"Anh chờ đó cho tôi!" Cô bé hùng hổ quẳng xuống câu nói tàn nhẫn, trực tiếp nhảy xuống từ bệ cửa sổ, biến mất không thấy gì nữa.
Kỷ Hành thong dong vặn vòi nước, vò sạch vết máu trên khăn lau: "Cần gì phải lãng phí miệng lưỡi."
Tô Nhĩ xòe tay ra: "Đề phòng có người giả heo ăn hổ."
Nhỡ đâu cô bé cố ý giả ngu để cho mình mất cảnh giác thì làm sao đây?
Kỷ Hành để khăn lau qua một bên, đi ra khỏi nhà vệ sinh buồn cười mà nhìn cậu.
Ánh mắt vừa vặn chạm nhau, Tô Nhĩ đưa ra ví dụ luận chứng: "Nếu như là mấy người chủ trì lúc trước, nghe xong buổi nói chuyện này nhất định sẽ giáo huấn tôi."
Dù là Thần Toán Tử biểu hiện bình thản lạnh nhạt nhất đêm đó khi bị chính mình 'dùng danh nghĩa vua ra lệnh cho chư hầu', cũng cắt bị thương cổ của cậu để cảnh cáo, phải biết rằng ân uy tịnh thi* mới là kế lâu dài.
*恩威并施: vừa ra ân để ban thưởng vừa ra oai để trừng phạt, giống với vừa đấm vừa xoa..Mà cô bé sau khi để lại lời nói tàn nhẫn liền rời đi, chứng minh đúng là tính tình trẻ con thật.
"Bình thường thôi," Kỷ Hành không có chút nào ngoài ý muốn: "Không phải hùng hài tử chân chính sao có thể trị được cậu."
"..."
Trong lúc Tô Nhĩ trầm mặc, Kỷ Hành nói đến chính sự: "Ngày mai tôi đi phòng hồ sơ, cậu cố gắng tìm hiểu tin tức của nhân viên vệ sinh."
Tô Nhĩ gật đầu, nhân viên vệ sinh thực lực thấp đến lạ kỳ, thậm chí còn kém hơn cả rắn hoa Thiên Nhất Quái nuôi, tốt xấu thì đồ chơi kia còn đủ linh hoạt.
Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, thoáng thả lỏng cơn buồn ngủ liền kéo tới, Tô Nhĩ nửa híp mắt bò lên giường nghỉ ngơi.
Phòng ngủ rất nhanh đã trở về yên tĩnh.
Rạng sáng năm giờ.
"Tôi biết rồi!"
Như xác chết vùng dậy từ trên giường, mắt Tô Nhĩ không nhúc nhích: "Lúc anh giết quỷ rút lưỡi đã từng nói qua, trước đầu thất quỷ thường hết sức yếu ớt."
Nói cách khác, nhân viên vệ sinh khả năng là mới chết không lâu.
Không người đáp lại, một lát sau giường đối diện truyền đến một tiếng thở dài, Kỷ Hành nghiêng đầu: "Còn chưa ngủ à?"
Tô Nhĩ: "Ngủ rồi, tự nhiên tỉnh thôi."
Đêm nay ánh trăng rất sáng, Kỷ Hành có thể trông thấy rõ ràng đáy mắt mỏi mệt của đối phương đã giảm đi chút, bờ môi cũng dần dần có huyết sắc, hiển nhiên mấy giờ trước quả thực là có ngủ. Không khỏi bóp trán: "Trong mơ cũng không quên phân tích phó bản?"
Tô Nhĩ: "Tôi gần đây đang rèn luyện năng lực viết văn trong mơ."
Cậu làm đề toán có đôi khi phản ứng không kịp, vì vậy chỉ có thể chăm chỉ hơn ở môn ngữ văn, kéo điểm trung bình lên.
Kỷ Hành: "... Có ích à?"
Tô Nhĩ: "Có thể rèn luyện được tính logic." Dừng lại một chút, bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích suy đoán về nhân viên vệ sinh, cuối cùng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Kỷ Hành: "Tám trăm linh hai chữ."
"Hở?"
Kỷ Hành nhàn nhạt nói: "Luận chứng vừa nãy của cậu, tổng số lượng từ."
Ý thức được mình quấy rầy giấc ngủ của anh, Tô Nhĩ ngượng ngùng cười một tiếng rồi nằm xuống, không phát thêm một chút âm thanh nào nữa.
Không đến một phút, tiếng hít thở dần dần trở nên đều đều, có thể thấy được là ngủ thật rồi. Thấy thế Kỷ Hành nhanh chóng bị tức đến bật cười, chỉ có thể tự mình an ủi trong phó bản còn có thể ngủ nhanh như vậy, cũng nói lên cậu tin tưởng anh.
Trời vừa sáng, binh chia thành hai đường.
Tô Nhĩ lấy cớ thân thể không khỏe để xin nghỉ, trạng thái hôm qua của cậu xác thực không tốt, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, giáo viên cũng không làm cậu khó xử, phê xong giấy xin nghỉ còn khen ngợi kết quả bài thi của cậu hôm qua.
Kỷ Hành thì an phận đi học, chỉ có chờ tiết sau lại nghĩ cách đi phòng hồ sơ.
Tô Nhĩ cầm lấy đơn xin nghỉ học trước khi quay về ký túc xá thấy anh ở bên này, ngữ khí có chút không quá yên tâm: "Tôi không ở đây, một mình anh có được không?"
Kỷ Hành đang xoay bút, nghe vậy ngẩng đầu.
Tô Nhĩ: "Không ai cho anh chép đáp án."
Bút rơi xuống trên mặt bàn, Kỷ Hành giở sách giáo khoa ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu cứ bận việc của mình đi."
Tô Nhĩ thu hồi ánh mắt lo lắng, quay người rời đi.
Người chơi đi ngang qua thấy một màn này, miễn cưỡng nói một câu: "Cậu ấy biết nghĩ cho anh thật đấy."
Một giây sau chạy như bay trong ánh mắt rét lạnh của Kỷ Hành.
Tô Nhĩ bên kia chuẩn bị đi tìm quản lý ký túc xá trước, giờ này học sinh đều đang đi học, bên trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh.
Quản lý ký túc xá đang nhoài người nghỉ ngơi trên mặt bàn, tựa hồ không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, vẫn vùi đầu vào đó.
Tô Nhĩ đứng vài giây ở ngoài cửa, thấy quản lý ký túc xá còn chưa có ý định thức dậy, từ bỏ quấy rầy, tạm thời nảy ra ý đi xem thử chỗ ở của nhân viên vệ sinh. Hiện tại bốn bề vắng lặng, đúng là cơ hội tốt.
Khuya ngày hôm trước bị mùi máu tươi của đầu người che đậy, hôm nay lần nữa đứng ở trong không gian nhỏ hẹp này, lại ngửi thấy một mùi hôi chua.
Cửa phòng không khóa, trên mặt bàn có một đôi găng tay ni lông, Tô Nhĩ bịt miệng mũi tìm kiếm xung quanh, vẫn không thu hoạch được gì. Đang lúc thất vọng muốn rời đi, chợt thấy chỗ chân tủ giống như có đồ vật gì đó, dưới ánh mặt trời lập lòe phát sáng.
Thò tay ra chụp tới, Tô Nhĩ sửng sốt, vội vàng thổi sạch bụi bặm phía trên, xác định là huy hiệu của một người chơi, dòng họ tên có khắc 'Ti Tần Minh Kiều'.
Tên rất đặc biệt, cậu có thể khẳng định trong nhóm người chơi này không có ai có cái tên này.
Ba trị số trên huy hiệu cũng đã chuyển về không, hiển thị màu xám.
Tô Nhĩ khai sáng giá trị mị lực cũng chỉ là chuyện mới cách đây gần hai tháng, nói cách khác đã có người chơi đi xuống phó bản này trước bọn họ, hơn nữa khoảng cách thời gian cũng không quá lâu.
Nhớ tới đêm kia lúc bọn họ đến, thi thể bị nhân viên vệ sinh khiêng trên cáng cứu thương, Tô Nhĩ nhịn không được nắm chặt huy hiệu.
"Cậu đang làm gì thế?"
Giọng nói đột nhiên vang lên làm Tô Nhĩ sợ tới mức cả người run lên, quay đầu lại, một gương mặt phóng đại vô hạn dí sát mình, cách khẩu trang cũng có thể cảm thấy một mùi hương thoảng qua.
Nhân viên vệ sinh!
Vô thức ngửa người ra sau, suýt nữa thì ngã xuống.
"Cậu đang làm gì thế?" Thanh âm khàn khàn hỏi lại lần nữa.
Trong trại cải tạo không chỉ một nhân viên vệ sinh, từng người đều mặc quần áo lao động dày cộp, đeo khẩu trang, chỉ nhìn bên ngoài một cách đơn thuần, căn bản không phân biệt rõ ai với ai. Nhưng khoảng cách của hai bên quá gần, gần đến mức Tô Nhĩ thậm chí còn có thể thấy toàn bộ đồng tử giãn ra của đối phương.
Người sống không có khả năng có con mắt như vậy.
Là thật rồi! Chính là nhân viên vệ sinh bị mình thủ tiêu đêm hôm trước.
Từng nghe nói qua người chết sống lại, còn ma quỷ phục sinn vẫn là lần đầu được biết tới. Tô Nhĩ cổ họng khẽ động, lùi về sau một bước, đáng tiếc bị cái tủ ngăn cản, biến khéo thành vụng tới gần góc chết.
"Em..." Ánh mắt hơi lóe lên một cái: "Em đang giúp đỡ thu dọn di vật."
Nhẹ nhàng lén lút lấy ra búp bê biết khóc... Cái này đã từng bị cậu cho là đạo cụ vô dụng nhất, có ba phút sử dụng làm cho người xung quanh thể hiện tình yêu thương vô hạn với mình.
Thở dài thay thế nội tâm có vài phần sợ hãi mới nãy, trong phó bản phúc lợi tổng cộng có được hai đạo cụ, tất cả đều dùng trên cùng một người, cũng coi như một loại duyên phận.
Không chú ý tới động tác nhỏ của cậu, nhân viên vệ sinh kéo khẩu trang xuống, con mắt màu xám trắng khóa chặt mục tiêu. Các cơ ở nửa dưới khuôn mặt giống như từng khối thịt đắp lại với nhau, diện tích thi ban so với trước càng lớn hơn, kéo dài từ hai bên mũi đến cằm.
Vốn là một màn kinh hãi, nhưng ngay trong khoảnh khắc sử dụng đạo cụ, trong lòng Tô Nhĩ lại dâng lên sự bi thương không phù hợp.
Hai hàng nước mắt trực tiếp trào ra từ trong mắt.
"A ——" vốn căn phòng cũng không lớn, thoáng chốc tràn ngập thanh âm như khóc tang.
Nhân viên vệ sinh bị tiếng khóc gào thét này làm cho bối rối, bi thương trong đó dường như có thể làm cho người khác cảm động lây.
Tô Nhĩ cũng sợ ngây người, cậu làm sao có thể tưởng tượng được đạo cụ này không phải là búp bê khóc, mà là cậu khóc chứ.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, chính sự không thể chậm trễ.
Tô Nhĩ khóc nức nở mà lấy ra súng phóng điện, một phát lại một phát giật điện đối phương, trong lúc nước mắt giống như sợi dây luồn hạt châu bị đứt, cậu lo sẽ rơi xuống vỏ ngoài làm rò điện, còn phải thỉnh thoảng dùng tay áo lau mặt một chút.
"Cậu..."
Nhân viên vệ sinh muốn phản kích nhưng lại không ra tay được, rõ ràng đầu sỏ gây tội đang ở ngay trước mắt, nhưng trong nội tâm cô lại dâng trào tình yêu thương vô hạn. Giống như con rối bị giật dây, thật vất vả mới nâng được cánh tay, vẫn không đánh trả được. Tiếng khóc kìm nén dường như có thể đi sâu vào linh hồn, làm cho bản thân chìm trong sự đồng cảm.
Thấy thế Tô Nhĩ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Nhân viên vệ sinh suy yếu hơn rất nhiều so với đêm hôm trước, lúc ấy súng phóng điện chỉ có thể làm cho cô phản ứng chậm chạp, cuối cùng còn phải dựa vào việc hút âm khí mới có thể giết chết. Mà bây giờ chỉ là giật điện, thân thể của đối phương đã có chút bất ổn.
Ba phút khá dài trôi qua, Tô Nhĩ đã khóc đến mệt lả, nhưng trạng thái thì tốt hơn nhiều so với nhân viên vệ sinh, người sau đã sớm ngã xuống đất, hóa thành một vũng thịt nát.
Lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, Tô Nhĩ không có vui sướng gì, ngược lại sinh ra một tia hối hận.
Búp bê trong tay vẫn còn, nhưng đã mất một con mắt, không biết có thể sử dụng lần hai không.
Lúc đầu cậu chỉ ôm tâm tình thử xem một chút, chưa từng nghĩ cái đạo cụ này lại có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của quỷ, cũng không biết đối phó với đồ vật bẩn thỉu khác có thể có hiệu quả tốt như vậy hay không.
Dù thế nào đi nữa, búp bê hôm nay dùng ở chỗ này tuyệt đối là dùng dao mổ trâu giết gà.
Tô Nhĩ cau mày, thu hồi đạo cụ về. Rồi mở lòng bàn tay ra, rũ mắt nhìn xuống huy hiệu của Ti Tần Minh Kiều, ngón tay khép lại quay người trực tiếp đi xuống tầng dưới.
Quản lý ký túc xá đã tỉnh, xoa xoa mi tâm dường như tinh thần không được tốt lắm, thấy Tô Nhĩ, còn nhíu mày: "Không đi học sao?"
"Em xin nghỉ." Khóc lớn vài phút, trạng thái bây giờ của Tô Nhĩ không kém hơn liễu yếu đào tơ bao nhiêu.
"Thân thể không khỏe thì thành tích dù có tốt, trại cải tạo cũng không có khả năng thả cậu ra ngoài đâu."
Tô Nhĩ cười cười, đi tới giúp đỡ đổ rác, khi trở về giả bộ lơ đãng hỏi: "Ngài nghe nói qua Ti Tần Minh Kiều chưa?"
Quản lý ký túc xá nghi ngờ nói: "Hỏi thăm cô ta làm gì?"
Tô Nhĩ: "Nhân viên vệ sinh khi còn sống có nói tới người này, nói gì mà không nghe lời sẽ giống như Ti Tần Minh Kiều...".
đam mỹ hàiQuản lý ký túc xá cử động xương cổ cứng ngắc: "Chính là cô gái đầu óc ngu xuẩn, muốn chạy ra khỏi trại cải tạo, cuối cùng bị tiêu hủy sớm."
Tô Nhĩ mấp máy môi: "Có thể là có ít người trời sinh đã ưa thích mạo hiểm."
"Có lẽ vậy." Cô bé không có ở đây, quản lý ký túc xá nói thêm hai câu nữa với cậu: "Trước cô ta có một người chạy qua, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chỉ có thể nói là không biết tốt xấu."
Tô Nhĩ ánh mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ gì.
Quản lý ký túc xá cụp mí mắt, bảo nếu cơ thể của cậu không thoải mái thì tranh thủ thời gian quay về ký túc xá nghỉ ngơi, ẩn ý là đừng lắc lư trước mặt mình nữa.
Vốn còn muốn nghe thêm một ít chuyện, Tô Nhĩ chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại.
Trong nháy mắt xoay người, chân mày Tô Nhĩ cau lại. Ti Tần Minh Kiều mạo hiểm chạy trốn cũng chỉ có hai loại khả năng, một là với tư cách người chơi, nhiệm vụ của bọn họ là chạy trốn khỏi trại cải tạo, nhưng chỉ sợ là khả năng còn lại, hai đội đều bắt được cùng một nhiệm vụ.
Nếu như cũng muốn thu thập đánh giá hạng A, đám người chơi trên lại lựa chọn chạy trốn, điều này làm cho người ta phải suy ngẫm rồi.
Tâm sự nặng nề đi đến tầng hai, đụng phải một người, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Bạn học này, có thể giúp tôi một chuyện không?"
Tô Nhĩ chợt giương mắt, vừa vặn chạm phải con mắt xám trắng.
Cô ta vậy mà vẫn còn sống!
Đè xuống kinh nghi trong lòng, Tô Nhĩ khẽ gật đầu: "Đương nhiên."
Tay phải đút trong túi quần tiến lên một bước, nhưng nhân viên vệ sinh lại trước một bước bắt lấy cổ tay cậu, lực đạo quá mạnh, làn da xung quanh lập tức bắt đầu phiếm hồng, Tô Nhĩ dùng sức muốn thoát ra.
Nhân viên vệ sinh cười lạnh: "Cùng một sai lầm, cậu cho rằng tôi còn có thể phạm phải lần thứ ba sao?"
Lời còn chưa dứt, liền cảm giác được thân thể có chút mất lực, lại nhìn qua phần bụng đang bị súng phóng điện dí vào.
Tô Nhĩ mặt không biểu tình: "Vừa nãy là động tác giả, kỳ thật tôi càng thích dùng tay trái."
Thân thể dần dần thoát lực, nhân viên vệ sinh oán độc nhìn chằm chằm cậu, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một tia châm chọc: "Sẽ còn gặp lại."
Lúc này đây Tô Nhĩ không rời đi ngay, đứng tại chỗ một lúc lâu, tận mắt nhìn thấy thi thể biến thành thịt nát lẳng lặng chảy xuôi trên mặt đất, nhưng chỉ trong nháy mắt, giống như là tan biến vào hư không, không để lại chút dấu vết nào.
Tô Nhĩ ngồi xổm xuống, sờ lên mặt đất, xác định không có máu thịt dinh dính lưu lại.
Bất an trong lòng tăng lên, đám người chơi trước nhất định đã phát hiện ra gì đó, mới có thể vội vã muốn chạy trốn rời khỏi đây.
Vẫn không nhúc nhích đứng thêm vài phút, cậu đột nhiên liều mạng chạy lên tầng trên cùng, căn phòng của nhân viên vệ sinh một mảnh hỗn độn, nhưng lại không có bất kỳ bóng dáng của ai. Tô Nhĩ lại đi đến chỗ chất đống tạp vật, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Ngoại trừ ký túc xá học sinh, phạm vi hoạt động của nhân viên vệ sinh phần lớn là khu vực công cộng, nếu như tất cả không phải ảo giác, coi như là đối phương có thân thể bất tử, cũng nên có một điểm phục sinh mới đúng.
Tô Nhĩ vừa đi loanh quanh trong hành lang tìm kiếm không mục đích, vừa nhớ lại chuyện có liên quan đến nhân viên vệ sinh.
Lúc mình giết chết cô ta lần đầu tiên, thi thể giấu ở ký túc xá, buổi tối hôm đó phòng ngủ không có bất cứ động tĩnh gì, hôm sau Kỷ Hành thuận lợi vứt xác. Mà vừa rồi cậu mới động thủ giải quyết, nhân viên vệ sinh rất nhanh lại xuất hiện lần nữa, chứng tỏ thời gian phục sinh của cô ta càng lúc càng nhanh.
Đang nghĩ ngợi, bước chân như có ý thức dừng lại, càng đi về phía trước, mỗi tầng đều có chỗ cố định để lấy nước ấm. Tô Nhĩ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, lờ mờ nghe được một chút âm thanh kỳ quái.
Hít sâu một hơi, cầm súng phóng điện trên tay mới lần nữa cất bước, bên trong phòng nước nóng có một cái bồn nước rất lớn, rất nhiều học sinh thích đến chỗ này giặt quần áo lớn.
Âm thanh dị thường phát ra từ trong một cái thùng rác màu đen cạnh bồn nước, Tô Nhĩ không dám để tiếng bước chân quá lớn, thả chậm bước đi tới. Thùng rác không có nắp, lúc còn cách có một mét, một gương mặt vặn vẹo bất ngờ lọt vào tầm mắt, dọa cho học sinh cấp ba văn minh suýt nữa thì chửi thề tại chỗ.
Lại nhìn qua, nhân viên vệ sinh mới chỉ phục hồi được một nửa thân thể.
Tô Nhĩ không chút do dự dùng súng phóng điện, nhân viên vệ sinh còn đang khôi phục lại lần nữa hóa thành thịt nhão.
Trị phần ngọn không trị được phần gốc, Tô Nhĩ nhanh chóng trở về phòng ngủ bê tới một cái ghế rồi ngồi ở bên cạnh, một khi nhân viên vệ sinh có bất kỳ dấu hiệu sống lại, sẽ bóp tắt luôn.
"Thì ra cái thùng rác này chính là điểm phục sinh của cô." Tô Nhĩ đoán khi còn sống cô ta đã chết ở chỗ này, động tác dưới tay lại không có ngừng.
Đối mặt với tên cầm thú canh giữ ở điểm phục sinh giết quái, nhân viên vệ sinh sau mấy lần bị đánh chết, từ oán độc đến bất đắc dĩ, sau đó sinh ra một chút hối hận.
Lúc trước không nên nghe theo lời xúi giục của tiểu nha đầu kia mà đi trêu chọc người này.
Nếu như Tô Nhĩ biết rõ suy nghĩ nội tâm của cô, nói không chừng còn có thể làm chủ mà kêu oan. Cho dù là người chơi lợi hại hơn nữa, đối mặt với quỷ quái có thể phục sinh vô hạn nhất định sẽ chịu thua thiệt, nếu không phải là bởi vì có súng phóng điện bên người, cậu cũng không dám dông dài như vậy.
"Ông trời cho cô khả năng phục sinh vô hạn, nhưng không trao cho thực lực cường đại," Tô Nhĩ chậc chậc nói: "Hiển nhiên còn rất công bằng."
Chỉ mới một tiếng, nhân viên vệ sinh không nhớ nổi mình đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tô Nhĩ đắm chìm trong thú vui ác độc, có đôi khi đợi cô ta dài ra một nửa thân thể rồi mới bất ngờ ra tay. Thỉnh thoảng còn bắt chéo hai chân lẩm bẩm: "Cắm điểm giết quái thì ra là loại cảm giác này."
"Tôi không phải quái vật..." Lời còn chưa dứt, lại một lần bị đưa lên Tây Thiên.
Lần nữa phục sinh, tâm tính nhân viên vệ sinh sắp sụp đổ: "Đừng động thủ..."
Tô Nhĩ mỉm cười, không có chút cảm giác nào mà dùng súng phóng điện chiêu đãi: "Trong trò chơi, làm gì có người chơi nào thả quái không đánh chứ?"
Mười phút sau đó, nhân viên vệ sinh vừa chết liên tiếp ba bốn lại trở về.
"Đừng giật nữa," đầu lại hồi phục như cũ, nhân viên vệ sinh bỗng nhiên nhìn về phía bên cạnh Tô Nhĩ, trong mắt có ánh sáng: "Cứu tôi!"
Cô bé chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, giữa ban ngày mà cô còn cầm đèn lồng, nhìn thấy một màn bi thảm nhất trần đời này tức giận đến nỗi hai má phồng lên, còn kém không có nhảy dựng lên chỉ vào mũi mắng: "Anh lại đang giở trò gì đây?"
Tô Nhĩ nhàn nhạt nói: "Giết quỷ không phạm quy."
Cô bé tức giận đến mức á khẩu không trả lời được, trừ phi ngọn nguồn của tai họa này giải quyết xong, nếu không con quỷ này sẽ không giải thoát được. Nhưng nhân viên vệ sinh là yếu tố chính thúc đẩy nội dung cốt truyện, không thể để cho cô cứ bị kẹt ở chỗ này.
Hai bên cứ như vậy giằng co.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhĩ lại thình lình giết chết nhân viên vệ sinh lần nữa.
Đối đãi với những người khác nhau phải dùng các cách không giống nhau, nếu như là mấy người chủ trì lúc trước, nhất định phải biết chịu thua, nhưng đối mặt với một đứa hùng hài tử, cậu càng phải biểu hiện ngang ngược hơn nữa.
Bản thân cô bé đã có một loại chứng vọng tưởng bị hại, thấy như vậy quả nhiên khí thế yếu đi không ít, biểu cảm hung tàn mở nhưng lúc nói lại nhỏ giọng xuống: "Anh thu tay lại được không?"
Tô Nhĩ nhíu mày.
Giọng nói cô bé như tiếng muỗi kêu: "Như thế này đi, tôi âm thầm thao tác một chút, để cho cô ấy bạo ra trang bị cho anh."
Đối với người chơi mà nói, đạo cụ rất có sức hấp dẫn, Tô Nhĩ lâm vào trầm tư.
"Buông... Buông tha cho tôi đi," nhân viên vệ sinh lúc này như là người chết đuối cuối cùng cũng bắt được một cọng cỏ cứu mạng, sống không luyến tiếc nói: "Đứa trẻ ngoan, dì bạo đồ cho cháu này."
Tô Nhĩ quả nhiên động tâm rồi.
Cô bé thấy anh có chỗ buông lỏng, liền cầm một đồ chơi dính tơ máu qua loa nhét vào miệng nhân viên vệ sinh, quay đầu lại nhìn qua Tô Nhĩ: "Lát nữa tôi đếm đến ba, anh lập tức đấm vào đầu cô ấy một cái..."
Sau đó lại nhìn về phía nhân viên vệ sinh dặn dò: "Cô thuận thế nhổ đạo cụ ra là được, nhớ nhé, động tác nhất định phải liền mạch."
"..."
Cô cẩn thận dặn dò, Tô Nhĩ cũng không nhịn được mà nheo mắt... Hay cho một phen âm thầm thao tác 'kinh thiên địa quỷ thần khiếp'! Lúc trước Thần Toán Tử giúp đỡ ăn gian, nếu có một nửa thẳng thắn như này, phó bản sẽ không thiếu chút nữa là sụp đổ.