Vậy thì cảm ơn anh rể.” Sở Trần tột nhiên nờ nụ cười, cũng không

có ý trách tội tức giận.

9 giờ 50 phút sáng.

Đếm ngược thoiaf gian 10 phút Dược Phẩm Bắc Trần chĩnh thưc treo biển hành nghề.

Cửa thang máy lần lượt mở ra.

Một đám khách khứa được mời đến, hai người Lâm Tín Binh cùng Trương Kiếm rất chủ động chiêu đãi tân khách.

“Sở Trần.” Tống Nhan thấp giọng hô một chút: “Em cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Sao lại kỳ quái?” Sở Trần hỏi.

“Với tính cách của chị hai chị ba, tuyệt đối không làm đưực chuyện như vậy.” Tống Nhan nói: Họ đều vô cùng sĩ diện. Nhưng bây giờ…”

‘Anh biết.” Sở Trần gật đầu.

“Anh biết?” Tống Nhan ngẩn ra.

“Em đừng quên, anh am hiểu quan sát người.” Sở Trần mỉm cười, nhìn thoáng qua Làm Tín Bình xa xa, bất động thanh sắc nói: ‘‘ Nếu như bọn họ chỉ là vì đanh tiếng, liền đề cho bọn họ ra, nhưng mà, nếu mà, nếu bọn họ ôm tâm tư khác mà nói…”



Sờ Trần không nói tiếp.

Tống Nhan mím môi, con ngươi nhìn về phía chị hai chị ba lúc này đang đứng bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn.

Một đám người chậm rãi xông vào.

Người cầm đầu trẻ tuổi Sờ Trần cũng không xa lạ, từng ờ tòa nhà Kim Bãi, Sờ Trần tát hắn một cái.

Thiếu gia Dược Phẩm Tiền thị, Tiền Bộ Thiệu.

Tiền Bộ Thiệu hiển nhiên cũng có chuẩn bị mà đến, mang theo gần mười bảo vệ, tươi cười đầy mặt, vừa mởi đi vảo cửa liền chắp tay với Sờ Trần: “Chúc mừng Sờ tổng, treo biển hành nghề đại cát”

Giờ khắc này, trong lòng không ít người cơ hồ đồng thời toát ra một cau nói… chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

“Tiểu Bắc, vị này cũng là khách mời chúng ta mời tới sao?” Sở Trần hỏi.

Hạ Bắc lắc đầu.

■’Không mời mà đến, Sở tổng sẽ không không hoan nghênh chứ.” Tiền Bộ Thiệu cười tủm tỉm nói.

“Tất nhiên là không.” Sở Trần xua tay nói: ‘Tiều Bắc, thường một bao li xì.”



“Được.” Hạ Bắc đi qua, lấy ra một xấp bao lì xì, suy nghĩ một chút, rút ra một cái: “Cảm ơn đã đến chúc mừng ha.”

Tầm mắt Tiền Bộ Thiệu khẽ híp mắt nhìn chằm chằm Sờ Trần.

Lúc này, một thanh âm vang lên: “Tiền thiếu gia đến Bắc Trần, đây chính là làm cho nghi thức treo biền của Bắc Trần chúng tôi tăng thêm màu sắc, hoan nghênh hoan nghênh.” Lâm Tín Bình cười đi tới, ở trước mặt Tiền Bộ Thiệu khom lưng lên: “Tiền thiếu gia thật sự quá nể mặt rồi.” I

Tống Nhan nhướng mày.

Than sắc Tống Tà Dương trực tiếp âm trầm xuống.

Lâm Tín Bình cùng Tiền gia thông đồng một chỗt giờ phút này hắn đổi khách làm chủ những lời này, hiển nhiên khiến tư thái Bắc Trần cực thấp.

“Anh rể nói rất đúng, Tiền thiếu gia đến chính là khiến cho Dược Phẩm Bắc Trần chúng tôt thật vinh hạnh.” Trương Kiếm cũng cười đi lên.

Tô Nguyệt Nhàn trầm thấp mặt, liếc mắt nhìn Tống Vân Tống Tình một cái: “Tôi sinh hai người con gái tốt a.”

Tống Vân nhìn Tô Nguyệt Dật, cố gắng nờ nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, Lâm gia trong khoảng

thời gian nàỵ cùng Tiền thị hợp tác tương đổi mật thiết, cho nen bọn họ mới đi tương đối gần không có ý gì khác ”

“Đúng.” Tống Tinh cũng vội vàng tò thái độ.

Thiếu gia Tiền thị đến, quả thật ngoải dự liệu cùa không ít người ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play