Những nhà tư bản nhìn thấy tin tức này: Vậy nghĩa là Bạc Dĩ Nhu sẽ được mời tham gia “Ngôi sao Thời Đại” ư? Vì sao chứ?

Đám cư dân mạng có huyết mạch kinh tế đều nằm trong tay phụ huynh: “?” Tóm lại là mau chóng gọi điện cho ba mẹ trước đã!

Những bậc phụ huynh vẫn không biết con cái họ đang có ý định gì, thì đột nhiên nhận được điện thoại của con mình. Khi họ nghe thấy đám trẻ cố tìm đề tài như thể muốn xin tiền thì lập tức tỏ ra cảnh giác. Kết quả cuối cùng chúng lại không hề nói “ba/mẹ con hết tiền rồi”, mà chỉ muốn họ nhớ xem “Ngôi sao Thời Đại” tối nay?

Có người cảm thấy sửng sốt, người thì lại cảnh giác, nhưng ngày thường vốn dĩ dùng bữa xong, có những bậc cha mẹ sẽ vội đi tản bộ hay dắt chó đi dạo, không xem chương trình này. Nhưng sau khi họ xem xong “Bản tin Thời sự” vẫn lựa chọn tiếp tục theo dõi “Ngôi sao Thời Đại”, muốn nhìn thử con mình đang làm trò gì.

Cũng giống như Lưu Lực Hải rất ngạc nhiên khi Bạc Dĩ Nhu có thể lên “Ngôi sao Thời Đại”, các nhà tư bản khác cũng cảm thấy y như vậy. Họ không hiểu tại sao? Vì cớ gì Bạc Dĩ Nhu lại có thể tham gia chương trình đó? Thậm chí ngay cả người giàu có nhất nước cũng chưa chắc có thể có mặt trong chuyên mục này!

Kết quả của việc kinh ngạc chính là ngay tối hôm đó tất cả mọi người đều theo dõi TV sát sao, chờ đợi câu trả lời.

“Rốt cuộc tại sao một game trò chơi lại có thể được đưa vào chương trình này?” Ngay cả rất nhiều nhân viên công tác trong đài truyền hình cũng tràn đầy nghi ngờ. Những doanh nghiệp đã từng tham gia chương trình này trước đây, nếu không phải là những nhà từ thiện lớn đã quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện, thì cũng là những người nghị lực mang trong mình câu chuyện vượt khó, tham gia tiết mục phát biểu những bài diễn thuyết truyền cảm hứng vươn lên. Tóm lại là lần đầu tiên trong lịch sử một cô gái trẻ có xuất thân tốt làm về mảng game, nhưng lại không hề có câu chuyện vượt khó nào để kể, cũng không quyên góp phần lớn gia tài của mình được xuất hiện trong tiết mục.

Trên lầu đang phát sóng trực tiếp “Bảng tin Thời sự”, dưới lầu cũng đang chuẩn bị tài liệu của “Ngôi sao Thời Đại” để nối tiếp chương trình. Lúc này Bạc Dĩ Nhu và quản gia An ngồi chờ trong phòng nghỉ ngơi.

Quản gia An cũng rất tò mò, anh ta chú ý đến hai thiết bị VR được vận chuyển hàng không gửi tới thủ đô cùng chuyến bay với họ, trong đó có một chiếc có khoang hình bầu dục, không giống với các loại khác có trên thị trường, lẽ nào đây chính là lý do sao?

“Cô chủ, chiếc máy kia là thiết bị VR à?” Quản gia An hỏi.

“Ừ.”

“Tôi có thể may mắn được biết trước về loại trò chơi công ích này không?”

Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh ta, khiến trong lòng quản gia An chợt sửng sốt, không biết tại sao anh ta lại cảm nhận được cô hơi thất vọng về câu hỏi này của mình. Cô hờ hững đáp lại: “Anh hẳn là biết đến, thiết bị của chúng tôi chủ yếu được kết nối với hệ thần kinh của não bộ. Nó có thể mang lại ảo giác vô cùng chân thực cho bất cứ người nào. Ngay cả khi người đó chỉ còn lại mỗi bộ não, miễn là các dây thần kinh liên quan đến não bộ không bị tổn thương, đều có thể chơi được Thần Châu.”

Quản gia An ngẫm nghĩ một chút, nhưng vẫn không hiểu cô muốn diễn đạt điều gì: “Vâng, tôi biết.”

“Anh có chú ý đến bất kể là thành phố C hay là trên đường phố lớn của thủ đô đều có thể thấy những cảnh tượng đặc biệt không?”

“Ý cô là… nhà an toàn thuộc trung tâm mua sắm dưới lòng đất hả?” Quản gia An nghĩ nát óc, cảm thấy dường như cũng chỉ có cái này thôi, trước kia nhà an toàn đều nghiêm cấm tùy ý ra vào trong thời kỳ lánh nạn. Bắt đầu từ mấy năm gần đây, bởi vì việc nghiên cứu siêu năng lực đạt được những thành tựu ngày càng rực rỡ, kẻ xâm lược cũng không còn tiến hành tàn sát với quy mô lớn bởi những người siêu năng lực này. Rất nhiều ngôi nhà an toàn đều để không, vì vậy có một vài trong số chúng đã được đấu thầu và cải tạo thành trung tâm mua sắm. Điều này có lẽ Bạc Dĩ Nhu không được nhìn thấy trước khi cô trở thành người thực vật.

Lần này ánh mắt Bạc Dĩ Nhu lộ rõ vẻ thất vọng, dường như còn thoáng có chút không vui.

Quản gia An cảm thấy mình hơi oan ức, nhưng cũng rất để ý, anh ta ngẫm kỹ lại những cảnh tượng trên các con phố lớn, tuy nhiên dù nghĩ thế nào thì cũng chỉ thấy không khác bình thường là bao.

“Cô Bạc.” Quản gia An còn chưa kịp hỏi thêm, nhân viên công tác đã đến gọi cô.

Bạc Dĩ Nhu đứng lên đi tới đó.

Tại nhà họ Tần.

Một nhà ba người đang dùng bữa tối, họ còn không biết tin Bạc Dĩ Nhu sẽ tham gia chương trình “Ngôi sao Thời Đại”, TV vẫn đang phát sóng “Bản tin Thời sự”, trên bàn ăn mọi người đều giữ im lặng, chỉ có tiếng va chạm của bát đũa cùng tiếng nhai nuốt.

Tào Tuyết đang ân cần gắp thức ăn cho Tần Dịch Thanh. Tần Dịch Thanh có vẻ ngoài nho nhã và thân thiện không giống một doanh nhân, mà trái lại giống một vị giáo sư uyên bác trong trường đại học hơn. Ông ta dựa vào lớp vỏ này cùng với tâm cơ dưới lớp da đó, không biết đã lừa được bao nhiêu người. Một vụ lớn nhất trong số đó cũng là vụ thành công nhất, chính là lên kế hoạch chiếm lấy đế chế kinh doanh này của nhà họ Bạc.

Đến nay “chuyện lớn đã thành”, trong vẻ nho nhã và thân thiện của ông ta cũng để lộ ra một chút tính hiếu chiến và xâm lược, khá có khí thế trông giống người đứng đầu.

“Đoàn đội mà Tào Khải mời tới đã có kết quả gì chưa?” Tần Dịch Thanh mở miệng hỏi.

“Vẫn chưa nữa, nhưng đã nói có một chút manh mối rồi. Dù sao cũng là thứ cần sự tinh tế, cũng giống như nấu ăn vậy, cho thêm một chút đồ vặt nào đó, tuy người nấu không nói trắng ra nhưng những người khác muốn tìm được bí quyết cũng phải tốn rất nhiều công sức.” Tào Tuyết nói. Trong lòng càng thêm hối hận trong hai năm này mình ra tay với Bạc Lị vẫn quá nhân từ, mới có thể khiến hai mẹ con họ có cơ hội xoay người, lại lọt vào mắt xanh của Tần Dịch Thanh lần nữa.

“Ừ.” Tần Dịch Thanh đáp lại một tiếng rồi không nói tiếp, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nhìn mà không đoán được trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Khi “Bản tin Thời sự” kết thúc, bữa tối cũng đã sắp xong, Tần Dịch Thanh buông đũa xuống, đứng dậy vừa định ra khỏi phòng ăn thì đột nhiên nghe thấy trên TV truyền tới tiếng của người dẫn chương trình:

“… Chúng tôi xin mời vị khách quý của ngày hôm nay, cô Bạc Dĩ Nhu.”

Tần Dịch Thanh khựng chân lại, Tào Tuyết và Tần Hinh Dĩnh vẫn còn chưa ăn xong đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía TV.

Trên màn hình TV, Bạc Dĩ Nhu mặc một bộ vest trắng thoải mái bước lên sân khấu, bắt tay chào hỏi với người dẫn chương, trông cô trẻ trung, xinh đẹp rạng ngời lại không mất đi sự trầm ổn, giống như một viên trân châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng và lóa mắt.

Chiếc cốc Tần Hinh Dĩnh đang cầm trên tay đột nhiên vỡ vụn, mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay cô ta nhưng cô ta không hề cảm nhận được.

“Ôi trời ơi, cô gái này ngầu quá đi mất!” Rất nhiều khán giả đang xem chương trình này ai nấy đều đưa ra nhận xét về ngoại hình của Bạc Dĩ Nhu.

“Thằng nhóc nhà tôi còn cố ý dặn chúng tôi xem, có phải là muốn kêu chúng ta xem cô gái này không nhỉ? Ông nói xem liệu có phải nó với cô gái này…”

“Tôi nhổ, bà không thử nghĩ xem liệu có khả năng này không? Với dáng vẻ của thằng nhóc kia, một cô gái có thể tham gia chương trình này có thể coi trọng nó chắc?”

Có vô số thanh niên trẻ tuổi đã rất nhiều năm không xem TV hay tin tức của đài truyền hình trung ương, hôm nay cũng cố ý vào ứng dụng để xem phát sóng trực tiếp, cho dù không phải là vì trò chơi nhưng cũng là vì vẻ ngoài xinh đẹp của Bạc Dĩ Nhu!

“Nói đùa chứ, Bạc Dĩ Nhu đẹp quá rồi đấy! Tôi nghĩ ngay cả giới giải trí cũng thật sự không thể tìm thấy ai xinh đẹp hơn cô ấy đâu!”

“Rõ ràng có thể dựa vào mặt mà ăn cơm, nhưng lại nhất định phải dựa vào thực lực!”

“Chương trình này lụi bại rồi sao? Tại sao lại mời Bạc Dĩ Nhu chứ? Chơi thuốc nên dở người rồi à, lại để cô ta lên quảng cáo trò chơi?”

Sau khi Bạc Dĩ Nhu tán gẫu đôi câu với người dẫn chương trình thì cô bắt đầu tiến vào chủ đề chính, giới thiệu với mọi người về game VR. Các bậc phụ huynh đang theo dõi chương trình cũng cau mày lại, ánh mắt lộ vẻ trách cứ. Con cái họ đã suốt ngày ôm khư khư lấy điện thoại, chơi game đến độ ăn uống ngủ nghỉ cũng không tha rồi, bây giờ lại ra đời cái game online VR này, thế chẳng phải càng đổ đốn à?

Nhưng sau đó, họ nghe thấy Bạc Dĩ Nhu nói: “Thứ hình bầu dục này được gọi là khoang chiếu VR. Người chơi chỉ cần nằm vào bên trong là được, thiết bị có chức năng đồng bộ năm giác quan siêu nhạy bên trong cho phép người chơi đang nằm mà vẫn có thể cảm nhận được sự hoạt động của tay chân, hay cảm giác bay lượn trên trời hoặc đi dưới đất, không cần phải chuyển động trên máy chạy cảm ứng nữa. Nhưng chúng tôi sẽ sản xuất hàng loạt dòng máy này, và cũng đang bán chúng trên thị trường. Lý do chính là chúng tôi chủ trương toàn dân tập thể dục.”

“Thời điểm khi bạn bước vào trò chơi, bạn cũng đã bắt đầu vận động cơ thể mình trên máy chạy cảm ứng đa chức năng này rồi. Bởi vì trò chơi rất thú vị, bạn sẽ không cảm thấy mệt mỏi mà muốn dừng lại. Bạn có thể không chạy nổi nữa nhưng vẫn bằng lòng đi tiếp. Vì vậy nếu bạn mua Thần Châu về nhà. Ngoài việc mua một thiết bị trải nghiệm trò chơi đầy thú vị và cảm giác giống như xuyên không ra, còn tương đương với việc mua một chiếc máy chạy bộ, giảm cân về, mua được sức khỏe và tăng cường sức đề kháng của cơ thể. Nó sẽ không khiến bạn ngồi quá lâu làm tổn thương đến mắt và cơ thể.”

Đôi mắt của các bậc phụ huynh chợt sáng ngời.

“Mẹ kiếp, tôi chỉ nghĩ nó chơi vui chứ có chú ý đến những điều này đâu?”

“Đám người có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi mê mẩn Thần Châu, mấy ngày sau mới nhận ra rằng mình bị gạt rồi à?”

“Bé mập mạp bỗng thấy được hi vọng giảm cân rồi rồi rồi rồi rồi!”

“Lần trước mua chiếc máy này còn nghĩ cần phải nhịn ăn nhịn uống mấy tháng tiết kiệm tiền, kết quả bây giờ lại đặt thêm một chiếc, người nào đó trong nhà rất cần đến!”

“Không, vận động nhiều sẽ có cơ bắp, tôi không cần cơ bắp đâu, tôi muốn mua khoang chiếu VR! Tại sao không bán khoang chiếu VR hả, tôi muốn nằm chơi cơ!”

Đây là một trong những ưu điểm công ích của Thần Châu khi mang đến một không gian ảo cho những người hiện đại luôn căng thẳng đầu óc bởi áp lực của cuộc sống, có nơi để thư giãn hít thở và trốn tránh, vô hình chung thúc đẩy toàn dân tập thể dục, dân giàu nước mạnh.

“Chắc các bạn rất tò mò tại sao dòng khoang chiếu VR này không được bày bán trên thị trường phải không.” Bạc Dĩ Nhu tiếp tục giải thích: “Thật ra, dòng khoang chiếu VR này có bán, nhưng chỉ bán cho một nhóm người đặc biệt thôi, đó là người khuyết tật.”

Quản gia An đứng ngoài sân khấu bỗng sững sờ. Đột nhiên anh ta hiểu ra những gì mà Bạc Dĩ Nhu đã hỏi mình trước đó, cùng với vẻ thất vọng toát ra từ trong đôi mắt cô. Đó là việc mà hầu hết mọi người đều bỏ qua, bởi vì nó quá phổ biến, thậm chí còn bị mọi người coi là chuyện rất bình thường. Cả nước hiện có chín trăm triệu người, trong đó có gần ba trăm triệu người là người khuyết tật, có thể thấy được ở khắp nơi trên đường phố hẻm nhỏ thuộc các tỉnh thành của đất nước.

Trong đó có một bộ phận lớn người khuyết tật không phải do bẩm sinh. Có lẽ họ đã từng có cuộc sống tốt đẹp, trong mắt đều là ánh sáng rạng ngời nhưng bất ngờ gặp tai họa, tuy rằng may mắn sống sót nhưng từ đây họ phải vật lộn trong bóng tối. Họ đều là những người may mắn sống sót sau tai nạn.

Còn có một số liệu thống kê, trung bình có khoảng một trăm nghìn người khuyết tật loại này tự tử mỗi năm. Những người có cơ thể khỏe mạnh kiện toàn sẽ không bao giờ cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ khi mất đi khả năng đi đứng, giọng nói hay ánh sáng. Cộng thêm việc xã hội hiện đại gây ra những áp lực về tinh thần và những tổn thương sau tai nạn. Những người đó ngày một suy sụp trong tuyệt vọng, cuối cùng từ bỏ bản thân.

Mà những điều này ngoại trừ chính họ cùng với người thân trong gia đình, không ai có thể nhìn thấy, cũng không ai nguyện ý hao tổn tâm tư đi tìm hiểu nó.

Đây cũng là một ưu điểm công ích khác của Thần Châu khi cứu rỗi tinh thần của những người khuyết tật không phải do bẩm sinh.

“Qua khoang chiếu VR này, trong Thần Châu, những người mù lòa có thể lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, còn người mất đi đôi chân có thể tiếp tục chạy nhảy… Tôi mong rằng các bạn có thể cảm nhận được sự quý giá của cuộc sống một lần nữa, yêu quý bản thân và gia đình mình.”

“Không biết tại sao đột nhiên tôi lại thấy vô cùng cảm động!”

“Xong rồi, tôi lọt hố mất rồi, đã trở thành fan của Bạc Dĩ Nhu rồi, ôi ánh mắt đó hu hu hu!”

“Anh trai tôi có thể nói là nhân tài xuất sắc, nhưng từ khi mất đi đôi chân anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn ánh sáng trong mắt anh ấy cứ biến mất từng chút một, trái tim tôi thật sự rất đau. Khoang chiếu VR này có thể để anh ấy lại nếm trải cảm giác chạy nhạy một lần nữa, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ thay đổi. Nếu thật sự có tác dụng, từ bây giờ tôi sẽ là fan não tàn của Bạc Dĩ Nhu và Rainbow Age.”

Lúc này quản gia An nhìn vào ánh mắt đầy nghiêm túc và kiên định của Bạc Dĩ Nhu, đột nhiên nhớ tới câu nói mà hôm qua cô đã nói lúc trên xe. Khi ấy cô tỏ ra rất kiêu ngạo, anh ta chỉ cảm thấy cô ngốc nghếch. Nhưng giây phút này, anh ta lại cảm thấy rất xấu hổ về bản thân khi nghĩ tới vẻ thất vọng trong mắt cô lúc đó, bởi vì sự thờ ơ của mọi người đối với những bi kịch đang âm thầm diễn ra trên đường phố.

Anh ta không những bỏ qua những bi kịch đó, mà trong lòng còn chế giễu việc nhìn thấy người khác đau khổ rồi làm ra những hành động anh hùng. Chỉ bởi vì lý tưởng anh hùng này đã nằm ngoài phạm trù nhận thức của một kẻ ích kỷ tầm thường như anh ta, đã thế còn cách xa không hề khiêm tốn một chút nào.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play