Thượng Gia Ngôn cũng dậy theo, tự tay giúp hắn thay áo chải đầu.
Dương Quý Minh được ưu ái mà hơi kinh ngạc, nói: “Sao sáng nay ngươi tốt với ta thế, có phải đã nhận ra nam nhân của mình là tuyệt nhất không?”
Thượng Gia Ngôn bật cười rồi nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi tới Hình bộ công tác, không giống như lúc còn làm ở phủ Thuận Thiên. Lần này làm quan, ngươi phải học hỏi Hứa đại nhân nhiều hơn.”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi đừng lo lắng.” Dương Quý Minh nắm chặt tay y, nhẹ giọng nói: “Ta bận đi làm không thể ở bên ngươi được, ngươi gọi mấy người bạn ngày trước đi chơi hoặc về Thượng phủ thăm nhạc mẫu đi, đừng buồn bã một mình.”
“Ừm.” Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt.
Khi Dương Quý Minh tới Hình bộ, công văn nhậm chức và quan phục cũng vừa vặn được đưa tới.
Nha dịch chạy vặt nói: “Dương đại nhân, Hứa đại nhân bảo chúng ta mang công văn và quan phục tới cho ngài.”
“Cảm phiền.” Dương Quý Minh cười nhận lấy.
“Dương đại nhân khách sáo quá.”
Báo danh xong, Dương Quý Minh chia đặc sản Tô Châu cho các đồng liêu mới. Hứa Nhất Hoàn tự dẫn hắn đi thăm nha môn Hình bộ một lần. Chỉ khoảng một khắc sau, trên dưới Hình bộ đều đã biết Dương Quý Minh chính là tâm phúc của Hứa Nhất Hoàn.
Hứa Nhất Hoàn còn nói với Dương Quý Minh: “Hình bộ quản lý án tử cả nước, mấy năm nay còn tồn đọng rất nhiều vụ án nghiêm trọng, ngươi xem hồ sơ vụ án của ti Giang Chiết trước đi.”
“Vâng, đại nhân.”
“Quý Minh, không gạt ngươi, lão Thượng thư đã đến tuổi nghỉ ngơi, mấy năm nay không có nhiều hành động, nên hiện giờ Hình bộ cần phải chấn chỉnh nghiêm túc một lần. Chỉ là người ta có thể dùng lúc này lại không nhiều, ta rất cần ngươi giúp đỡ.”
“Dạ, thuộc hạ sẵn lòng làm trâu ngựa cho đại nhân sai bảo.”
Hứa Nhất Hoàn cười khẽ, nói: “Giờ ngươi đã là quan chính lục phẩm của Triều đình, đừng xưng thuộc hạ nữa, có thể xưng là hạ quan.”
Sau đó, Hứa Nhất Hoàn cổ vũ hắn vài câu rồi mới bảo hắn đi làm nhiệm vụ.
Khi thật sự nhìn đến hàng chồng hồ sơ vụ án, mí mắt Dương Quý Minh vô thức giật giật, nhưng hắn cũng phải xắn tay áo, bắt đầu công việc của mình thôi.
Giờ ngọ, Dương Quý Minh sai Ngô Quang và Ngô Lượng mang theo đặc sản Tô Châu, thay thường phục trở về nha môn phủ Thuận Thiên.
Mọi người trong phủ Thuận Thiên nhìn thấy hắn đều vui vẻ chạy tới hỏi thăm cảm giác thăng quan tiến chức thế nào.
Dương Quý Minh cười nói: “Ta mang đặc sản ở chỗ ngoại công về, mọi người chia nhau đi.”
“Cảm ơn Quý Minh.”
“Không đúng, phải là cảm ơn Dương đại nhân.”
Mọi người đều cười vang.
Dương Quý Minh thoải mái nói: “Các vị huynh đệ, chúng ta vẫn như trước, mọi người cứ gọi tên của ta đi.”
Trương Dũng vỗ vai hắn, cảm thán: “Ngươi quả thật không giống những con nhà quyền quý khác.”
Dương Quý Minh bật cười: “Giống mà, hai mắt một mũi một miệng cả.”
Trương Dũng hơi sửng sốt, xong cũng cười ha ha.
Dương Quý Minh hỏi: “Nghe nói Lý đại nhân đã được thăng làm Phủ doãn, hắn ở đâu, ta đi chúc mừng một tiếng.”
“Đại nhân đang ở thư phòng, ngươi tự đi đi.”
“Được.”
Dương Quý Minh gõ cửa xin phép vào thư phòng, hành lễ với Lý Nghĩa Huân.
Thấy người tới là Dương Quý Minh, Lý Nghĩa Huân lộ vẻ vui mừng, hỏi thăm: “Ngày đầu nhậm chức ở Hình bộ có quen không?”
“Vẫn ổn, có Hứa đại nhân trấn nữa.”
Lý Nghĩa Huân gật đầu: “Chịu khó đi theo Hứa đại nhân, học thêm chút bản lĩnh thật sự.”
“Dạ, đa tạ Lý đại nhân đã nhắc nhở.”
Lý Nghĩa Huân thấy hắn còn có điều muốn nói, bèn hỏi: “Hôm nay ngươi tới, hẳn không chỉ vì thăm đồng liêu cũ đúng không?”
Dương Quý Minh cười thành thật: “Đúng là không thể giấu được Lý đại nhân.”
Lý Nghĩa Huân thản nhiên liếc hắn, giọng nói mang theo vài phần dung túng: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Nghe nói phủ Thuận Thiên đang điều tra một vụ án mạng, người chết là giúp việc của một hiệu thuốc. Không biết vụ án này tra đến đâu rồi?”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không giấu gì đại nhân, ta muốn biết vụ án này có liên quan đến người của Võ Nghi Bá phủ không?”
Lý Nghĩa Huân nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Bọn Trương Dũng điều tra được, khi còn sống, người chết từng xảy ra tranh chấp với một vị tiểu thư của Võ Nghi Bá. Sau nhiều lần đối mặt xác minh, đã xác định được người nọ là lục tiểu thư. Ngươi biết cái gì thì mau nói ra xem.”
“Hồi bẩm đại nhân, giờ ta cũng chỉ biết có vậy.” Dương Quý Minh không khỏi nhíu mày: “Liệu đã tra được chứng cứ hoặc manh mối nào khác chưa?”
Lý Nghĩa Huân hơi híp mắt, hỏi: “Vì sao ngươi lại quan tâm đến vụ này?”
Phát hiện ánh mắt ngờ vực của đối phương, Dương Quý Minh đành trả lời: “Người có quan hệ với Khương Duyệt Nhiên không phải ta.”
Nghe vậy, Lý Nghĩa Huân liền hiểu, người tư thông với Khương Duyệt Nhiên chính là con cháu thế gia mà Dương Quý Minh quen: “Đại phu của hiệu thuốc đã khai tại công đường, nha hoàn của phủ Võ Nghi Bá từng tìm hắn nhờ kê thuốc an thai.”
Vẻ mặt Dương Quý Minh bỗng trở nên cực kỳ phức tạp. Đoán Khương Duyệt Nhiên mang thai là một chuyện, xác minh suy đoán đó lại là một chuyện khác.
Lý Nghĩa Huân tiếp tục nói: “Nhưng đại phu nói, từ đầu đến cuối, hắn đều không trông thấy người cần uống thuốc dưỡng thai kia.”
Dương Quý Minh cảm thấy rất khó hiểu.
Lý Nghĩa Huân lại bảo: “Ngươi tìm Trương Dũng hỏi thăm tình hình cụ thể đi.”
“Dạ. Lý đại nhân, ta xin phép cáo lui trước.”
Dương Quý Minh vội đi tìm Trương Dũng, trên đường còn gặp được Học chính Trình đại nhân.
Trình đại nhân vui mừng nói: “Theo Hứa đại nhân tới Hình bộ phải làm việc chăm chỉ đấy nhé.”
“Vâng, xin nghe theo lời dạy bảo của đại nhân.”
“Không dám không dám, giờ chức quan của ngươi đã cao hơn cả ta rồi.” Trình đại nhân cười nói.
Trình đại nhân thấm thía nói: “Thực học thành tài hay có người nâng đỡ đều không quan trọng, làm quan, quan trọng nhất là một lòng vì nước vì dân.”
“Đa tạ đại nhân dạy bảo.”
Dương Quý Minh ôm quyền hành lễ, chờ Trình đại nhân đi qua mới tiếp tục đi về phía trước.
Trương Dũng nghe hắn hỏi về vụ án mạng ở hiệu thuốc, bèn kể đầu đuôi sự việc cho hắn nghe: “Trước khi bị hại, nạn nhân vô cùng kiêu ngạo, khoe khoang có người cho hắn một khoản tiền lớn. Rất có thể hắn bị giết người cướp của hoặc bị Khương lục tiểu thư diệt khẩu.”
Dương Quý Minh lo lắng hỏi: “Nếu hắn khoe khoang, chẳng phải phạm vi điều tra sẽ rất lớn sao?”
Trương Dũng trả lời: “Chúng ta đã điều tra tất cả những người có liên hệ với nạn nhân, người bị hiềm nghi nhất vẫn là Khương lục tiểu thư. Nhưng việc này liên quan đến thanh danh của tiểu thư Bá phủ, đại nhân bảo chúng ta giữ bí mật, người biết chỉ có chúng ta thôi.”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ, nói: “Dũng ca, đến hiệu thuốc kia với ta một chuyến đi.”
Trương Dũng kinh ngạc: “Ngươi không về Hình bộ à?”
“Ta sai người về xin nghỉ nửa ngày.” Trong mắt Dương Quý Minh, nữ chính là một mối nguy không nhỏ.
Trương Dũng hơi do dự, cuối cùng vẫn dẫn hắn đi hiệu thuốc.
Dương Quý Minh phát hiện đây là hiệu thuốc hắn từng đưa Thượng Gia Ngôn tới khám. Người trông quầy vẫn là vị đại phu mặt lạnh kia.
Đại phu nói: “Những gì nên nói ta đã nói cả rồi.”
Trương Dũng giới thiệu cho Dương Quý Minh: “Vị này là Tào đại phu.”
Sau đó, hắn lại nói với Tào đại phu: “Vị này chính là Dương đại nhân của Hình bộ, Dương đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Dương Quý Minh hỏi: “Tào đại phu, ngài có biết tình hình của người bệnh không?”
Tào đại phu trả lời: “Ta chưa từng thấy người mang thai, ban đầu cũng không đồng ý kê đơn, nhưng tiểu cô nương kia ra sức cầu xin nên ta đành kê một đơn thuốc an thai thông thường.”
“Còn tên phụ việc kia?”
“Lần lấy thuốc thứ hai, tiểu cô nương kia làm rơi một cái túi thơm, nên ta đã sai người phụ việc đuổi theo trả lại cho nàng.”
Trương Dũng ở bên nói: “Chúng ta nghi ngờ, chính lần đuổi theo đó đã khiến hắn phát hiện bí mật của người kia, nên mới dùng nó để uy hiếp tống tiền.”
Dương Quý Minh gật đầu, nói với Tào đại phu: “Nếu ngài nhớ ra chuyện gì, xin hãy tới nha môn báo lại ngay lập tức.”
Tào đại phu nhìn Dương Quý Minh, hỏi: “Có phải Dương đại nhân là Dương tam thiếu gia của Võ Mục Hầu phủ không?”
Dương Quý Minh đáp: “Không ngờ Tào đại phu còn nhớ ta, ta từng đưa tức phụ đến đây chẩn bệnh.”
Tào đại phu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi hiệu thuốc, Trương Dũng liền bảo: “Sao ta cứ có cảm giác Tào đại phu còn giấu diếm chuyện gì đó.”
“Chắc có liên quan đến ta rồi.” Nói chính xác thì hẳn là có liên quan đến Dương Trọng Minh. Dương Quý Minh nghi Tào đại phu đã từng gặp Dương Trọng Minh.
Trương Dũng nghi hoặc: “Chẳng phải ngươi mới đi Tô Châu về à, sao lại dính vào vụ đó được?”
Dương Quý Minh trợn mắt nói dối: “Không liên quan đến vụ án đâu. Ý của ta là, chuyện Tào đại phu còn chưa nói có liên quan đến ta.”
“À.” Trương Dũng nhớ Dương Quý Minh vừa nói từng đưa phu nhân đến đây khám bệnh, nên cũng không nghi ngờ gì hắn.
Dương Quý Minh lại bảo: “Dũng ca, hôm nay đã làm phiền ngươi rồi. Ngươi làm việc của mình đi, ta phải quay về Hình bộ, ngày khác sẽ hẹn các huynh đệ tới Trầm Hương quán say khướt một hôm.”
“Được. Nếu ngươi có phát hiện gì về vụ án này, nhớ nói với ta một tiếng.”
Dương Quý Minh gật đầu, nhìn Trương Dũng rời đi rồi mới quay người về hiệu thuốc.
Tào đại phu thấy hắn quay lại một mình cũng không ngạc nhiên, lập tức mời hắn vào nhà trong.
“Tào đại phu biết ta sẽ quay lại à?”
“Không biết. Nhưng Dương đại nhân đi rồi còn quay lại, rõ ràng sẽ không chịu bỏ qua nếu chưa có được đáp án mình cần.”
“Xin Tào đại phu đừng hiểu lầm, nếu ngài không muốn nói, ta sẽ không ép buộc.”
“Ngài nói thật?” Tào đại phu nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Thật.” Dương Quý Minh liên tục gật đầu, bổ sung: “Đương nhiên, ta vẫn hy vọng Tào đại phu có thể có gì nói nấy.”
Tào đại phu bình tĩnh nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Vậy xin Dương đại nhân đừng hỏi nữa.”
Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, thương lượng: “Hay là ta nói ngài nghe, không cần lên tiếng.”
Tào đại phu không đồng ý cũng không từ chối.
Dương Quý Minh hỏi: “Ngài đã gặp nhị ca Dương Trọng Minh của ta à?”
Tào đại phu không phản ứng.
Dương Quý Minh tiếp tục hỏi: “Nhị ca của ta tới đây một mình sao?”
Tào đại phu vẫn không có phản ứng gì.
Dương Quý Minh lại hỏi: “Sau khi vụ án xảy ra, hắn mới đến, đúng không?”
Lần này, sắc mặt Tào đại phu hơi thay đổi, dường như có hơi kinh ngạc.
Dương Quý Minh cân nhắc một lát, tiếp tục nói: “Nhị ca ta đến sau khi ngài kê đơn thuốc kia, đến một mình. Hắn muốn ngài xác nhận chuyện tiểu nha hoàn đi mua thuốc.”
Vẻ mặt của Tào đại phu đã cho hắn biết, hắn đoán đúng rồi.
Điều này cho thấy Dương Trọng Minh từng nghi ngờ chuyện Khương Duyệt Nhiên mang thai. Bằng không, với tình cảm hắn dành cho nàng, hắn sẽ không lén tìm đại phu chứng thực.
Ngô Lượng chờ ở bên ngoài lẻn đến bên cạnh hắn: “Thiếu gia, đã xin nghỉ ở Hình bộ xong, giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
Dương Quý Minh trầm giọng: “Về phủ.”
Về tới Hầu phủ, Dương Quý Minh liền nóng lòng hỏi người gác cổng: “Nhị thiếu gia đã về chưa?”
Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, càng nghĩ càng thấy chuyện Khương Duyệt Nhiên mang thai không đúng lắm. Thậm chí hắn còn hoài nghi Khương Duyệt Nhiên mang thai giả nữa kìa.
Người gác cổng trả lời: “Nhị thiếu gia ngày nào cũng đi sớm về trễ, có hôm đến khuya mới trở về.”
“Nếu nhị thiếu gia về, sai người tới Trầm Hương viện báo ta một tiếng.”
“Dạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT