“Tổng giám đốc!” Bỗng đâu, một kỹ sư hốt hoảng chạy tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Quân Nghiêu. Người đó vội vàng ghé tai anh ta nói mấy câu. Lạc Quân Nghiêu đột nhiên biến sắc.

Anh ta giận tím tái, nhưng vướng bao nhiêu công nhân viên đang có mặt, sợ rò rỉ tin tức, nên anh ta đành siết chặt nắm đấm, rảo bước ra khỏi sảnh hội trường.

“Đã cho người trông coi từ sáng đến tối rồi cơ mà. Sao vẫn để xảy ra chuyện này?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

Tay kỹ sư mướt mồ hôi, im thin thít.

Lòng Lạc Quân Nghiêu nặng trịch, cảm xúc thay đổi mạnh mẽ khiến sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, nhưng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh và lí trí. Lúc này chỉ còn hai mươi phút nữa là chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, anh ta buộc phải nhờ Bạc Dĩ Nhu giúp đỡ.

Bạc Dĩ Nhu đang cùng nhóm của La Khai chế tạo Bộ Não. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Lạc Quân Nghiêu bèn tức tốc gọi ngay cho Lưu Lực Hải.

Dù sao chương trình này cũng có liên quan đến công ty mình, nên nhóm của Lưu Lực Hải phải theo dõi tình hình phó bản ngay từ đầu. Sau khi tập phát sóng trực tiếp đầu tiên kết thúc, phó bản này sẽ được mở ra cho người chơi ở Thần Châu. Cứ đinh ninh rằng phó bản sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ ông lại nhận được điện thoại xin cứu trợ về khoang chiếu VR của Lạc Quân Nghiêu.

Thiết bị cảm biến áp lực nào ở ba mươi khoang chiếu VR của Lạc Quân Nghiêu đã bị hỏng rồi. Thiết bị cảm biến áp lực não được lắp đặt là để theo dõi xem người chơi có gặp phải cài đặt nào quá mức kích thích trong lúc chơi hay không. Nó giám sát sự thay đổi trong não bộ người chơi, khi đạt đến một chỉ số nhất định sẽ lập tức đẩy người chơi ra khỏi trò chơi, để đảm bảo rằng người chơi sẽ không gặp phải chấn thương tâm lý hay tổn hại tinh thần trong thế giới ảo quá thật.

Mỗi kịch bản được chuẩn bị sẵn cho sáu tập “Điện ảnh chân thực” đều rất kích thích, tuyệt nhiên không thể thiếu được phần cài đặt này. Nhưng hiện tại, thiết bị cài đặt đã gặp sự cố, điều đó có nghĩa là các thực tập sinh với khả năng chịu đựng khác nhau không thể thoát khỏi trạng thái thi đấu ngay khi gặp một số kích thích mà họ không thể chịu đựng được. Đây là điều hoàn toàn không ổn.

Hiện tại chỉ còn cách chương trình trực tiếp hai mươi phút, mà Công ty giải trí Tinh Xán lại ở thành phố khác, ngay cả khi bên Rainbow Age cử người đến kiểm tra, sửa chữa, hoặc gửi cho họ khoang chiếu VR mới đi chăng nữa, cũng không kịp thời gian.

Trước sự quan tâm theo dõi của bao nhiêu người, còn chưa bắt đầu đã cho leo cây, bất kể là với chương trình, giải trí Tinh Xán, hay các thực tập sinh muốn nhờ vào chương trình để ra mắt thì đều là cú đánh chí mạng.

Lưu Lực Hải nghe xong, mồ hôi ứa ra như tắm, cuống cuồng liên hệ với bên Điện tử Rainbow.

Lạc Quân Nghiêu nhìn thời gian trôi qua từng chút giây, nắm chặt tay, trong lòng vẫn có một tia chờ mong. Anh ta vẫn rất mong chờ ở Bạc Dĩ Nhu, không phải đích thân cô nói là hết cách, anh ta sẽ cảm thấy vẫn còn một chút hy vọng.

Thư ký của Bạc Dĩ Nhu nhận được cuộc gọi, vội vàng đến phòng thí nghiệm tìm Bạc Dĩ Nhu, nói cho cô biết chuyện này.

Bạc Dĩ Nhu cau mày, đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Hạng Điềm vừa đi mua rau ở siêu thị về, không ngờ hôm nay Bạc Dĩ Nhu lại ra khỏi phòng thí nghiệm vào giờ này, sợ đến mức vội vàng trốn sau tường, giấu rau sau lưng. Edward ở phía sau không nói được nên lời khi nhìn ông chủ của mình ăn mặc lộng lẫy, hoành tráng như một hoàng tử, nhưng tay trái xách một túi rau, tay phải cầm con gà với mấy miếng thịt, còn lén lút nấp sau bức tường vì sợ bị nhìn thấy.

Hạng Điềm sực nhớ ra Edward đang ở bên cạnh, bèn xoay người nhét cho anh ta hai cái túi: “Mang tới căng tin.” Hai ngày nay, căng tin của Điện tử Rainbow đã mở cửa trở lại, cũng mời cả đầu bếp và cô giúp việc đầy đủ, nhân viên không cần ra ngoài ăn mỗi ngày nữa.

Sau đó Hạng Điềm lại cười tủm tỉm đường hoàng đi ra ngoài.

Edward tay xách túi rau: “…” Khổ cái thân tôi.

Bạc Dĩ Nhu đã nghĩ ra cách giải quyết: “Đưa cho họ một kịch bản khác đi, hoãn bản gốc lại.” Bản trước đó quá kích thích, tuyệt đối không thể để người chơi sử dụng thiết bị cảm biến áp lực não bị hỏng. Đến lúc có chuyện, ngay cả Rainbow Age cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cứ tưởng tượng nếu bắt ép người chơi sử dụng cái khoang chiếu VR này để vào game, trước sự chứng kiến của rất nhiều người xem, nếu có thực tập sinh nào bị kích thích thì với tư cách là nhà sản xuất, Rainbow Age không thể tránh khỏi liên đới.

Lưu Lực Hải: “Đổi thành cái gì?”

“Tôi nhớ nhóm C đang làm một phó bản trong vườn trường mà.” Hiện tại, phòng kế hoạch trò chơi của Rainbow Age đã được chia thành ba nhóm A, B, C. Nhóm C gồm toàn những người trẻ tuổi rất tài năng và tràn đầy năng lượng mới được tuyển dụng.

“Nhưng phó bản đó vẫn chưa hoàn thành…”

“Đủ rồi.” Bạc Dĩ Nhu nói. Trước khi rời khỏi Rainbow Age, cô có ghé qua xem xét, biết được họ đang chế tác đến bước nào.

Về cơ bản, phó bản vườn trường này được thiết kế để cho phép người chơi quay lại vườn trường, bù đắp cho một số điều tiếc nuối trong thời gian đi học, vô cùng an toàn, về cơ bản không thể xuất hiện những kích thích khiến người chơi bị thiết bị cảm biến đẩy ra. Trước tiên tạm sử dụng bản sao này để thay thế đã, sau đấy họ sẽ cử người đến giúp Lạc Quân Nghiêu giải quyết vấn đề, tập tiếp theo là có thể áp dụng phó bản kích thích.

Ngay khi nhận được cuộc gọi, Lạc Quân Nghiêu lập tức bắt máy, lúc này chỉ còn năm phút nữa là buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu. Nghe thấy những gì Bạc Dĩ Nhu nói, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm và nói cảm ơn: “Tôi thực sự không biết làm thế nào để cảm ơn cô nữa.”

Bạc Dĩ Nhu: “Vậy thì cứ ghi nợ đi.”

Đúng chín giờ.

Như đã hẹn, kịch bản được công bố tới cho khán giả trên màn hình trực tiếp tràn ngập những lời chế giễu không hề nể nang đến từ đủ mọi kiểu người hâm mộ khác nhau.

Kịch bản đầu tiên của “Điện ảnh chân thực” có tên “Hãy yêu nhau đi”. Người chơi được yêu cầu quyến rũ bất kỳ NPC nào trong vườn trường và thiết lập mối quan hệ lãng mạn với họ, thời hạn trong thế giới ảo là ba mươi ngày. Cuối cùng, người chơi thành công trong tình yêu là người chiến thắng. Trong ba mươi ngày này, người chơi chỉ có một cơ hội để tỏ tình, một khi lời tỏ tình bị từ chối thì coi như bị loại. Người chơi đầu tiên tỏ tình thành công sẽ nhận được kim bài miễn loại, có thể sử dụng trong bất cứ tập nào.

“Ơ? Quyến rũ NPC? Thú vị ra phết đấy!”

“Lần đầu tiên thấy chương trình thực tế kiểu này, có vẻ rất thú vị”

Trên thị trường có hàng ngàn, hàng vạn chương trình thực tế, cũng có vô số chương trình xem mắt, yêu đương thực tế, nhưng kiểu quyến rũ người khác trực tiếp thế này thật sự là chưa từng có. Cảm thấy cũng khá kích thích! Nếu quyến rũ người thật, chắc chắn khán giả sẽ cảm thấy rất khó chịu và cảm thấy đây là trò lừa gạt tình cảm của người khác, nhưng nếu là NPC trong game thì điều đó lại không thành vấn đề.

Sau khi kịch bản chi tiết được công bố với khán giả, giai đoạn đầu tiên chính thức bắt đầu.

Trong số các thực tập sinh hào hứng, hớn hở bước vào thế giới ảo có cả nam lẫn nữ, toàn bộ đều là trai xinh gái đẹp, người lớn nhất chỉ mới hai mươi mốt tuổi, có người còn chưa thành niên. Họ tập trung trong một khán phòng, sau khi nghe đạo diễn giải thích luật chơi, đột nhiên một giọng than dài thườn thượt đồng loạt vang lên.

“Tôi còn chưa yêu bao giờ, biết theo đuổi người khác thế nào đây…”

“Bất kỳ ai cũng được à?”

“Xấu hổ quá…”

“…”

Sau khi thời gian đệm kết thúc, khán phòng trở nên ồn ào. Rất nhiều bạn học xuất hiện xung quanh ba mươi người chơi, trang phục họ mặc trên người cũng biến thành giống hệt bộ đồng phục của họ. Một bữa tiệc định hướng đang được tổ chức trong khán phòng, tất cả đều là học sinh mới nhập học.

Trò chơi đã bắt đầu.

Khán giả và hầu hết các nhân viên đều không biết gì về kịch bản, do đó họ không hề hay biết rằng kịch bản đã bị thay đổi, chỉ có tổ đạo diễn và Lạc Quân Nghiêu mới biết. Lạc Quân Nghiêu cũng đã đoán được đó là ai.

Anh ta chỉ không ngờ rằng, dù đã đề phòng, đã cảnh giác mà vẫn không tránh được. Suy cho cùng thì tiền vẫn là tiên là Phật, mà anh ta lại quá ít tiền, địa vị quyền thế cũng không so được với người ta, cho nên luôn có người không sợ anh ta, để rồi bị mua chuộc. Nhưng không sao cả, sẽ không có lần thứ hai đâu.

Cả gia đình chú hai của nhà họ Lạc ngập tràn thất vọng khi thấy chương trình bắt đầu đúng giờ.

“Hừ, đến thế mà cũng không đập chết được thằng ranh này.” Bọn họ đã giở trò vào ngày đợi phát sóng trực tiếp, mục đích là để bên phía Rainbow Age không thể giúp đỡ kịp thời.

“Thứ thay thế tạm thời ắt hẳn sẽ không tốt bằng được sắp xếp kĩ lưỡng đâu. Dù không bị lỡ lịch phát sóng thì chắc cũng chẳng hay ho gì.” Chỉ cần chương trình này nhạt nhòa thì các cổ đông kia sẽ vì lợi ích của bản thân mà bất chấp lương tâm cắn rứt để ủng hộ gia đình họ. Làm sao có thể để Lạc Quân Nghiêu lấy lại những thứ đã rơi vào túi của họ được chứ?



Bạc Dĩ Nhu giúp Lạc Quân Nghiêu giải quyết khủng hoảng xong, quay lại thì thấy Hạng Điềm đang ngồi trong không gian văn phòng tạo ra cho anh, khẽ cau mày nhìn màn hình máy tính. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, cực ngầu của anh là biết anh lại bắt đầu diễn sâu trước mặt cô.

Nhưng bởi vì anh rất nghe lời, mặc dù mấy ngày nay cô không mấy quan tâm đến anh, nhưng thật ra cô vẫn để ý, anh rất ngoan ngoãn không chạy lung tung, mạng lưới giám sát được thiết lập cho anh trong mạng công ty cũng không phát hiện thấy anh lên mạng làm này làm nọ.

Vậy nên, Bạc Dĩ Nhu bình tĩnh vào phòng thí nghiệm, tiếp tục làm việc.

Nhìn thấy cô cứ thế bỏ đi, sắc mặt Hạng Điềm đột nhiên trầm xuống. Đại tướng cấp dưới đang video call với anh còn tưởng mình đã nói sai điều gì, sợ hãi đến độ biến sắc.

Hạng Điềm không vui, kết thúc cuộc họp với cấp dưới, đứng dậy đi xuống căng tin dưới lầu.

Thời điểm này, bữa sáng ở căng tin vừa kết thúc, các nhân viên đang chuẩn bị bữa trưa, người thì nhặt rau, người thì thái thịt, vừa làm vừa tán gẫu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hạng Điềm đi tới phòng bếp phía sau một cách quen thuộc. Nguyên liệu của anh để trong tủ lạnh, không ai dám động vào. Anh lấy con gà mái già trong túi ra, đặt lên thớt, cầm con dao làm bếp, mặt mày khó ở.

“Bạc Dĩ Nhu, đồ dối trá, nói cái gì mà sẽ luôn để mắt đến mình, đúng là miệng lưỡi phụ nữ, có ma mới tin! Thế giới tuyệt vọng này, bị hủy diệt đi còn hơn…” Anh hùng hổ nguyền rủa, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn, tốc độ con dao chặt thịt, thái rau cũng mỗi lúc một nhanh. Hình như không phải đang nấu ăn mà là đang phanh thây con gà.

Các cô chú trong căng tin không dám ho he, ngồi yên tại vị trí của mình rồi im lặng làm việc, không khác gì gà con run rẩy. Hình như anh chàng này có vẻ hơi biến thái thì phải, người giàu nào cũng đáng sợ như vậy ư?

Tới lúc Hạng Điềm mỉm cười rời đi, con gà mái già được nhồi những nguyên liệu bổ dưỡng đã được hầm trong nồi canh dưới ngọn lửa liu riu rồi.

Các cô chú trong căng tin: Quá biến thái! Đang nấu canh hay hầm xác chết thế?

Họ vội vàng trò chuyện, bởi họ biết, lát nữa, Hạng Điềm vẫn sẽ đến. Họ không hiểu tại sao nhân vật tai to mặt lớn huyền thoại này lại quan tâm đến việc ăn cơm, đã thế còn phải tốn công tự tay làm như vậy.

Ba tiếng sau, theo lời nhắc nhở của thư ký, Bạc Dĩ Nhu, La Khai và những người khác ra khỏi phòng thí nghiệm để đi ăn.

Như thường lệ, La Khai và những người khác đến căng tin để ăn. Bữa trưa của Bạc Dĩ Nhu đã sẵn sàng trên bàn làm việc của cô. Hạng Điềm đang ngồi sẵn ở chỗ của mình và dùng bữa.

Bạc Dĩ Nhu mở chiếc nồi đất trên bàn, một hương thơm đậm đà lập tức tỏa ra, lớp váng mỡ vàng mỏng mảnh nổi bấp bềnh trên nước canh màu trắng sữa, cùng vài lát kỷ tử đã được ninh nhừ. Ngoài ra, không có thứ gì khác trong nồi canh này cả.

Bạc Dĩ Nhu thầm nghĩ, đầu bếp được căng tin tuyển dụng đúng là người vô cùng chu đáo. Xưa nay cô có một thói quen khác người là chỉ húp canh, không ăn những thứ có bên trong, chưa kể, nếu nhìn thấy có thứ cô ghét trong canh, dù không ngửi ra được mùi vị của nó thì cô cũng không uống một ngụm nào. Tuy nhiên, món canh trong bữa trưa và bữa tối cô ăn mấy ngày nay đều không có gì bên trong cả, hương vị lại rất tươi ngon, như thể tất cả dinh dưỡng và mùi hương của những thứ đem hầm trong đó đã được ép ra, tan vào trong nồi canh này, trở thành bã khô bị loại bỏ, sau đấy được vớt ra chẳng chút ngần ngại.

Cô nhấp một ngụm, quả nhiên vẫn rất ngon. Kết quả của việc quá kén chọn là cô đã ăn quá nhiều món ngon, nên bây giờ cô cảm thấy mọi thứ đều na ná nhau cả. Thay vào đó, cô bắt đầu theo đuổi sự thỏa mãn của vị giác trên phương diện tinh thần, tức là tình cảm chứa đựng trong nguyên liệu làm nên món ăn. Vậy nên, tay nghề nấu nướng của Bạc Lị cũng tầm thường, nhưng cô vẫn cho là ngon, có thể ăn thêm một bát cơm. Nhưng quá khó để cảm nhận được thứ trừu tượng như vậy từ bữa ăn do một đầu bếp không quen làm ra. Thế là cô cũng đành từ bỏ việc theo đuổi những điều phi thực tế như vậy.

Vậy mà cô lại thực sự cảm nhận được điều đó ở căng tin của công ty, chắc đầu bếp đó biết cô, có khi còn hâm mộ nữa? Dù sao thì cô cũng là người khó chiều, mà người đầu bếp đó chắc cũng biết là nấu cho cô ăn.

Không chỉ món canh mà cơm và rau xào cũng ngon không kém. Xem ra, hôm nay lại có thể không lãng phí đồ ăn nữa rồi.

Hạng Điềm vừa ăn vừa nhìn Bạc Dĩ Nhu, thấy cô có vẻ hài lòng với bữa ăn, anh cảm thấy có chút tự hào: “Ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, cẩn thận thành con lợn béo đấy.”

Bạc Dĩ Nhu bật máy tính lên, đang định xem “Điện ảnh chân thực”, nghe vậy không khỏi bực bội: “Ăn không nên đọi nói không nên lời thì đừng có nói.”

Hạng Điềm hơi khựng người lại, cúi đầu hùng hổ ăn cơm.

Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh, nhớ lại trước đây anh ngọt ngào, ngoan ngoãn, dễ thương đến nhường nào, lòng cô cảm thấy có chút áy náy, vậy là bèn hơi mềm giọng lại: “Đừng suốt ngày nói mấy câu trái lòng, nghĩ sao nói vậy đi.”

Hạng Điềm : “Còn lâu tôi mới nói trái lòng, nói ghét cô tức là ghét cô.”

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi cũng ghét anh.”

Hạng Điềm đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế: “Ai mượn cô thích!”

Nhìn Hạng Điềm chạy vọt ra ngoài, Bạc Dĩ Nhu ôm trán. Xưa nay luôn là người khác phải chịu đựng và nhường nhịn tính khí nóng nảy của cô, hiếm khi cô phải chịu đựng, nhường nhịn người khác.

Cô đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi một thang máy khác xuống, cửa thang máy mở ra, cô trông thấy Hạng Điềm đang đi ra khỏi công ty.

Cô đi theo Hạng Điềm, thấy người đàn ông kia đang đút hai tay vào túi sải đôi chân dài bước đi như bay, những người đối diện với anh ngỡ ngàng ngoái lại nhìn.

“Ơ… hình như người đó đang khóc?”

“Bị bồ đá à?”

Bạc Dĩ Nhu: “…” Đúng là khóc thật này. Một cảm giác vừa bất lực vừa tức cười ngay lập tức dâng lên trong lòng Bạc Dĩ Nhu.

Nhưng Hạng Điềm đi quá nhanh, chân lại dài, một bước cũng bằng hai ba bước của Bạc Dĩ Nhu, chớp mắt đã đi xa tít tắp. Bạc Dĩ Nhu không muốn chạy đuổi theo làm mất hình tượng, bèn dừng bước quay lại, quay trở về, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh.

Điện thoại reo một lúc thì đầu dây bên kia bắt máy.

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi sẽ làm NPC khách mời trong một chương trình thực tế, còn cần một người nữa, quay lại ngay đi.” Hỏi cũng phí lời thôi, cứ trực tiếp ra lệnh là được.

Bạc Dĩ Nhu nói xong bèn cúp điện thoại ngay lập tức.

Quả nhiên, một lúc sau, Hạng Điềm đã tự quay trở lại với vẻ mặt sưng sỉa.

Tốc độ thời gian của thế giới ảo được đặt nhanh hơn so với thời gian thực. Một ngày trong thế giới thực bằng khoảng ba ngày trong thế giới ảo. Như vậy là tại thời điểm này, đã hơn một ngày trôi qua trong thế giới ảo. Trong thời gian hơn một ngày này, người chơi đã thích nghi với môi trường xung quanh, kìm nén sự mới lạ và những cảm xúc khác lại và bắt tay vào việc chính. Tiếp đó, đã có người mắc phải sai lầm tương tự đại đa số mọi người, họ tưởng các bạn học cùng trường trong thế giới ảo đó đều là NPC, nên một số hành vi tương đối mất lịch sự. Và thế là thê thảm…

“Bạn ơi, trông bạn vênh váo quá nhỉ?” Trong WC nam, một người chơi bị ấn đầu vào bồn tiểu, mấy bạn cùng lớp đang đứng xung quanh. Có người vào đi vệ sinh, vừa nhìn thấy cảnh này đã lập tức lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Nếu đã cung cấp cho người chơi trải nghiệm trở lại vườn trường, thì nơi đây sẽ có tất cả mọi thứ có ở trường học thật. Đương nhiên, bạo lực học đường cũng không thể thiếu.

Ban đầu khán giả rất hạnh phúc khi xem các thực tập sinh cố gắng hết sức để theo đuổi người khác. Vì tính cách của một số thực tập sinh khá kỳ quặc và ngáo ngơ, cách họ theo đuổi các cô gái cũng rất hài hước, nên ai nấy đều bật cười ha hả. Bất chợt nhìn thấy cảnh tượng thay đổi đột ngột này, mọi người bỗng nhiên im bặt.

Lúc này có người muốn đi vệ sinh, nhưng đó không phải NPC mà là một thực tập sinh khác. Lúc này, phòng livestream riêng của thực tập sinh ấy hợp lại làm một với phòng livestream của thực tập sinh đang bị bắt nạt kia.

Ngay khi nhìn thấy cảnh này, anh ta đột nhiên đứng sững như trời trồng. Nhóm con trai trong nhà vệ sinh cũng lũ lượt quay ra nhìn anh ta.

Anh ta sẽ đưa ra lựa chọn nào?

Giờ phút này, trong đầu tất cả khán giả đều bật lên câu hỏi này.

Cốt lõi của “Điện ảnh chân thực” – bài kiểm tra bản tính con người, cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play