Dương Quý Minh đi đến một quán bán mặt nạ. Đây là nơi hắn đã đưa Thượng Gia Ngôn tới chơi lúc dạo phố ngày trước.
Chủ quán Lưu Đông thấy Dương Quý Minh đến, vội cười nói: “Dương tam thiếu gia, đã lâu không gặp. Nghe nói ngài làm quan rồi, sao vẫn còn thời gian đi dạo chợ Quỷ thế?”
“Lưu thúc, gần đây buôn bán có tốt không?”
“Cũng được, đủ sống qua ngày. À, còn phải cảm ơn tam thiếu phu nhân ủng hộ nữa.”
Dương Quý Minh lơ đễnh cười, nói: “Y chỉ mua mặt nạ của ngươi có một lần, gì mà ủng hộ chứ.”
Lưu Đông sửng sốt, kinh ngạc nói: “Không phải, hôm kia gã sai vặt của tôn phu nhân mới đến chỗ ta mua thêm một cái mặt nạ mà.”
Dương Quý Minh khiếp sợ, vội hỏi: “Gã sai vặt kia trông như thế nào?”
Thấy đối phương có vẻ nóng vội, Lưu Đông không khỏi ngừng cười, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó.
“Vóc dáng không cao, hơi gầy, nhưng mặt mũi khá thanh tú. Y nói y là người hầu của Dương tam thiếu gia phu nhân, còn bảo thiếu phu nhân muốn mua mặt nạ về chơi. Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cái mặt nạ thiếu phu nhân mua lúc trước hỏng rồi nên mới chủ động chọn giúp một cái khác.” Lưu Đông chỉ cho Dương Quý Minh: “Kiểu này này.”
Dương Quý Minh nghiêm nghị gật đầu.
Lưu Đông thấy hắn tỏ ra nghiêm túc, lo lắng hỏi: “Dương tam thiếu gia, ta không làm sai chuyện gì đấy chứ?”
“Không.” Dương Quý Minh nói: “Lưu thúc, ngươi đã giúp ta một chuyện lớn rồi.”
Lưu Đông cười: “Vậy thì tốt.”
Dương Quý Minh lại hỏi: “Lưu thúc, sau khi người kia mua mặt nạ xong, ngươi có thấy y đi về phía nào không?”
Lưu Đông đáp: “Thấy, là tiệm hương liệu ở chênh chếch kia kìa.”
Dương Quý Minh quay đầu nhìn tiệm bán hương liệu, cảm ơn Lưu Đông rồi đi đến đó.
Chủ tiệm hương liệu là người gốc kinh thành, hàng năm lui tới Tây Vực để làm ăn buôn bán.
Chủ tiệm nói: “Hôm kia, gã sai vặt của tôn phu nhân đã tới, mua một hộp toái ngọc cao, bôi lên người chẳng những có thể tỏa hương thơm mà còn khiến da thịt trở nên mềm mịn, nhưng người mang thai tuyệt đối không được dùng, trong cao này chứa nhiều xạ hương lắm.”
Dương Quý Minh xác nhận lại: “Y tự nhận là gã sai vặt của phu nhân ta à?”
“Đúng vậy, y còn cường điệu vài lần, bảo ta nhất định phải lấy loại toái ngọc cao tốt nhất.”
“Y còn nói gì nữa không?”
“À, y còn hỏi ta chỗ mua dược liệu Tây Vực nữa. Ta bảo y tới tìm lão Trương ở cuối phố. Lão Trương cũng giống như ta, trước kia thường xuyên đi Tây Vực, ta buôn hương liệu, còn lão ta buôn thuốc.”
Dương Quý Minh nói lời cảm tạ rồi lập tức đi tìm lão Trương kia. Ở chỗ của lão Trương, hắn tìm được Đạn Chỉ Túy.
Lão Trương nói: “Người trẻ tuổi kia tự xưng là gã sai vặt của Dương tam thiếu phu nhân, lúc ấy ta còn cảm thấy rất lạ, người tới chỗ ta mua thuốc đều hận không thể bịt kín đến phụ mẫu cũng chẳng nhận ra, nhưng y thì ngược lại, chỉ sợ người khác không biết mình là ai.”
Dương Quý Minh hỏi: “Còn có thể mua Đạn Chỉ Túy ở đâu nữa?”
Lão Trương tự hào nói: “Ta dám đảm bảo, khắp kinh thành, ngoài chỗ ta sẽ chẳng nơi nào có thứ này đâu.”
Sau đó Dương Quý Minh tìm hoạ sư tới, căn cứ vào những gì đám người lão Trương miêu tả, vẽ ra chân dung của kẻ tự xưng là gã sai vặt của Thượng Gia Ngôn.
Hứa Nhất Hoàn tự đóng dấu, ra lệnh truy bắt người này, thậm chí còn treo thưởng một khoản tiền to.
Dương Quý Minh cầm một bức họa về phủ cho Thượng Gia Ngôn xem thử.
Thượng Gia Ngôn quan sát cẩn thận, nhíu mày nói: “Hơi giống Tề Nguyệt, chính là gã sai vặt bị ta đưa về Thượng phủ cùng Hồng Ngọc đấy.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh vội nói với Ngô Lượng vài câu, bảo hắn lập tức đi tìm Thượng Gia Thụ.
Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài: “Cũng không biết ta đã đắc tội với ai, sao đối phương lại muốn hại ta như thế.”
Dương Quý Minh đặt tay lên vai y: “Đừng lo, dù mưu hèn kế bẩn gì ta cũng sẽ tìm ra bằng được.”
Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Ngươi cũng phải đề phòng hơn.”
Hai người im lặng dựa sát vào nhau rồi lại cùng tới thư phòng đọc sách.
Lúc Ngô Lượng trở về, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vẫn còn ở thư phòng.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, Tề Nguyệt chạy rồi, Thượng đại thiếu gia lật tung toàn bộ Thượng phủ mà cũng chẳng thấy người đâu.”
Dương Quý Minh kinh ngạc: “Chạy là thế nào?”
“Lần cuối cùng người trong Thượng phủ nhìn thấy Tề Nguyệt là chạng vạng hôm qua, hôm nay chưa ai thấy y cả. Thượng đại thiếu gia nói, hắn sẽ chịu trách nhiệm tìm người, bảo ta trở về bẩm báo với thiếu gia và thiếu phu nhân một tiếng.”
Dương Quý Minh nói: “Đại ca phụ trách tìm người, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi. Ngô Lượng, sáng mai ngươi tới phủ Thuận Thiên một chuyến, nhờ Trương Dũng – Trương Bộ đầu hỗ trợ đi.”
“Dạ.”
Hôm sau, Tề Nguyệt chủ động tới nha môn phủ Thuận Thiên.
Y nhận tội, đồng thời chỉ điểm chủ mưu đứng sau là Thượng Gia Ngôn.
Lý Nghĩa Huân sai người tới phủ Võ Mục Hầu mời Thượng Gia Ngôn tới nha môn, đồng thời ngầm đồng ý cho Trương Dũng phái người đi Hình bộ thông báo với Dương Quý Minh một tiếng.
Nhận được tin, Dương Quý Minh gạt mọi việc sang một bên, tới nha môn phủ Thuận Thiên ngay lập tức. Khi hắn đến nơi, Thượng Gia Ngôn còn chưa có mặt.
Dương Quý Minh hỏi thăm Lý Nghĩa Huân, đối phương nhanh chóng kể lại sự việc cho hắn nghe.
Không lâu sau, Thượng Gia Ngôn cũng tới.
Thượng Gia Ngôn gật đầu, cười với Dương Quý Minh. Lúc này, thần kinh căng như như dây đàn của hắn mới thoáng thả lỏng.
Dương Quý Minh không sợ Tề Nguyệt hãm hại Thượng Gia Ngôn hay vu oan giá họa cho y, chỉ sợ Tề Nguyệt không lộ diện, khiến manh mối bị đứt đoạn.
Lý Nghĩa Huân đăng đường thẩm vấn. Tề Nguyệt nhất quyết nói Thượng Gia Ngôn sai mình đi mua thuốc. Còn chuyện Thành Quốc Công và Triệu di nương của phủ Võ Mục Hầu bị hại thế nào, y một mực nói bản thân không biết gì.
Sau khi bãi đường, Lý Nghĩa Huân giam Tề Nguyệt vào đại lao, mời Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vào sảnh trong.
Dương Quý Minh dắt tay Thượng Gia Ngôn, nhẹ nhàng nhéo, muốn y bớt căng thẳng.
Thượng Gia Ngôn nắm lại tay hắn, khẽ mỉm cười, ý bảo hắn không cần phải lo.
Sau khi nói chuyện với Lý Nghĩa Huân, Dương Quý Minh lập tức vào đại lao thẩm vấn Tề Nguyệt.
Nhìn đủ loại dụng cụ tra tấn bày ở xung quanh, lại thấy Dương Quý Minh âm trầm đi tới, Tề Nguyệt cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Nhị cô gia, những lời ta nói đều là sự thật.”
Dương Quý Minh lãnh đạm: “Những cái đó có gì quan trọng? Quan trọng là… ta không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn Cảnh Thước. Nếu ngươi dám vu hại y trước công đường, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi?”
Dứt lời, hắn ra hiệu cho nha sai chuẩn bị dụng cụ tra tấn.
Đều là người quen cũ của Dương Quý Minh ở phủ Thuận Thiên, nhận được chỉ thị, bọn họ lập tức ra vẻ chuẩn bị hành hình.
Tề Nguyệt bị dọa tái cả mặt: “Nhị cô gia, đây là phủ Thuận Thiên, sao ngài có thể dùng hình phạt riêng, Phủ doãn đại nhân sẽ trị tội ngài!”
Dương Quý Minh cười lạnh: “Ngươi cho rằng không được Lý đại nhân cho phép, ta có thể xuất hiện ở chỗ này sao?”
“Các ngươi đây là quan lại bao che cho nhau!”
“Ngươi nói sao cũng được, tóm lại hôm nay ngươi sẽ khó lòng thoát thân.”
Trước ánh mắt đầy kinh hoàng của đối phương, Dương Quý Minh lạnh lùng hô: “Dùng hình!”
Hình cụ giơ lên, Tề Nguyệt òa khóc, còn chưa tra tấn đã run rẩy nói: “Ta khai, ta khai!”
Dương Quý Minh ra hiệu để nha sai hạ hình cụ xuống.
Tề Nguyệt khóc sướt mướt: “Là tam công tử sai ta làm, là tam công tử nhà họ Thượng!”
Dương Quý Minh nhếch môi, nói: “Được, ngươi tự nói với Lý đại nhân đi.”
Lâm Diệu Huy nhanh chóng đi mời Lý Nghĩa Huân tới.
Dương Quý Minh thấy Thượng Gia Ngôn cũng theo cùng, vội vàng bước đến cạnh y, không đồng ý nói: “Trong lao ẩm thấp, còn có mùi lạ, không phải nơi ngươi nên tới, mau về đi, một lát là xong thôi.”
Ngục tốt cảm thấy rất cạn lời, ngày nào bọn họ cũng sai người vệ sinh sạch sẽ, còn chú ý thông hơi nữa đấy nhé.
Thượng Gia Ngôn cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta muốn chính tai nghe Tề Nguyệt nói.”
Tề Nguyệt nói: “Sau khi Hồng Ngọc bị bán đi, tam thiếu gia đã nói với ta, người kế tiếp chính là ta.”
Dương Quý Minh lên tiếng hỏi: “Vậy mà ngươi cũng tin à?”
“Ta tin!” Tề Nguyệt đáp: “Phu nhân sắp xếp ta và Hồng Ngọc làm hồi môn của nhị công tử, nhị công tử lại đuổi chúng ta về Thượng phủ. Về Thượng phủ thì về Thượng phủ, dù sao cũng đều làm hạ nhân. Nhưng Hồng Ngọc lại bị hại chết!”
Lý Nghĩa Huân nhìn về phía Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn nói: “Hồng Ngọc là vì tư thông với gia đinh nên mới bị bán đi.”
“Không phải!” Tề Nguyệt gào thét, cảm xúc gần như suy sụp: “Hồng Ngọc không hề tư thông với gia đinh, nàng mang cốt nhục của đại thiếu gia, là đại thiếu phu nhân hại nàng!”
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt, song cũng không cả tin, nói: “Hồng Ngọc là Hồng Ngọc, ngươi là ngươi, ngươi không làm gì sai, tại sao phải sợ?”
“Ta từng có ý đồ quyến rũ nhị cô gia, nhị công tử sẽ bỏ qua cho ta sao?” Tề Nguyệt tỏ vẻ không tin, nhận định Thượng Gia Ngôn sẽ hại mình.
Thượng Gia Ngôn nói: “Nếu ta muốn xử lí ngươi, ngươi cho rằng mình còn cơ hội hại ngược lại ta à?”
Tề Nguyệt bị hỏi đến sửng sốt, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.
Chờ khi tỉnh táo lại, Tề Nguyệt đã tái mặt, ánh mắt tràn đầy hối hận, miệng nỉ non: “Sao có thể như vậy? Tam công tử không nói như vậy.”
Sau khi xem qua lời khai do sư gia ghi chép, Lý Nghĩa Huân sai người mang đến cho Tề Nguyệt ký tên.
Dương Quý Minh cảm tạ Lý Nghĩa Huân và người trong phủ Thuận Thiên rồi mang lời khai của Tề Nguyệt về Hình bộ giao cho Hứa Nhất Hoàn.
Hứa Nhất Hoàn hơi trầm ngâm, hỏi: “Gia Thụ biết không?”
“Lúc rời khỏi phủ Thuận Thiên, hạ quan đã sai người đi báo cho đại ca một tiếng.”
Không lâu sau, Thượng Gia Thụ vội vàng đi tới.
Dương Quý Minh kể lại đầu đuôi sự việc một lần.
Thượng Gia Thụ hỏi: “Ngôn Ngôn không sao chứ?”
Dương Quý Minh đáp: “Cảnh Thước không sao, cảm xúc cũng rất ổn định, đã về Hầu phủ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Thượng Gia Thụ khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hứa đại nhân, xin hãy sai người mời Thượng Gia Văn đến đi. Còn nữa, hãy đưa Tề Nguyệt từ nha môn phủ Thuận Thiên về đây.”
Hứa Nhất Hoàn gật đầu. Dương Quý Minh lập tức đi lo liệu.
Thừa dịp này, Thượng Gia Thụ sai người về phủ báo tin cho phu thê Thượng Kính Trình.
Vì thế, sau khi Thượng Gia Văn bị đưa đến Hình bộ, Hứa Nhất Hoàn tự thẩm vấn, Thượng Kính Trình và Thượng Gia Thụ cùng ngồi nghe.
Thượng Gia Văn vô cùng bình tĩnh, khăng khăng nói chẳng biết gì, cũng không hiểu sao Tề Nguyệt lại đổ oan cho mình.
Tề Nguyệt bị nha dịch áp giải tới, thấy mấy đại nhân vật đứng ngay trước mặt, không cần ép hỏi đã khai sạch sành sanh.
Thượng Gia Văn đối chất với Tề Nguyệt, dứt khoát không nhận tội.
Thượng Gia Văn đỏ mắt, ấm ức nhìn Thượng Kính Trình, vừa khóc vừa kể lể: “Phụ thân, trước kia con đã làm sai, nên khi mẫu thân bắt con minh hôn cùng người chết, con cũng không dám oán hận nửa lời. Nhưng chuyện con không làm, thử hỏi sao lại bắt con nhận?”
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, Thượng Kính Trình nhanh chóng mềm lòng.
Dương Quý Minh thấy Thượng Kính Trình dao động, cuống lên nhìn Thượng Gia Thụ.
Thượng Gia Thụ nghiêm mặt nói: “Tam đệ, ngươi từ nhỏ đã oán hận nhị đệ, nhưng nhị đệ vẫn luôn lấy ân báo oán. Ngươi cũng biết nếu bị giá họa thành công, y sẽ phải gánh chịu những gì, đúng không?”
Nghe vậy, Thượng Kính Trình liền nhớ đến những chuyện Thượng Gia Văn từng làm, hơi nhíu mày, hạ quyết tâm im lặng nghe phán xử. Giữa hai đứa con trai, đương nhiên ông sẽ luôn chọn con vợ cả.
Mà thái độ của Thượng Kính Trình lại càng khiến Thượng Gia Văn oán hận. Y hận Thượng Gia Ngôn, cũng hận cả Thượng gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT