Giới văn nghệ thế hệ thừ hai lại bắt đầu khẩn trương.
Hai bức tranh chữ, thật sự không phân cao thấp, quyết định thắng bại cuối cùng, rơi vào trên người bốn vị giám khảo.
“Không phân cao thấp mà nói, vì chiếu cố thể diện của Liêu đại sư, dù sao cũng nên để Liêu đại sư thắng.” La Vân Long lẩm bấm mở miệng: “Hơn nữa, Trương Thạch còn là bạn tốt nhiều năm của Liêu đại sư, ít nhiều sẽ có chút nghiêng về tình cảm.”
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
5 phút sau.
Trương Thạch đứng lên, mớ micro ra: “Các vị, xin hãy im lặng một chút.”
Ánh mắt đều tập trung vào ghế giám khảo.
“Không thế nghi ngờ, đối với giới thư họa mà nói, hôm nay quả thực chính là siêu cấp thịnh yến 50 cũng khó gặp, bất luận là đấu họa, hay là thư pháp, đều để lại cho tôi ấn tượng không thể xóa nhòa, tôi tin tưởng mọi người cũng vậy.” Trương Thạch nói: “Về phần hai bức thư pháp này của Liêu Trí Hoàn và Sở Trần, giữa bốn giám khảo chúng tôi quả thật cũng xuất hiện bất đồng ý kiến, trùng họp chính là, bốn người chúng tôi, vừa vặn có hai người cho rằng Sở Trần hơn một bậc, cũng có hai người cho rằng Liêu Trí Hoàn trình độ cao hơn, cho nên, tôi tuyên bố, trận đấu này, hòa.”
Kết quả này, đại đa số mọi người đều có thể chấp nhận được.
Dù sao, trong cuộc đọ sức giữa sỏ’ Trần và Liêu Trí Hoàn, hai người đều thể hiện ra bản lĩnh thư pháp cường đại, hai bức thư pháp, đều kinh diễm toàn trường.
[ Mười năm tu được cùng thuyền độ, trảm năm tu được ngủ chung gối.]
[Hoa nờ có thể bẻ, chớ đợi hoa tàn mới bẻ cành.]
Hai bức tranh chữ, ở trong mắt mọi người, cán sức ngang tài.
Bốn vị giám khảo, tỷ lệ ủng hộ của hai bên vừa vặn giống nhau, điều này cũng phản ánh suy nghĩ trong lòng khán giả quảng trường.
Sớ Trần và Liêu Trí Hoàn, chiến thành thế hòa.
“Cầm kỷ thư họa, sỏ’ Trần hôm nay cư nhiên một hồi còn chưa bại. đã đến một trận tỷ đấu cuối cùng.”
“Màn biểu diễn vượt giới hôm nay của Sờ Trần có thể nói là hoàn mỹ.”
“Đây là màn trình diễn thư pháp hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy.”
Giới trẻ trong giới vàn nghệ thế hệ thứ hai cũng thờ phào nhẹ nhõm.
Bọn họ tuy rằng càng thêm hy vọng Liêu Trí Hoàn có thể đánh bại Sở Trần, thế nhưng, có thể nhìn thấy tin tức hòa, đã rất hài lòng.
Dù sao, trước trận tỷ thí này, bọn họ lo lắng nhất chính là Liêu Trí Hoàn và Sở Trần chiến đấu, mà trong quá trình chiến đấu, giừa hai người càng không có mùi thuốc súng, trước khi giám khảo cồng bố kết quả cuối cùng, bất kỳ một kết quả nào đều có thể tiếp nhận, ngoại trừ giới văn nghệ phú nhị đại.
Hòa, không tốt cũng không xấu.
ít nhất cũng không làm cho sỏ’ Trần tiếp tục thắng.
Tiếng vỗ tay vang vọng không ngừng.
Vản đấu hôm nay, toàn thành chú ý, ngay từ đầu so cờ, Kỳ Vương Thiên Nam nhận thua khiến tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng tiếp theo biểu diễn họa cùng thư pháp, làm cho người ta hỏ to đặc sắc.
“Sở Trần mang đến cho chúng ta một bữa tiệc vượt giới.”
“Trước kia tôi không tin có văn võ song toàn, trạng nguyên tài, hiện tại tồi tin, chính là sỏ’ Trần ■
“Trạng nguyên, bốn chữ’ này hình dung quá chuần xác, Sở Trần nếu sống ớ cố đại, hắn nhất định là trạng nguyên chi tài.”
“Trận cuối cùng!”
Có sự phấn khích, có kỳ vọng, cũng có không ít.
Trên quảng trường, rất nhiều người đều là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của cầm kỳ thư họa thật sự.
Đây là tinh hoa vàn hóa cùa Trung Quốc chúng ta.
Dựa theo từng đợt tiếng hoan hô như đào núi lấp biển, Bạch Kỳ Thắng lên sân khấu.
Cầm sư cấp cao nhất của Bạch gia.
Như những cái tên khác không cần nhắc tới cũng có thể nghĩ đến, ờ lĩnh vực đàn, Bạch Kỳ Thắng chính là vương giả.
“Bạch Kỳ Thắng cuối cùng cũng sắp ra sân rồi.” Ánh mắt Chung Tú Thanh sáng ngời, không chớp mắt nhìn Bạch Kỳ Thắng, chậm rãi nói: “Trước khi trận văn đấu này bắt đầu, tôi là đến vì Bạch Kỳ Thắng, Bạch Kỳ Thắng đã bao lâu không đấu đàn VỚI người khác rồi.”
Ánh mắt nhìn Chung Tú Thanh, nhìn Bạch Kỳ Thắng thậm chí có loại cảm giác nhìn người hâm mộ.
“Trận cuối cùng, Sở Trần sẽ không cho chúng ta một kinh hỉ chứ?” Hồ Lập Dũng nhịn không được chờ mong.
“Tôi e là không dễ dàng.” Chung Tú Thanh phân tích: “Tài đánh cờ của Sở Trần, thông qua việc Kỳ Vương Thuên Nam Đào Cư nhận thua có thể thấy được, mà thư pháp, tranh vẽ của hắn, đều là tiêu chuẩn xuất chúng, đừng nói là thế hệ trẻ, cho dù là thế hệ chúng ta, cũng rất khó nói tác phẩm vẽ ra tuyệt đối vượt qua Sở Trần, nhưng đàn không giống nhau, nhất là đấu đàn, đấu đàn không phân biệt được trước sau, hai bên cùng nhau đánh đàn, so đấu kĩ năng. Kĩ
năng của Bạch Kỳ Thắng, tham khảo một trận văn đấu thịnh hội 5 năm trước, có thể tưởng tượng được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT