“Là tên Độc Sư. Chính tay hắn đặt độc châm vào roi.”
Tống Khánh Ưng vội vàng nói.
Tống Trường Thanh chậm rãi đứng dậy, quay lại nhìn bài vị của tổ tiên, thắp ba nén hương rồi lấy xuống một cuốn gia phả cổ.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Từ khi gia quy của Tống gia được
chế định đến nay, đời đời kiếp kiếp, tất cả đều tuân theo. Tuy nhiên,
chưa bao giờ có một người con cháu nhà họ Tống nào bị xóa tên khỏi gia
phả vì vi phạm các quy tắc của gia đình.”
Tống Trường Thanh chậm rãi lật qua cuốn gia phả, “Trên cuốn gia phả của ta, có rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Bọn
họ đều dựa vào thực lực của bản thân,lưu lại truyền kỳ trong giới kinh doanh, cuốn gia phả này không thể bị làm bẩn.”
Tống Trường Thanh cầm lấy cây gia phả, đối mặt với nhà Tống Mục Dương
lớn tiếng nói:” Tống Mục Dương, cha hỏi con, hành động của con hôm nay
có xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Tống không?”
“Cha … “Tống Mục Dương đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi trong lòng.
Tống Trường Thanh cầm bút lật
lên một trang của cuốn gia phả.
“Liệt tổ liệt tông của nhà họ Tống ở trên. Hôm nay Tống Trường Thanhđem năm người con nhà họ Tốngtrục xuấtra khỏi Tống gia, kể từ đâyxóa sổ
khỏi gia phả nhà họ Tống.”
Tống Trường Thanh trên gia phả liền vạch năm nét bút.
Sự tuyệt vọng và cầu khẩn của cả nhàTống Mục Dươngđã hoàn toàn vô ích, hết thảy đã thành kết cục đã định.
“Ông nội, ông không công bằng.”
Tống Khánh Long đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn to đỏ bừng, tức giận
gầm lên, “Năm đó,Tống Thiên Dương hại chết mẹ cháu, không phải đã vi
phạm gia quy sao? Tại sao không trục xuất ông ta ra khỏi nhà họ Tống?
Ngược lạicòn để Tống Thiên Dương làm gia chủ nhà họ Tống!
“Thật nực cười.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT