Giờ thứ tám – phòng hồ sơ tầng ba

Lộ Hà lại thở dài một tiếng: "Thứ có tính công kích như vậy... Rốt cuộc thì đứa nhỏ kia đã gặp phải chuyện gì? Chẳng lẽ manh mối lại đứt đoạn ở đây sao...?"

Tôn Chính lật nhanh quyển sổ trong tay, chần chờ một lúc mở mở miệng: "Tôi không tìm thấy câu chuyện nào khác về đứa trẻ đó trong cuốn sổ này... Hơn nữa, tôi vừa phát hiện, có một vấn đề tương đối nghiêm trọng..."

"Vấn đề gì?" Lộ Hà giật giật, nghiêng mặt đi qua.

Tôn Chính đưa ghi chép trong tay tới trước mặt Lộ Hà, rồi lật quyển còn lại tới trang đầu tiên, chỉ chỉ, nói: "Anh xem, quyển đầu tiên không có ghi chép sau tháng 5, tháng 6 năm 2001, tổng cộng chỉ có mười câu chuyện; mà quyển thứ hai lại bắt đầu từ tháng 2, tháng 3 năm 2002, nói cách khác, những chuyện xảy ra ở giữa không được ghi chép lại."

Lộ Hà giật lấy hai quyển sổ, lật nhanh từ đầu tới cuối, lại lật từ cuối lên đầu, sau đó đột nhiên ném cuốn sổ lên mặt bàn, quay đầu nói nghiêm trọng: "Đây đâu phải tương đối nghiêm trọng, đây là rất nghiêm trọng, Chính! Điều này có nghĩa là manh mối hữu dụng nhất trước mắt là quyển sổ này cũng đã trở thành vô dụng!"

"Nhưng quyển thứ hai vẫn có ghi chép mà!"

"Những câu chuyện đó chỉ nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đâu, còn ghi chép về khoảng thời gian duy nhất có liên quan tới anh hai tôi đã biết mất!"

"Tại sao Nghiêm Ương không ghi lại những chuyện đó?"

Lộ Hà liếc nhìn quyển số bị ném trên bàn: "Tôi đâu biết!"

Tôn Chính cay mày suy ngẫm, một lúc lâu sau mới do dự nói: "Manh mối Nghiêm Ương lưu lại đã bị lấy mất, tư liệu trong phòng hồ sơ cũng bị cầm đi, sổ ghi chép thì đứt đoạn, nói cách khác, hiện tại chúng ta không có manh mối gì sao?"

Lộ Hà gật đầu, sắc mặt tái đi, anh mở bàn tay đang cầm chìa khóa xà cừ ra, uể oải nói: "Hiện tại cũng không biết chiếc chìa khóa này có ý nghĩa gì..."

Tựa hồ Tôn Chính vẫn chưa chấp nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn lại mở miệng xác nhận một lần nữa: "Nói cách khác, hiện tại chúng ta không thể tìm cách ra ngoài? Không ra được?"

Lộ Hà lại gật đầu một lần nữa, thế nhưng không nói được gì khác.

Tôn Chính run run tay, từ khi hắn biết Lộ Hà tới nay, người đó luôn cười hì hì, mang theo má lúm đồng tiền một nông một sâu, luôn chìm đắm trong một bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng. Kể cả khi nhập huyệt rồi, trong mắt anh vẫn luôn lập lòe ánh sáng hy vọng, chưa từng nói một câu nào khiến người ta nhụt chí, lạc quan tới mức người ta phải nghi ngờ tuổi tác của anh. Nhưng thời khắc mấu chốt lại có năng lực phân tích và phán đoán siêu đẳng, kể cả Tôn Chính cũng không thể không thán phục.

Nhưng lúc này, ánh mắt của người bên cạnh lại dần ảm đạm xuống, mím chặt môi, khiến Tôn Chính nhận ra, có lẽ bọn họ đã thực sự cùng đường bí lối.

Kể cả Lộ Hà, cũng bó tay chịu trói.

Trong đầu Lộ Hà lướt qua vô số cảnh tượng từ lúc bắt đầu nhập huyệt tới nay. Có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, có nghi hoặc chưa được cởi bỏ, cũng không thể cởi bỏ. Anh thích tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng thích giải câu đố. Nhưng hiện tại, bọn họ bị vây khốn ở đây, bị dồn tới tuyệt cảnh chân chính, cũng mất đi mọi manh mối.

Hành lang tầng ba cực kỳ hung hiểm. Bắt đầu từ tầng năm đi xuống, tầng ba đã xuất hiện rất nhiều "quái vật" có tính công kích, tình huống cũng càng lúc càng phức tạp. Không biết xuống đến tầng hai, có thể sẽ xuất hiện những thứ càng đáng sợ hơn không? Huống chi thông tin bọn họ có cũng không đầy đủ, có thể vượt qua chặng đường này an toàn hay không, vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Tuy đồng hồ đã ngừng chạy, nhưng anh vẫn có thể ước chừng thời gian, từ khi bắt đầu nhập huyệt tới giờ, tối thiểu đã sáu, bảy tiếng trôi qua, là lúc người kiệt sức, ngựa đứt hơi. Hai người luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, ngoại trừ Lộ Hà đã được gặm miếng bánh mì, Tôn Chính ngay cả nước cũng chưa uống, chứ đừng nói tới ăn.

Liệu có phải, bọn họ sắp chịu không nổi không? Lộ Hà quay đầu nhìn Tôn Chính, ánh mắt tương ngộ với ánh mắt hắn.

Hai người cùng có chung một câu hỏi.

Trong mắt hai người phản chiếu lại sắc mặt tái nhợt của đối phương, má lúm đồng tiền trên khuôn mặt Lộ Hà đã biến mất, sự bình tĩnh cũng rời bỏ khuôn mặt Tôn Chính.

Trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ, bóng tối đang yên lặng, không một chút động tĩnh mà xâm nhập thần kinh, xâm chiếm cốt tủy bọn họ.

Lộ Hà bị ánh mắt ảm đạm của Tôn Chính khiến tinh thần hoảng loạn, anh vội dời mắt về phía cánh cửa phòng khám ngoại khoa.

Ra ngoài sẽ có gì?

Quái vật sàn sạt bò trên mặt đất, hay hồn ma đứa bé kia...

Dũng khí của bọn họ đang bị bóng tối tĩnh mịch này từ từ ăn mòn, hai người khó có thể nhấc chân bước đi, bước ra khỏi cánh cửa kia mà đối mặt thực tại.

Chỉ cảm thấy mệt, đói, bị giam cầm, cả người như bị rút cạn trong nháy mắt, không còn chút sức lực nào.

Tiếp tục như vậy... Lộ Hà đột nhiên nhận ra suy nghĩ của bản thân, thế nhưng, bất tri bất giác anh đã bị cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm, anh quay đầu lại, muốn nói chuyện với Tôn Chính để nâng cao tinh thần.

Lại phát hiện Tôn Chính đang dựa vào bàn, thế nhưng đã ngủ mất rồi.

Tôn Chính gối đầu lên tay, phát ra tiếng thở rất khẽ, lưng cũng hơi phập phồng theo nhịp thở, dù ngủ rồi nhưng trên mặt vẫn phủ nặng một sự bất an.

Có thể ngủ dưới tình huống như vậy, chắc phải mệt mỏi lắm rồi!

Lộ Hà chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Tôn Chính, cười khổ một cái.

Anh nắm chặt chìa khóa trong tay, Lộ Hiểu Vân, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?

Cái tên đã không thấy nhiều năm, mang theo ký ức xưa đang bò lên suy nghĩ của anh.

Xưởng rượu cũ, mùi cồn nồng đậm, mặt tường phủ kín rêu xanh ẩm ướt, cửa kinh màu lam cũ nát cùng lan can xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hơi thở lạnh băng trong góc tường, và bóng tối không thấy năm đầu ngón tay.

"Tiểu Hà, tiểu Hà, em ở đâu?"

Tiếng anh ấy vang vọng trong căn phòng trống trải, những vò rượu rách nát kia biến thành móng vuốt sắc nhọn, bốn phương tám hướng chộp về phía Lộ Hà.

"Tiểu Hà, tiểu Hà!"

Xung quanh vang vọng tiếng gào hoảng sợ của anh, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh xưởng rượu với vách tường rách nát và cánh cửa nửa mở, dường như sau mỗi một cánh cửa lại cất giấu một đôi mắt.

Trong bóng tối chỉ có tiếng chân của một mình anh, không, không phải một mình, dường như có vô số người chạy phía sau, chạy theo Lộ Hà, không tiếng động mà...

"Tiểu Hà, chúng ta không ăn sáng nữa, chúng ta về đi! Chúng ta về đi!"

Không thấy tiểu Hà. Không có âm thanh nào.

Nắm tay quờ quạng khắp nơi, thất bại, bóng tối nuốt sống bàn tay anh, giọng nói anh, ngay cả thân thể anh cũng bị nuốt chửng.

Anh hai nói dối! Anh hai đã nói mình sẽ ăn sáng ở đây, anh hai nói dối!

Không đúng... anh đã từng cảnh cáo, đừng đến xưởng rượu này, đây là chỗ có quỷ.

Xưởng rượu có quỷ.

"Lộ Hiểu Vân, sao anh không ra đây! Lộ Hiểu Vân!!" Cửa bị đập liên hồi. Anh không nên khoe với mọi người rằng anh hai mình có thể nhìn thấy quỷ, anh cũng không nên khoe khoang rằng mình rất gan dạ.

"Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân!!!"

Anh đột nhiên im bặt, trợn to mắt nhìn phía trước.

...

Bóng người kia hoàn toàn hòa mình vào bóng đêm, nếu anh ấy không mở miệng, Lộ Hà không thể phát hiện ra người ấy đã đứng đó rất lâu.

"Cút ngay!"

Giọng nói lạnh nhạt mang theo chút không kiên nhẫn, là âm thanh hết sức quen thuộc.

Thứ gì đó thả anh ra, anh vội đưa tay vào bóng tối, ngã nhào vào chân người kia.

Dường như trên người người kia cũng bị lây dính không khí lạnh lẽo này, anh cảm thấy vậy khi tiếp xúc tới.

"Anh hai!"

Chỉ cảm thấy bị nhấc lên, rồi ném lên lưng người kia.

Im lặng không nói gì, tiếp tục đi...

Đi tới lúc ... nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Lộ Hà tựa hồ bị ánh sáng mặt trời đột ngột xuất hiện chói mù mắt. Lúc này anh mới phát hiện, mình thế nhưng cũng ngủ mất, nằm ngay cạnh Tôn Chính, cũng dựa vào bàn mà ngủ.

Nhưng ánh mặt trời đã biến mất lâu rồi, bệnh viện Đồng Hoa như một hầm mộ âm trầm, với bóng tối kín kẽ không một khe hở bao trùm lên cả thế giới này.

Anh chống trán, tựa hồ không tin nổi mình đã ngủ gật.

Ngủ bao lâu?

Anh soi đèn pin, quan sát xung quanh. Thế nhưng không có chuyện gì xảy ra, anh lại sờ sờ người mình, thân thể vẫn ấm áp, cảm giác vẫn chân thật lắm, mình vẫn chưa biến thành "những thứ đó".

Thế nhưng, anh còn mơ thấy anh hai ngày trước.

Anh còn nghĩ rằng, thời điểm nguy hiểm chỉ cần gọi tên Lộ Hiểu Vân thì sẽ có cách, nhưng Lộ Hiểu Vân đã mất tích nhiều năm.

Nếu là Lộ Hiểu Vân... anh ấy sẽ làm thế nào?

Anh ẩn ẩn cảm thấy mình đã sờ tới manh mối, liền cầm lấy quyển sổ ghi chép trên mặt bàn.

Tôn Chính cảm thấy có người đang lay mình, còn gọi Chính, Chính. Hắn rất ghét kiểu gọi tên ghê tởm này, vì thế liền xoa xoa mắt, không khiên nhẫn muốn chửi người nọ câm miệng đi.

Sau đó, hắn lập tức thanh tỉnh lại.

"Lộ, Lộ Hà?"

Người kia cách hắn rất gần, hơi mỉm cười nhìn hắn: "Sao vậy? Cậu mơ thấy cái gì vậy?"

Tôn Chính lắc lắc đầu, thần chí rốt cuộc rõ ràng hơn.

"Tôi ngủ mất?" Hắn tựa hồ không thể tin được mình cư nhiên lại ngủ quên dưới hoàn cảnh như vậy, lại còn ngủ say như thế.

Lộ Hà buông tay, nhún vai: "Hết cách rồi, có lẽ cậu Tôn phải lạc quan lắm!"

Tôn Chính kỳ quái liếc nhìn anh một cái, từ khi nào tên này lại sử dụng ngữ điệu kỳ quái như vậy. Lộ Hà không để bụng, đẩy đẩy hắn: "Chính, nếu... sau này ra ngoài cậu muốn làm gì?"

Tôn Chính sửng sốt, tại sao lại đột nhiên hỏi vậy?

"Cậu nói đi..." Lộ Hà lại đẩy đẩy hắn.

"Tôi... tôi không biết..." Tôn Chính vẫn không phản ứng kịp.

Sau khi ra ngoài? Ra ngoài... Sự mơ hồ trong đầu khiến hắn hoảng sợ, thế nhưng hắn lại không biết mình nên làm gì sau khi ra ngoài, muốn làm gì? Trong não hắn thế nhưng tràn ngập toàn bệnh viện Đồng Hoa.

Hắn nén suy nghĩ này xuống, hỏi lại Lộ Hà: "Anh thì sao?"

Lộ Hà mím môi: "Hẹn hò."

"Hẹn hò cái gì cơ?"

"Nghe nói người nhập huyệt sẽ bị đoản mệnh, tôi phải mau chóng hoàn thành sứ mệnh cơ bản của con người, kéo dài giống nòi ưu tú, miễn cho mẹ già suốt ngày than thở về con trai cả của bà."

Tôn Chính lại có dự cảm xấu. Tại sao Lộ Hà lại bắt đầu nói bậy bạ rồi? Lúc trước anh sẽ không nói tới những chuyện như vậy, mà là không nói hai lời đã trực tiếp hành động. Chẳng lẽ, Lộ Hà cũng thật sự cảm thấy chúng tôi đã cùng đường bí lối? Chỉ có thể dựa vào nói chuyện phiếm để tiêu hao nốt quãng thời gian cuối cùng?

Nghĩ tới đây, lòng Tôn Chính nổi lên cảm giác bi thương, hắn thử hỏi Lộ Hà: "Vậy, nếu chúng ta không ra ngoài được thì sao?"

Lộ Hà nhìn Tôn Chính, lại mở to hai mắt nhìn, đôi mắt sáng quan sát khuôn mặt Tôn Chính, nhìn chăm chú tới mức Tôn Chính dựng hết cả lông tơ.

Sau đó, anh bỗng tuyên bố rất nghiêm trang, "Hết cách rồi, vậy chỉ có thể tìm tạm người nào đó, để Lưu Quần Phương làm bà mai, lão Trương lão Mao và đàn quỷ làm chứng, bái đường trong phòng hồ sơ, động phòng trong phòng giải phẫu, nhận tiểu quỷ ngoài cửa làm con nuôi, làm một đôi quỷ phu phu."

Quỷ, quỷ phu phu?!

Tôn Chính lại ngây ra một lát, sau đó mới đỏ mặt mắng: "Điên à!"

Lộ Hà cười ha ha, vỗ vỗ tay: "Cậu kích động như vậy làm gì, tôi còn chưa nói tìm ai, hơn nữa... tôi có phát hiện mới."

Lộ Hà cười, lấy quyển sổ kia ra, đưa tới trước mặt Tôn Chính. Ánh sáng cuối đường hầm*, anh cảm thấy rất vui vẻ, nói rằng mình đùa một câu để khiến không khí sinh động một chút, lại không chú ý tới thần sắc bất thường của Tôn Chính.

*Gốc là 柳暗花明 (liễu ám hoa minh): dịch thô có nghĩa là cây liễu tối nhưng hoa của nó lại sáng. Tức là vào thời khắc đen tối nhất lại tìm thấy ánh sáng của hi vọng, tục xưng: ánh sáng cuối đường hầm.

"Nếu bác sĩ Nghiêm có thể viết ra câu chuyện này, nhất định sẽ không thể chúng ta đứt đoạn manh mối, anh hai tôi sẽ không mặc kệ chúng ta như vậy, cậu nhìn kỹ sổ ghi chép xem."

Tôn Chính cầm sổ, đọc lại câu chuyện về Nghiêm Ương.

"Nghiêm Ương quả thực đã để lại manh mối cuối cùng, nhưng lúc trước chúng ta đã đoán sai. Manh mối cuối cùng không nằm trên người tiểu quỷ, mà là ở đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play