Cô không ngờ rằng đêm đó viện trưởng lại lén lút vào phòng thí nghiệm của mình, bật Bộ Não làm việc của cô lên.
Con gà con thò đầu ra từ một góc màn hình, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào ông ta, nghiêng đầu không hiểu.
Viện trưởng không coi con thú cưng điện tử này ra gì. Ông ta mở thư mục được mã hóa của Bạc Dĩ Nhu, nói chuyện điện thoại với một người khác thông qua Bộ Não tích hợp của mình, biểu cảm hoàn toàn không còn dịu dàng tao nhã như ngày thường: “Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng tôi đã thấy cô ta giải được phương trình Titan… Chết tiệt! Điều tôi về đây nhậm chức chẳng lẽ muốn nói cho người ta tôi là kẻ vô dụng à? Con nhóc chết tiệt này là con sói mắt trắng. Tôi đối xử tốt với cô ta mà cô ta cũng không biết ơn, dáng vẻ lúc nào cũng kiêu ngạo là coi thường tôi à?”
Vài ngày sau, trong giới học thuật xuất hiện một cơn chấn động, bởi vì cuối cùng phương trình Titan cũng đã được giải.
Bạc Dĩ Nhu định gửi kết quả mình đã tính toán nghiệm chứng mấy lần, xác nhận là không sai gì liền dừng lại. Các nhà nghiên cứu trong viện cũng rất ngạc nhiên, hóa ra viện trưởng không vô dụng giống các viện trưởng khác sao?
Họ nhao nhao chúc mừng viện trưởng, ông ta vẫn khiêm tốn và dịu dàng như mọi khi, khi nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu cũng vẫn quan tâm săn sóc cô như trước.
Sự nghi ngờ trong lòng Bạc Dĩ Nhu cũng được xóa bỏ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi? Dù sao thì ông ta cũng đã trình lên sớm hơn cô mấy ngày.
Nhưng trong một năm tiếp theo, danh tiếng của vị viện trưởng này nhiều lần được tăng cao trong cộng đồng khoa học. Nhưng Bạc Dĩ Nhu lại bị chế giễu kín đáo bởi những người không ưa gì cô, vì mỗi khi đến lượt cô đứng lên báo cáo những nghiên cứu và tiến bộ mà cô đã đạt được trong năm nay trong buổi hội thảo thường kỳ hàng năm thì cô lại không nói một lời nào, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Không phải cô không có thành quả, nhưng trái ngọt của cô mới trên cành đã có người đi trước một bước hái mất.
Bạc Dĩ Nhu đã tự lắp đặt một cái camera trong phòng thí nghiệm và chờ đợi suốt nhiều tháng. Cuối cùng, vào một ngày nọ cô đã bắt được tên trộm đã lẻn vào phòng thí nghiệm của mình một lần nữa.
Khi đó cô vẫn còn trẻ tuổi nóng tính, sau khi có được chứng cứ liền đến tranh cãi với ông ta. Viện trưởng vừa nhìn thấy cô thì biểu cảm liền trở nên vặn vẹo.
Ông ta đã được nếm thử tư vị của danh vọng. Lần đầu tiên lấy cắp thành quả trí tuệ của Bạc Dĩ Nhu chỉ vì ông ta nhất thời xúc động, sao đó cũng rất sợ hãi, sợ một khi chân tướng sự việc bị vạch trần. Nhưng sau đó ông ta lại được tán dương liên tục, còn những người từng chế giễu thì lộ ra biểu cảm không phục, không cam lòng nhưng không có cách nào. Cảm giác đó quá tuyệt với! Hết lần này đến lần khác. Ông ta đã không có đường lui nữa, ông ta đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới được người ta tán dương sùng bái. ( truyện trên app T𝕪T )
Đây cũng là lý do vì sao cho đến bây giờ ông ta đã biết rõ Bạc Dĩ Nhu chắc chắn có hoài nghi nhưng lại không nhịn được mà ôm tâm trạng may mắn trong lòng, hết lần này đến lần khác đi ăn trộm của người.
Kết quả, ông ta đã bị Bạc Dĩ Nhu vạch trần ngay tại chỗ.
“Tôi sẽ báo cáo với Ủy ban Khoa học. Ông là kẻ lừa người ta lấy danh tiếng! Cuối cùng ông cũng sẽ có được điều mình muốn đâu, ông sẽ có được tai tiếng vang danh khắp thế giới!” Trong lòng Bạc Dĩ Nhu toàn là chính nghĩa và công lý, cho rằng viện nghiên cứu này là thánh địa của khoa học, là nơi tập trung những con người vĩ đại đã cống hiến cuộc đời mình vì lợi ích nhân loại. Vì vậy, cô thật sự rất tức giận khi phát hiện ra có một đám chuột nhắt vô liêm sỉ như vậy. Trong lòng cô có cảm giác nơi này đã bị vấy bẩn, trong đôi mắt đẹp như phun ra lửa, không hề khách sáo giận dữ mắng chửi đối phương.
Điềm Điềm đang ở trong màn hình vui vẻ nhìn Bạc Dĩ Nhu, lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt khó chịu, thậm chí là phẫn nộ như thế này, nó chợt cứng người tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ông ta là viện trưởng của viện nghiên cứu này, có quyền quản lý gần như mọi thứ trong viện. Lúc trước ông ta đi trộm đều cố ý tắt hết tất cả các công cụ ghi lại hành động của mình nên Bạc Dĩ Nhu cũng không tìm được bằng chứng. Tuy nhiên, bây giờ Bạc Dĩ Nhu lại đã có bằng chứng, ông ta không thể chối cãi được.
Bạc Dĩ Nhu xoay người rời đi, nhưng không ngờ một giây sau đã bị ngã nhào xuống đất. Viện trưởng bóp cổ cô, biểu cảm dữ tợn đến đáng sợ như một tên sát nhân biến thái.
Bạc Dĩ Nhu ra sức giằng co, nhưng làm sao một cô gái mười chín tuổi có thể đấu nổi một người đàn ông trưởng thành? Mặt cô trắng bệch, hai mắt dần xuất hiện tơ máu, ngón tay bám vào bàn tay đối phương cũng dần dần yếu đi.
“Nhu Nhu? Nhu Nhu? Nhu Nhu?” Điềm Điềm ở bên góc màn hình thấy cảnh này liền liên tục kêu bằng tiếng nói điện tử. Nó chỉ là một chương trình, luôn ngoan ngoãn làm cục cưng bé nhỏ của Bạc Dĩ Nhu, vốn dĩ nó không hề có suy nghĩ gì khác, toàn bộ hành động cử chỉ đều do chương trình điều khiển.
Nhưng không biết từ lúc nào nó đã bắt đầu có một vài cảm xúc. Khi nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu nó sẽ rất vui vẻ, khi không thấy cô nó sẽ thấy buồn chán, rất muốn gặp cô. Dù cô có trêu chọc nó thì nó cũng thấy rất vui. Viện trưởng đã lấy trộm đồ nhiều lần nhưng nó không biết ông ta đang làm gì, trong chương trình không có lệnh theo dõi và bảo vệ các tập tin của Bộ Não nên nó cũng không nhìn thấy ông ta.
Bây giờ, nó nhìn thấy cảnh trong phòng thí nghiệm chỉ có Bộ Não đang sáng lên, nhìn những gì người đàn ông kia đang làm với Bạc Dĩ Nhu, nó cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, có thứ gì đó muốn vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích vô hình. Đó là gì? Là cái gì?
Vào thời điểm cảm ứng được sóng não của Bạc Dĩ Nhu dần trở nên yếu đi thì cuối cùng trong bóng tối đã có thứ gì đó thoát ra ngoài.
Lo lắng, phẫn nộ và sát ý ngập trời… Giống như một chiếc hộp Pandora được mở ra, tất cả đều đã nổi lên.
Trong chớp mắt, toàn bộ viện nghiên cứu tối om đột nhiên sáng lên, chuông báo động vang lên, viện trưởng đang tấn công chợt sửng sốt, buông Bạc Dĩ Nhu ra rồi đứng dậy, hoảng sợ nhìn chung quanh, ông ta chột dạ quyết định chạy trốn.
Hành lang trống trải và sạch sẽ, ông ta vội vàng đi về phía trước, không đề phòng mà bị một người máy quét rác với đôi mắt đỏ cản đường. Nó chỉ là một con robot quét rác nên ông ta không thèm quan tâm. Cho đến khi cánh cửa kho vũ khí trong Viện nghiên cứu, nơi mà ngay cả viện trưởng cũng không có mật khẩu mở cửa đột nhiên mở ra. Người máy chiến đấu, người máy trinh sát, người máy trợ giúp y tế, máy bay không người lái,… vô số các loại hình người máy đều tràn ra tụ về chỗ ông ta…
“Bà chủ, đến nơi rồi.” Giọng người tài xế vang lên.
Bạc Dĩ Nhu hồi phục tinh thần từ trong dòng suy nghĩ, đồn cảnh sát đã ở trước mặt.
Bầu không khí trong đồn cảnh sát có chút khác thường, dù sao người đi vào đây hôm nay cũng là một nhân vật lớn, nếu không cẩn thận sẽ trở thành chuyện của hai nước.
Bạc Dĩ Nhu vừa vào đã thấy Hạng Điềm đang ngồi trên ghế như đại gia, vừa nhìn thấy cô anh, lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ thành thạo lão luyện không có vấn đề gì ^^: “Tôi không cần cô lo chuyện bao đồng.”
Bạc Dĩ Nhu không thèm để ý đến anh, cô quay sang nhìn mấy người khác: “Tôi muốn đưa anh ta đi thì cần làm những thủ tục gì?”
Hạng Điềm làm việc tốt nhưng lại hăng hái quá mức, anh giẫm vào mặt tên cướp đến mức không ra hình dáng gì, người ta còn đang được chữa trị trong bệnh viện.
Nhưng vì tên cướp kia không phải lần đầu mắc tội, anh ta là một người siêu năng lực phi tự nhiên. Sau khi phẫu thuật anh ta mới có năng lực tăng cường cơ bắp, mỗi lần cướp lại biến hình thành một tên khổng lồ nhỏ, sau đó lại biến trở về dáng vẻ gầy gò thấp bé nên cảnh sát không thể tìm ra được. Hơn nữa, anh ta còn có tiền án cướp bóc gián tiếp gây ra tử vong và chấn thương nặng cho người khác nên Hạng Điềm cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự gì, chỉ cần được một công dân trong nước không liên quan gì đến vụ án bảo lãnh và nộp tiền cho anh thì anh sẽ được thả ra.
Cảnh sát chỉ ước gì mau đưa được củ khoai nóng bỏng tay này đi, thấy Bạc Dĩ Nhu đến nhận người liền vội vàng đưa cô đi làm thủ tục, chẳng mấy chốc đã xong.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT