Cố Văn cùng đám bạn của anh ta từ trong sân tập luyện đi ra, bạn anh ta hỏi: “Tối nay cậu lại ở ký túc à?”

“Ừ.” Cố Văn đáp. Khoảng thời gian gần đây, anh ta đều ở trong ký túc xá của trường.

“Đừng ở đó nữa, cậu không về nhà thì đến nhà tôi đi. Tôi mới mua hai bộ Thần Châu, nhận hàng rồi. Quản gia vừa nhắn tin cho tôi xong.”

Cố Văn sửng sốt.

Những thanh niên còn lại lập tức kích động: “Đù, thật á? Lúc ông đây chốt đơn còn hiện ra thông báo là người thứ 1880000 chứ. Cậu có biết lúc ấy ông đây suy sụp thế nào không? Không được, tôi phải tới nhà cậu chơi mới được!”

“Tôi cũng muốn đi, anh em tốt, có gì hay là phải chia sẻ cho nhau!”

“Ầy, biết thế lúc Bạc Dĩ Nhu mới tỉnh lại, chúng ta nên đi thăm cô ấy mới phải, giờ thì muốn đi cửa sau cũng không được. Đừng nói đi cửa sau, bây giờ bảo tôi chủ động tìm cô ấy nói chuyện thôi tôi đã thấy ngượng muốn chết rồi.”

“Còn không phải sao. Ba tôi còn bảo tôi kết giao với người ta kìa. Bạc Dĩ Nhu là ai chứ, người ta thông minh như vậy, lại không biết được mục đích của chúng ta à?”

Suy cho cùng, những thanh niên này còn chưa trải đời, chưa ra ngoài xã hội nên da mặt vẫn còn mỏng chán. Tuy tại cuộc họp báo ra mắt Thần Châu ngày hôm đó, họ hối hận vì đã bỏ rơi người bạn này, nhưng nếu bảo họ mặt dày đi lân la theo kiểu có mục đích, họ chịu, không làm nổi.

Một nhóm thanh niên trẻ tuổi nhễ nhại mồ hôi túm tụm một chỗ trêu đùa nhau. Bất luận là về gia thế hay ngoại hình, họ đều là “đỉnh của kim tự tháp” trong trường, nên những nơi họ đi qua đều thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí bên ngoài sân tập luyện đã có không ít nữ sinh đang đợi họ. Chỉ cần họ vừa đi ra sẽ lập tức có khăn, nước uống, nước chanh mật ong cho họ. Nữ sinh nào được họ lấy đồ sẽ gào thét chói tai vì hạnh phúc, giống như kiểu được hưởng vinh hạnh và thiên vị cực kỳ lớn vậy.

Trước giờ, với mấy chuyện như này, Cố Văn đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Tần Hinh Dĩnh không đứng đợi ở chỗ tụ tập của mấy nữ sinh kia, mà đợi họ ở những đoạn đường họ nhất định sẽ đi qua khi trở về ký túc xá hay đến nhà ăn. Như vậy, bất luận là thế nào, thoạt nhìn cũng sẽ giống như Cố Văn đang đi về hướng cô ta, chứ không phải là cô ta đang hèn mọn đứng chờ anh ta rủ lòng thương.

Từ xa, cô ta đã nghe thấy tiếng bàn tán rôm rả của đám con trai xoay quanh Bạc Dĩ Nhu và Thần Châu. Trò chơi này thực sự có sức hấp dẫn rất lớn đối với giới trẻ. Vì thế ở trường học, cô ta đều nghe thấy mọi người bàn luận về nó mỗi ngày.

Nhìn thấy cô gái đang đứng ngẩng đầu kiêu hãnh nơi giao lộ, dáng vẻ thẳng lưng tỏ ra cao quý khiến người ta phát mệt, một người anh em huých tay Cố Văn.

Bầu không khí náo nhiệt phút chốc lắng xuống.

Đợi họ đi tới, Tần Hinh Dĩnh sẽ tự nhiên thành đi song song với họ. Như vậy thoạt nhìn trông họ giống như một nhóm với nhau, cô ta cũng sẽ không bị nghi ngờ. Những người khác cũng sẽ cảm thấy Tần Hinh Dĩnh cùng hội với họ. Những nữ sinh khác vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ cô ta. Nhưng chỉ có cô ta mới biết, bản thân mãi mãi không thể hòa nhập được với họ.

Còn có người thì thầm bàn tán về game VR. Trong lòng Tần Hinh Dĩnh đang khó chịu, lại nóng lòng muốn nhìn Bạc Dĩ Nhu rơi vào cảnh khốn đốn, rớt xuống vực sâu, cô ta không nhịn được, nói: “Không mua được cũng đừng lo. Vì chẳng bao lâu nữa, game VR sẽ không phải chỉ có mỗi mình Rainbow Age có đâu.”

“Nói như vậy, không lẽ đã có công ty khác phá giải được công nghệ VR của họ rồi sao?” Mọi người đồng loạt tò mò nhìn về phía Tần Hinh Dĩnh.

“Không có. Nhưng mà, nghe nói Bạc Dĩ Nhu không biết làm người, nên cô ta đã được người trong ngành dạy dỗ lại rồi.” Đại khái sẽ sớm thu mình, bớt huênh hoang, trở nên biết điều hơn thôi. Có điều, Tần Hinh Dĩnh lại hy vọng Bạc Dĩ Nhu sẽ luôn cứng đầu như vậy, giống như quả trứng muốn chọi lại đá.

Cố Văn đột nhiên nhìn Tần Hinh Dĩnh nói: “Ý của cô là gì?”

Tần Hinh Dĩnh nhìn dáng vẻ quan tâm của anh ta, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng có cảm giác khoái chí: “Em nói là, thời kỳ huy hoàng của Bạc Dĩ Nhu sắp kết thúc rồi.”

Chưa nghe câu châu chấu đá xe bao giờ à.

Sắc mặt Cố Văn lập tức trở nên khó coi, anh ta phi như bay về nhà, lật tung phòng làm việc của Cố Trì Ngạn lên, khiến ông ta hết hồn.

“Con đang làm cái gì vậy hả?”

“Nhà chúng ta cũng tham gia vào sao?” Cố Văn chất vấn.

“Con nói cái gì vậy hả, câu trước câu sau chẳng ăn khớp gì thế.”

“Con nói, có phải nhà chúng ta cũng tham gia chèn ép Dĩ Nhu đúng không?”

Cố Trì Ngạn nhíu mày: “Nói nhăng cuội gì đấy? Cái gì mà chèn ép? Đây gọi là cạnh tranh thương mại hết sức bình thường.”

Cố Văn cười khẩy: “Kiểu này mà không gọi là chèn ép, thì cái gì gọi là chèn ép nữa? Con khuyên ba, nếu muốn được hưởng chút lợi từ game VR, tốt nhất lập tức thu tay lại, đem những thứ ba mua được bán rẻ cho Rainbow Age đi.”

“Con thì hiểu cái gì? Tương lai người kế thừa công ty là em trai con, con chỉ cần làm việc của mình là được, bớt lo vớ lo vẩn đi.” Cố Trì Ngạn không mấy vui vẻ nói. Đứa con trai lớn này của ông ta rất xuất sắc, còn là một trong số ít những người siêu năng lực tự nhiên, mỗi tội là không biết nghe lời. Ông ta quả thực là có tham gia vào vụ này. Miếng bánh lớn như vậy, ai mà không muốn cắn một miếng?

Cố Văn nhìn chằm chằm ông ta một hồi, sau đó cười khẩy, xoay người bỏ đi. Những người tham gia vào vụ chèn ép thương nghiệp lần này đều là những tên ngu xuẩn, Cố Trì Ngạn cũng là một trong những tên ngu xuẩn đó. Cũng không chịu lấy gương ra soi thử, nhìn khuôn mặt heo ngu ngốc của mình, rồi nhìn sang Bạc Dĩ Nhu cả người tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh còn hơn cả kim cương kia mà xem. Vậy mà lại cho rằng bản thân có thể đánh bại cô ấy, khiến cô ấy phải cúi đầu trước những tên xấu xí kia.



Bất luận Bạc Dĩ Nhu ra giá cao tới đâu, vẫn không thể mua nổi một lô hàng nào cả. Thậm chí đến cả lô hàng của nhà máy Apollo cũng bị lũ người kia tranh mất. Vì thế, nhà máy của Rainbow Age bắt đầu ngừng thi công. Số lượng thiết bị VR được sản xuất mỗi ngày ít đi đáng kể. Xem ra chỉ còn chờ ngày cô giơ tay đầu hàng thật rồi.

Người của Rainbow Age ai nấy cũng sốt ruột, chỉ có Bạc Dĩ Nhu vẫn điềm nhiên vui vẻ. Lưu Lực Hải rất muốn lay bả vai cô hỏi xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì. Phải làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao chịu trách nhiệm với phía khách mua hàng đây? Còn có một nùi đơn đặt hàng phía sau kia kìa!

Song, vào cái ngày mà mọi người lo lắng khẩn trương đến độ sắp sửa suy sụp tinh thần, Rainbow Age bỗng nhiên tiếp đón một vài vị khách không tưởng. Họ mang đến những thứ cần thiết nhất cho Rainbow Age lúc này.

“Khoan khoan! Đó là Chân Phi sao? Sao ông trùm năng lượng mới lại tới công ty của chúng ta vậy?”

“Sao cả ông trùm bất động sản cũng tới nữa?”

“…”

Sự ghé thăm của các ông trùm ngoài ngành cùng những nhân vật tiếng tăm khác khiến cho trên dưới Rainbow Age đều phải khiếp sợ. Khoảng cách giữa những ngành này với ngành game cách nhau vạn dặm, rốt cuộc là vì sao chứ?

Thế nhưng, Bạc Dĩ Nhu đã sớm có dự liệu rồi. Vào thời điểm mà trong mắt những người bình thường, Thần Châu chỉ là một trò chơi, thì trong mắt những nhân vật tầm cỡ, nó đã là một khả năng cực lớn có thể thay đổi thế giới rồi. Lúc trước họ không có động tĩnh gì, không phải vì họ không muốn, mà là đang đợi thời cơ, ví như cái thời cơ tiếp than ngày tuyết thế này.

Bạc Dĩ Nhu không hề để bụng điều này. Người ta với bạn không quen thân, tất nhiên không có nghĩa vụ phải ra tay giúp đỡ bạn. Thương nhân mà! Cố gắng hết khả năng vì ích lợi hóa lớn nhất của bản thân là lẽ đương nhiên. Họ không tham gia chèn ép, cũng không thừa dịp giậu đổ bìm leo, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời cơ ra tay. Vả lại, lúc họ đến cũng không giống như những kẻ từng xuất hiện trong khoảng thời gian này nhân cơ hội chặt chém uy hiếp. ( truyện trên app T𝕪T )

Người đầu tiên tới là một một thanh niên tên Lạc Quân Nghiêu.

“Tôi muốn tạo một show truyền hình thực tế về VR, cho phép người chơi thông qua thiết bị VR bước vào thế giới ảo, hoàn thành nhiệm vụ hoặc là thử thách. Tôi sẽ không để họ biết trước kịch bản. Ngoại trừ sự kiểm soát của ekip phía chúng tôi đối với tiết tấu của chương trình ra, toàn bộ đều do người chơi tự do phát huy. Tôi muốn hợp tác cùng quý công ty, đồng thời hy vọng chúng tôi sẽ là đơn vị hợp tác duy nhất của show truyền hình thực tế này.” Thanh niên này mang đến một lô vật liệu quan trọng mà công ty cô đang cần để bày tỏ thành ý đàm phán, sau đấy nói với Bạc Dĩ Nhu như vậy.

Anh ta có dự cảm, show truyền hình thực tế này nhất định sẽ hot, hơn nữa sẽ tạo nên cơn sốt trên toàn thế giới. Sau đó, nhất định sẽ có rất nhiều công ty giải trí muốn đu theo, nhưng chỉ cần anh ta là đối tác duy nhất của Rainbow Age, anh ta sẽ là độc nhất vô nhị. Đương nhiên, về việc liệu sau này có công ty khác phá giải được công nghệ VR này hay không, nó lại thuộc về canh bạc may rủi trên thương trường.

Dĩ nhiên, anh ta đánh cược vào Bạc Dĩ Nhu.

Khóe miệng Bạc Dĩ Nhu cong lên, vui vẻ chấp nhận. Chuyện này không gây ra bất cứ tổn thất nào cho cô cả, đích thị là đôi bên cùng có lợi. Đây mới chính xác là cách làm đúng đắn của việc chia một chén canh, ai cũng có lời. Còn những kẻ vọng tưởng chỉ cần duỗi tay ra là có được công nghệ VR, đúng là lòng tham không đáy, hống hách ngang ngược.

Bạc Dĩ Nhu ký tên xong, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp của Lạc Quân Nghiêu rõ ràng đã được thả lỏng hơn nhiều. Anh ta lựa chọn đánh cược ván này. Vì giúp Bạc Dĩ Nhu mua được lô vật liệu kia mà đã dùng hết sạch số tiền tích cóp được của hai mẹ con. Mới đầu, anh ta cũng lo lắng sẽ bị từ chối, vì yêu cầu phía Bạc Dĩ Nhu chỉ được hợp tác với một mình anh ta làm show truyền hình thực tế VR này. Trong khi ngành giải trí trên thế giới lại có quá nhiều nhân vật tiếng tăm có thể cho cô ấy điều kiện tốt hơn nữa. Xem như anh ta được lợi lớn rồi.

Lạc Quân Nghiêu đứng dậy bắt tay với Bạc Dĩ Nhu, nhìn cô nói: “Tôi mong chờ tương lai hợp tác của chúng ta.”

Câu này, vừa là chính sách ứng đối với show truyền hình thực tế VR, cũng là chính sách ứng đối tiếp theo với Bạc Dĩ Nhu. Dù sao thì sự trợ giúp của anh ta so với kế hoạch của Bạc Dĩ Nhu chỉ như muối bỏ biển. Số vật liệu kia, kiểu gì cũng có ngày dùng hết.

Nhờ lô vật liệu được Lạc Quân Nghiêu đưa đến, nhà máy lại một lần nữa hoạt động trở lại.

Nhận được tin này, các tiền bối trong ngành game đều hết sức kinh ngạc. Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp nổi giận thì lại nghe được một tin ngoài sức tưởng tượng nữa.

Ông trùm bất động sản Đào Đào đã chi ra một trăm triệu tệ để mua đất ở một hành tinh trong Thần Châu? Bị điên à? Bỏ tiền thật ra để mua đất ảo trong game sao? Không lẽ ông ta cho rằng nhân loại có thể dọn đến sinh sống trong game thật? Đồ điên! Hơn nữa đây còn là bán rẻ rồi? Vì Đào Đào còn mang đến một lô vật liệu tỏ thành ý thương lượng. Điều này có nghĩa là, đến cả Đào Đào cũng cho rằng một trăm triệu tệ ông ta bỏ ra kia, là ông ta đã được lời rồi!

Chưa cần nói đến người ngoài, lúc đàm phán, Lưu Lực Hải ngồi ngay cạnh Bạc Dĩ Nhu cũng phải trợn tròn mắt há hốc mồm. Đàm phán xong hồi lâu, ông vẫn còn ngây ngốc như một nhóc thiểu năng.

“Chú thu lại dáng vẻ ngốc nghếch đó đi.” Bạc Dĩ Nhu điềm tĩnh nói: “Con mắt của ông chủ Đào nhìn xa trông rộng, khiến tôi có hơi bất ngờ đấy.” Không ngờ lại nghĩ đến việc mua đất của Thần Châu, hơn nữa còn ra tay quyết đoán ngay tại thời điểm này.

Trên thực tế, ở thế giới của Bạc Dĩ Nhu đã sớm được chia làm hai thế giới. Một bên là thế giới thực, một bên là thế giới ảo. Bởi vì trong thế giới ảo, ngoại trừ việc ăn cơm đi vệ sinh ra, mọi người gần như có thể làm được tất cả những việc còn lại. Do đó, có không ít người lựa chọn sống và làm việc trong thế giới ảo. Sinh sống một thời gian dài ở một nơi, họ tự khắc sẽ muốn có một mái nhà. Chính vì thế, bất động sản ảo ra đời.

Bất động sản ảo rẻ hơn bất động sản thực. Vả lại, những ai có khả năng đều có thể bố trí theo bất cứ phong cách nào mà họ muốn. Bởi vậy nên nó được yêu thích hơn nhà trong thực tế. Ở thế giới của Bạc Dĩ Nhu, giá nhà đất thực vô cùng rẻ, thậm chí còn có mấy chỗ không bán được. Trái lại, ở thế giới ảo, với những bất động sản ảo có vị trí địa lý đặc biệt, lại có giá đội lên tận trời.

Một trăm triệu nhân dân tệ mua đất ảo của một hành tinh trong game, trong tương lai, những người hiện giờ đang cười nhạo Đào Đào là tên ngốc sẽ nhận ra, ông ta không hề ngốc một chút nào, mà ngược lại, còn rất thông thái là đằng khác.

Hiện giờ mọi người còn chưa nghĩ tới, trong tương lai Thần Châu sẽ mở rộng đến mức độ nào. Rồi một ngày họ sẽ biết, đó không phải là một trò chơi, mà là một thế giới khác theo đúng nghĩa đen.

Ngoài Lạc Quân Nghiêu và Đào Đào, mấy ngày sau đó liên tiếp có người tới muốn hợp tác, tạo quan hệ với Bạc Dĩ Nhu, hơn nữa tất cả đều là người ngoài ngành. Lúc này, đám người kia mới đột nhiên phát hiện, bản thân đang tham lợi trước mắt mà quên họa sau lưng.

Không phải chỉ có mỗi người trong ngành game đang nhòm ngó công nghệ VR. Sự bùng nổ của kỹ thuật này, không chỉ gây ảnh hưởng trong mỗi ngành game.

Bọn họ giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đám người kia tới làm hỏng chuyện, nhưng lại không thể làm gì được. Bọn họ có thể kết bè kết phái chèn ép cô lập Rainbow Age, nhưng không thể bắt nạt những ông trùm ngành khác được. Bọn họ chỉ có thể tự trấn an rằng, những ông trùm kia chỉ là hạt muối bỏ biển, Bạc Dĩ Nhu không có nguồn cung ứng cố định, kiểu gì cũng có ngày dùng hết thôi.

Nhưng đúng lúc này, trên mạng lại có người tiết lộ, Rainbow Age và Công nghiệp Apollo đã bắt tay hợp tác với nhau. Rainbow Age đã mua lại rất nhiều vật liệu từ Apollo, đồng thời Apollo cũng chính thức trở thành nhà cung ứng cố định của Rainbow Age.

Trên mạng được phen náo động.

Những người được gọi là ông lớn trong ngành game đồng loạt ngã ngửa. Nội ứng còn vội vội vàng vàng gọi điện thoại thông báo cho bọn họ, lô vật liệu mà Bạc Dĩ Nhu mua được từ Apollo hoàn toàn khác với lô vật liệu bọn họ mua trước đó.

Một loại dự cảm không lành đột nhiên ập đến.



TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play