Cô luôn cảm thấy cuộc điện thoại này của Tôn Gia có liên quan đến
Sở Trần.
Tuy nhiên, lấy mối quan hệ giữa Tôn Gia và Hoàng Gia, Tôn Gialúc này sao có thể bất ngờ giúp đỡ Tống Giađược?
“Cái gì!
51
Thanh âmTống Thiên Dương đột nhiên tăng lên một chút khiến những người khác giật mình.
Sau khi choáng váng, Tống Thiên Dương cũng định thần lại, lặp đi lặp lại xin lỗi, “Thực xin lỗi Tôn Tồng, tôi thật thất thố.”
Triệu Sơn vẻ mặt cười càng tươi, chế nhạo, “Nếu lời xin lỗi hữu dụng thìTống có thể vạn năm không suy.”
Tống Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Sơn, hận không thể một đấm để đập nát miệng hắn.
Đầu dây bên kia, Tôn Siêu Lỗi không quan tâm, sau đó nói: “Tôn Gia đã quyết định hợp tác kỹ càng và mật thiết hơn với Tống Gia trong ngành gạch men sứ. Không biết khi nào thì Tống tiên sinhcó thời gian, chúng ta sẽ kỹ càng nói chuyện hơn.”
Tống Thiên Dương hít một hơi thật sâu,”Tôn Tổng, ngài hẳn đã nghe nói… những gì đã xảy ra ngày hôm nay.”
“Trong ngành gạch men sứ, Hoàng Gia không thề làm lung lay đượcTôn Gia.”
Tôn Siêu Lỗi nhẹ giọng nói,
“Tống tiên sinh, ông hãy yên tâm, chỉ cần chúng ta hợp tác, Tống Gia sẽ không cỏ chuyện gì xảy ra, ngược lại gạch men sứ của Hoàng Gia sẽ bị phong tỏa.”
Trong lòng Tống Thiên Dương chấn động.
Tôn Gia thật sự là đồng minh mà Sờ Trần lôi kéo?
Sở Trần đã làm như thế nào?
Tống Thiên Dương hoàn toàn sững sờ.
Trước khi Tôn Siêu Lỗi cúp điện thoại, ông ấy nói: “Nhân tiện, Tống tiên sinh, thay tôi gửi lời chào tới Sở Trần.”
Tống Thiên Dương trầm mặc một lúc lâu mới ngây người nhìn Sở Trần.
Sở Trần gần như cảm thấy mặt đầy hoa, ho nhẹ một tiếng, “Cha, Tôn Tổng đã nói gì?”
Tống Thiên Dương tình táo lại, ‘Tôn Gia sẽ hợp tác chặt chẽ với
Tống Gia trong ngành gạch men,đồng thời sẽ chèn ép gạch men sứ củaHoàng Gia.”
Tống Thiên Dươngnói ra những lời này, bản thân cũngcảm thấy khó tin.
Nếu như không phải chính tai nghe thấy, làm sao hắn có thể tin được Tôn Gia sẽ giúp Tống Gia, trấn áp Hoàng Gia.
Triệu Sơn cười thành tiếng, “Tống gia chủ, thật là hài hước.”
Lông mày của Sở Trần nhướng lên, “Tiểu Thu, sao còn chưa tiễn
khách?”
Tống Thumặt không biểu tình, hướng vềĩriệu Sơn vung tay lên, không nhịn được nói, “Đi.”
Triệu Sơn giễu cợt, “Các ngươi cứ tiếp tục đắm chìm trong trong mộng tưởng đi, ta ngược lại muốn xem xem, Tống Gia có thể giãy giụa tới khi nào, mới bị Hoàng Gia nuốt mất.”
Triệu Tín Nhiên cũng liếc nhìn Tống lão gia tử lắc đầu, rất thất vọng, quay lưng bước ra khỏi phòng khách.
Hắn thấy, bắt đầu từ những lời tự an ủi vô lý của Tống Thiên Dương, Tống Gia đã không còn thuốc chữa.
Sau khi bọn người Triệu Gia rời đi, Tống Trường Thanh nhìn chằm chằm Tống Thiên Dương, “Những gì con nói vừa rồi là sự thật chứ?”
“Hoàn toàn là sự thật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT