chân cô, đồng thời đỡ lấy bên trong đầu gối.
Mà Thời Dược lại bị lời nói của hắn làm phân tâm, khó hiểu nhìn Thích Thần.
"Anh thế nào biết được tôi bị đẩy xuống cầu thang?"
"..."
Thích Thần không nói gì, mắt nhướng lên.
Ánh mắt này hoàn toàn lạnh buốt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp cũng không thể che giấu nổi sát khí bên trong.
Đôi môi mỏng càng nhếch lên như một lưỡi dao sắc bén.
Thời Dược yên lặng, nhưng lần này thật sự không bị dọa đến.
Cô chỉ là có chút mới lạ, cho tới bây giờ cô chưa từng ở góc độ này quan sát Thích Thần.
Do chiều cao hai người chênh lệch, cô lúc nào cũng là kẻ bị đối phương nhìn xuống. Đây là lần đầu tiên, cô cúi đầu liền có thể trông thấy đường vòng cung đẹp đẽ của đôi mắt đào hoa kia. Khẽ vươn tay là có thể...
Hô hấp của Thời Dược như ngừng lại, đồng tử nhẹ nhàng co rút.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
Cô thế mà vừa phạm vào tội lớn ngập trời, đầu ngón tay lại có thể sờ lên đuôi mắt của nam sinh.
Ở khoảng cách gần như vậy, Thời Dược thấy rõ Thích Thần sững sờ trong khoảnh khắc đó.
Lớp băng dọa người như tan chảy, để lộ cảm xúc bị ẩn giấu phía sau.
Quả nhiên... Vẫn rất lo lắng.
Thời Dược cụp mắt xuống. Các trưởng bối Thời Gia nhiều năm nuông chiều cô như vậy, việc Thời Dược giỏi nhất chính là "Được một tấc lại muốn tiến một thước".
"Tôi không sao. Anh mau đi thi đi."
Nghe xưng hô này nhân viên y tế đang rửa tay cũng không phản ứng gì, nhưng Chu Phòng Vũ đi theo sau trợn tròn mắt.
" Anh?! "
Vẻ mặt hắn trở nên kì quái, nhỏ giọng thầm thì nói
"Mới mấy ngày sao đã xưng hô anh em thân mật như vậy..."
Thời Dược nghe thấy được, thấy Chu Phòng Vũ đang rất là "ngưỡng mộ" Thích Thần, cô cũng không giấu giếm, cong mắt cười.
"Anh ấy vốn dĩ là anh trai của tôi mà."
"TM Dược Dược —— Anh trai mới về nước cậu nói lần trước chính là cậu ấy?!"
Tôn Tiểu Ngữ người nãy giờ trốn sau cánh cửa cũng không nhịn nổi nữa mà nhảy vào xù lông hỏi.
"Tiểu Ngữ, cậu sao lại tới đây?"
Thời Dược ngẩn ngơ, rồi mới nháy mắt ám hiệu cho tôn Tiểu Ngữ một cái
"Một lúc nữa mình giải thích với cậu."
Cô quay mặt lại, Thích Thần đang ngồi xổm trước mặt đã khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày.
Mà ngoài vẻ thờ ơ đó, màu nâu trong đôi mắt còn mang theo một chút lạnh lùng khó tả.
Thời Dược lấy can đảm lựa lời
"Hiện tại chắc là vừa mới bắt đầu thi thôi, bây giờ anh đi vẫn còn kịp."
"Tôi đã nói rồi, bỏ thi."
Thích Thần giọng điệu lạnh lùng. Sau khi kiểm tra hai cái chân nhỏ cũng không có vết thương nghiêm trọng nào khác, ánh mắt anh nhìn đến khuôn mặt Thời Dược.
"Trước tiên cầm máu và khử trùng đã, rồi tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra toàn thân."
Thời Dược mặt nhăn mày nhó
"Nếu như mẹ biết anh vì tôi mà bỏ thi đua thì chắc nửa năm sau cũng không thèm để ý đến tôi mất."
Thích Thần có lẽ đang cực kì tức giận, lạnh lẽo bật ra một câu tiếng Anh.
"You deserve it (xứng đáng)! "
Thời Dược ngây người.
Trước đó cô còn nghe thấy cha mẹ thở phào, nói cái gì "Thích Thần thích ứng nhanh thật" "Mới đầu em còn lo lắng con gặp khó khăn trong giao tiếp, bây giờ nhìn lại về nước một thời gian rồi mà hoàn toàn không có vấn đề gì"...
Cô khi đó cũng ngây thơ mà đồng tình.
Lúc này Thích Thần vẫn còn thực sự tức giận, dáng vẻ hung hăng, lời nói cũng không chút nhẹ nhàng.
Rồi có chút không đành lòng nhìn qua vết thương của Thời Dược, liếc một chút lại vội vàng thu tầm mắt lại.
Khi nhân viên y tế dùng tăm bông bôi thuốc lên vết thương, hai cô gái này lại đồng loạt phát ra tiếng "hừ"
*
Lúc Thích Thần đi là trước giờ bắt đầu làm bài chỉ có 15 phút, bây giờ quay lại thì còn đúng 3 phút nữa là sẽ không được vào phòng thi.
Nhìn thấy bóng dáng của hắn, các thí sinh khác cùng giáo viên giám thị đều vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ là hội đồng thi đã quy định rõ ràng như vậy, thanh tra còn đứng bên ngoài, cuối cùng cũng không ai dám lên tiếng nhìn Thích Thần trở về chỗ ngồi.
Cầm bài thi lên, Thích Thần quét qua tất cả các câu hỏi một lượt rồi mới ký họ tên và lớp học lên đó.
Viết xong hắn bất động trong 2 phút đồng hồ, rồi một lần nữa nhấc bút lên.
Trên bục giảng giám thị một mực quan sát hắn, vẻ mặt kì quái.
Ông phát hiện Thích Thần không cầm bút thì thôi, một khi đã cầm vào trong tay thì viết không ngừng nghỉ chút nào.
Mặc dù lần này trong trường chỉ tuyển chọn học sinh giỏi, nhưng cách tổ chức lại y hệt một kì thi chính thức.
Đã lãng phí gần 15 phút trong 80 phút làm bài, giáo viên giám thị vốn tưởng Thích Thần không luống cuống tay chân thì chí ít cũng sẽ trông sốt sắng một chút.
Giờ đây ông phát hiện mình sai rồi.
Từ lúc Thích Thần tiến vào phòng thi, giám thị không hề thấy hắn biểu hiện cảm xúc gì ngoài sự thờ ơ.
Nếu như không có quy định là không được can thiệp ảnh hưởng kết quả học sinh khảo thí, giáo viên giám thị chắc chắn sẽ đi đến xem Thích Thần làm bài thế nào.
Nhẫn nhịn 50 phút, ông thực sự không ngồi yên được nữa định đi xuống dưới lớp, đột nhiên ông ngây ngẩn cả người.
Khi ông còn chưa kịp xuống, nam sinh vào trễ 15 phút đồng hồ ngồi hàng thứ nhất kia đã đứng dậy.
Khuôn mặt điển trai tuấn tú ấy vẫn như cũ không có biểu cảm gì.
Trước ánh mắt của những học sinh khác còn chưa kịp phản ứng, Thích Thần đưa bài thi làm vị giám thị trợn mắt há hốc mồm.
"Em nộp bài."
Nam sinh khàn khàn buông ra một câu.
Nói xong, hắn quay lại cầm hai cây bút rồi một mạch rời khỏi phòng thi.
"..."
Giáo viên giám thị cứng ngắc liếc qua đồng hồ.
Còn 15 phút nữa mới hết giờ làm bài.
Nói cách khác, hắn chỉ hoàn thành bài thi 80 phút này trong 50 phút.
Tiểu tử này là biến thái sao??
Thầy giám thị đè nén sự run rẩy đưa tay đỡ kính mắt, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bài thi trong tay như có thù oán...
Thích Thần hoàn toàn không để ý những chuyện sau lưng.
Nếu như không phải vì ánh mắt chờ mong của cô gái kia, có lẽ hắn không hề có ý định quay lại phòng thi nữa.
Nhớ đến vết thương của cô gái trong phòng y tế, theo bản năng bước chân Thích Thần nhanh hơn rất nhiều.
Vài phút sau, hắn đã chạy đến đó.
Thời điểm Thích Thần đẩy cửa ra đã là buổi trưa, hắn trông thấy cô gái nhỏ đang ngồi gần cửa sổ. Đầu tựa lên ghế, hai hàng lông mày nhàn nhạt đang nhíu chặt, mi mắt tinh tế khẽ run lên, đôi môi hồng xinh xắn như cánh hoa mím lại.
Tay cô buông xuôi ở bên người, trên đầu gối dán một miếng băng lớn.
Mà miếng gạc trên bàn chân mảnh mai kia đã thấm ra một chút máu.
Trái tim Thích Thần giống như là bị ai đó hung hăng nhéo một cái. Đau đớn khiến hắn phải cau mày lại.
Lúc này, giống như là cảm giác được, cô gái vừa mê man dựa ở trên ghế mơ hồ mở mắt ra.
Thấy rõ là Thích Thần, cô gái còn đang ngái ngủ nở nụ cười mềm mại
"Anh à... Anh đã về rồi."
"..."
Thích Thần vô thức siết chặt nắm tay, hắn nhấc chân đi đến chỗ Thời Dược rồi ngồi xổm xuống.
Thời Dược nhìn hắn khó hiểu.
Mà ánh mắt Thích Thần lại dừng ở những nơi vết máu đỏ lộ ra trên miếng băng trắng.
Lông mày hắn nhíu chặt, trong mắt hiện lên vài tia u ám.
Thật lâu sau, hắn mới đưa tay lên xoa nhẹ phần viền còn trắng trên băng gạc, giống là sợ làm đau cánh hoa mỏng manh nhất trên đời này.
Sau đó hắn mới hướng mắt lên, nhẹ nhàng hỏi
"Đau không? Thỏ con."
"..."
Thời Dược cảm thấy mình đáng lẽ phải cười với hắn mới đúng.
Nhưng không biết tại sao khoảnh khắc Thích Thần hỏi cô câu này, tất cả đau đớn cùng ấm ức đều không thể kìm nén được nữa.
Vành mắt cô nhanh chóng đỏ lên.
Thời Dược cắn cánh môi, dùng sức gật đầu.
Nghẹn ngào nói.
"Anh ơi... Đau quá."
"..."
Bàn tay Thích Thần đặt ở đầu gối của cô bỗng nhiên run lên.
Hắn cũng đau.
Đau chết đi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT