Sở Trần không khỏi cười lên, “Sau La Vân Đạo Tôn, Tinh La Môn, còn có môn chủ sao? Hắn chỉ có thể là người đại diện cho môn chủ thôi, cho dù Ninh Nguyên Thủy có ở đây, hắn cũng không dám tự xưng là môn chủ của Tinh La Môn, bởi vì chỉ cỏ Tinh Vân Lệnh mới có thể đại

diện là tín vật của môn chủ Tinh La Môn, mới có thể đại biểu chân chính cho thân phận môn chủ Tinh La Môn.”

Đôi mắt Vi Quang Đào hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

“Ngươi là ai?”

Người bình thường không thể nào biết được sự tồn tại của Tinh Vân Lệnh.

Ngay cả một số hậu bối trẻ tuổi của Tinh La Môn cũng không biết,người sáng lập Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn, thực sự đã từng

nói rằng chỉ có Tinh Vân Lệnh là tín vật duy nhất của môn chủTinh La Môn.

Năm đó La Vân Đạo Tôn rời đi, hắn cũng không để lại Tinh Vân Lệnh.

Người ta đồn rằng Tinh Vân Lệnh chứa đựng sự sở học cả đời của La Vân Đạo Tôn.

Người có được Tinh Vân Lệnh không chỉ là thân phận của môn chủ Tinh La Môn, mà còn được truyền thừa y bát cả đời của La Vân Đạo Tôn.

Đối mặt với ánh mắt của Vi Quang Đào, Sở Trần tỏ vẻ bình tĩnh, “Con rể Tống Gia ờ Thiền Thành, Sở Trần.”



Vi Quang Đàorất nghi hoặc về thân phận của Sờ Trần, vì sao hắn có thẻ hiểu rõTinh La Môn như thế.

“Cho dù Nguyên Thủy sư huynh chỉ là đại diện của Môn chủ, huynh ấy vẫn có quyền thi hành quyền hạn của Môn chủ, nhất là, nó liên quan đến an nguy của Tinh La Môn.”

Vi Quang Đào phớt lờ Sờ Trần,

ánh mắt một lần nữa lại rơi vào Mạc Vô ưu, “Tinh La Môn, đắc tội không nổi Thanh Dương Phái.”

“Nếu La Vân Đạo Tôn biết đồ nhi đồ tôn của mình đều là những kẻ hèn nhát, lấn yếu sợ mạnh, không biết sẽ thất vọng đến mức nào.”

Sờ Trần lắc đầu, “Không sao, truyền nhân mà La Vân Đạo Tôn lựa chọn, cũng không phải loại như thế.”

Ngay khi lời nói của Sở Trần rơi xuống, ánh mắt của mọi người không khỏi nhao nhao tập trung

tới.

Truyền nhân được đích thânLa Vân Đạo Tôn lựa chọn?

Tống Thu mắt sáng lên.

Hắn biết Sở Trần và đám người này đang thảo luận về chuyện lĩnh hội Cổ võ mà hắn không hiểu, lời nói của Sở Trần có phải là đang tiết lộ thân phận của anh ấy?

Tinh La Môn Chủ! Tống Thu cảm thấy hô hấp của mình đột nhiên gấp gáp, đôi mắt của cậutrở nên nóng bỏng.



Thân phận của anh rể, vậy mà lại hiển hách như thế.

Mạc Vô Ưucon ngươi cũng chấn động.

Chẳng trách ông nội lại coi trọng Sở Trần như vậy, thật sự là vì thân phận của Sờ Trần sao?

Mạc Vô Ưu không khỏi có chút hưng phấn.

Nếu vậy, cô và ông của cô sẽ không bị trục xuất khỏi Tinh La Môn nữa.

Sở Trần nhìn Mạc Vô Ưu, đột

nhiên chắp tay, “Vô ưu Môn Chủ, chuyện đã tới nước này, cô cũng không cần phải che giấu thân phận nữa.”

Vô ưu Môn Chủ?

Mạc Vô ưulập tức ngây ngốc.

Nhất thời dở khóc dở cười nhìn Sở Trần.

Trò đùa ngày càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play