Trong Trầm Hương viện, Thượng Gia Ngôn sai người thu xếp một gian cạnh nhà chính.
Phương di nương vẫn luôn bám theo Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, còn thường xuyên nhìn bọn họ rồi cười ngây ngô.
Lúc Dương Quý Minh ra ngoài, Phương di nương sẽ theo hắn tới tận cổng Trầm Hương viện, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, bà mới quay vào tìm Thượng Gia Ngôn.
Sau giờ ngọ, Thượng Gia Ngôn dỗ Phương di nương đi ngủ như dỗ một đứa trẻ, xong xuôi y mới duỗi người, thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại nhà chính, Cố ma ma đau lòng rót cho y một chén trà nóng, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài và tam thiếu gia cứ đưa Phương di nương về đây như thế, đại phu nhân và Đỗ di nương có nói gì không?”
“Đây là ý của phụ thân.” Căn cứ vào tình hình buổi sáng, hẳn là bọn họ đã đắc tội với đại phu nhân rồi: “Ta sẽ đi nói chuyện với Đỗ di nương, cũng sẽ tìm cơ hội hòa giải với đại phu nhân, ma ma đừng lo lắng.”
Cố ma ma vẫn nhíu mày, nói: “Phương di nương không được tỉnh táo, bà ấy cứ bám theo ngài và tam thiếu gia như thế cũng không phải chuyện tốt.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm tư rồi đáp: “Ta thấy di nương không phải hoàn toàn không hiểu gì.”
“Có gì khác nhau đâu?” Lòng Cố ma ma nóng như lửa đốt.
Nam thê của thiếu gia chăm sóc thiếp thất bị điên của Hầu gia, như này là thế nào! Cố ma ma sợ có người cố ý giăng bẫy hãm hại công tử nhà mình.
“Không giống, nếu không hoàn toàn mụ mị, khả năng khôi phục sẽ cao hơn.”
Cố ma ma trợn mắt vì khiếp sợ, không dám tin hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài còn muốn tìm người chữa bệnh cho Phương di nương nữa à?”
Thượng Gia Ngôn gật đầu.
Cố ma ma thở dài, biết không khuyên được nên cũng đành thôi, lấy lui làm tiến nói: “Thiếu phu nhân, chuyện này ngài không nên ra mặt, tam thiếu gia cũng không thích hợp, chỉ có thể đi nhờ Đỗ di nương thôi.”
“Đỗ di nương sẽ giúp Phương di nương sao?” Hai người đều là thiếp thất của Hầu gia, Đỗ di nương sẽ ra tay tương trợ thật à? Thượng Gia Ngôn không đủ tự tin rằng mình có thể thuyết phục được Đỗ di nương.
Cố ma ma cười, gật đầu nói: “Phải xem thiếu phu nhân nói với Đỗ di nương thế nào.”
Tranh thủ lúc Phương di nương ngủ trưa, Thượng Gia Ngôn tới Bồ Hà viện một chuyến.
Lúc y trở về, Phương di nương cũng vừa tỉnh dậy, đang đi tìm y và Dương Quý Minh.
“Tam thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân…” Phương di nương cười hì hì chạy tới bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Cố ma ma nhíu mày, lo lắng nhìn qua. Thượng Gia Ngôn thản nhiên cười với bà, bấy giờ bà mới hơi yên tâm.
Nhưng khi nhìn về phía Phương di nương lần nữa, Cố ma ma liền thấy người kia đang ôm cánh tay của Thượng Gia Ngôn. Bà lại nhíu mày, sao có thể yên tâm được chứ!
“Buông tay!”
Phương di nương bị kéo ra.
Bà vừa mếu máo định khóc, quay đầu lại thấy Dương Quý Minh đang cau mày đứng ở phía sau. Vì thế, bà lập tức nở nụ cười, chuyển sang ôm cánh tay hắn.
Thượng Gia Ngôn nhíu mày, tách hai người bọn họ ra.
Cả hai đều nhất trí giữ một khoảng cách với Phương di nương. Thấy vậy, Phương di nương đột nhiên khóc rống lên.
Thượng Gia Ngôn cảm thấy mình đã nhạy cảm quá rồi, định tới an ủi Phương di nương, song lại bị Dương Quý Minh ngăn cản.
Dương Quý Minh ôm lấy Thượng Gia Ngôn, nghiêm túc nói với Phương di nương đang gào khóc: “Đây là phu nhân của ta, ngươi chỉ là di nương của phụ thân, dù là di nương sinh ra ta cũng phải giữ khoảng cách với tức phụ của ta.”
Thượng Gia Ngôn không đồng ý với hắn: “Phương di nương không hiểu gì đâu, ngươi làm thế sẽ khiến bà ấy sợ.”
Nhưng Phương di nương lại đột nhiên ngừng khóc, nhìn họ bằng ánh mắt vô tội, sau đó gật đầu.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngơ ngác nhìn nhau. Đám hạ nhân cũng nhìn Phương di nương bằng ánh mắt không thể tin được.
Thượng Gia Ngôn vội vàng ra hiệu cho Hòe An đi đóng cửa.
Hòe An ra ngoài, nhìn trái nhìn phải mấy lần, không phát hiện có gì khác thường mới đóng cửa lại.
Thượng Gia Ngôn hỏi Phương di nương: “Ngài hiểu lời hắn nói sao?”
“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, giữ khoảng cách.” Phương di nương nói rất chậm, ngữ điệu cũng hơi kỳ quái, hệt như một đứa trẻ chưa quen với việc suy nghĩ vậy.
Thượng Gia Ngôn hơi thất vọng, nhưng rồi lại tươi cười bảo: “Phương di nương thật thông minh.”
Phương di nương cười hì hì nhìn Dương Quý Minh, nói: “Tam thiếu gia, ta sinh.”
Dương Quý Minh lườm bà: “Ta là do Đỗ di nương sinh.”
“Ta sinh!” Phương di nương mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức như sắp khóc.
Thượng Gia Ngôn lườm Dương Quý Minh, tức giận nói: “Ngươi so đo với bà ấy làm gì?”
Dứt lời, y liền quay sang an ủi Phương di nương.
Nhìn Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng dỗ dành Phương di nương, Dương Quý Minh cảm thấy toàn thân bốc đầy mùi giấm.
Thượng Gia Ngôn dỗ Phương di nương sang gian bên cạnh nghỉ ngơi rồi lại quay về nhà chính dỗ dành một người khác.
“Phương di nương cũng coi như là trưởng bối của chúng ta, bà ấy lại không tỉnh táo, ngươi nói xem ngươi đang tức giận cái gì?”
Dương Quý Minh kéo y vào lòng, trầm giọng nói: “Ta không giận, ta ghen.”
Chụt…
Thượng Gia Ngôn hôn lên mặt hắn, cười hỏi: “Còn ghen không?”
Thượng Gia Ngôn phì cười: “Thế thì cứ tiếp tục ghen đi.”
“Khó đấy.” Dương Quý Minh bế y lên, nhanh chóng đi vào phòng trong.
Lúc bị thả xuống giường, Thượng Gia Ngôn mới ấp úng nói: “Không được tuyên dâm giữa ban ngày.”
“Thu ít phúc lợi trước đã.”
Ngày kế, đại phu nhân cáo bệnh, đại thiếu phu nhân đến viện chính trông nom.
Trước cửa Hầu phủ, hạ nhân chuẩn bị năm chiếc xe ngựa.
Lão thái quân ra khỏi Phúc Hỉ đường, được vú nuôi và nha hoàn đỡ vào xe ngựa. Hôm nay bà sẽ tự tay dẫn các tiểu bối tới phủ Định Quốc Công dự tiệc.
Ba vị phu nhân dắt theo các tiểu thư trong chi của mình lên ba chiếc xe ngựa sau xe lão thái quân. Hai vị tiểu thư của chi thứ nhất cũng nhanh chóng an vị trên chiếc xe còn lại.
Thượng Gia Ngôn bình tĩnh nhìn năm chiếc xe ngựa, hiểu được đây là sắp xếp của đại phu nhân.
Như vậy, y phải ngồi đâu? Chẳng lẽ bây giờ mới sai hạ nhân chuẩn bị thêm một chiếc xe nữa, để mọi người phải chờ mình?
Đúng lúc này, Dương Quý Minh dắt ngựa đi ra. Hắn thấy Thượng Gia Ngôn đang đứng ngoài cổng, trong khi các phu nhân và tiểu thư khác đều đã lên xe rồi.
Ma ma hầu hạ bên người lão thái quân cao giọng: “Lão thái quân có dặn mọi người nhanh lên, đến giờ xuất phát rồi.”
Dương Quý Minh dắt ngựa tới bên cạnh Thượng Gia Ngôn, nháy mắt với y: “Cảnh Thước, cưỡi ngựa với ta đi.”
“Người khác nhìn thấy sẽ không hay.” Thượng Gia Ngôn liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên lưng ngựa.
Sao Dương Quý Minh lại không hiểu ý y? Y muốn cưỡi ngựa cùng hắn, song lại sợ bị bàn ra tán vào.
Vì thế, hắn liền nửa khuyên nhủ nửa dỗ dành đối phương lên ngựa, còn để y ngồi trước người mình.
Năm chiếc xe ngựa đi trước, Dương Quý Minh cùng mấy vị thiếu gia khác cưỡi ngựa theo sau.
Dương Quý Minh một tay kéo cương, tay kia vừa cầm roi ngựa, vừa che chở Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhưng lưng lại dựng thẳng tắp.
“Thả lỏng đi, không ngã được đâu.” Dương Quý Minh vỗ nhẹ vai y.
“Ta không sợ ngã.”
“Ta biết, ngươi thẹn thùng.” Dương Quý Minh cười.
Thượng Gia Ngôn tức giận: “Đáng ra ta không nên cưỡi ngựa với ngươi, cùng lắm thì đi muộn một chút, chờ xe ngựa chuẩn bị xong mới lên đường.”
“Được rồi, không trêu ngươi nữa.”
Thượng Gia Ngôn hừ nhẹ: “Xem về sau người còn dám thế không.”
Tứ thiếu gia Dương Quang của chi thứ hai cho ngựa đi chậm lại, song song với Dương Quý Minh, trêu ghẹo: “Nhìn tam ca và tam tẩu nhà ta xem, gắn bó keo sơn thế này, thật khiến người ta hâm mộ.”
Dương Quang cho ngựa đi sát lại, cười rất là thô tục: “Tam ca trước và sau khi thành thân cứ như hai người hoàn toàn khác, nhất định là công lao của tam tẩu, tiểu đệ vô cùng kính nể.”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày, giơ roi giả bộ định đánh hắn, còn trách mắng: “Đừng có nói năng bậy bạ trước mặt tẩu tử ngươi.”
“Ta đang khen các ngươi mà.” Dương Quang ấm ức nhìn Thượng Gia Ngôn: “Tam tẩu, ngươi xử tam ca đi, hắn bắt nạt ta.”
Dương Quý Minh lườm hắn: “Đã là hồ ly ngàn năm, còn giả dạng sen trắng làm gì?”
“Hả?” Dương Quang hơi sửng sốt: “Lời này của tam ca thật thú vị, hồ ly gian trá, sen trắng thanh thuần.”
Thượng Gia Ngôn cũng nói: “Thỉnh thoảng Quý Minh lại nói được vài câu đáng để suy ngẫm.”
“Ặc, ta cũng chỉ vô tình nghe người khác nói thôi.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Ngươi đấy, cứ khen là ngươi lại bảo nghe người khác nói. Có thể nhớ được cũng là bản lĩnh của ngươi.”
Dù thế nào, chỉ cần được tức phụ khen là Dương Quý Minh lại cảm thấy lâng lâng trong lòng.
Dương Quang ở bên cạnh líu lưỡi, giục ngựa tiến về phía trước, lắc đầu: “Ta không nhìn ca tẩu ngọt ngào nữa thì hơn.”
“Hắn là kẻ ba hoa chích chòe, thích nói đùa thế đấy. Mới mười sáu tuổi mà đã có hai nha hoàn thông phòng rồi. Về sau thấy hắn, ngươi phải tránh xa một chút.”
Dương Quý Minh thầm nghĩ, phải bảo Cảnh Thước tránh xa loại nam nhân biết dỗ nữ nhi vui vẻ như Dương Quang mới được.
Trong chiếc xe ngựa dẫn đầu, lão thái quân híp mắt, hỏi: “Gia Ngôn cưỡi ngựa với Quý Minh à?”
Thường ma ma trả lời: “Vâng ạ, đang đi ngay sau đoàn chúng ta.”
Lão thái quân im lặng vuốt ve tràng hạt trên tay, một lúc sau mới nói: “Nhiều năm như vậy rồi mà chi thứ nhất vẫn không hề tiến bộ.”
Thường ma ma cũng tán thành: “Gia đình lớn thế, đại phu nhân cũng khó tránh khỏi được nọ mất kia, vẫn cần lão thái quân ở bên giúp đỡ.”
Lão thái quân hơi nhếch miệng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi xe ngựa của Võ Mục Hầu phủ đi tới cổng phủ Định Quốc Công, khách khứa đã đông vui tấp nập.
Đứng đón khách ngoài cổng là một vị huynh đệ và hai vị thiếu gia của phủ Định Quốc Công.
Tam thiếu gia Bành Khả Hạo dẫn đoàn người nhà họ Dương vào trong. Sau đó, có gã sai vặt dẫn khách nam ra sân trước, thị nữ dẫn khách nữ tới vườn sau.
Dương Quý Minh nắm tay Thượng Gia Ngôn, đi theo gã sai vặt ra sân trước.
Thượng Gia Ngôn thầm đếm trong lòng: một, hai…
“Gia Ngôn.” Quả nhiên, lão thái quân lên tiếng gọi y lại.
Mọi người lập tức dừng chân.
Lão thái quân hiền lành nói: “Gia Ngôn theo ta đi bái kiến lão thọ tinh đi.”
“Dạ.” Thượng Gia Ngôn đáp.
Dương Quý Minh nói thầm với y: “Cẩn thận một chút, đừng để bản thân chịu thiệt.”
Thượng Gia Ngôn nhỏ giọng đáp: “Ngươi cũng phải cẩn thận, tự chăm sóc tốt cho mình nghe chưa.”
Dương Quý Minh “ừ” một tiếng rồi mới buông tay y ra.
Thượng Gia Ngôn đi đến bên cạnh lão thái quân, nhị phu nhân chủ động nhường chỗ để y đỡ bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT