Thời gian ban đêm của phó bản này gần như dài gấp đôi ban ngày, sau giờ cơm trưa sắc trời bên ngoài trong nháy mắt đã chuyển tối.
Tô Nhĩ đã sớm biết trò chơi có đầy ác ý đối với người chơi, chưa từng nghĩ tới phó bản phúc lợi gần như muốn ép chết người ta, cứ thế này thì ban ngày có thể hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ chứ?
Diêu Tri cho cậu một ánh mắt ám chỉ, giọng không lớn mà nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận chút."
Trong đại sảnh, Thái Đấu đang bất an do dự, hiển nhiên còn chưa kiếm đủ tiền phòng.
Tô Nhĩ tự hỏi mình không nhìn thấu được, người chơi bình thường ở trong trò chơi cho dù có ý muốn hại người, mặt ngoài công phu vẫn phải làm, xem trên điểm này, Ôn Bất Ngữ tương đối thích hợp.
Thử hỏi cũng chả phải người mới, tại sao Thái Đấu lại không chút nào che giấu biểu cảm ác ý?
Diêu Tri thản nhiên nói: "Xin hãy tôn trọng tính đa dạng của giống loài."
Tô Nhĩ không nói lên lời.
Gọi lại em bé quỷ thu dọn xong bàn chuẩn bị rời đi, hỏi thăm có thể đổi phòng trọ khác không.
Em bé quỷ: "Phải thêm tiền."
Tô Nhĩ: "Có thể."
Trong phòng trọ còn lưu lại khí độc, trừ phi là chán sống, mới tiếp tục ở trong đấy.
Trên đường trở về gặp phải Hầu Khả Vi, người sau dựa vào tường ở hành lang, càng giống như cố ý đợi người. Tâm tình của hắn dường như có chút nôn nóng, trong lúc lơ đãng cau mày rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, coi như hòa hoãn mà hỏi thăm: "Tô Nhĩ, có muốn cùng tôi làm giao dịch không?"
Tô Nhĩ nhìn hắn không nói lời nào.
Hầu Khả Vi thở hắt ra, nói: "Tôi có thể nói ra những chi tiết không rõ trong phó bản phúc lợi lần trước tôi tham gia."
Tô Nhĩ ăn ngay nói thật: "Anh lăn lộn so với tôi còn thảm hơn."
Lưu lạc tới mức tìm mình hợp tác, phần kinh nghiệm này có vẻ như có cũng được mà không có cũng chả sao.
Sắc mặt Hầu Khả Vi có chút khó coi, trầm giọng nói: "Nhiệm vụ mỗi ngày đều sẽ thay đổi, thực lực của tôi có hạn." Trước khi bị dỗi, nói đúng trọng điểm: "Tôi muốn cung cấp một số thông tin về đấu giá hội."
Nói đến đây, ngữ khí của hắn đột nhiên cao thêm: "Chỉ cần cậu trả tôi mười vạn..."
"Dừng." Tô Nhĩ nói: "Một người chỉ được trả tiền giúp người chơi khác tối đa là năm vạn, tôi đã dùng một phần rồi."
"Dùng đạo cụ trao đổi cũng được."
Tô Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, suy đoán cái này hơn phân nửa mới là mục đích chính... Thèm thuồng con búp bê lão bà bà cho.
Hầu Khả Vi hứa hẹn: "Tôi cung cấp tin tức, chắc chắn có thể làm cho cậu cầm về gấp đôi số tiền tổn thất ở hội đấu giá."
Đáng tiếc Tô Nhĩ không hề có chút thay đổi gì, nhẹ nhàng quơ quơ tay.
Hầu Khả Vi nhíu mày, suy nghĩ đây là ý gì.
"Bye bye và không bao giờ gặp lại nhé."
"..."
Lắc đầu chuẩn bị đi đổi phòng trọ mới, Hầu Khả Vi phía sau ngữ khí bình thản nhưng lại xen lẫn một tia âm tàn: "Giá trị của cậu võ lực không cao, trước khi làm việc gì phải suy nghĩ kỹ càng đấy."
Tô Nhĩ bước chân chợt dừng, quay người lại nhìn hắn ta. Trong ánh mắt âm trầm của đối phương, nói từng chữ một: "Thiên hạ võ công, chỉ có nhanh là không thể phá."
Nói chuyện cùng với Tô Nhĩ chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì, Hầu Khả Vi còn chưa ngầm hiểu xong những lời này, lại nghe Tô Nhĩ nói: "Nắm đấm dù lớn cỡ nào, tốc độ nhanh vẫn có thể phá."
Nói xong, lại không có chút báo hiệu nào chạy vội về hướng đại sảnh.
Nương theo tiếng gió bên tai, suy nghĩ của Tô Nhĩ đồng dạng cũng bay tán loạn. Quyết tâm lúc trở về thế giới thực nhất định phải khổ luyện chạy cự li dài. Giá trị võ lực cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể nâng lên được, nhưng chỉ cần chạy trốn đủ nhanh, nắm đấm sẽ đuổi không kịp cậu!
Hầu Khả Vi đứng tại chỗ phản ứng chậm nửa nhịp, theo kế hoạch nếu nói chuyện không thành công sẽ dứt khoát động thủ cướp đoạt, ai có thể ngờ tới sẽ xuất hiện một màn không lường trước được như thế!
Phía trước truyền đến một tiếng động ồn ào, liếc mắt nhìn qua sắp đuổi kịp, lại thấy Tô Nhĩ đột nhiên chạy vòng trở lại, khí thế khinh người vung tay lên: "Đánh cho ta!"
Hầu Khả Vi khẽ giật mình, trong thoáng chốc trước mặt bỗng nhiều hơn một bóng người hơi mập, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một cước đạp ngã ngửa trên mặt đất.
"Cậu..."
Tiếng nói bị hai bước chân bên cạnh cắt ngang, cùng lúc đó, nắm đấm của Lữ Hoán cùng Chu Diễm Diễm từ giữa không trung nện xuống, không chút thương xót nào đấm tới trước mặt.
"Các người..." Song quyền nan địch tứ thủ*, Hầu Khả Vi dùng cánh tay bảo vệ đầu, gầm nhẹ nói: "Điên rồi sao?"
*trích từ câu 雙拳難敵四手, 好漢架不住人多 - hai tay khó địch lại bốn tay, anh hùng khó chống lại đông người.
Hắn biết rõ Diêu Tri cùng Tô Nhĩ quan hệ không tệ, thầm nghĩ giao dịch không thành trực tiếp đoạt con búp bê đi tới chỗ Cẩu Bảo Bồ làm giao dịch, sau đó tránh ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, bọn hắn cũng không làm gì được mình.
Đương nhiên nếu như kế hoạch thất bại cũng đã cân nhắc qua kết quả, nhưng dù là kết quả nào cũng không nghĩ tới sẽ bị quần ẩu kéo xé như thế này.
Với tư cách người ngoài cuộc, Tô Nhĩ kỳ thật rất muốn tiến lên đánh thêm hai phát, đáng tiếc phát hiện xung quanh đã đủ quân số không có chỗ trống nào an toàn, chỉ có thể dựa vào miệng lấy lại danh dự: "Một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao*."
*câu gốc 一个好汉三个帮 – một người hảo hán ba người giúp đỡ.
Bản thân đã giúp đám người Chu Diễm Diễm, đối phương chỉ cần lòng dạ không xấu, tự nhiên cũng sẽ báo đáp lại. Huống chi cũng chỉ là đánh một Hầu Khả Vi, cũng chẳng phải là tìm quỷ quái dốc sức liều mạng.
Chỉ trong khoảng thời gian một cái búng tay, cả người Hầu Khả Vi phải đổ máu, Tô Nhĩ ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Thái Đấu lúc trước núp trong bóng tối cố ý lén lút kiếm chỗ tốt sắc mặt trắng bệch, vội vàng tránh nhìn thẳng mặt.
Bên kia, Tiếu Kiểm thương gia trong chỗ tối mặt không biểu tình nhìn xem một màn này, thỉnh thoảng lại đỡ mũ dạ trên đầu, tính toán làm sao có thể nhanh chóng thu hoạch tính mạng người chơi.
Sắc trời bên ngoài sắp tối đen, ngọn đèn nhỏ trong hành lang sáng lên. Mấy người trước sau thu tay lại tất cả quay về phòng trọ. Hầu Khả Vi miễn cưỡng từ trên đất đứng lên, thậm chí còn không dám chửi thề một tiếng, nhanh chóng đi về phòng.
Hầu Khả Vi bị thương, dùng sức đến mức run cả vai cũng không thoát khỏi được gông cùm xiềng xích.
Thái Đấu sống chết không buông tay: "Hoặc là anh trả tiền phòng cứu tôi một mạng, hoặc là cùng nhau chết!"
Hầu Khả Vi chằm chằm nhanh hắn: "Cậu cũng đừng có mà hối hận."
Tô Nhĩ cách gần đó, trong nháy mắt khi mở cửa phòng vừa hay nhìn thấy một màn kịch tính, lắc đầu đóng cửa lại.
"Hội đấu giá..." Ngã xuống giường nhìn trần nhà thì thào một câu.
Câu nói của Hầu Khả Vi đã gióng một hồi chuông cảnh tỉnh, hội đấu giá khả năng sẽ không giống như trong tưởng tượng, cũng không phải đơn giản như việc một đám người báo giá, người trả giá cao sẽ thắng. Tô Nhĩ trở mình, dần dần chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, cậu lập tức ngồi dậy, nắm chặt súng phóng điện.
Trong hành lang vang lên thanh âm rất kỳ quái, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng cát rơi rào rào xuống đất. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thanh âm này càng ngày càng trầm trọng, trên cửa lại không có mắt mèo, nên cũng không rõ bên ngoài cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Một đêm vô cùng khó khăn, Tô Nhĩ sau nửa đêm cơ bản là không ngủ, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng cứ hễ là có gió thổi cỏ lay, liền làm cho cậu không khỏi hoài nghi sẽ có đồ vật không sạch sẽ phá cửa mà vào.
Sau khi cẩn thận cảnh giác xung quanh hồi lâu*, dựa nửa người ở đầu giường nửa ngồi híp một lát, đợi cho ánh sáng ban ngày trút xuống tại trên mặt, Tô Nhĩ mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
*câu gốc '小心驶得万年船': tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (ý nói trong mọi việc phải xem xét cẩn thận, kỹ lưỡng thì mới đạt được thành quả lâu bền).
Bảo trì khoảng cách an toàn, để tay trên tay cầm cửa, chần chờ một lát mới nhấn xuống.
Cánh cửa mở ra, xung quanh rơi lả tả toàn cát vàng, em bé quỷ đang quét dọn vệ sinh. Không biết có phải là cố ý hay không, chúng nó không dọn dẹp thi thể trước, mà là xử lý một phần đất vàng không quan trọng.
Thi thể đã không thấy rõ khuôn mặt, tứ chi xé mở ra, bên ngoài tai mắt mũi miệng đều phủ đầy cát. Ngực người chết bị khoét ra một lỗ thủng, không phân biệt rõ nguyên nhân thực sự của cái chết, chỉ có thể từ cách ăn mặc miễn cưỡng nhìn ra là Thái Đấu.
Người chơi lần lượt mở cửa, thấy một màn như vậy sắc mặt khó coi, lại nhiều thêm một phần may mắn, cũng may tối hôm qua thành công vào ở phòng trọ.
Diêu Tri nét mặt ngưng trọng, dán sát tường tìm những chỗ ít cát để đi, bước tới chỗ Tô Nhĩ bên này: "Hôm nay đừng nhận nhiệm vụ độ khó cao."
Tô Nhĩ gật đầu.
"Những hạt cát này giống như là đến từ chỗ thợ trồng hoa." Triệu Tuyết kiêng kị mà mở miệng: "Nhiệm vụ ngày hôm qua tôi nhận chính là giúp thợ trồng hoa đào cát."
"Không đúng." Chu Diễm Diễm nói: "Lần này bên trong phó bản có quá nhiều quỷ rồi."
Vả lại từng con đều có trí tuệ không thấp, nếu không vì thực lực chưa đủ, chẳng phải đều có khả năng tiến hóa thành Quỷ Vương sao?
Ở đây chỉ có mình Hầu Khả Vi khả năng hiểu rõ tình hình, dựa ở cạnh cửa không nói câu gì.
Diêu Tri đánh giá bên kia: "Bắt đến đánh một trận, xem có thể rớt xuống tin tức không?"
Ngữ khí nói chuyện nghe quen quen, Tô Nhĩ nhớ tới lúc thành tích môn toán giảm sút, đối phương cũng là dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mình.
"Thôi," Tô Nhĩ lắc đầu: "Nhỡ đâu hắn ta cố tình ăn nói bậy bạ, cái được không bù nổi cái mất."
Hầu Khả Vi người này, không nên tin tưởng.
Em bé quỷ dọn dẹp vệ sinh rất nhanh, không lâu sau, liền nâng thi thể rời đi. Một em bé quỷ khác đi đến đại sảnh dán bảng nhiệm vụ mới.
Ngoại trừ may búp bê vải, nhiệm vụ còn lại gần như là được đổi mới toàn bộ.
Tô Nhĩ chỉ vào nhiệm vụ có liên quan đến thợ trồng hoa: mừng sinh nhật thợ trồng hoa.
Diêu Tri: "Thái Đấu có thể là bị hắn giết chết, nhất định phải nhận à?"
Tô Nhĩ: "Thái Đấu đã chết vào ban đêm, bây giờ đi vào trong đó có lẽ an toàn hơn."
Tiền thưởng vốn đã thấp, hai người đi làm không có lời. Diêu Tri nhìn trúng vận chuyển nhiệm vụ, cách chỗ thợ trồng hoa rất gần, gặp chuyện không may cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhiệt độ trong phòng với bên ngoài không kém nhiều, trong không khí có cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
Thời gian ban ngày ngắn, thiếu ánh sáng, rất nhiều hoa phát triển xiêu xiêu vẹo vẹo, đều là một bộ dạng dinh dưỡng không đầy đủ.
"Sinh nhật vui vẻ." Tô Nhĩ đứng ở bên ngoài cách mấy mét mở miệng nói.
Thợ trồng hoa cười quái dị vài tiếng, vẫy vẫy tay.
Tô Nhĩ tay cắm trong túi quần nắm chặt đạo cụ đi tới.
Trước mặt thợ trồng hoa bày biện một trái tim hoàn chỉnh, từng ngọn nến nhỏ dài bị cắm vào phía trên, mỗi lần đều có thể nghe được một tiếng 'phụt', máu từ lỗ bé tí chảy ra bên ngoài.
"Thổi đi." Thợ trồng hoa nói.
Bên cạnh chân của hắn rơi xuống một cái huy hiệu, trên đó viết tên Thái Đấu, nhìn là cũng đủ hiểu quả tim máu dầm dề này thuộc về ai.
Mùi vị tanh hôi thỉnh thoảng lại thoảng qua, thợ trồng hoa thúc giục một tiếng: "Thổi đi. Nhất định phải thổi tắt toàn bộ."
Tô Nhĩ nhìn hắn một cái, nín thở một hơi rồi thổi tắt.
Trong mắt thợ tỉa hoa hiện lên vài phần thất vọng, rất nhanh lại dùng con dao cắt xuống một phần trên trái tim: "Ăn đi."
Tô Nhĩ không có động tác, thù lao nhiệm vụ này là thấp nhất, coi như là không ăn có lẽ cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Đây càng giống như là đối phương đang trả thù sau khi thấy ngọn nến được thành công thổi tắt toàn bộ.
Thợ trồng hoa ngữ khí bất thiện: "Đừng có lãng phí bánh ngọt."
Lẳng lặng nhìn nhau nửa ngày, Tô Nhĩ đột nhiên nói: "Tôi có đánh rơi vài thứ, có thể trở về một chuyến trước không?"
Thợ trồng hoa rất hào phóng gật đầu, nhếch miệng nói: "Nếu như cậu không đến, tôi sẽ đi tìm cậu."
Thời gian dần trôi qua.
Gió mát thổi nhè nhẹ, máu bên ngoài trái tim đã bắt đầu đông lại, Tô Nhĩ lại chậm chạp chưa quay về, thợ trồng hoa chẳng những không tức giận, ngược lại vô cùng cao hứng nhấc cái xẻng, chuẩn bị đi về hướng lâu đài cổ.
Chân còn chưa kịp bước, đã thấy Tô Nhĩ vội vã đi tới, trên tay còn bê theo một cái thùng lớn.
Để nước canh không bị sóng sánh đổ ra ngoài, lúc đặt xuống đất động tác cực kỳ nhẹ nhàng, trong thùng từng viên thịt trắng bóng theo đó mà rung rung đôi chút.
Vừa mới nãy Tô Nhĩ đi tìm Cẩu Bảo Bồ đòi lại thịt quái vật mà ngày ấy đối phương không muốn thu, không gian xảo thì không thành thương nhân, Cẩu Bảo Bồ còn bắt chẹt cậu một vạn. Sau đó lại đi phòng bếp thanh toán sáu nghìn, cho mì sợi vào.
"Ngửi thử đi, có phải thấy thơm ngào ngạt không." Tô Nhĩ mỉm cười nói.
Sau khi nêm đủ gia vị, mùi còn không tệ, xung quanh viên thịt nổi lên một tầng dầu, những bọt máu trôi nổi trong nước canh không cách nào phân biệt ra là xác giòi bọ, hay là váng mỡ.
Thợ trồng hoa cảm thấy có chút buồn nôn.
"Ông mời tôi ăn bánh ngọt, có qua có lại, tôi mời ông ăn mì trường thọ." Tô Nhĩ từ trong túi áo lấy ra một đôi đũa, gắp lấy một viên thịt, xắn thành hai nửa đưa đến trước mặt hắn: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Chính giữa viên thịt dường như chưa chín hẳn, còn chảy ra chút máu.
Thấy thợ trồng hoa bất động, Tô Nhĩ lại giả vờ bưng cái đĩa đựng quả tim lên, cố nén xúc động muốn nôn: "Chúng ta cùng nhau ăn nào."
Nói thì nói như thế, nhưng thợ tỉa hoa không động, Tô Nhĩ cũng không động.
Chỉ có mùi canh bên trong thùng trộn lẫn với mùi máu tươi, theo gió quanh quẩn chỗ bọn họ.
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Tại sao cứ phải tổn thương lẫn nhau?
Thợ trồng hoa:... Súc sinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT