Dương Quý Minh nói rõ tình hình với Trương Dũng. Trương Dũng lập tức dẫn theo một đội nha dịch ra khỏi thành truy đuổi suốt đêm. Nhưng khi bọn họ tìm được khách điếm mà Thiết Bì và cô nương kia nghỉ chân thì người đã không còn bóng dáng.
Sau khi về thành, Trương Dũng đến thẳng Võ Mục Hầu phủ để nói kết quả truy bắt cho Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh vô cùng kinh ngạc: “Hình như tứ thúc của ta cũng chưa tìm được gã sai vặt kia. Dũng ca, ngươi chờ một lát, ta sẽ cho người đi hỏi thăm.”
Dứt lời, Dương Quý Minh liền sai Phúc Toàn đi nghe ngóng. Trở về, Phúc Toàn bẩm báo, người Hầu phủ phái đi đã trở lại rồi, nhưng cũng không tìm thấy Thiết Bì.
Trương Dũng nhíu mày, hơi suốt ruột: “Ta cố ý tới đây trước, còn bảo các huynh đệ chờ ở bên ngoài vì nghĩ sẽ bắt được người rồi trực tiếp áp giải đến nha môn.”
Dương Quý Minh cũng nhíu mày: “Còn ai có hứng thú với hai người kia nữa?”
“Ta đang mơ hồ lắm. Ông chủ khách điếm nói bọn họ vẫn để tiền thế chấp, cũng chưa trả phòng.” Trương Dũng gãi đầu: “Chúng ta nghĩ cách khác vậy, ta về bẩm báo với đại nhân trước đã.”
Tiễn chân Trương Dũng, Dương Quý Minh rón rén về phòng. Đột nhiên, ngọn nến sáng lên, là Thượng Gia Ngôn vừa châm lửa. Dương Quý Minh giật nảy mình: “Cảnh Thước, sao ngươi lại dậy?”
“Đêm hôm khuya khoắt, Trương Bộ đầu cố ý tới tìm ngươi, sao ta ngủ được?”
Dương Quý Minh giục y quay lại giường: “Vào chăn đi đã, từ từ ta sẽ kể ngươi nghe.”
Thượng Gia Ngôn chui vào chăn, hơi lạnh làm người y co lại, nhưng chẳng bao lâu, cơ thể đã dần ấm lên.
Dương Quý Minh thổi tắt ngọn nến Thượng Gia Ngôn vừa châm, cởi áo khoác và áo ngoài trong bóng tối, sau đó lên giường.
Thượng Gia Ngôn rúc vào ngực hắn, vừa sưởi ấm cho hắn vừa giả vờ trách cứ: “Xem ngươi kìa, ra ngoài một chuyến cả người lạnh như băng.”
“Ngươi tránh xa ta ra một chút đã, đừng để lây lạnh.” Dương Quý Minh khẽ đẩy đối phương ra, nhưng người kia lại càng sấn tới.
Không lâu sau, cả hai người đều đã ấm lên. Lúc này, Thượng Gia Ngôn mới hỏi: “Trương Bộ đầu tìm ngươi vì chuyện Thiết Bì à, đã tìm được người chưa?”
“Lại chạy rồi.”
“Tại sao lại chạy? Việc này không đúng.”
“Dũng ca còn tưởng người trong Hầu phủ tìm được hắn trước, nên trực tiếp tới để áp giải hắn về nha môn.”
Thượng Gia Ngôn suy nghĩ cẩn thận một phen. Hình như chỉ có người của phủ Thuận Thiên và phủ Võ Mục Hầu biết Thiết Bì chạy về phía thành Tây.
Thượng Gia Ngôn nghe tiếng thở đều đặn của đối phương, cong môi cười, sau đó lại mím chặt đầy xót xa.
Lời đại phu nhân hôm nay khiến y không sao hiểu nổi.
Bà bảo Dương Quý Minh đừng ép bản thân quá, nghe thì có vẻ như rất thương con, nhưng với con trai ruột của bà thì sao, cũng không cần cố sức học hành à?
Đại thiếu gia văn võ song toàn, nhị thiếu gia đã là cử nhân, mà phu quân Dương Quý Minh của y trước khi hối cải vẫn luôn là một tên ăn chơi trác táng không học vấn, không nghề nghiệp.
Thượng Gia Ngôn không dám nghĩ sâu thêm. Y thực sự hoài nghi đại phu nhân cố ý nuôi hỏng Dương Quý Minh.
Lại nói, nếu mẹ cả âm thầm dạy hư con vợ lẽ, thế mẹ đẻ sẽ làm gì?
Nếu nói tứ phu nhân nghi ngờ Dương Quý Minh cũng có cái lý của mình, vậy thì mẹ đẻ của Dương Quý Minh lại càng có động cơ hơn.
Thượng Gia Ngôn rầu rĩ ôm Dương Quý Minh, chẳng biết đã thiếp đi tự lúc nào.
Ở thôn nhỏ dưới chân một ngọn núi cách cổng Tây kinh thành hơn trăm dặm, Thiết Bì và cô nương béo kia bị bịt mắt nhốt vào phòng củi.
Người bịt mặt mặc áo xám nói với bọn họ: “Hiện giờ phủ Thuận Thiên và phủ Võ Mục Hầu đều đang tìm các người, dù bên nào tìm được, đều không có lợi cho các ngươi.”
“Xin đại gia tha cho chúng ta.” Thiết Bì liên tục cầu xin: “Ta đã làm đúng như những gì các ngươi căn dặn, khuyên thiếu gia uống rượu với người kia, chờ hắn quá chén liền để hắn chịu lạnh ở ven đường.”
“Không nói chuyện đó nữa, cô nương này là ai, vì sao các ngươi phải bỏ trốn?”
Thiết Bì và cô nương nọ đều do dự không lên tiếng.
Người áo xám lại nói: “Nếu các ngươi nói hết mọi chuyện, có lẽ chúng ta sẽ giúp được các ngươi, bằng không, sống chết khó mà lường trước được.”
Cô nương kia kéo tay Thiết Bì, nhỏ giọng bảo: “Nói đi.”
Thiết Bì do dự.
Cô nương liền lên tiếng: “Chúng ta là đồng hương, ngày Thiết Bì về kinh, chúng ta tình cờ gặp nhau, hắn còn giúp ta nữa. Sau đó, chúng ta tính cùng về quê với người nhà.”
Người áo xám “à” một tiếng: “Nói tiếp đi. Không muốn chịu khổ thì phải nói cho bằng hết.”
Cô nương hoảng hốt: “Còn nói gì nữa?”
Thiết Bì nắm chặt tay nàng, nói với người áo xám: “Nếu ta nói, các ngươi sẽ tha cho chúng ta thật sao?”
“Sẽ, còn cho các ngươi một món tiền lớn để sinh sống.”
Thiết Bì cắn chặt răng, dường như đã trải qua một trận đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, hắn nói: “Nàng tên Tiểu Cầm, là người chuyên đi chọn mua hạ nhân cho Võ Nghi Bá phủ. Sau khi nhận lời sai khiến của các ngươi, ta và Tiểu Cầm lập tức bàn chuyện rời khỏi kinh thành.”
“Người kia chết như thế nào?”
“Ngày đó, khi trời gần sáng ta mới đi tìm Tiểu Cầm. Lúc ấy người kia chỉ say quá nên mới bất tỉnh, còn về sau tại sao hắn chết, ta thật sự không biết.”
Người áo xám nhíu mày, quay sang hỏi Tiểu Cầm: “Chuyện của ngươi và Thiết Bì, không ai trong Võ Nghi Bá phủ biết à?”
Tiểu Cầm ra sức lắc đầu: “Không ai biết cả, loại chuyện này sao ta có thể nói ra?”
Người áo xám im lặng hồi lâu, nói: “Được rồi, ta tin các ngươi, cũng không làm khó các ngươi nữa.”
“Tạ ơn đại gia.” Thiết Bì và Tiểu Cầm dập đầu cảm tạ.
Tiễn đôi uyên ương nọ rời đi xong, người áo xám liền gỡ khăn bịt mặt, nhanh chóng trở lại Võ Mục Hầu phủ để báo cáo mọi chuyện với Bạch Bình.
Hai ngày sau, có người đến phủ Thuận Thiên tự thú, thừa nhận chính mình đã nhân cơ hội giết chết Nguyên Sâm.
Hứa Nhất Hoàn lệnh cho Trương Dũng điều tra việc này, nhưng không phát hiện một lỗ hổng nào. Cuối cùng, dù vẫn hoài nghi Dương Chính Bằng tìm người đến nhận tội thay, nhưng Hứa Nhất Hoàn vẫn phải thả Dương Thần.
Sau khi Dương Thần về phủ, lão thái quân tự tới Tây uyển thăm hắn. Những người khác cũng liên tục đi qua, tỏ vẻ quan tâm.
Dương Thần nằm trên giường, đai phu đứng bên xem mạch, bốc thuốc.
Lão thái quân và tứ phu nhân đau lòng lau nước mắt, những người khác cũng gạt lệ theo.
Thượng Gia Ngôn kéo Dương Quý Minh đứng cạnh Dương Trọng Minh và Bành Khả Tịnh, hơi lo lắng lão thái quân và chi thứ tư sẽ gây khó dễ cho phu phu mình.
Bành Khả Tịnh nhỏ giọng nói với Thượng Gia Ngôn: “Dương Thần đã được thả rồi, điều này cũng cho thấy lúc trước chi thứ tư đã vu oan tam đệ.”
“Chỉ sợ không tốt đẹp như thế.”
“Dù thế nào ta cũng đứng về phía các ngươi.”
“Cảm ơn nhị tẩu.”
Dương Quý Minh nắm tay Thượng Gia Ngôn, nhéo lòng bàn tay y, thì thầm: “Đừng lo.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn xích lại gần hắn thêm một chút, hai người gần như dán chặt vào nhau.
Lúc này, nhị phu nhân lững thững vào phòng, nhìn Dương Thần, cười nói: “Lục thiếu gia trở về là tốt rồi, điều dưỡng vài ngày sẽ tươi tắn lại thôi.”
Tứ phu nhân nói: “Nhờ cát ngôn của nhị tẩu.”
Nhị phu nhân tới chậm, đại phu nhân cũng thế.
“Nhị đệ muội nói cát ngôn gì thế, ta cũng muốn nghe.”
“Ta nói, điều dưỡng vài hôm lục thiếu gia sẽ không sao rồi.”
Đại phu nhân đi đến trước tháp nhìn Dương Thần: “Xem lục thiếu gia của chúng ta này, mặt mày tái nhợt, thật khiến người khác đau lòng. Nghe nói có người tới nha môn phủ Thuận Thiên tự thú, nhờ thế mà lục thiếu gia được thả về.”
Nhị phu nhân nói: “Đúng vậy, lúc trước còn có người nói Quý Minh hãm hại lục thiếu gia nữa đấy.” Đều là cháu trai, nhưng từ cách xưng hô có thể thấy được xa gần rõ rệt.
Vẻ mặt tứ phu nhân hơi gượng gạo. Lão thái quân bình tĩnh nói: “Ra ngoài cả đi, để Thần Nhi nghỉ ngơi.”
Khi mọi người cùng ra nhà chính, nhị phu nhân lại mở miệng: “Quý Minh, ngươi lại đây.”
Dương Quý Minh ngẩn ra, đi tới.
Nhị phu nhân nhìn đại phu nhân, nhếch môi đầy châm chọc: “Đại tẩu, Quý Minh là con vợ lẽ, giờ phải xem mẹ cả là tẩu đây xử lý thế nào.”
Đại phu nhân lạnh lùng liếc nhị phu nhân rồi mới quay sang nói với tứ phu nhân: “Tứ đệ muội, mấy ngày nay trong phủ lan truyền một lời đồn, nói Quý Minh hãm hại Thần Nhi. Giờ Thần Nhi đã trở về, chân tướng cũng sáng tỏ, tứ đệ muội nói sao đây?”
Tứ phu nhân đen mặt, không tiếp lời.
Dương Quý Minh cười, nói: “Mẫu thân, nhị thẩm, đều là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng.”
Lão thái quân nói: “Được rồi, giải tán cả đi, ta cũng trở về Phúc Hỉ đường đây. Tức phụ của lão tứ, chăm sóc Thần Nhi cho tốt.”
“Dạ.” Tứ phu nhân tiễn chân bọn họ.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không dám ở lâu, nhanh chóng tránh xa chốn thị phi, trở về tổ nhỏ của mình.
Tự rót một chén trà, Dương Quý Minh bất đắc dĩ nói: “Đám nữ nhân chẳng bao giờ chịu ngồi yên, ta không hiểu rốt cuộc bọn họ đang muốn làm gì nữa.”
“Nếu biết bọn họ không chịu ngồi yên, vậy chúng ta tránh xa một chút là được.” Thượng Gia Ngôn cầm ấm trà lên rót thêm cho hắn: “Nhưng chuyện lần này khiến ngươi phải chịu oan ức rồi.”
Dương Quý Minh lơ đễnh nói: “Không hề gì, ta cũng chẳng để trong lòng.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Ngày thi sắp tới, việc quan trọng nhất bây giờ là ôn tập.” Những chuyện khác, y sẽ san sẻ với phu quân mình.
Chuyện lần này khiến y nhận rõ một vấn đề, ở Hầu phủ, y và Dương Quý Minh chỉ có thể dựa vào nhau.
“Biết rồi, ta đi đọc sách ngay đây.” Dương Quý Minh nhanh chóng uống thêm một ngụm trà rồi vào thư phòng học tập.
Thượng Gia Ngôn gọi Hòe An vào nhà kho, bảo y giúp mình kiểm kê đồ cưới.
Hòe An lập tức bắt đầu, vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, ngài nên kiểm kê từ lâu rồi mới phải.”
Thượng Gia Ngôn vừa kiểm kê tranh chữ, vừa nói: “Trong phủ có tiền tiêu hàng tháng, ta cũng có bạc trong tay nên không nghĩ đến chuyện kiểm kê mấy thứ này.”
“Thiếu phu nhân, đồ cưới của ngài chất đầy một trăm hai mươi hòm đấy, ngoài ra còn có điền trang và cửa hàng nữa.”
“Cứ kiểm kê đồ đạc trong kho trước đã, rồi ngươi theo ta đi xem cửa hàng sau.”
“Dạ.” Hòe An vô cùng vui vẻ: “Chắc chắn cuộc sống tương lai của thiếu phu nhân sẽ ngày càng tốt đẹp.” Y vẫn luôn cho rằng Thượng Gia Ngôn không cam lòng gả đi, nên mới cố tình thờ ơ với đồ cưới.
Thượng Gia Ngôn biết Hòe An nghĩ gì, chỉ cười chứ không giải thích.
Khi đang kiểm kê châu báu và trang sức, Hòe An đột nhiên nói: “Năm trước phủ Thuận Thiên càn quét được rất nhiều hàng giả, nghe nói có người mời chuyên gia về giám định vật quý trong phủ mình. Thiếu phu nhân, chúng ta có cần gọi người giám định không?”
“Mấy thứ này phần lớn là do mẫu thân chuẩn bị, còn lại đều do thân thích và thế gia quen biết tặng. Nếu giám định ra là hàng giả, sẽ chỉ làm người khác chê cười đồ cưới của ta, không có ích lợi gì.”
Bức tranh “Hương thơm bay xa” trong tay y lúc này cũng là quà của thế tử và thế tử phu nhân phủ Mậu Quốc Công tặng. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã thấy bút tích không thật lắm. Chẳng lẽ y lại đi nói, phu phụ thế tử Mậu Quốc Công phủ tặng một bức tranh giả làm quà cưới cho y à?
Trong lúc nói chuyện, Thượng Gia Ngôn đã kiểm kê hết toàn bộ tranh chữ.
Hòe An nghiêm túc gật đầu: “Ta nghĩ nhiều rồi, đồ cưới của thiếu phu nhân không có gì là giả.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, nhìn đồ đạc trong kho mà dần nghiêm mặt lại. Mấy thứ này có thể là căn cơ để y và Dương Quý Minh có một cuộc sống yên ổn về sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT