“Tuy rằng anh không hiểu, nhưng anh có thể dạy cậu thắng.” Sở Trần nghiêm túc nói.

Tống Thu nhảy xuống, “Trời đã khuya, anh còn đi đâu vậy?”

“Hạ thiếu gia mời anh đến quán bar Thiên Hào, cậu có đi không?”

Sở Trần nhìn Tống Thu, thật vui nếu có tài xế miễn phí thế này.

“Anh còn dám ra ngoài?”

Tống Thu mở to mắt, sau đó trầm giọng nói, “Anh có biết sau khi Diệp Thiếu Hoàng vào bệnh viện, hắn đã bị cô lập khỏi chúng ta, hiện tại chúng ta không có tin tức gì về Diệp Thiếu Hoàng không? Theo tin tức tôinghe ngóng được, nhà họ Diệp hiện rất tức giận, không ít sản nghiệp của nhà họ Tống đều bị đả động, bây giờ ngay cả ông nội cũng đau đầu, anh ngược lại vẫn dám đi ra ngoài thì không sợ …”

“Ngay cả lũ ngốc tối qua còn không làm được gì tôi, tôi không có sợ đâu.”

Sở Trần biết Tống Thu không có ý định đi ra ngoài, vẫy tay rồi tự mình bước ra ngoài.

Tống Thu choáng váng.

Cậu không ngờ rằng Sở Trần thật sự dám bước ra khỏi cửa Nhà họ Tống.

“Cho dù là có Hạ thiếu gia che chở…”

Tống Thu lẩm bẩm, “Nhưng dù

sao đây cũng là Thiền Thành, thế lực của Nhà họ Diệp quá lớn.”

Sở Trần lên xe đi thẳng đến quán bar Thiên Hào.



Ngay khi Sở Trần vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Tống, tung tích của Sở Trần đã được báo cho Diệp Thiếu Hoàng.

Trong bệnh viện, Diệp Thiếu Hoàng đang được châm một cây kim giảm đau, khuôn mặt không còn giọt máu vì cơn đau dữ dội, có một người phụ nữ trung niên đang chăm sóc hắn, chính là mẹ của Diệp Thiếu Hoàng.

“Thông báo cho Vinh Đông, đêm nay tao muốn phế bỏhết tay chân của Sở Trần.”

Diệp Thiếu Hoàng nghiến răng,

săc mặt tái nhợt vô cùng gớm ghiếc.

Mẹ Diệp Thiếu Hoàng lộ vẻ lo lắng, bà chưa bao giờ thấy Diệp Thiếu Hoàng thê thảm như vậy, “Hoàng nhi, cái tên con rể ngốc nhà họ Tống này rốt cuộc đã làm gì?”

“Thứ mà con cực kỳ ghét bỏ, cho dù có phế hết năm chi của hắn cũng không làm còn giải

hận.”Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng lóe lên tia hận ý.

Nếu không phải Sở Trần, hôm nay hắn cũng không cần đến nhà

họ Tống, sẽ không bị rắn độc cắn.

Cho đến giờ, bác sĩ vẫn không tìm ra chất độc, nhưng cơn đau dữ dội trên cơ thể vẫn kéo dài.

Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy mình phát điên bất cứ lúc nào.

Thậm chí còn có sự sợ hãi trong đôi mắt giận dữ.

Hắn thực sự lo lắng về việc chảy máu từ thất khiếu của mình …

Trong quán bar Thiên Hào, căn phòng VIp, nơi có cách âm vô



cùng tốt, ở trong này không thể nghe thấy tiếng âm thanh sôi động bên ngoài.

Trong phòng có năm người, ba nam hai nữ, trong đó có một người, chính là thiếu gia thứ ba của nhà họ Hạ, Hạ Bắc.

“Nào, tôi sẽ kính một ly nữa cho Anh Ngọc Hải.”

Một trong số những người đàn ông trẻ tuổi nâng ly, “Em không gặp anh đã ba năm rồi, đêm nay phải không say không nghỉ. Em cũng chúc Kim Than Thành khai trương thành công rực rỡ sau

năm ngày nữa.”

Hoàng Ngọc Hải, chính là con cháu dòng chính của thiên hạ đệ nhất giàu có nhà họ Hoàng ờ Thiền Thành.

Anh ta mặc bộ đồ đen, với đôi mắt sắc lạnh, tay nâng ly chúc mừng với nụ cười, “Trong ngày lễ long trọng này còn có sự kiện đặc sắc tỉnh sư đoạt Thanh, chúng ta có thể thưởng thức thật tốt vào lúc đó.”

“Anh Ngọc Hải không nên bỏ lỡ cơ hội kiếm lời thật tốt như vậy.”

Người phụ nữ bên cạnh nói, cô gái này có dáng người nóng bỏng, đôi chân thon thả khiến người thanh niên bên cạnh không ngừng nhìn trộm.

Hoàng Ngọc Hài cười đắc ý và nhìn Hạ Bắc, “Hạ Bắc, anh có hứng thú không?”

Hoàng Ngọc Hải và Hạ Bắcvốn là bạn cũ với nhau.

“Đương nhiên là tôi có hứng thú với việc kiếm tiền. Dù sao thì gần đây tôi cũng sẽ thường xuyên ờ Thiền Thành.”

Ánh mắt Hạ Bắc lóe lên, do dự một chút, không khỏi thấp giọng nói: “Nếu lão gia tử của anh biết là anh dùng buổi lễ Thải Thanh để kiếm tiền, liệu có tức giận không? ”

“Tôi sẽ mở điểm cá cược, buổi lễ sẽ tiến hành theo lịch trình. Hai cái này không liên quan đến nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play