(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiWattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Bản gốc:WattpadVivianLight2904
Draco nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào màn giường trên đỉnh đầu mình, chìm đắm trong dòng suy nghĩ.
Bỏ lỡ giờ ăn tối vì cuộc trò chuyện với Dumbledore, Draco đã định sẽ trực tiếp đưa Harry trở lại hầm Slytherin, nhưng bọn họ bị cản lại bởi hai học sinh Gryffindor đã chờ đợi từ rất lâu – Weasley và Granger. Hai người thậm chí còn dẫn theo cả chủ nhiệm nhà của mình – giáo sư McGonagall – người luôn công bằng và nghiêm khắc, đặc biệt là rất quan tâm đến Cậu bé vàng, và cả giáo sư Snape, người dường như không bao giờ ngại việc giữ cho Thánh Potter tránh xa Slytherin hết mức có thể.
Khi Granger tuyên bố sẽ cho phép hắn gặp Harry một cách hợp pháp "như một người bạn", thú thực là hắn đã thấy ngạc nhiên đôi chút trước sự khéo léo của cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor trong việc phán đoán tình hình.
Harry đứng sau Draco, cố giấu thân hình nhỏ bé của mình trong những nếp gấp mềm mại của gấu áo chùng.
Draco chết lặng, ngẩn ra đôi chút trước hành vi giống như đà điểu của Harry. Hắn đưa tay ra - ống tay áo chùng rộng lớn che khuất hành động nho nhỏ này của hắn - và vỗ nhẹ vào đầu Harry. Harry bé nhỏ cuối cùng cũng ổn định lại nhờ hành động này, nhưng cậu vẫn trốn sau lưng hắn, đôi tay bé bỏng nắm chặt lấy góc áo chùng đen – giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Sau đó là một cuộc chia ly cưỡng bức. Draco không chút khách khí giật giật khóe miệng khi nhìn máu bùn mà hắn cảm thấy ghê tởm. Đúng là một Granger khiến cho trẻ em cảm thấy 'yêu thích'.
Giáo sư McGonagall nhiều kinh nghiệm hơn đã kịp thời ngăn chặn hành vi có phần mất kiểm soát của Hermione trước khi cô nàng bắt đầu bôi nhọ Draco trước mặt Harry. Bà nhẹ nhàng giải thích cho bọn họ rằng việc đưa một học sinh đang bị teo nhỏ vì tai nạn Độc dược đến kí túc xá của một nhà khác là việc làm rất không khôn ngoan, và khi nhìn thấy hàng lông mày ngày một nhướng cao của Draco, bà đưa ra gợi ý rằng ít nhất hãy để mình, hoặc giáo sư Snape, chăm sóc cho đứa trẻ.
Draco thậm chí không cần quay sang nhìn cũng có thể hình dung ra biểu cảm trên mặt của xà vương Slytherin ngay lúc này. Nhưng trước khi hắn kịp biểu hiện thái độ khinh thường, cha đỡ đầu thân yêu của hắn đã đáp lại một cách ngắn gọn "Được."
Lần này, ngay cả biểu cảm của giáo sư McGonagall cũng thay đổi. Và Snape chỉ mím môi, hơi cau mày, sau đó lặp lại với giọng bình thản "Trò Potter có thể sống với tôi cho đến khi tôi tìm ra sự thật về vụ tai nạn Độc dược chết tiệt đã xảy ra với trò ấy."
Ôi, Merlin! Severus Snape đang bày tỏ với con đỡ đầu cùng các đồng nghiệp của mình và hai học sinh nhà Gryffindor mà thầy ấy ghét, sự sẵn sàng chia sẻ không gian sống của mình với Harry Potter và sự giúp đỡ đầy vị tha trong thời gian chờ đợi!
Làm thế quái nào lại có chuyện bất thường, hay nói đúng hơn là kì quặc như vậy xảy ra chứ, nhưng sự thật là nó đã xảy ra rồi. Hơn nữa, xét thấy nguyên nhân của vụ tai nạn lần này là Độc dược, mà ở Hogwarts này, không một ai có thể so sánh với giáo sư Snape về chuyên môn Độc dược cả.
Lý do khiến Severus Snape không được hầu hết mọi người ưa thích không phải chỉ vì đôi mắt đen sắc bén của thầy có thể dễ dàng nhìn ra sự thô bỉ và ngu ngốc của người khác, mà còn vì thầy không hề ngần ngại dùng ngôn-ngữ-kiểu-Snape để mổ xẻ mọi thứ đen tối và đáng xấu hổ của người ta. Và những người từng trở thành nạn nhân dưới nọc độc của Snape, rất không may, lại chưa từng tìm ra lỗi sai nào trong lời nói của thầy. Nói cách khác, ai ai cũng thừa nhận lời nói của Snape tuy độc địa nhưng lại vô cùng chính xác.
.........
Draco lăn qua lăn lại và điều chỉnh tư thế để có thể ngủ ngon hơn.
Hành vi của cha đỡ đầu trong suốt toàn bộ sự việc là không bình thường. Ừ phải. Có lẽ hắn nên nhận ra điều này sớm hơn vì cha đỡ đầu đã không trừ điểm Harry vì làm nổ vạc – mặc dù sau đó Gryffindor vẫn bị mất điểm, đó là vì Granger đã làm loạn trong lớp.
Và khi đưa Harry đi, Draco đã thấy rõ sự kiên trì bất đắc dĩ mà cha đỡ đầu của mình thể hiện. Giống như một cuộc xung đột giữa sự tự đề cao và phủ nhận bản thân đan xen vào nhau, như thể một sự cân bằng mong manh sẽ sụp đổ một khi chạm vào.
Đó là lý do tại sao cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ cúi xuống và đảm bảo với cậu bé đang quay đầu bất an hết lần này đến lần khác rằng hắn sẽ đến đón cậu vào sáng sớm – Malfoy không bao giờ làm điều mà mình không chắc chắn.
Hắn cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình và tìm hiểu xem cha đỡ đầu của hắn đang phải đấu tranh với điều gì. Đúng, là đấu tranh. Rõ ràng có gì đó không bình thường ở đây.
Những tia sáng phép thuật màu bạc và đỏ vụt qua tâm trí hắn.
Ánh sáng bạc nhẹ nhàng và sâu thẳm thuộc về phép thuật chữa lành thần thánh hoặc phép thuật thời gian; và màu đỏ... không phải là màu đỏ tươi như máu của phép thuật tấn công, ánh sáng đỏ đó yếu ớt hơn một chút... có thể đó là một cải tiến đơn giản của phép thuật tấn công?
Phép thuật thời gian.
Cụm từ ấy chợt bật ra và đọng lại trong tâm trí hắn một cách bướng bỉnh. Hắn nghĩ rằng mình đã tìm được câu trả lời.
Tất cả những gì còn lại là tìm ra kẻ thủ ác đã ếm bùa chú lên Harry Potter. Có lẽ ngày mai hắn nên tìm gặp Dumbledore - một ông già uyên bác tới mức có vẻ như biết tất cả mọi thứ - và rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa và Harry sẽ trở lại... Harry nhỏ bé, mềm yếu, phụ thuộc, yêu Draco, sẽ trở lại thành Potter ngốc nghếch, lôi thôi, hấp tấp, và dĩ nhiên, ghét Malfoy.
Aha, Merlin. Ngài thực sự có khiếu hài hước đấy.
.........
Draco đứng trước cửa hầm của Snape vào sáng sớm hôm sau, nghiến răng và đọc khẩu lệnh
"Răng nanh của rắn."
Trong giọng nói của hắn có một loại tiếng rít như đang trút giận. Quý tộc bạch kim nhỏ sẽ không bao giờ thừa nhận rằng câu thần chú nhỏ vô hại mà hắn đã phải dùng lên mặt của chính mình sáng nay là để che đi quầng thâm dưới mắt sau một đêm mất ngủ.
Con rắn điêu khắc liếc nhìn hắn, và cánh cửa u ám lặng lẽ mở ra.
Draco bước vào và thấy cha đỡ đầu của mình đang đi loanh quanh bên chiếc ghế bành với cây đũa phép trong tay, đỉnh của cây đũa phép chiếu một thứ ánh sáng trắng xanh - ánh sáng của câu thần chú "Lumos". Harry bé nhỏ đi theo bên cạnh, vẻ mặt tò mò, thỉnh thoảng đưa tay lên cẩn thận chạm vào tia sáng kia.
Draco đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh. Hắn nghĩ mình sẽ trông thấy bé Harry đang thút thít và co mình trong một góc vì sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của cha đỡ đầu, hay vì sợ hãi Granger xông đến bất chợt, cậu cũng có thể đã bị ném vào vạc dược nấu lên, và bây giờ tất cả những gì còn sót lại của Harry bé bỏng chỉ là một lọ Độc dược màu xanh lục bảo đẹp mắt. Hắn thậm chí cũng đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy Thánh Potter, hẳn là cậu ta sẽ cào mái tóc ngắn rối bù và nói: 'Này Malfoy, tuy tao rất ghét mày nhưng tao cũng cảm ơn vì sự giúp đỡ của mày hôm qua.' bằng một giọng điệu ghê tởm chân thành.
Nhưng bất kể hắn nhìn thấy cái gì đi nữa, thì nó cũng không nên là cảnh tượng như vậy. Vì thế, hắn cảm thấy hơi cháng váng.
Nhưng Harry đã nhanh chóng phát hiện ra hắn, khẽ reo lên một tiếng vui sướng và chạy về phía hắn thật nhanh bằng đôi chân ngắn cũn của cậu.
"Draco!"
"Được rồi, tôi đây, chết tiệt, đừng chạy nhanh như vậy."
Draco cúi xuống và dang tay ra, lo lắng rằng Harry có thể ngã xuống đất nửa chừng. Nhưng cậu bé rõ ràng thích Slytherin tóc bạch kim trước mặt hơn là tấm thảm có mùi thuốc – và cậu đã sà vào lòng Draco ngay sau đó.
"Draco, Draco!" Harry reo lên một cách háo hức như đứa trẻ được kẹo "Sev đã cho em xem phép thuật của thầy ấy! Thầy ấy nói em cũng là một phù thủy. Em cũng có thể làm được như vậy đúng không ạ?"
Sev? Draco nhìn qua vai Harry và nhìn cha đỡ đầu của mình.
"Đến đúng lúc lắm, trò Malfoy." Snape đứng dậy khỏi ghế bành, đi vào phòng trong mà không ngoái lại, "Mau đưa thằng nhóc Gryffindor ngu ngốc, người đã phát âm tên Sev-mất-âm của người khác ra khỏi phòng tôi ngay lập tức."
Lông mày Draco vẫn nhướng lên, bất chấp lời giải thích khéo léo của cha đỡ đầu về biệt danh.
Từ Snape không khó phát âm. Trừ khi cha đỡ đầu đã từng cố gắng để Harry gọi mình là Severus.
"Tạm biệt, Sev."
Harry tạm biệt sau lưng Snape. Cậu dường như không hề nao núng trước thái độ thờ ơ của giáo sư Snape – có lẽ trực giác của một đứa trẻ luôn tốt hơn và chuẩn xác hơn sự soi mói của người lớn để biết ai đó thực sự nhân từ hay ác độc.
Và một đứa trẻ như Harry thì càng là như vậy.
"Draco?"
Giọng Harry kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Sao vậy, bé sư tử nhỏ của tôi?"
Harry bé nhỏ chỉ tiếp tục kép áo chùng của Draco, có vẻ do dự. Draco buồn cười xoa đầu cậu, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về hành vi của cha đỡ đầu mình.
"Chúng ta sẽ trễ bữa sáng mất, Harry. Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện trên đường tới Đại sảnh đường?"
"Bữa sáng! Sev đang nói sự thật!" Sự mong đợi thoáng qua trên gương mặt nhỏ của Harry trong giây lát, "Vậy thì, em thực sự có thể... ăn ở trên bàn sao, Draco?"
Tâm trí Draco ngay lập tức tràn ngập sự tức giận, hắn cảm thấy như tóc mình đang bốc cháy. Bình tĩnh nào Draco, bình tĩnh nào... Merlin! Bọn Muggle đúng là một lũ khốn khiếp ngu ngốc, đê tiện, đê tiện... chết tiệt!
Malfoy không thể mất kiểm soát trước mặt người khác! Draco cố gắng hít sâu để tìm về sự bình tĩnh của mình.
Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng bế bé Harry lên và mỉm cười.
"Ồ, tất nhiên, em có thể ngồi trên ghế cạnh bàn." Nụ cười của hắn trở nên ranh mãnh, và Draco khéo léo làm chệch sự chú ý của Harry bằng một giọng nói tinh quái.
.........
Bấm ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️
18/01/2022
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT