Khuôn mặt Sờ Trần mỉm cười nhàn nhạt, thân hình cao lớn thẳng tắp đứng thẳng, xung quanh anh, từng thân ảnh ngã xuống đất không dậy nổi, súng ống cũng rơi xuống đất.
Sờ Trần đến rồi!
Con ngươi Giang Ánh Đào càng thêm mừng rỡ: “Anh đến quá kịp thời.”
Giang Ánh Đào không thể tin được, 2 giờ trước Sở Trần còn nói chuyện với cô, lại tựa như thần binh từ trên trời giáng xuống.
Khó trách người bên ngoài nhà
kho trong lúc bất chợt không có bất kỳ động tĩnh gì, thl ra đã bị Sở Trần giải quyết.
“Sờ thúc.” Ninh Tử Mặc cũng kinh hỉ vô cùng, cõng Lê Học Dân: “Thúc mau xem hắn một chút, hắn bi Ninh Quân Hà dùng Thi cổ khống chế.”
Ánh mắt Sờ Trần nhìn về phía Lê Học Dân bị trói chặt, còn chưa kịp mở miệng, bốn phương tám hướng đã vang lên một trặn thanh âm bước chân dồn dập.
“Lui về nhà kho.” Sở Trần quyết đoán mỏ’ miệng.
Mấy người lắc mình tiến vào trong nháy mắt, bốn phương tám hướng lại là một trận tiếng súng vang lên.
“Thực ngông cuồng.” Giang Ánh
Đào vô cùng phân nộ.
“Đây đều là lính đánh thuê bọn họ mời từ nước ngoài tới, hành động tối nay vừa chấm dứt, bọn họ lập tức có thẻ thông qua con đường biển của tập đoàn Thiên Nghiệp rời đi, bọn họ đương nhiên phải kiêu ngạo, đừng nói là mấy người chúng ta, cho dù là người của cảnh sát, bọn họ vẫn nổ súng, đây đều là một đám người liều mạng chỉ nhận tiền.” Sở Trần mờ miệng.
Giang Ánh Đào nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Trần: “Sao anh nhận ra bọn họ là lính đánh thuê đến từ nước ngoài?”
“Vừa rồi lúc đối phó bọn họ, nhìn thấy trên cánh tay bọn họ đều có một ký hiệu đặc biệt, hẳn là một nhóm lính đánh thuê đến từ bênj ngoài gọi là ‘Mắc Liêm’, bình I
thường lên mạng nhiều là có thể biết.” Sờ Trần trả lời.
“Trương Thành dám mời lính đánh thuê đến giết người, hắn không sợ rước họa vào thân?” Giang Ánh Đào không còn rối rắm vấn đề này nữa, lạnh lùng mờ miệng, ánh mắt càng hiện lên lửa giận nồng đậm, lính đánh thuê nước ngoài đến Trung Quốc giết người, điều này tương đương với khiêu chiến quyền uy của cục đặc chiến.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của cục chiến đấu đặc biệt là duy trì an toàn cho nhân dân Trung Quốc.
“Tình huống trước mắt, chỉ có hai loại khả năng, một loại là chúng ta bị giết sạch, một loại khác là chúng ta thoát ra khỏi vòng vây, thế nhưng, chúng ta mặc dù biết í
là lính đánh thuê ờ nước ngoài động thủ, nhưng không có chứng cớ chứng minh là Trương Thành mời tới, Trương Thành hoàn toàn có thể nói mình không biết chuyện, từ đầu đến cuối, bất kể là Trương Thành hay Là Dương Khiêm, đều không lộ diện.” Ninh Tử Mặc nói.
“Dựa vào một đám lính đánh thuê, muốn lấy mạng của chúng ta, chỉ sợ còn chưa đù.” Sờ Trần nhln thoáng qua cừa nhà kho, nờ nụ cười: “Bọn họ ngay cả can đàm đi vào cũng không có.”
“Thế nhưng cầm cự như vậy cũng không phải biện pháp.” Giang Ánh Đào nói.
“Bọn họ so với chúng ta càng không hy vọng cầm cự, nói không chừng một giây sau vũ lực của cảnh sát sẽ tới trấn áp.” Sở Trần
nói, nhln thoáng qua Giang Ánh Đào: “Cô cũng đừng nói với tôi, cô không có hậu thủ.”
Giang Ánh Đào bất đắc dĩ lắc đầu.
Sở Trần mở to hai mắt.
Một lúc lâu sau, không tức giận bĩu môi, lẩm bẩm tự noi: “Còn cục đặc chiến thi sao.”
Giang Ánh Đào mày liễu dựng thẳng lên, cô muốn phản bác Sờ Trần, nhưng tình huong trước mắt, cô không có cách nào phản bác.
Sự thật chỉnh là, Giang Ánh Đào cản bản không biết Trần Chương Di có hạ lệnh cho người tiến vào bến tàu Thiên Nghiệp hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT