“Dương Tiểu cẩn!” Một nam thanh niên giận dữ mắng: “Ba đối xử với cô không tệ, cô cứ như vậy báo đáp ân dưỡng dục sao?”

“Dương gia chúng tôi thật sự nuôi một người hung ác độc địa.”

“Con thấy cô ta còn muốn ra tòa làm chứng chống lại cha chúng

ta, ngưò’i phụ nữ độc ác này.”

“Đáng đời bị trục xuất khỏi dỏng tộc Dương thị, à đúng rồi, cổ vốn không phải là người của dòng tộc Dương thị.”

Từng người lòng đầy phẫn nộ.

Ninh Tử Mặc vừa muốn mở miệng, Dương Tiểu cẩn đã đứng lên trước.

“Dương Khiêm đối xử với tôi không tệ.” Dương Tiểu cẩn nờ nụ cười, nhẹ nhàng cời khăn che mặt trên mặt mình xuống, từng bước từng bước đi về phía đám người Triệu Bích Liên: “Đúng là ân trọng như núi a, phần ân tình này, tôi đối với ông ta cả đời khó quẽn, các người có muốn thử hay không, tư vị trong đỏ.”

Khuôn mặt Triệu Bích Liên biến

ảo một chút, không dảm nhìn thẳng Dương Tiểu cẩn: ‘Vết thương trên mặt con, không trách đưọ’c cha con…”

“Đủ rồi.” Ninh Tử Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đào qua: “Dương Khiêm buôn lậu người sống, coi mạng người như cỏ rác, các người cầu bất luận kẻ náo cũng vô dụng, các người tới nơi này, chỉ sợ không chỉ là để cho Tiểu Cần giải thích vô lực yếu ớt với cảnh sát.”

“Dường Tiểu cần, chỉ cần cô tự thú với cảnh sát, chuyện tối hôm qua ở bến tàu Thiên Bằng, không I liên quan gì đến cha, đều là do một tay cô bày ra, cô muốn bao nhiêu tiền đều cho cô.” Người mở miệng chỉnh là con trai của Dương Khiêm.

Ánh mắt Ninh Tử Mặc đột nhiên



lạnh lẽo, cất bước đi tởi: “Ngươi tên gì?”

“Tôi…”

Bịch!

Ninh Tử Mặc một cước đạp bay người này ra ngoài: “Bỏ đi, ta cũng không có hứng thú muốn biết.”

Con trai Dương Khiêm liên tục lăn vài vòng trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt đều đã chảy xuống.

“Sao cậu còn đánh người?” Thanh âm Của Triệu Bích Liên bén nhọn: “Đều là lỗi của đỏi cẩu nam nữ các người, hại Dương Khiêm”

Ninh Tử Mặc thần sắc trầm xuống, đi về phía Triệu Bích Liên.

Triệu Bích Liên cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu còn đánh phụ nữ?”

Một đạo thân ảnh lướt qua Ninh Tử Mặc, giơ tay tát xuống.

Ba một cái bạt tai vang dội thấu triệt.

Triệu Bích Liên choáng vảng, che mặt mình.

“Các người có thể cút rồi chứ.” Dương Tiểu cần lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Bích Liên: ‘Tôi không muốn gặp lại các người, tôi và các người đâ không còn bất kỳ quan hệ gì.”

Triệu Bích Liên còn muốn nói gì đó, Dương Tiểu cẩn lại giơ tay lên.



Đoàn người xám xịt chạy ra khỏi Tống gia.

Dương Tiểu cẩn ngồi trên sô pha, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt.

Ninh Tử Mặc nhẹ nhàng lau đi, thanh âm nhẹ nhàng: “Đã qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có cuộc sống mới.”

Bên ngoài lại là một trận âm thanh bước chân dồn dập truyền đến.

Ninh Tử Mặc sắc mặt trầm thấp.

Vậy mà còn dám đến?

Ninh Tử Mặc ngẩng đầu, giật mình.

Bước chân Ninh Tử Châu dồn dập: “Anh.” Ninh Tử Châu dừng mọt chút, nhìn Dương Tiểu cẩn môt chút: “Chị dâu.”

‘Tử Châu, sao em đến ở đây?” Ninh Tử Mặc hỏi.

“Sáng nay gia tộc mở hội nghị, trục xuất Ninh Quân Hà ra khỏi Ninh gia.” Ninh Tử Châu nói.

Ninh Từ Mặc gật gật đầu, điều này nằm trong dự liệu cùa hắn.

Đáng tiếc duy nhất chính là, không có bằng chửng trực tiếp chứng minh chuyện nảy ninh Quân Tiếu có liên quan, nếu không, Ninh Quân Tiếu cũng khó tránh được một kiếp.

“Ninh Quân Tiếu cũng đồng ý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play