Bên ngoài tiếng cột đập xuống đất rõ có thể nghe thấy rõ ràng, tay bà lão run lên, cái chén rơi xuống, cùng với đó là một tiếng 'Đùng' chia năm xẻ bảy.

Bà hung hăng nhắm mắt, lại mở ra, lúc nhìn qua mảnh vỡ trên mặt đất hai mắt thất thần: "Vỡ rồi."

Tô Nhĩ: "Tuổi mới bình an*."

*câu gốc: 岁岁平安 /Suì suì píng ān/ có phát âm giống câu 碎碎平安 (là câu người TQ thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ).

"..." Vốn là lâm vào trạng thái thừ người ra, bà lão đột nhiên lấy lại tinh thần, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn sang: "Cậu không phải là người câm!"

Không đúng.

Vừa mới đạo âm thanh kia tuy rằng trong trẻo, nhưng rõ ràng là giọng nam. Chẳng những không phải người câm, còn là một đứa con trai!

Bà có thể sống đến bây giờ cũng không phải là người ngu xuẩn, kích động từ trên ghế đứng lên, hung hăng bắt lấy bả vai Tô Nhĩ: "Thông đồng nói dối, các người sẽ gặp phải báo ứng!"

Tô Nhĩ bình tĩnh nói: "Bà không nói, có ai biết đâu?"

Bà lão sững sờ.

Tô Nhĩ: "Trái với quy củ vậy cũng phải bị bắt tận tay, nhưng lúc tôi nói dối trước mặt bà, xung quanh có lẽ không có đồ vật không sạch sẽ nào cả."

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn mặt dây chuyền màu đỏ kia.

Có thứ này che chở, có con quỷ nào có thể tiếp cận cơ chứ.

Bà lão tính kế cả đời, ngay cả con ruột hóa thành quỷ đều không thể làm gì được bà, đột nhiên bị hai tiểu bối trêu đùa, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Các người chờ chết đi!"

Tô Nhĩ nhìn về phía Kỷ Hành, người sau cũng không khách khí như vậy, ngữ khí đặc biệt lãnh đạm: "Vật kia của bà đề phòng được quỷ, nhưng lại không phòng được người."

Xoay người nhặt lên một mảnh vỡ chén nhỏ trên mặt đất, cầm ở trong tay ra dấu một cái, mắt liếc nhìn bà lão, người sau nhịn không được lùi về phía sau một bước.

"Đem bà giết đi, thành toàn một tâm nguyện của quỷ, còn có thể cướp đi bùa hộ mệnh, một công đôi việc."

Trong lúc nhất thời, bà lão không phân biệt ra rốt cuộc là quỷ ngoài cửa đáng sợ hơn, hay là người ở bên trong.

Một người vai người tốt, một người vai phản diện, Tô Nhĩ đúng lúc nói: "Oan uổng tạo sát nghiệt, chúng ta với quỷ có gì khác nhau đâu?"

Thấy có người thay chính mình nói chuyện, bà lão liền vội vàng gật đầu.

Tô Nhĩ cười cười: "Bà đừng sợ, mở cửa, thừa nhận mối hôn sự cưới hỏi đàng hoàng này."

"Có thể, có thể trong thị trấn không cho lấy nam thê?"

Nam thê?

Tô Nhĩ tận lực bỏ qua cái xưng hô mới lạ này.

"Không sao." Cậu mỉm cười trấn an: "Đều là chủ ý của một mình bà, tự nhiên muốn một mình gánh chịu."

Bà lão trừng to mắt.

Tô Nhĩ: "Chỉ là còn cả tội danh khác nữa."

Coi như không có chuyện này, đối phương cũng là người Chu Lâm Quân muốn giết nhất, bất kể là khi còn sống hay là sau khi chết.

Để tay trên cửa, chậm chạp không dám đẩy ra. Những năm này mặc dù quỷ không đả thương được bà, nhưng vẫn thỉnh thoảng đến hù dọa một chuyến, bà sớm đã có chút suy nhược tinh thần: "Tôi có thể hay không..."

Kỷ Hành chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau, mảnh sứ vỡ linh hoạt mà luân chuyển giữa ngón tay.

Tô Nhĩ thêm mắm thêm muối: "Bị bức ép nhiều năm như vậy, bà cũng nên kiên cường một lần."

Cửa cuối cùng vẫn là mở.

Trong sân xương trắng màu sắc phát xanh, côn trùng nhỏ lúc nhúc chồng chất lên nhau đến mức tại rơi xuống trước cờ trắng, nhìn từ xa như là cuộn tranh di động, nhìn kỹ lần nữa, càng làm cho người ta khiếp sợ.

Cực hạn sợ hãi qua đi, trạng thái bà lão hòa hoãn một ít, nhưng vẫn là vô thức dời tầm mắt, không nhìn tới những con giòi bọ làm cho da đầu người ta tê dại kia.

"Mẹ sợ con dưới mặt đất cô đơn..." Mảnh sứ vỡ lặng yên không một tiếng động đặt ở bên hông, bà lão cắn răng nói: "Nên tìm tới cho con mối hôn sự."

Một đạo tàn ảnh trước mắt hiện ra, trong nháy mắt đầu lâu liền rút ngắn khoảng cách với bọn họ còn mấy mét, nhưng bị chặn lại trước người bà lão một tấc (10 cm). Kim quang lóe lên, đầu lâu lui trở về chỗ cũ, xương cốt cần cổ của nó giật giật, phát ra tiếng gầm nhẹ như một loại dã thú.

Thấy thế trong mắt bà lão vậy mà toát ra một tia khoái ý: "Mạng của con là mẹ cho, mẹ có tư cách lấy nó đi."

Lúc trước nếu không phải là mình trước một bước tố cáo chuyện đó ra, chỉ sợ sớm đã bị tên nghiệp chướng này giết chết.

Giữa hai mẹ con không có tình nghĩa gì đáng nói, đầu lâu không chút nào dao động, ngược lại bình tĩnh hỏi: "Cha cũng không thiếu nợ người cái gì, không phải cũng bị hạ độc mà chết sao?"

Nhiều năm như vậy, cũng không có đem người nào giết chết, nó cũng không vội nhất thời, càng nhiều sát ý bành trướng hướng về phía Tô Nhĩ dũng mãnh lao tới.

Tô Nhĩ dừng từng chữ một: "Ngài muốn... Giết vợ giết mẹ?"

Trong chậu than lửa đã sớm tắt, trong không khí lưu lại mùi khét nhàn nhạt, nhắc nhở bọn họ nơi này vừa mới diễn ra một trò khôi hài như thế nào.

"Vợ?" Đầu lâu đột nhiên khàn giọng nở nụ cười, so với thanh âm bén nhọn kia nghe càng thêm khó chịu, chẳng biết tại sao bỗng nhiên thay đổi thái độ: "Hôn sự đã thành, kế tiếp nên đến đêm động phòng hoa chúc."

Tô Nhĩ ngón tay trong lúc lơ đãng cọ qua chỗ miệng túi, lướt qua súng phóng điện, đồng ý.

Kỷ Hành không có làm nhiễu lựa chọn của cậu, thấp giọng nhắc nhở: "Quỷ bởi vì chấp niệm mà tồn tại."

Tô Nhĩ liền giật mình, trong mắt bừng tỉnh, khó trách quỷ khi còn sống phạm phải sai lầm sau khi chết không có tâm tư ăn năn gì. Chấp niệm của đầu lâu là quy củ, nó liền không thể tùy ý phá vỡ quy củ.

Bằng cách này, tỷ lệ còn sống của bản thân rất cao.

Kỷ Hành lặng lẽ kín đáo đưa cho Tô Nhĩ một lá bùa: "Gặp chuyện không may cái này có thể kéo dài vài giây."

Tô Nhĩ: "Vài giây không nhất định có thể chạy đến."

Kỷ Hành: "Tôi sẽ canh giữ ngoài cửa, này thời gian đủ cậu hô một tiếng rồi."

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, rất ổn thỏa đấy.

Đầu lâu dùng một loại tư thế bò vặn vẹo tiến vào gian phòng.

Không có đi nghĩa địa, Tô Nhĩ có chút thất vọng, ban đêm yêu ma quỷ quái ở trong thị trấn hoành hành, nghĩa địa ngược lại an toàn rất nhiều.

Cửa lần nữa khép lại, chỉ là lần này người ở trong với ngoài thay đổi: Quỷ cùng Tô Nhĩ trong phòng, Kỷ Hành cùng bà lão ở trong sân. Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, người tuổi tác lớn tinh thần bị kích thích, thể lực cũng theo không kịp, bà lão thở phì phò đi vào phòng riêng.

Trong phòng còn có chút nến đỏ chưa dùng hết, Tô Nhĩ lần lượt đốt từng cây nến.

Đã có ánh sáng, tầm nhìn mới có thể rõ ràng, dưới tình huống khẩn cấp có thể giật điện một cách chính xác.

Ánh nến chập chờn bất định, hốc mắt đầu lâu trống trơn phảng phất như có thần thái, giọng nói như đàn nhị hồ bị kéo hỏng, nói câu không liên quan đến bóng đêm: " Người thắp nến có quyền lựa chọn, nhưng ngọn nến thì không."

Giống như không có một đứa bé nào có thể lựa chọn xuất thân của mình.

"Cha mẹ của ta đều rất nghiêm khắc, một lỗi sai nhỏ thôi cũng sẽ bắt ta đi dưới ánh mặt trời chói chang." Đầu lâu đại khái là muốn cười, chỉ là không còn da thịt bao bọc, toàn bộ hàm dưới bị kéo ra độ cong cực kỳ dọa người: "Nhưng ta không thèm để ý, những đứa bé trong thị trấn đều trải qua như vậy."

"... Thẳng đến có một ngày, ta tận mắt thấy mẹ hạ độc vào trong rượu của cha."

Ánh nến sáng rõ làm mắt đau, Tô Nhĩ tránh đi cái nhìn chăm chú, hỏi: "Vì sao không đi tố giác?"

Có đứa con thấy cha mẹ phạm tội, có lẽ sẽ bởi vì tình thân mà làm ra chuyện trái lương tâm, nhưng Quỷ Vương đối với cha mẹ tình cảm rất nhạt.

"Bởi vì cha ta trộm uống rượu." Đầu lâu dường như cảm thấy cậu hỏi một vấn đề rất không có dinh dưỡng, bắt đầu để lộ ra sự không kiên nhẫn: "Có lần lễ mừng năm mới đồ ăn lên bàn, ta thừa dịp trước khi họ hàng đến vụng trộm gắp khối thịt ăn, thiếu chút nữa bị cha đánh gần chết... Tính chất của việc trộm uống rượu thì càng thêm nghiêm trọng."

Đầu lâu bóp tắt một ngọn nến: "Có lẽ một nhà chúng ta đều có sở thích vụng trộm, cha trộm uống rượu, mẹ yêu đương vụng trộm, về sau ta lại trộm phiếu bầu, trong máu lưu truyền xuống, không ngăn cản được."

Sau khi nói xong, nó dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngữ khí khôi phục thành bộ dạng lúc trước, tuy rằng khàn khàn, nhưng bớt chút lệ khí.

Tô Nhĩ sắm vai nhân vật người lắng nghe, toàn bộ quá trình đều không mở miệng.

Đầu lâu đối với việc cậu im miệng không nói rất hài lòng: "Cậu đã nghĩ muốn làm vệ trưởng như vậy, ta có thể thành toàn."

Tô Nhĩ ánh mắt khẽ động: "Thật sao?"

Đầu lâu: "Vợ chồng là một, vinh quang của cậu chính là của ta."

Biết rõ đạo lý thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, Tô Nhĩ lẳng lặng cùng đợi câu nói cuối cùng. Quả nhiên, không bao lâu đầu lâu lại bắt đầu sờ chút ngọn nến còn lại: "Chỉ cần cậu giúp ta gỡ xuống sợi dây chuyền trên người bà già kia."

Tô Nhĩ: "Tại sao là tôi?"

Cái này ai cũng có thể giúp đỡ, tùy tiện bắt được một người phá hỏng quy củ trong thị trấn, bức bách đối phương nghe theo mệnh lệnh làm việc, mối thù của nó chẳng phải sẽ được báo thù sớm hơn rồi hả?

Đầu lâu: "Ngủ say mấy năm ta mới có thể thức tỉnh một lần, mỗi lần thanh tỉnh không quá bảy ngày."

Trong lúc đó rất khó gặp được một người phá hỏng quy củ, nhiều lắm là bắt về một khoảng thời gian đi hù dọa bà già kia, nếu quả thật có thể hù chết, ngược lại là chuyện tốt.

Tô Nhĩ nhắc nhở: " Trong thị trấn này cũng không thiếu quỷ."

Sai khiến tiểu quỷ ra tay không khó.

Đầu lâu: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."

Tô Nhĩ chỉ chỉ bản thân.

Đầu lâu khặc khặc cười, mang theo mãnh liệt ác ý nói: "Bây giờ là người một nhà rồi."

"..." Tô Nhĩ trầm giọng nói: "Tôi còn muốn suy nghĩ một chút, đêm mai cho ngài câu trả lời."

Đầu lâu dường như đối với sự chần chừ của cậu cảm thấy bất mãn, mấy lần vươn tay xương ra, cuối cùng vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống.

Sắc trời từ tối đen như mực dần dần có thể thấy được một chút ánh sáng, ngay sau đó đầu lâu giống như con rắn, nhanh chóng leo ra từ phía cửa sổ biến mất không thấy gì nữa.

Tô Nhĩ mở cửa.

Kỷ Hành: "Nói chuyện như thế nào?"

Tô Nhĩ: "Nó mấy lần muốn giết tôi, nhưng nhịn được."

Điều này đúng như dự đoán, Kỷ Hành thản nhiên nói: "Quỷ có trí tuệ tuy rằng khó đối phó, nhưng có đôi khi đó lại là một điều tốt."

Tô Nhĩ kể lại từ đầu đến cuối chuyện Quỷ Vương đưa ra giao dịch.

Kỷ Hành khóe miệng giật giật: "Cậu nghĩ thế nào?"

Tô Nhĩ thở dài: "Lấy sợi dây chuyền tôi chính là đồng lõa, tội danh mưu hại mẹ chồng đủ làm cho Quỷ Vương thuận tay đem tôi giải quyết luôn."

Kỷ Hành gật đầu: "Có thể nghĩ đến điểm này không dễ dàng."

Sợi dây chuyền nhất định phải lấy được, nhưng làm nào cách để lấy vẫn cần chờ bàn bạc lại.

Lúc hừng đông Ôn Bất Ngữ chạy tới, khóe miệng có vết máu kết vảy: " Trên đường tôi đụng phải Vạn Ức, hắn nói người chủ trì bảo mọi người quay về Dục đường một chuyến."

Tô Nhĩ mắt nhìn miệng vết thương của cô: "Vẫn ổn chứ?"

Ôn Bất Ngữ: "Vết thương nhỏ mà thôi, có thể còn sống sót chính là vô cùng may mắn rồi."

Chuyện tối ngày hôm qua cô không muốn lại trải qua lần thứ hai.

Một hồi lâu vẫn không thấy Kỷ Hành nói chuyện, Ôn Bất Ngữ có chút bận tâm, liên tục cam đoan: "Tôi cái gì cũng không nói với Vạn Ức." Đầu lâu đi rồi, cô lại bị một ít du hồn đuổi nửa đêm, đâu còn có thời gian đi cân nhắc âm mưu quỷ kế, dừng một chút lại nói: "Vạn Ức có lẽ cũng không dám lấy người chủ trì ra làm cớ gạt người."

Sắc mặt Kỷ Hành nhìn không ra có mấy phần tin tưởng, nghiêng mặt qua nói với Tô Nhĩ: "Quay về xem cũng tốt, lần này người chủ trì yên tĩnh quá mức."

Tô Nhĩ cũng có cảm giác đồng dạng, thường ngày căn bản không gặp được Thư Hải tiên sinh, đối phương dường như vẫn luôn ở trong phòng đọc sách. Trầm tư một lát, nói nhỏ với Kỷ Hành vài câu, người sau nhẹ gật đầu.

Trên đường phố trật tự ngăn nắp, hai đạo thân ảnh không ăn nhập.

Trên đường Ôn Bất Ngữ có chút khẩn trương: "Tô Nhĩ không đi có sao không?"

Kỷ Hành: "Lưu lại một người phòng ngừa vạn nhất."

"Nhưng... người chủ trì hỏi tới phải giải thích như thế nào?"

Kỷ Hành không có đáp lại.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, càng muốn đi chậm một chút đường dưới chân dường như trở nên càng ngắn, lại ngẩng đầu lên đã đến Dục đường. Ôn Bất Ngữ hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, Vạn Ức cùng Trầm Giang Bắc đang ngồi ở trên băng ghế, người chủ trì cũng ở đây.

Thư Hải tiên sinh đưa tầm mắt nhìn qua: "Còn thiếu một người."

Kỷ Hành: "Tô Nhĩ đêm qua tân hôn, theo như tập tục nơi đây, ba ngày sau mới có thể về nhà mẹ đẻ."

"..."

_______________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Nhĩ: Ta đi chính là con đường này, trở thành người đẹp nhất trong này!

Phó bản này vốn nên còn có một hai chương là kết thúc, tuy rằng Tô Nhĩ phát huy không quá ổn định, nhưng phó bản sau cậu ấy cũng coi như đã có chút ít kinh nghiệm, năng lực sinh tồn sẽ đề cao một chút. Hy vọng mọi người không muốn bởi vì cậu ấy tạm thời nhỏ yếu mà chịu không nổi (không được, tôi thật sự không nói được nữa).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play