Tiêu Ly ở bên cạnh tò mò hỏi, cô vốn để ý đến biểu hiện của Sở Tràn, nhưng ngay cả khi hắn biết được có người ở bên ngoài đang chờ mình tính sổ, hắn thậm chí không

có một chút hoảng loạn.

“Là phúc không phải họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi.”

Sờ Trần cười, “Hơn nữa tôi không tin, trên đời này có nơi không phân rõ phải trái.”

“Phân rõ phải trái?” Tiêu Lãng trợn to mắt một chút.

về tin tức nhận được, người không phân biệt phải trái làSỞ Trầnmới đúng.

Là do hắn khiến người ta leo cây nên mới gặp phải tai họa này.

“Kỳ thật từ đầu đến cuối, Sở Trầnđều không nói qua nửa câu về việc anh ấy muốn gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành.”

Tổng Nhan nói.

“Cái gì!” Tiêu Ly sửng sốt và không thể tin được, “Vậy thì tại sao…”

“Tất cả đều là một vở kịch do vị tông sư tên



là Vệ Thu Căntự biên tự diễn.”

Tống Nhan lạnh lùng nói, “Chưa hỏi qua ý kiến của Sở Trần, liền đã đăng lên Weibo tuyên bố Sở Trần đã là thành viên của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, cái gọi là nghi thức nhập hội này cũng không có hỏi qua ý kiến Sở Trần, ông ta là muốn Sở Trần kết thù với Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, bây giờ xem ra ông ta đã khá thành công rồi.”

“Tiêu Lãng!” . Truyện Võng Du

“Tiêu Lãng!”

“Tiêu Lãng!”

Lúc này, có những âm thanh giống như sóng thần vang lên.

Người hâm mộ đang thúc giục Tiêu Lãng, muốn nghe Tiêu Lãng tiếp tục diễn tẩu.

“Tiêu Lãng tiểu thư, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Sở Trần cười nói, “Chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý, hy vọng không quá quấy rầy

cô.

Tiêu Lãng cau mày, mím môi đỏ mọng, một lúc sau mới nói, “Anh hãy chờ tôi diễn xong buổi biểu diễn rồi rời đi đi, trong số tám tông sư ở ngoài, trong đó một người có tư lịch già nhất, chính là ông nội của tôi, sau khi khán giả đã rời đi, tôi sẽ đi ra ngoài với anh, giải thích rõ ràng với ông nội tôi.”

Tiêu Lyđịnh mở miệng một hồi, chưa kịp dứt ra, sau đó cô chỉ biết thở dài khe khẽ.



Hy vọng.

Lão gia tử cũng không trách cứTiêu Lãng nữa.

Hai mắt Tống Nhan sáng lên, “Thật sao?”

Sở Trần cũng khá kinh ngạc.

“Nếu Sở Trần thật sự chưa từng nói tham gia Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, vậy chúng ta sẽ ra ngoài đối chất với Vệ Thu Căn.”

Tiêu Lãng nghiêm nghị nói.

Sở Trần trầm tư một hồi nhìn Tiêu Lãng.

Thực sự không ngờ lại có thể gặp cháu gái của một lão tông sư trong buổi hòa nhạc tối nay.

“Vậy thì tôi xin cảm ơn Tiêu Lãng tiểu thư.” Sở Trần nói.

Sở Trần và Tống Nhan ở lại hậu trường, ngay sau đỏ, tiếng đàn piano của Tiêu Lãng lại vang lên.

Quảng trường Hải Tâm Sa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play