Cả người thần sắc đều toát ra hoảng sợ.

“Tiều Mặc, động tĩnh lớn như vậy, động tác phải nhanh một chút, bằng không lát nữa chỉ sợ sẽ có

chút phiền toái.” Sở Trần nhắc nhở một tiếng.

“Cháu đã thăm hỏi, không ai đến trước khi bình minh.” Hai tròng mắt Ninh Tử Mặc lạnh như băng, ngọn lửa oán giận thiêu đốt trong đầu, hắn từng bước từng bước đi về phía một đệ tử Vu Thần Môn khác: “Cô chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.”

Ầm!

Lại là một quyền, đệ tử Vu Thần Môn này bay ngang ra, bị thương nặng ngã xuống đất.

“Hắn là ma quỷ!”

“Hắn điên rồi!”

“Mọi người mau chạy, chạy nhành!”

Các đệ tử Vu Thần Môn hoàn toàn hoảng hốt, bọn họ cảm nhận được uy lực của một quyền này của Ninh Tử Mặc, bị một quyền này của Ninh Tử Mặc đánh trúng, chỉ sợ đời này cũng không khôi phục được trạng thái người thường, chứ đừng nói là trở thành võ giả nữa.

Một quyền phế một võ giả.

Một số đệ tử Vu Thần Môn vốn ngã trên mặt đất kêu rên không thể nhúc nhích lúc này liên tục bò lên, chạy như điên về phía cửa cầu thang.

“Ai sai các người đối xử với cô ấy như vậy?”

Ninh Tử Mặc một quyền đánh ra ngoài.



“Ai có thể cho tôi câu trả lời, tôi

liền bỏ qua cho người đó.”

Trương Tứ hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, trơ mắt nhìn nắm đấm của Ninh Tử Mặc đánh tới. Trước khi hôn mê, ý nghĩ duy nhất trong đầu Trương Tứ chính là… hắn cũng muốn cho Ninh Tử Mặc một đáp án, thế nhưng, hắn cũng không biết a.

Đông đảo đệ tử Vu Thần Môn, không ai may mắn thoát khỏi, đều bị thương nặng ngã xuống đất.

Ánh mắt Ninh Tử Mặc nhìn chằm chằm Vu Tân.

“Là ai sai khiến các người, bắt Tiểu Cẩn đi.”

Ninh Tử Mặc từng bước tới gần.

Vu Tân trên mặt đất căn bản đứng không nổi, sắc mặt trắng

bệch, hắn không nghĩ tới, vẫn trốn Sở Trần, lại tránh không thoát sát tinh trước mắt này.

“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Vu Tân trợn mắt muốn nứt ra, run giọng nói: “Tôi chỉ là phụ trách đến Huyễn Thần cổ, chuyện khác, tôi cũng không biết a.”

“Chủ nhân của Huyễn Thần cổ là đương kim môn chủ Vu Thần Môn?” Sờ Trần hỏi một tiếng.

Vu Tân vội vàng gật đầu: “Đúng, Sở Trần, cậu là người trong Kỳ Môn, cậu hẳn là rõ ràng, Huyễn Thần Cổ ờ Vu Thần Môn cũng chỉ có môn chủ mới có thể khống chế, tôi chỉ là một trường lão bỉnh thường ngay cả Tiên Thiên cũng chưa bước vào mà thôi.”

“Tôi không quan tâm.” Ninh Tử

Mặc đi tới trước mặt Vu Tân: “Tôi chỉ cần đáp án, ông không cho được, ông cũng giống như bọn họ.”



Ánh mẳt Vu Tân toát ra hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tử Mặc, thấy Ninh Tử Mặc muốn động thủ, Vu Tân hô to: “Ngày mai! Ngày mai Vu Thanh trưởng lão sẽ phụng mệnh đến tiếp Huyễn Thần cổ, Vu Thanh trưởng lão là thân tín của môn chủ, hắn khẳng định biết chút ít.”

Tầm mắt Ninh Tử Mặc khẽ híp lại: “Vu Thanh trưởng lão?”

Vu Tân vội vàng gật đầu: “Là thật, tối mai, Vu Thanh trưởng lão cỏ thể đến.”

Ninh Tử Mặc xoay người nhìn về phía Sở Trần.

Sờ Trần suy nghĩ một chút, đi lên, thản nhiên nói: “Tôi tạm thời tin ông một lần, ông chuyển lời cho Vu Thanh trưởng lão kia, Huyễn Thần Cổ tôi mang đi rồi, nếu hắn

có bản lĩnh tiếp Huyễn Thần cổ, tối mai, đi tới Lào Cai, tìm được một quán nhỏ tên là Tinh La, tôi sẽ ở nơi đỏ chờ hắn.”

Vu Tân như trút được gánh nặng gật đầu: “Tôi nhất định chuyển lời.”

Sở Trần gật đầu, nói với Ninh Tử Mặc: “Ta nói xong rồi, cậu tiếp tục làm chuyện của mình.”

Nghe vậy, trong lòng Vu Tân truyền đến cảm giác không ồn, khuôn mặt đột nhiên đại biến, nhln Ninh Từ Mặc.

Ninh Tử Mặc vung quyền mà đến: “Chuyện này có liên quan gì đến việc tỏi muốn phế ông?”

Thanh âm xương mạch đứt gãy làm Vu Tân phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong miệng tuôn ra

máu tươi.

Khi ngã xuống đất, ánh mắt Vu Tân tràn ngập tuyệt vọng.

Hắn bị phế rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play