Giờ thứ năm - hành lang tầng bốn

"Cậu xem, tôi biết phía sau còn có chuyện mà." Lộ Hà tỏ vẻ mình đã sớm biết, quay đầu lại phát hiện Tôn Chính đã bị sặc đỏ mặt.

"Hình như thật sự có cháy..." Tôn Chính xấu hổ che miệng ngồi dậy.

Lộ hà vừa nghĩ thầm, cậu còn định chạy trốn hiện thực tới lúc nào nữa, vừa lấy tay che miệng mũi lại, nói: "Cậu có nghĩ tới chuyện, đứa trẻ Lưu Quần Phương nghe thấy ban đầu vẫn còn sống hay không?"

"Cái gì?!" Tôn Chính kêu lên, rồi lại im bặt, "Đương nhiên là còn sống, không thì là cái gì?"

Lộ Hà nhịn cười, lật vài trang của cuốn sổ ghi chép, rồi đẩy tới trước mặt Tôn Chính đang không ngừng ho khan: "Ngay từ đầu, chúng ta đã bị chuyện mấy cô y tá kể đánh lạc hướng, biến chuyện đơn giản thành phức tạp."

Tôn Chính ngẩng đầu nhìn thấy, như đang chờ đáp án của hắn.

Giọng nói rầu rĩ của Lộ Hà truyền qua kẽ ngón tay, "Một câu chuyện xưa kể về một cô gái từ vùng quê xa xôi mới lên thành phố, cô ấy chưa hiểu chuyện đời, lập tức bị hỗn loạn tới mức choáng váng đầu óc, suốt ngày bị người khác cười nhạo, khinh thường, hận không thể quên đi xuất thân của mình, che giấu thân phận của mình, muốn vì thể diện mà giả vờ làm một người thành phố."

Tôn Chính gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Nhưng cô gái này đã kết hôn lúc ở quê, sinh con đẻ cái, chồng cô ở nhà trồng trọ, chính cô cũng ra ngoài làm việc, đứa con thì nhờ cậy mẹ già chăm nom. Cô gái này hạ quyết tâm, muốn một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình, sau một thời gian dài không liên hệ với người nhà, kết quả là chồng mình chết cũng không biết, mẹ già không nơi nương tựa, phải mang cháu gái trèo đèo lội suối, lên thành phố tìm con gái để nhờ cậy."

Tôn Chính hiểu ý anh, nói: "Vậy nên, bác gái Lý Đình gặp ở cửa chính là mẹ già của người phụ nữ kia, mang theo cháu gái bà ấy?"

Lộ Hà cười khổ lắc đầu: "Lúc cô ấy gặp được, chỉ sợ không phải... là cái gì, tôi cũng không biết."

Tôn Chính nhướn mày, như đang đợi anh đưa ra một câu trả lời hợp lý.

Lộ Hà dời mắt, khụ một tiếng rồi mới quay về đề tài chính: "Tóm lại, cô gái này giật mình lo sợ vì mẹ và con mình đột nhiên xuất hiện. Hình tượng cô ấy khổ tâm lắm mới đắp nặn được sẽ bị phá hủy hoàn toàn, một lần nữa, cô ấy sẽ trở thành đối tượng để người người cười nhạo. Hơn nữa cô ấy chỉ là người dọn vệ sinh thấp kém ở đây, sao có thể tìm được chỗ cho mẹ và con gái mình ở? Vì thế, cô ấy trộm để mẹ mình và con gái sống trong bệnh viện."

Tôn Chính mở to mắt, như bừng tỉnh đại ngộ: "Ý anh là, cô ấy lừa người khác, để mẹ và con gái mình ngủ trên khoa Đông Y tầng bốn? Không, lúc đó vẫn là phòng nội khoa bình thường, nói cách khác, là phòng có giường chuẩn bệnh."

Lộ Hà cho hắn một ánh mắt tán thưởng, rồi tiếp tục nói: "Có thể ngủ ở phòng nội khoa tầng bốn, mẹ và con cô ấy còn có thể tắm rửa ở nhà vệ sinh nữ. Nhưng ngày nào người phụ nữ vô cùng hư vinh đó cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm, bởi vì bắt đầu có lời đồn lan truyền trong bệnh viện rằng buổi đêm có tiếng trẻ con khóc trên tầng bốn..."

"Vậy là, lúc trước nhà vệ sinh tầng bốn có tiếng nước bởi vì mẹ và con cô ấy đang tắm rửa, hoặc giặt quần áo, thế nên có tiếng trẻ con khóc trong nhà vệ sinh nữ tầng bốn cũng là chuyện thường, bởi vì con cô ấy ở trong đó." Tôn Chính nói tiếp.

"Mà buổi tối hôm Lưu Quần Phương lên WC tầng bốn, lại vừa lúc nghe thấy tiếng trẻ con, sợ tới tới mức chạy về phòng y tá, cũng khiến người phụ nữ kia sợ hãi, cho nên phản ứng đêm đó của cô ấy còn lớn hơn Lưu Quần Phương."

"Chờ một lát." Tôn Chính cắt lời Lộ Hà, "Lẽ nào Lưu Quần Phương đã phát hiện ra chân tướng sự việc vào đêm hôm đó, chỉ là cô ta không viết chuyện này vào sổ ghi chép?"

"Ý cậu là, cô ta đang che giấu cho người phụ nữ kia?" Lộ Hà liếc nhìn hắn, lại cười, "Người đàn bà như vậy, không đáng để bất luận ai che giấu giúp! Nửa đêm, khả năng cao là mẹ cô ta chẳng đụng phải đồ điện gì, mạch điện lại bị chập, có lẽ người đàn bà ngoan độc kia muốn giải quyết mọi chuyện, nhẫn tâm khóa cửa lại, để mẹ và con gái mình bị thiêu sống bên trong!"

Tôn Chính cau mày nghe anh nói, nghi ngờ hỏi: "Sao anh chắc chắn rằng cô ta đã nhốt mẹ và con gái mình? Vậy thi thể đứa bé đâu? Cô ta cũng đi đâu rồi?"

Lộ Hà quan sát một vòng xung quanh, nói bằng ngữ khi thập phần chân thật đáng tin, "Chúng ta bị nhốt ở đây, chính là bằng chứng tốt nhất."

"Anh thật sự cảm thấy rằng, Trần Quyền cố ý không mở cửa khiến bọn họ bị thiêu sống bên trong sao?" Tôn Chính vẫn nghi hoặc.

"Đúng vậy. Trần Quyên vốn dĩ là người đàn bà không có văn hóa, lại còn ham hư vinh, cô ta rất dễ đánh mất bản thân mình, lòng phụ nữ, đôi khi có thể ngoan độc tới kinh thiên động địa." Mặt Lộ Hà cũng bị nóng tới mức đỏ bừng lên.

"Chẳng lẽ ngoan độc tới mức tự tay thiêu chết mẹ và con gái mình?" Tôn Chính vẫn tiếp tục tranh luận, "Cho dù cô ta đánh mất bản thân mình, nhưng anh không tin rằng lòng người luôn hướng thiện sao?"

Lộ Hà nhếch miệng: "Cho dù cô ta chưa từng có suy nghĩ như vậy, nhưng thừa dịp hỏa hoạn, cô ta cũng có thể nảy ra tà niệm trong nháy mắt..."

Tôn Chính không tiếp tục biện luận vì Trần Quyên, chỉ liếc nhìn Lộ Hà một cái, dường như đang hỏi, phải không?

Lộ Hà không ngừng giải thích: "Còn đứa nhỏ cùng bản thân cô gái kia... tôi nghĩ, đại khái, cũng đã nhập huyệt. Mà thi thể được tìm thấy chính là mẹ cô ta, người đã bị thiêu sống. Bị vây trong huyệt, vĩnh viễn đối mặt với bóng tối, vĩnh viễn không thể thoát ra, chính là hình phạt phù hợp nhất cho cô ta."

Tôn Chính đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước 'vĩnh viễn đối mặt với bóng tối, vĩnh viễn không thể thoát ra'. Hắn chưa từng chân chính nhận ra tình cảnh của mình, liệu mình có một ngày, vĩnh viễn không thể thoát ra, vĩnh viễn bị vây trong không gian cực nóng như vậy không? Lòng hắn chợt lạnh buốt, ngơ ngẩn nhìn Lộ Hà, hỏi: "Người bị vây ở đây, đều là người bị trừng phạt sao?"

Lộ Hà sửng sốt, lập tức nói: "Đương nhiên không phải. Cũng có những trường hợp ngẫu nhiên, cậu xem, thực ra mỗi ngày tại bệnh viện này đều diễn ra những trình tự đã từng phát sinh, người biến mất ở bệnh viện này, kỳ thật đều đi lại mỗi ngày trong đó, lặp lại những động tác mình làm trước khi mất tích. Giống như hai thế giới song song vậy, phần lớn thời gian sẽ không phát hiện, chỉ khi không gian đột nhiên thay đổi, trở nên tương khớp trong một thời khắc nào đó, mới có thể gặp phải, cho dù nhập huyệt, cũng không nhất định sẽ gặp tất cả những sự việc đã từng phát sinh. Gặp phải cảnh hỏa hoạn được tái hiện lại như Lý Đình và Lưu Quần Phương, cũng là tình huống ngẫu nhiên."

Dường như Tôn Chính lại chìm vào trầm tư, ánh sáng luôn kiên định trong mắt hắn dần dần ảm đạm xuống.

Lộ Hà không thể giả vờ như không thấy, tiếp thu hiện thực, liều mạng giãy giụa, cuối cùng là tuyệt vọng, đây là những phản ứng tâm lý thường thấy của con người khi rơi vào tuyệt cảnh, nếu Tôn Chính chân chính nhận ra được sự thực, bắt đầu tuyệt vọng, vậy bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn không thoát ra được. Anh đành phải cố ý ho khan hai tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Tôn Chính, sau đó tận lực lớn giọng, nói: "Nhưng mà, đúng là sự kiện này của các cô ấy tạo ra cơ hội giúp chúng ta chạy thoát."

Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt hắn đã nóng tới đỏ bừng, Lộ Hà cũng có thể đoán ra trạng thái chật vật của bản thân qua khuôn mặt hắn, lại không thể không tiếp tục bảo trì tinh lực, nói: "Chúng ta còn cơ hội. Cậu xem ghi chép này đi: Các cô ấy tới tầng bốn, Mã Ngọc đi vào WC nữ, nhưng không bao giờ đi ra. Lúc này đi ra, không phải Mã Ngọc, mà là cảnh tượng đêm hỏa hoạn đó được tái hiện."

...

Tí tách, tí tách.

Tựa như một người ướt đẫm, nước nhỏ giọt trên sàn đang bước về phía chúng tôi.

...

Trẻ con cười.

Trước mặt là bóng tối không nhìn rõ năm đầu ngón tay, tiếng nước tí tách, còn có tiếng cười khanh khách non nớt.

...

"Cậu xem, lúc này là lúc bác gái tắm rửa xong, mang theo đứa bé, đi ra từ trong WC. Có lẽ đứa bé bị bác gái chọc cười, cho nên bật cười khanh khách." Nói xong, Lộ Hà lại dùng ngữ khí an ủi mà nói với Tôn Chính, "Giải thích như vậy, có phải sẽ không cảm thấy quá kinh khủng không?"

Tôn Chính trừng mắt nhìn anh: "Chỉ có anh mới thấy mấy chuyện này kinh khủng!"

Lộ Hà bất đắc dĩ mà nhún vai, tiếp tục lật xem ghi chép.

Nhưng cuối cùng, âm thanh này càng lúc càng nhỏ, tiếng nước tí tách cũng đi sâu vào trong hành lang, nhỏ dần rồi biến mất.

Cạch một tiếng. Tiếng mở cửa.

"Lúc này, hẳn là lúc bác gái mang đứa nhỏ vào phòng nội khoa số 3, sau này là phòng Đông Y."

Hình như có người đang đi lên từ phía bên kia hàng lang, lộp cộp.

...

Tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng lớn, đã sắp tới tầng bốn.

"Là Trần Quyên!" Chị Quần Phương lập tức kêu lên.

"Trần Quyên cũng theo lên tầng, nhưng Lưu Quần Phương rất nhạy cảm, ngay lập tức đã nhận ra đó là tiếng bước chân của Trần Quyên, người đã mất tích lâu như vậy mà cô ta vẫn còn nhớ rõ." Lộ Hà phân tích từng câu từng chữ.

Tôn Chính há miệng thở dốc: "Sau đó, sau đó hỏa hoạn liền bắt đầu, sau đó nữa... Lưu Quần Phương nói rằng cô ấy nghe thấy tiếng Trần Quyên khóc... hừ... không được, chúng ta mau ra ngoài đi, tôi thật sự cảm thấy, lửa đã cháy đến chân, Lộ Hà..."

Lộ Hà cũng bị sặc, vừa ho khan vừa di chuyển ngón tay trên sổ ghi chép, dừng lại trên một dòng chữ.

Khuôn mặt trẻ con, tròng mắt đen thui, tay...

Cô ấy đang khóc...

Đập cửa...

Mẹ... con... Trần Quyên...

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra, một luồng khí nóng ập tới từ sau cánh cửa.

Tôn Chính như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đôi mắt hắn lập tức sáng lên.

"Lưu Quần Phương! Tuy rằng cửa đã bị khóa trong đêm hỏa hoạn đó, nhưng mà lần sau, Lưu Quần Phương đã mở cửa!! Cô ấy đi vào!!"

Lộ Hà gật mạnh đầu, túm lấy cánh tay Tôn Chính, đứng dậy. Vừa đứng lên, anh đã bị sặc tới đầu váng mắt hoa.

Hai người đành phải phó mặc để bản thân ngã trên mặt đất, liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy vừa buồn cười vừa sốt ruột.

Lý trí Tôn Chính nói rằng, bản thân hắn đang làm một chuyện hết sức điên cuồng: Cúi mình đi xuyên qua một trận hỏa hoạn vô hình.

Nếu hắn có thể duy trì lý trí và tinh thần phê phán trước đó, hắn nhất định có thể kiên trì vượt qua, tìm hiểu xem cảm giác bỏng cháy khó hiểu này và trận hỏa hoạn kia có quan hệ gì hay không.

Nhưng bản năng và người bên cạnh này lại không ngừng kéo hắn, chật vật bò về phía cửa.

"Chỉ cần... đợi tới một khắc Lưu Quần Phương đẩy cửa... là chúng ta có thể ra ngoài!" Lộ Hà bị sặc, không thể nói được, đành liều mạng làm khẩu hình ra hiệu cho hắn.

Tôn Chính gật đầu, không cần nhìn khẩu hình hắn cũng hiểu.

Nhưng đột nhiên, hắn lại nghĩ tới chuyện gì, liền đứng sững lại.

Lộ Hà quay đầu, liếc nhìn hắn một cái.

Tôn Chính gian nan nói: "Vậy, lúc mở cửa... chúng ta sẽ thấy cái gì?"

Lưu Quần Phương đang đẩy cửa?

Lộ Hà ngẩn ra, lập tức làm khẩu hình: "Không thấy gì cả... cậu nhắm mắt lại... rồi lao ra..."

Tôn Chính cắn môi dưới, tiếp tục theo Lộ Hà đi về phía cửa, trong lòng lại không ngừng do dự.

Hắn không biết mình đang sợ cái gì.

Con người luôn sợ hãi khi đối mặt những thứ mình không hiểu rõ.

Chỉ kém một bước là tới cửa, đột nhiên có một tiếng lách cách vang lên, một cơn gió lạnh lẽo ập tới.

Biểu cảm trên mặt Lộ Hà đông cứng lại, anh đột nhiên túm Tôn Chính đứng dậy.

Tôn Chính còn chưa kịp đứng thẳng người, cũng chưa kịp ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

"Nhắm mắt!" Một bàn tay che mắt hắn, hắn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh hắn ra ngoài, sau đó cánh tay kia lại đột nhiên buông lỏng.

Cửa đã mở, hắn cứ như vậy, nhắm mắt, nghiêng ngả lảo đảo mà bị đẩy ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt đó, một hơi lạnh thấu xương xuyên qua khắp thân thể hắn.

Nháy mắt đó, hắn gần như ngã quỵ trên mặt đất.

Sau lưng truyền tới một tiếng 'phịch'.

Hắn lập tức phản ứng lại, đỡ tường, xoay người.

Hắn ngẩn người, không nhúc nhích nổi, như bị dọa đến ngây người.

Cửa đã đóng, nhưng Lộ Hà vẫn còn ở trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play