*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Vụ án của ông chủ Lỗ đã được phá. Thì ra hai huynh đệ họ Triệu kia cải trang rồi mang hàng giả tới hiệu cầm đồ Bảo Tuấn để lừa.

Trương Dũng đề nghị huynh đệ trong nha môn đi uống rượu, coi như chúc mừng Dương Quý Minh hoàn thành tốt nhiệm vụ đầu tiên.

Trên bàn nhậu, Trương Dũng giơ cao chén rượu, nói với tất cả mọi người: “Sau này Quý Minh lão đệ sẽ là huynh đệ của chúng ta, mọi người phải giúp đỡ nhau nhiều hơn đấy. Nào, cạn chén!”

Cuối cùng, Trương Dũng không để Dương Quý Minh thanh toán bàn rượu thịt này mà bảo mọi người chia nhau trả.

Ở Thượng phủ, Hứa Nhất Hoàn lên tiếng khen ngợi Dương Quý Minh. Dù vụ án kia không lớn, nhưng lại chẳng dễ điều tra. Dương Quý Minh chỉ cần mấy hôm đã tìm ra manh mối, xử lý dứt điểm gọn gàng, đúng là hiếm thấy.

Trở về Hầu phủ trong tình trạng say khướt, Dương Quý Minh vừa vặn bị Dương Chính Nghĩa bắt gặp.

“Xem ngươi kìa, đêm hôm khuya khoắt mới trở về, còn mang theo một thân đầy mùi rượu, làm gì đấy hả!”

“Thưa phụ thân, hôm nay con phá được một vụ án, các đồng liêu mời rượu chúc mừng, thế nên con đã uống thêm vài chén.”

Bấy giờ sắc mặt Dương Chính Nghĩa mới dịu đi, ông nói: “Ngày thành thân sắp đến rồi, mai ngươi đến nha môn nhớ xin nghỉ phép.”

“Vâng.”

Sau khi về phòng, Dương Quý Minh rửa qua mặt mũi, ôm cái đầu đau nhức nằm vật xuống giường. Hắn rất nhớ cuộc sống ở thời hiện đại, nhưng dù có nhớ cỡ nào thì thời gian vẫn tuần tự trôi đi, cổ đại là cổ đại, mà tương lai phải vài trăm năm sau mới đến.

Trước lễ thành hôn một ngày, Thượng phủ gửi đồ cưới sang.

Một trăm hai mươi cái hòm đầy ắp được khiêng vào. Hơn nửa khoảng sân trong viện của Dương Quý Minh được dùng để đặt đồ cưới của Thượng Gia Ngôn.

Trương ma ma là ma ma tổng quản hầu hạ bên cạnh Thượng phu nhân, nói năng hay làm việc đều vô cùng cẩn thận. Sau khi thưa chuyện với lão thái quân và đại phu nhân của Hầu phủ, bà vui vẻ trở về Thượng phủ báo cáo nhiệm vụ của mình.

Dương Quý Minh chỉ nghe nói, sau khi người của Thượng phủ rời đi, đại phu nhân tức đến mức đập vỡ một cái chén lưu li, còn Đỗ di nương thì thưởng cho người hầu trong viện mỗi người hai lượng bạc.

Ngày vui đến, Dương Quý Minh buộc tóc, thay y phục tân lang.

Lúc ngồi trên con tuấn mã cao to, hắn mới thầm nhủ may mà gần đây có nhờ Trương Dũng dạy cưỡi ngựa.

Dọc đường sáo nổi trống vang. Đoàn người đi hết nửa Kinh thành, cuối cùng cũng tới cửa lớn nhà họ Thượng.

Lúc xuống ngựa, người Dương Quý Minh tê rần vì sóc nảy quá lâu, suýt nữa còn không đứng vững.

Hắn ổn định tinh thần, cùng nhóm người đón dâu đi vào Thượng phủ.

Ngay cửa lớn, nhị thúc của Thượng Gia Ngôn là Thượng Kính Diêu tự ra cản đường.

Trong nhóm đón dâu của Dương Quý Minh, ngoài đám bạn bè chẳng ra gì của hắn thì đều là người do đại phu nhân sắp xếp. Đứng trước vị Chưởng Học sĩ viện Hàn Lâm hiền lành nho nhã này, người nào người nấy đều run như chuột thấy mèo.

Dương Quý Minh chẳng trông mong gì vào bọn họ, tự bước lên một bước, quy củ chắp tay, cung kính nói: “Cháu rể bái kiến nhị thúc, cháu rể tới đón dâu, xin nhị thúc cho cháu rể vào.”

Thượng Kính Diêu cười híp cả mắt, bảo: “Cháu trai ta là bảo bối của Thượng gia, e là không thể để ngươi vào dễ dàng như thế được.”

“Xin hỏi, nhị thúc có điều kiện gì?”

“Gần đây Hàn Lâm viện đang soạn một quyển sách về số học, hôm qua ta vừa vặn nhìn thấy một câu hỏi, không khó lắm, hay là dùng nó để thử ngươi đi.”

“Mời nhị thúc ra đề.” Dương Quý Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là đề toán chứ không phải ngâm thơ đối chữ linh tinh.

“Nghe kỹ nhé, câu hỏi là: tìm một số biết số đó trên ba thừa hai, trên năm thừa ba, trên bảy lại thừa ra hai.”

Dương Quý Minh cẩn thận ngẫm lại câu hỏi, tìm số chưa biết, biết số đó chia ba dư hai, chia năm dư ba, chia bảy lại dư hai.

“Hai mươi ba.”

Nụ cười trên mặt Thượng Kính Diêu cứng lại trong nháy mắt. Ông nhìn Dương Quý Minh bằng ánh mắt không thể tin được, nói: “Đúng.”

Phút chốc, những người đang chờ xem kịch vui khác đều kinh ngạc không thôi.

Dương Quý Minh khiêm tốn đáp: “Đa tạ nhị thúc, vừa hay cháu rể biết làm hai, ba phép tính.”

Nghe hắn nói xong, mọi người cũng cảm thấy bớt hoài nghi. Tuy Dương Quý Minh là một cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp, nhưng hắn có mẹ đẻ xuất thân thương hộ, biết tính toán cũng chẳng có gì lạ.

Qua được cửa lớn, nhóm đón dâu bị chặn bởi huynh đệ họ hàng của Thượng Gia Ngôn, bọn họ đồng loạt vươn tay đòi bao lì xì.

Sau khi trả nợ cho lão Bất Lại, Dương Quý Minh chỉ còn dư đúng ba đồng tiền. Nhưng hắn có mẹ đẻ giàu có, đại phu nhân không chuẩn bị lì xì cho hắn thì Đỗ di nương đứng ra lo.

Dương Quý Minh hào phóng rút xấp lì xì cất trong ngực áo ra, đưa cho mỗi người một cái.

Thừa dịp đám huynh đệ họ hàng mở bao đếm tiền, Dương Quý Minh liền cùng đám đón dâu xông vào bên trong.

“Tân lang đến!”

Hỉ bà cao giọng báo tin vui, sau đó chạy vào nhà trong xem Thượng Gia Ngôn chuẩn bị đến đâu rồi.

Trần phu nhân cười nói: “Xong ngay đây, không làm lỡ giờ lành đâu.”

Bà được Thượng phu nhân mời đến chải tóc giúp Thượng Gia Ngôn.

Trần phu nhân tươi cười, cầm chiếc lược hỉ quấn tơ hồng đẹp đẽ, nhẹ nhàng chải lên tóc y.

“Một chải chải đến tận chân, phú quý không cần lo nghĩ. Hai chải chải đến tận chân, thân thể mạnh khỏe an khang. Ba chải chải đến tận chân, con cháu đầy đàn sống lâu trăm tuổi. Lại chải chải đến tận ngọn, thuận hòa yêu thương trân trọng. Hai chải chải đến tận ngọn, trọn đời sát cánh bên nhau. Ba chải chải đến tận ngọn, tâm ý tương thông mãi không chia lìa.”

Thượng Gia Ngôn cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Y nắm chặt hai tay, cảm nhận từng chuyển động của chiếc lược, thầm nghĩ, cuối cùng mình vẫn gả làm thê tử của người ta.

Trần phu nhân chải đầu xong, Thượng phu nhân nhận lấy bát bánh trôi nước nha hoàn đưa tới, tự đút cho Thượng Gia Ngôn.

Thượng Gia Ngôn cúi đầu nhìn vào trong bát, phát hiện ngoài bánh trôi, bên trong còn có táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen.

Thượng phu nhân nói: “Ăn hết chén này, một đời êm xuôi may mắn.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu.

Từ lúc thức dậy đến giờ, y vẫn chưa ăn uống gì, ra cửa xong còn phải xuất môn lên kiệu, nói chung hôm nay chưa chắc đã được ăn cơm.

Lúc này, Hòe An từ bên ngoài chạy vọt vào.

“Đại thiếu gia sai người giăng dây thép trong sân, bảo tân lang phải đi qua mới được vào trong!”

Thượng phu nhân đang giơ tay đút bánh trôi cho Thượng Gia Ngôn, mà Thượng Gia Ngôn cũng đang há miệng ăn, nghe Hòe An nói vậy cũng chẳng quan tâm lắm.

Thượng Gia Ngôn biết đại ca sẽ chặn đoàn đón dâu, cũng biết đại ca sẽ làm khó Dương Quý Minh, nhưng không ngờ lại khó đến mức này. Dương Quý Minh không xuất thân từ gia đình võ tướng, sao có thể đi trên dây?

Lúc này, hai trong số đám hồ bằng cẩu hữu của Dương Quý Minh vừa lần lượt ngã xuống. Bọn hắn vỗ vai Dương Quý Minh, ra vẻ đồng tình: “Huynh đệ, xin lỗi, trò này khó quá, ta thật sự không làm gì được cho ngươi.”

“Không sao, ta tự đi.”

Dương Quý Minh kiên định bước bước đầu tiên, thầm nghĩ: cưới vợ cũng chẳng dễ dàng, lẽ ra hắn phải học diễn xiếc trước.

Hắn cẩn thận đi hết bước đầu, ngừng một lát mới nhích sang bước thứ hai. Nhưng còn chưa bắt đầu bước thứ ba, hắn đã té bịch xuống đất.

Dương Quý Minh nhanh chóng đứng lên, kiên trì thử lại một lần, kết quả vẫn không qua được bước thứ ba.

Liên tục thử lại vài lần, song kết quả vẫn không thay đổi.

May là sân này được trải thảm đỏ, nếu không chắc hắn phải thay hỉ phục mới rồi.

Hòe An quan sát tình hình trong sân, vào phòng bẩm báo một lần nữa.

Thượng Gia Ngôn đã ăn hết bánh trôi, trang điểm lại một chút là sẵn sàng gả đi.

Thượng phu nhân lo lỡ giờ lành, sai Hòe An đi nhắc nhở Thượng Gia Thụ, bảo hắn cho tân lang một bậc thang.

Hòe An “vâng” một tiếng, vội chạy ra ngoài, vừa vặn trông thấy đoàn đón dâu của Dương Quý Minh bắt tay với đám thiếu gia trong phủ, đồng loạt ghì hai thị vệ đang căng dây xuống.

Theo động tác của bọn họ, sợi dây bị ép xuống sát mặt đất. Sau đó, Dương Quý Minh thong thả giẫm lên, đi từ đầu bên này sang đầu bên kia.

Thượng Gia Thụ xanh mặt nhưng lại chẳng biết làm sao, đành quở trách đám huynh đệ họ hàng đôi câu. Đám thiếu gia nhận được lì xì khi nãy tỏ vẻ, đại ca bắt nạt người tay ngắn. Quan sát xong xuôi, Hòe An vội trở lại phòng, vừa cười vừa bẩm báo mọi chuyện cho Thượng phu nhân và Thượng Gia Ngôn.

“Hai thị vệ kia to khỏe như trâu, thế mà lại bị một đám công tử thế gia đè chặt đến nỗi không động đậy được. Buồn cười nhất là các thiếu gia phủ khác và các biểu thiếu gia nhà chúng ta đều xông lên giúp đỡ tân lang.”

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi kinh ngạc.

Hỉ bà bưng một chiếc khay sơn mài bằng gỗ quý tới, Thượng phu nhân cầm chiếc khăn đỏ được gấp gọn trong khay lên, cẩn thận đội lên đầu Thượng Gia Ngôn.

Hỉ bà đỡ Thượng Gia Ngôn ra cửa, Thượng phu nhân đuổi theo, khóc vài tiếng.

Pháo trúc nổ vang, dàn nhạc bắt đầu hợp tấu.

Thượng Gia Thụ cõng Thượng Gia Ngôn lên kiệu hoa.

Đến cửa Võ Mục Hầu phủ, đoàn người dừng lại. Dương Quý Minh xuống ngựa, hỉ bà đưa cho hắn một cái cung và ba mũi tên quấn kín tơ hồng.

Vụt, vụt, vụt. Vì khoảng cách rất gần nên ba mũi tên đều bắn trúng vào mép kiệu. Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra.

Thượng Gia Ngôn cầm lụa đỏ, được hỉ bà đỡ bước qua chậu than.

Sau khi bái đường, y được đưa đến tân phòng.

Ngồi ở mép giường, y cố nghe và phân biệt những tiếng bước chân. Bỗng nhiên trước mắt sáng bừng, khăn đỏ đã được tân lang dùng hỉ cân (*) vén lên.

(*) Hình minh họa:



Thượng Gia Ngôn ngẩng đầu, đối mặt với Dương Quý Minh. Y bắt gặp vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp lóe lên trong mắt phu quân mới cưới, cũng nhìn thấy ý cười ẩn chứa trong đôi mắt dịu dàng như gió nhẹ, lại rung động như sóng gợn lăn tăn của đối phương.

Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn được giấu bên dưới lớp khăn đỏ này, quả thực Dương Quý Minh đã giật mình. Người kia đẹp đẽ mà không yếu ớt, mảnh mai nhưng lại chẳng hề mong manh. Hỉ phục đỏ thẫm bao trùm thân thể càng khiến y thêm diễm lệ.

Tuy đã sớm nghe nói Thượng Gia Ngôn tài mạo song toàn, nhưng khi được trông thấy người thật, Dương Quý Minh thực sự cảm thấy mình đã vớ được bảo bối rồi.

Hỉ bà bưng một chiếc khay đỏ tới, trong khay đặt hai chén rượu hợp cẩn.

Dương Quý Minh cầm hai chén rượu, đặt một chén vào tay Thượng Gia Ngôn rồi vòng tay qua cánh tay y, uống cạn một hơi.

Thượng Gia Ngôn cũng nâng chén, cố gắng uống hết một hơi. Trong nháy mắt, y cảm thấy toàn thân bỗng nóng lên.

Uống rượu hợp cẩn xong, nghi lễ thành hôn coi như đã hoàn thành.

Lưu ma ma – ma ma hầu hạ bên người đại phu nhân vén rèm đi tới. Bà mỉm cười chúc phúc đôi tân nhân: “Đại phu nhân lo tam thiếu phu nhân bị đói nên đã dặn phòng bếp làm một bát sủi cảo.”

Dương Quý Minh biết tân hôn có tục ăn đồ sống, nhưng lại vờ như chẳng biết gì, nói: “Mang lại đây đi.”

“Dạ.”

Lưu ma ma cười ra thành tiếng, nhận bát sủi cảo nha hoàn đưa, xúc một viên đút cho Thượng Gia Ngôn.

Thượng Gia Ngôn ngoan ngoãn cắn một miếng, sửng sốt chẳng biết phải làm sao.

Dương Quý Minh sợ y ngốc mà ăn thật, vội nói: “Nhè ra đi.”

Lưu ma ma lấy một cái bát không trong tay nha hoàn, để Thượng Gia Ngôn nhè sủi cảo vào.

Sau chuyện này, y cảm thấy đại phu nhân không thích Dương Quý Minh, đương nhiên, bà ta cũng không thể thích y được. Nhưng điều đáng mừng là phu quân mới cưới rất biết bảo vệ y.

Lưu ma ma cười hỏi Thượng Gia Ngôn: “Sống hay không sống?”

“Sống.” Dứt lời, Thượng Gia Ngôn tỏ vẻ ngượng ngùng.

Lưu ma ma cười vang: “Tam thiếu phu nhân nói, sinh!” (*)

(*) 生: sống/ sinh (đẻ), chơi chữ thôi, ăn đồ sống, hỏi “sống hay không”, đáp “sống” cũng tương tự như hỏi “đẻ hay không”, đáp “đẻ” -_-  

Bỗng chốc, cả gian phòng đầy ắp tiếng cười.

Lưu ma ma hoàn thành nhiệm vụ, lập tức xin phép rời đi.

Sau đó, hỉ bà xin phép đi lĩnh thưởng.

Tân phòng trở nên vắng vẻ, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đều cảm thấy hơi căng thẳng và xấu hổ.

Dương Quý Minh đặt hờ nắm tay lên miệng, ho nhẹ một tiếng, nói với Thượng Gia Ngôn: “Ta đi đãi tiệc đã.”

Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu.

Chờ Dương Quý Minh vén rèm ra khỏi phòng ngủ, y mới thở ra một hơi dài.

Từ khi biết mình phải gả đi, y đã chẳng mong phu thê tình thâm gì cả, chỉ hy vọng phu quân có thể cho y tôn trọng và thể diện, cùng y tương kính như tân.

Nhưng người y gả dường như rất dịu dàng, y có thể mong chờ về một tương lai phu thê ân ái, phải không?

Sau khi ra khỏi phòng, Dương Quý Minh phơi gió ngoài cửa một lúc mới cảm thấy độ nóng trong người giảm xuống.

Còn chưa đi được mấy bước, hắn đã nhớ ra đêm nay là đêm động phòng.

Lần đầu gặp mặt, đã bái đường xong.

Ê mà sao hắn lại cảm thấy tức phụ có vẻ hơi quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu rồi?

Dương Quý Minh suy nghĩ, nhưng không nhớ ra nên quyết định không nghĩ nữa.

Hắn đang lo không biết đêm nay sẽ thế nào?

Phải động phòng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play