Không thể trêu chọcSỞ Trần, bản thiếu còn không thể trốn sao?
Sở Trần tiếp tục nói: “Thực lực của Hoàng Gia tuyệt đối không thể coi thường, muốn triệt để đem Hoàng Gia xóa bỏ, thì có lẽ có thể, nhưng mười nhà chúng ta chỉ sợ sẽ trả giá không nhỏ. Vì vậy, trong trận chiến này, mục tiêu của tôi là… Kim Than Thành.”
Trong lòng của Tống Nhan không khỏi chấn động.
Cô nghĩ về những gì sỏ’ Trần đã nói.để Kim Than Thành đổi họ.
Mục tiêu của Sờ Trần là chiếm được Kim Than Thành của
Hoàng Gia.
Tuy nhiên, phần lớn toàn bộ sản nghiệp của Hoàng Gia đều đặt ở Kim Than Thành.
Một khi Kim Than Thành bị chiếm, đồng nghĩa với việc Hoàng Gia đã bị tổn thất nặng nề.
“Tôi đã nói qua sẽ biến Hoàng Giatừ hàng Thiền Thànhnhất lưu trở thành Thiền Thànhtam lưu.”
Sở Trần nhẹ giọng nói, “Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu với việc đổi chủ của Kim Than Thành.”
Giọng nói rơi xuống như sấm sét đánh xuống.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được cơn bão này sắp sửa nổ ra.
“Được, vậy thì để bọn chúng chết đi.”
Ninh Tử Châu buột miệng nói.
Câu này dường như trở thành câu cửa miệng của Ninh thiếu gia.
chú dặn, tuổi trẻ không thể làm việc theo cảm tính, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy tính kỹ càng.”
Ninh Tử Châu,”…”
Mãi mới chờ đến lúc đồ ăn đều lên đủ, Ninh Tử Châu ăn vài miếng tượng trưng, liền đề đũa xuống, “Tôi đã ăn no rồi, đối phó với Hoàng Gia, động tác càng nhanh càng tốt, tôi sẽ về trước để chuẩn bị hết thảy.”
Ninh Tử Châu đứng lên.
Một cánh tay đem Ninh Tử Châu
đè xuống, “Tử Châu, sự tình không vội,cháu ngồi xuống ăn thêm đi, chú có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu.”
Khuôn mặt Ninh Tử Châu co giật dũ’ dội.
Hắn thật muốn khóc.
Lúc này, Ninh Tử Châu cảm giác như mình vào nhầm hang sói.
Muốn chạy nhưng không chạy được.
“Tôi…” Ninh Tử Châu còn muốn giãy dụa.
Sở Trần cho Ninh Tử Châu một miếng thịt, “Ăn một chút nữa đi, cháu xem, nhìn cả người đều gầy.
Ninh Tử Châu phát thề.
Hắn muốn huy động lực lượng mạnh nhất để tấn công Hoàng Gia.
Nếu không có Hoàng Gia, anh ta đã không phải rơi vào cảnh này và chịu sự dày vò đau đớn như vậy.
Ninh Tử Châu hung tợn cắn một miếng thịt.
Rồi lại âm thầm thề.
Sau ngày hôm nay, trong đời này hắn sẽ không bao giờ gọi Sở Trần là chú nữa.
Cơm nước no nê.
Rốt cuộc, Ninh Tử Châu là người đầu tiên rời khỏi Đằng Longsố 1.
Sau khi thành công bước ra khỏi phòng riêng, Ninh Tử Châucó cảm giác biển rộng chim bay, trong lòng càng là cảm động rơi lệ.
Hắn đời này chưa bao giờ trải qua điều gì như thế.
Tứng tiếng ‘Chú Sở’ vang lên khiến hắn điên cuồng sắp ngã quỵ xuống.
Nhưng mà, hắn làm sao dám đắc tội với đệ tử thân truyền của thái gia gia?
Không thể trêu vào, vậy thì chỉ có thể trốn.
Thoát khỏi Hoa Đằng! Ninh Tử Châu nhanh chóng ra khỏi thang máy, chạy nhanh đến đại sảnh khách sạn.
Một đường hùng hùng hổ hổ.
Giám đốc Liêu thấy Ninh Tử Châu đi ra, định tới chào hỏi, thật tình không biết, Ninh Tử Châu chạy như bay, xông ra khỏi sảnh
khách sạn.
Một bóng đen lao nhanh khỏi khách sạn Hoa Đằng.
Giám đốc Liêu vội vàng chạy ra ngoài, trợn mắt há hốc mồm.
Điều gì đã khiến thiếu gia nhà họ Ninh thất thố như vậy?
Hổ Tửcòn đang một mực ngồi xổm ở cổng, còn chưa lấy lại tinh thần, còn không kịp chụp ảnh, liền không kịp nhìn thấy Ninh thiếu gia chạy qua.
“Chẳng lẽ Ninh thiếu gia biết
mình chụp trộm anh ta sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT