Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Ngày kỷ niệm một năm thành thân, Dương Quý Minh ra vẻ thần bí dắt Thượng Gia Ngôn tới một tòa nhà ở thành Đông.

Nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của đối phương, Thượng Gia Ngôn cố ý trêu đùa: “Tòa nhà này rất yên tĩnh và đặc biệt, ngay cả hải đường trong hoa viên cũng được bố trí vô cùng khéo léo, ngươi chuẩn bị nuôi vợ bé ở đây à?”

Nụ cười trên môi Dương Quý Minh chợt cứng lại. Hắn cúi đầu, tội nghiệp nói: “Nuôi ta và tức phụ của ta.”

Thượng Gia Ngôn bật cười, lập tức đi vào nhà chính quan sát mọi thứ bên trong.

Điều khiến y kinh ngạc chính là nội thất trong phòng giống hệt căn phòng y ở trước khi xuất giá. Khác biệt ở chỗ đồ đạc đều là mới mua, kích thước cũng lớn hơn một chút, nói chung là tốt hơn đồ ở nhà cũ của y.

Dương Quý Minh đi tới, dịu dàng hỏi: “Thích không?”

“Ừm.” Thượng Gia Ngôn gật đầu thật mạnh, đôi mắt bừng sáng: “Ngươi chuẩn bị từ bao giờ thế? Còn nữa, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Dương Quý Minh ôm Thượng Gia Ngôn vào lòng, trán kề trán y: “Bắt đầu chuẩn bị từ lúc đi Tô Châu về. Còn chuyện tiền bạc, ta bán công thức cất rượu rồi.”

Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt, dù trong lòng hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Dương Quý Minh chủ động nói cho y biết: “Ta nghe Phúc Toàn nói, ngày càng nhiều phường rượu tới dò hỏi công thức chưng cất, thế nên ta dứt khoát bán nó với giá cao. Giờ phường rượu của chúng ta kiếm tiền bằng cách cải biến công thức cũ, rượu trái cây bán cũng không tồi.”

“Ừ.” Chỉ cần không phải là chuyện xấu, Thượng Gia Ngôn đều sẽ ủng hộ hắn.

Nói về vấn đề tiền bạc, thực ra, chỉ riêng đồ cưới của y và những thứ Đỗ di nương tặng cũng đủ để phu phu hai người sống mấy đời rồi.

Dương Quý Minh kéo Thượng Gia Ngôn cùng ngồi xuống giường lớn, cười hì hì nói: “Có phát hiện chiếc giường này đặc biệt ở chỗ nào không?”

“Rất mềm…” Thượng Gia Ngôn nhìn lướt qua, nói thêm: “Hơi to.”

“Rất to. Ta cố ý đặt làm đấy. Giường ở Trầm Hương viện bé quá.”

Thượng Gia Ngôn bất chấp hình tượng, lườm hắn đầy vẻ xem thường.

Dương Quý Minh đẩy Thượng Gia Ngôn ngã xuống giường, chống hai tay ở hai bên đầu y: “Về sau chúng ta sẽ ở nơi này, giờ thử giường mới luôn đi.”

“Ban ngày ban mặt, nhà mới còn chưa xem hết đâu.” Tuy miệng nói thế, nhưng Thượng Gia Ngôn vẫn vươn tay ôm lấy cổ Dương Quý Minh.

Người nọ vui vẻ, cúi đầu hôn y một cái.

Hòe An đóng chặt cửa phòng, sai bảo những hạ nhân khác đi làm việc của mình.

Sau khi xong việc, Thượng Gia Ngôn cũng mặc cho Dương Quý Minh vệ sinh sạch sẽ giúp mình. Y nói: “Đêm nay chúng ta về Hầu phủ trước, sáng mai báo với đại phu nhân một tiếng rồi thu dọn đồ đạc và sách vở trong thư phòng, chuyển về đây ở.”

“Cũng được.” Dương Quý Minh không thoải mái lắm.

“Ngươi còn đang làm quan đấy, không nên khiến cho người ngoài đàm tiếu.”

“Ta biết rồi.”

Ngày hôm nay, Thượng Gia Ngôn lại tự xuống bếp.

Dương Quý Minh lo lắng lượn lờ cạnh y, thỉnh thoảng lại ra tay giúp y.

Khác với lần trước, hôm nay mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, không có bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào. Thượng Gia Ngôn thành công nấu ra ba đĩa thức ăn.

Dương Quý Minh bất ngờ hỏi: “Ngươi gạt ta lén luyện tập đấy à?”

Thượng Gia Ngôn lườm hắn, tức giận nói: “Sao không phải là ta sẵn tính thông minh, có kinh nghiệm lần trước nên lần này không phạm sai lầm nữa?”

“Là ta nói sai, đừng nóng giận.”

Thượng Gia Ngôn lẩm bẩm: “Ta không nên đối tốt với ngươi quá.”

“Cảnh Thước, ta sai rồi.” Dương Quý Minh ngoan ngoãn nhận lỗi.

Thượng Gia Ngôn bố thí cho hắn một ánh mắt, cực kỳ kiêu ngạo.

Đám hạ nhân cố gắng nhịn cười.

Sau khi dùng bữa, Thượng Gia Ngôn vung bút viết một tấm biển. Dương Quý Minh nhìn hai chữ Dương Phủ như mây bay nước chảy kia, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

Buổi tối, bọn họ trở về Hầu phủ.

Cố ma ma nói cho bọn họ biết: “Nhị thiếu gia đã quỳ cả ngày ở ngoài Phúc Hỉ đường, nhị thiếu phu nhân cũng ở đó cùng hắn.”

Thượng Gia Ngôn thở dài, hỏi Dương Quý Minh: “Ngươi có muốn qua xem không, thử khuyên nhủ nhị ca vài câu?”

Dương Quý Minh do dự vài giây rồi nói: “Để ta đi một chuyến.”

Bên ngoài Phúc Hỉ đường, Dương Trọng Minh đang khuyên Bành Khả Tịnh trở về Mặc Lệ hiên nghỉ ngơi.

“Nhị ca, nhị tẩu.” Dương Quý Minh hơi nhíu mày, tâm trạng khá phức tạp.

Dương Trọng Minh nói với hắn: “Tam đệ tới đúng lúc, giúp ta khuyên tẩu tử ngươi về đi.”

Dương Quý Minh im lặng một lát rồi nói: “Nhị tẩu ở đây cũng không giúp được gì, ngộ nhỡ mệt chết bản thân lại thành dâng lợi ích cho người khác.”

Nghe vậy, Bành Khả Tịnh hơi sửng sốt, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.

Dương Quý Minh lại khuyên nhủ: “Nhị tẩu về đi, ta sẽ khuyên nhủ nhị ca.”

Bành Khả Tịnh khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền tam đệ.”

Dứt lời, nàng nhẹ giọng nói với Dương Trọng Minh: “Phu quân, ta về trước, lát nữa sẽ quay lại.”

“Ngươi tự chăm sóc tốt bản thân là được, không cần đến đây làm gì. Xin được tổ mẫu đồng ý, ta sẽ trở về.”

Ngoài lo lắng, đáy mắt Bành Khả Tịnh còn lộ ra chút bi thương.

Dương Trọng Minh quay đầu, không đành lòng nhìn nàng nữa.

Bành Khả Tịnh dùng khăn tay lau nước mắt, rời đi dưới sự dìu đỡ của nha hoàn.

Dương Quý Minh than nhẹ: “Nhị ca, ngươi cần gì phải làm thế?”

Dương Trọng Minh u ám nói: “Ta biết mình có lỗi với tẩu tử ngươi, nhưng Duyệt Nhiên đã có thai, ta phải đón nàng vào phủ.”

“Nếu Khương lục tiểu thư không có thai thì sao?”

Dương Trọng Minh nao lòng, cười một tiếng như tự giễu: “Thanh danh của nàng đã bị hủy trên tay ta, dù sao ta cũng phải có trách nhiệm với nàng.”

Dương Quý Minh hơi nóng vội: “Thanh danh của nàng bị hủy bởi chính tay mình!”

Dương Trọng Minh khẽ lắc đầu.

“Nhị ca…”

“Tam đệ, ngươi không cần nhiều lời nữa.”

Dương Quý Minh thấy không khuyên nổi hắn, chỉ nói: “Nhị ca đừng quỳ quá lâu.”

Trở lại Trầm Hương viện, Dương Quý Minh ổn định lại tâm trạng, hỏi Tử Ngọc vừa đi ngang qua: “Ta thấy ánh đèn trong phòng khá yếu, thiếu phu nhân đang ngủ à?”

“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã ngủ rồi ạ.”

Dương Quý Minh gật đầu, ra gian ngoài rửa mặt rồi nhẹ bước vào phòng.

Hắn liếc ánh mắt đầu tiên về phía chiếc giường, muốn xem Thượng Gia Ngôn đã ngủ hay chưa. Nhưng khi phát hiện trên giường không có người, hắn chợt sửng sốt.

Giây tiếp theo, hắn thấy Thượng Gia Ngôn bước ra từ sau tấm bình phong.

“Trở lại rồi à.”

“Ừ.”

Dương Quý Minh tròn mắt nhìn chăm chú, thế mà tức phụ của hắn lại mặc bộ nội y tình thú vẫn luôn giấu tận đáy hòm kia.

Giờ phút này, nhị ca nhị tẩu cái gì, tình tiết tiểu thuyết cái gì, Dương Quý Minh đã quên hết sạch.

Thượng Gia Ngôn thấy hắn đứng ngây ngốc, vừa thẹn lại vừa giận, lui về phía sau tấm bình phong.

Dương Quý Minh vội bước tới nắm lấy bàn tay định thay áo của đối phương, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: “Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày thành thân của chúng ta, đây là quà của ta à?”

Thượng Gia Ngôn chu miệng, mềm giọng hỏi: “Thích không?”

“Thích!”

Dương Quý Minh ôm y, vừa hôn vừa dịch tới bên giường. Kết quả người nào đó đã triệt để hóa thành sói xám, ăn sạch tiểu hồ ly của mình.

Ngày hôm sau, Thượng Gia Ngôn tỉnh lại lúc mặt trời đã lên cao.

Y xoa thắt lưng, thầm mắng Dương Quý Minh không biết kiềm chế. Thấy trong phòng không có ai, y bèn gọi: “Dương Quý Minh!”

Âm thanh vừa cất lên, Thượng Gia Ngôn phát hiện giọng mình khàn đặc, lập tức xấu hổ trở mình vùi mặt vào gối gấm.

Hòe An gõ cửa bước vào: “Thiếu phu nhân thức dậy rồi ạ?”

Thượng Gia Ngôn quay mặt ra: “Quý Minh tới Hình bộ rồi à?”

Hòe An đáp: “Vâng, trước khi đi thiếu gia đã dặn, chờ thiếu phu nhân tỉnh thì báo tin ngài ấy đã bẩm báo với Hầu gia về việc dọn ra ngoài rồi.”

Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt, lười biếng vươn người.

Hòe An hầu y rửa mặt và thay quần áo, Tử Ngọc Tử Lan bưng đồ ăn sáng lên.

Gần trưa, Thượng Gia Ngôn mới tới viện chính thỉnh an.

Với phu phu Dương Quý Minh, đại phu nhân luôn giữ thái độ mắt không thấy tâm không phiền, giờ nghe Thượng Gia Ngôn nói muốn ra ngoài ở riêng cũng chỉ qua loa có lệ vài câu rồi mặc kệ.

Lưu ma ma tự tiễn Thượng Gia Ngôn rời viện chính, còn nói: “Phu nhân đang phiền lòng vì chuyện của nhị thiếu gia, mong tam thiếu phu nhân thông cảm.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, quan tâm hỏi: “Giờ nhị ca thế nào rồi?”

Lưu ma ma thở dài: “Nhị thiếu gia quỳ ngoài Phúc Hỉ đường một ngày một đêm, sáng nay đã ngất đi, còn hơi phát sốt.”

“Đã mời đại phu chưa?”

“Đại phu đã đến, nói là bị nhiễm lạnh. Giờ nhị thiếu gia đang ở Mặc Lệ hiên, có nhị thiếu phu nhân chăm sóc.”

“Có nhị tẩu chăm sóc, nhị ca sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Lưu ma ma chủ động nói với y: “Phu nhân mềm lòng, đã đồng ý thỉnh cầu của nhị thiếu gia. Lão thái quân tuy chưa mở miệng, nhưng nghe nói đã sai Ngô ma ma tới Võ Nghi Bá phủ làm mai, hỏi cưới Khương lục tiểu thư làm thiếp.”

Thượng Gia Ngôn chỉ cười không nói. Thoáng chốc, bọn họ đã tới cổng viện chính.

Lưu ma ma chào: “Tam thiếu phu nhân đi thong thả.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, nói một câu: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”

Sau khi rời khỏi viện chính, Thượng Gia Ngôn liền đến Phúc Hỉ đường dập đầu với lão thái quân.

Lão thái quân nhìn y một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Đừng quên, nơi này mới là nhà của các ngươi, các ngươi là người của phủ Võ Mục Hầu.”

“Vâng, xin nghe theo lời dạy bảo của lão thái quân.”

Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn tới Bồ Hà viện.

Đỗ di nương nói: “Các con ở bên ngoài, mọi chuyện đều phải cẩn thận, thiếu cái gì, cần cái gì, cứ sai người đến nói với ta.”

Phương di nương cũng bảo: “Các con chỉ là dọn ra ngoài ở, chưa tính là phân gia, đừng quên thường xuyên quay về Hầu phủ thăm hỏi, tránh người ngoài đàm tiếu.”

Thượng Gia Ngôn ngoan ngoãn đáp lời.

Trở lại Trầm Hương viện, y sai mọi người thu dọn đồ đạc, trực tiếp dọn tới nhà mới ở thành Đông, đồng thời phái người đi báo với Dương Quý Minh một tiếng.

Vì thế, sau khi tan làm, Dương Quý Minh cũng lập tức trở về Dương phủ của hai người.

Dùng bữa tối xong, hai người vẫn đi dạo trong sân theo thói quen lúc trước.

Thượng Gia Ngôn nói với Dương Quý Minh: “Sáng mai Văn Húc sẽ rời kinh, ta phải đi tiễn y.”

“Y đi một mình?” Dương Quý Minh hơi sửng sốt, nhưng cũng không để ý nhiều.

Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Y muốn tới nhà ngoại của Thế tử Thành Quốc Công, thay Thế tử trả một món đồ.”

Dương Quý Minh chớp mắt: “Chẳng lẽ là con dấu Thế tử mà đám người Thành Quốc Công phủ tranh nhau tìm kiếm?”

“Đúng vậy, chính là con dấu đó, đó là đồ của nhà ngoại Thế tử. Khi còn sống Thế tử đã giao cho Văn Húc, Văn Húc muốn trả nó về chỗ cũ.”

Dương Quý Minh nói: “Sáng mai ta đi cùng ngươi rồi mới tới Hình bộ.”

“Hình bộ không bận gì à?”

“Chỉ là những bản án lưu cữu nhiều năm trước, không vội.”

Thượng Gia Ngôn hơi gật đầu, nói sang chuyện khác: “Đêm qua nhị ca bị cảm lạnh, lão thái quân và đại phu nhân đã mềm lòng. Nhưng lão thái quân lại phái Ngô ma ma tới Võ Nghi Bá phủ làm mai.”

“Hả? Phái một hạ nhân đi làm mai?”

“Ừ, chính là hỏi cưới thiếp thất bình thường.”

Dương Quý Minh không khỏi sửng sốt, hỏi: “Võ Nghi Bá phủ có đồng ý không?”

Thượng Gia Ngôn đáp: “Chưa biết. Lúc ta rời đi, Ngô ma ma vẫn chưa về phủ. Ta đoán Võ Nghi Bá phủ sẽ không đồng ý.”

Dương Quý Minh cười khẩy: “Ta thấy chưa chắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play