Không thể không nói, so với Cố Mậu Hành thì Ninh Lục Ly càng hợp với kiểu trang phục này hơn. Bờ vai anh nhỏ, dáng người vì luyện tập thể dục nhịp điệu thời gian dài nên lộ ra vẻ thon thả và khoẻ khoắn.
Điều quan trọng nhất là eo Ninh Lục Ly rất nhỏ, đường nét gương mặt thiên về vẻ dịu dàng, da lại trắng. Mặc đồng phục thuỷ thủ nước R lên, nhìn càng giống một nữ sinh cao gầy và có vẻ ngoài thiên về trung tính.
Tuy nhiên nhìn kĩ thì vẫn có thể nhìn ra là con trai, nhưng so với Cố Mậu Hành thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Hình như cũng không cay mắt lắm?
Ninh Lục Ly nhìn bản thân trong gương, cảm thấy tạm được. Anh lại chẳng có ham mê đặc biệt, chắc chắn không theo đuổi hình tượng nam nữ bất phân, mặt tựa giai nhân.
Chỉ cần có thể qua được quyết định của nhóm giám khảo là 10 vị otaku kia là được, sau khi bản thân phải đổi sang đồ nữ, hoàn toàn biến thân thành một cô gái, Ninh Lục Ly cảm thấy chuyện này không quá hay ho.
Điều duy nhất anh thấy không quen lúc này là cảm giác lành lạnh vì mặc váy, luôn thấy không có cảm giác an toàn.
Ninh Lục Ly trực tiếp kéo mành che ra rồi đi ra ngoài: "Này, cậu thấy thế nào?"
Đáp lại anh là một mảnh im lặng, Cố Mậu Hành cứ thế nhìm chằm vào anh, không nói một lời.
Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly, trong lòng không hề có chút khó chịu nào. Bởi vì hắn biết rõ tướng mạo của Ninh Lục Ly đến mức không thể hiểu rõ hơn nữa, nó khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, trong tim hắn chỉ có Ninh Lục Ly, hắn nhìn Ninh Lục Ly từ lúc còn là trẻ con đáng yêu, rồi trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú lại đến chàng trai anh tuấn của bây giờ.
Nhưng dáng vẻ Ninh Lục Ly ở trước mắt thì hắn lại chưa từng thấy. Cố Mậu Hành cứ thế nhìn anh, hắn muốn ghi nhớ kĩ mỗi một tấc của Ninh Lục Ly vào tim.
Ninh Lục Ly thấy Cố Mậu Hành mãi không nói một lời, lông mày khẽ chau lại: "Không xấu đến mức không nói nên lời chứ, tốt hơn cậu mặc lúc nãy nhiều đó."
"Không xấu chút nào......"
"Dừng! Tôi không muốn được khen là mặc đồ nữ đẹp chút nào đâu, không cay mắt và khiến cho giám khảo vừa lòng là được."
Cố Mậu Hành đương nhiên là nghe Ninh Lục Ly nói cái gì thì là cái đấy.
Hắn cười nhẹ, cầm bộ tóc giả bên cạnh lên: "Tiểu Ly, ngồi xuống đây đi."
"Làm gì, tôi thấy hoá trang như giờ rất ok rồi, con gái cũng có tóc ngắn mà." Ninh Lục Ly không muốn nhìn thấy dáng vẻ tóc dài của mình.
"Nhân vật nữ trong truyện tóc dài. Quy tắc yêu cầu, hoá trang phải giống toàn bộ."
Nghe Cố Mậu Hành nói vậy, Ninh Lục Ly cũng hết cách, chỉ có thể qua đó ngồi xuồng, tất cả đều là vì nhiệm vụ. Đồ nữ cũng mặc rồi, tóc giả có là gì.
Động tác Cố Mậu Hành nhẹ nhàng đội tóc giả lên đầu Ninh Lục Ly, phần tóc mái dày che đi cặp lông mày đầy khí khái của Ninh Lục Ly, chỉ để lộ ra đôi mắt hơi xếch, chiếc mũi thẳng và bờ môi mềm mại.
Môi của Ninh Lục Ly rất đẹp, đầy đặn và hồng nhuận, cặp lông mày khí khái bị phần tóc mái che đi, hàm dưới có đường nét rõ ràng cũng bị phần tóc dài xoã sau gáy che đi.
Trong gương trang điểm phản chiếu hình dáng của hai người.
Nhìn ngón tay đốt xương rõ ràng của Cố Mậu Hành đang chuyển động trên tóc giả, xử lý những chỗ tóc lộn xộn.
Trong đầu Ninh Lục Ly đột nhiên nhảy ra một câu, chờ tóc em dài tới eo......
Phì phì, đồ nữ đúng là có độc, cái quái gì chứ.
"Thế là được rồi." Ninh Lục Ly trực tiếp đứng dậy, "Chúng ta ghép thoại thôi."
Ban nãy sau khi Cố Mậu Hành thay đồ nữ xong thì bị Ninh Lục Ly đẩy ra ngoài luôn, vì anh biết hoá trang cay mắt này chắc 8, 9 phần là không qua cửa.
Nhưng Ninh Lục Ly vẫn cố chấp muốn thử, biết đâu có trạch nam có phẩm vị đặc biệt thích barbie đô con.
Sự thật nói cho anh biết, tưởng bở rồi.
Lần này không cần lên sân khấu thử nghiệm làm gì cho phia thời gian, Ninh Lục Ly biết hoá trang hiện tại của bản thân không có vấn đề gì lớn.
Dù sao tổ tiết mục cũng đã suy xét tình huống hai nam cùng một tổ, mấy vị giám khảo trạch nam kia chắc cũng không quá khắt khe.
Cố Mậu Hành nhận được 10 dấu X là vì quả thực quá cay mắt, mà Ninh Lục Ly lúc này mới nhìn cũng có chút thú vị.
Tuy rằng có hơi cao chút, nhưng đứng trước Cố Mậu Hành cũng có thể lộ ra vẻ như con chim nhỏ nép vào người.
Ngoại hình đã xong, vấn đề hiện tại nằm ở chỗ biểu diễn. Thực ra cảnh này rất đơn giản.
Kabedon, sau đó cãi nhau, rồi hôn môi.
Lời thoại rất đơn giản, chỉ có mấy câu thế này.
Nữ: Em sẽ không thích anh nữa.
Nam: Em có thể làm được chuyện này sao?
Nữ: Làm được, em đã quá rõ tính cách của anh rồi.
Nam: Em muốn quên tôi ư?
Nữ: Phải!
Nam: Vậy em thử cho tôi xem.
Cố Mậu Hành là tay lão luyện trong đóng phim rồi, nhớ vài câu thoại như vậy chắc chắn không thành vấn đề. Ninh Lục Ly cũng là người đã tổ chức bao nhiêu concert rồi, thuộc mấy câu thoại cũng không thành vấn đề.
Vấn đề là, anh phải làm sao để khắc phục cảm giác xấu hổ, mấy lời thoại này thật sự quá mất mặt.
Khi hai người diễn tập, chỉ cần vừa kabedon là Ninh Lục Ly sẽ bật cười, cảnh này thực sự quá buồn cười.
Mọi chuyện vẫn không có tiến triển, cho đến khi Ninh Lục Ly nghe thấy một tràng tiếng cười truyền tới.
"Ninh Lục Ly, há há há!"
Ninh Lục Ly vừa nghe thấy tiếng cười phóng khoáng này thì đã biết là Đới Cao Quân, cô ra mắt là diễn viên hài nên trước giờ chưa từng có gánh nặng thần tượng gì cả.
Quả nhiên, anh nhìn thấy Đới Cao Quân cười muốn lăn lộn dưới đất.
"Cười đủ chưa?"
Ninh Lục Ly cũng không tức giận, ban nãy biểu hiện của anh khi thấy Cố Mậu Hành mặc đồ nữ cũng như vậy.
"Không phải, thực ra dáng vẻ cậu thế này nhìn kĩ cũng rất đẹp đó." Đới Cao Quân vừa lay nước mắt vừa nói.
"Cô đừng cười quá sớm, không chừng cô sẽ rút phải đề tài lừa đảo nào đó.
"Anh biết tôi lăn lộn trên con đường này dựa vào cái gì không, là may mắn.
Đới Cao Quân rút lá thứ một cách ngầu lòi, mở ra rồi đọc to: "Mời diễn một cảnh kinh điển trong "Thám tử lừng danh Conan"."
Sao có thể như vậy, sao cô có thể rút được Thám tử lừng danh Conan! Mà phong cách chỗ tôi lại biến thành Nụ hôn tinh nghịch, chuyện này không đúng!
Ninh Lục Ly cảm thấy sau khi về nước có nên đi chùa thắp hương đổi vận không.
Đới Cao Quân vẫn còn đang cười: "Ây dô, tôi cũng phải sắm vai, anh cũng có thể yên tâm cười nhạo tôi."
Ninh Lục Ly cũng không dây dưa với cô, ngay cả tổ tiếp theo cũng tới rồi, vẫn nên mau chóng lên diễn thôi. Chỉ cần phá vỡ giới hạn xấu hổ, vài câu thoại như này thì tính là gì.
"Đi, mặc kệ có qua hay không, cứ lên thử trước một lần rồi tính sau."
Ninh Lục Ly kéo Cố Mậu Hành chuẩn bị lên sân khấu.
"Tiểu Ly, lát nữa cậu đừng nhìn xuống dưới, nhìn vào mắt tôi là được."
Lúc này Ninh Lục Ly mới nhớ ra diễn xuất của người trước mắt rất được người trong nghề tán thưởng, hơn nữa từng có diễn viên mới vào nghề nói rằng muốn được diễn cặp với Cố Mậu Hành nhất.
Ninh Lục Ly gật đầu, lại nhớ tới một chuyện: "Cậu đóng nhiều phim như vậy, chắc chắn rất thành thạo việc mượn góc độ đúng chứ."
Cố Mậu Hành cười: "Rất thạo, khi tôi đóng cảnh hôn đều mượn góc độ cả."
Ninh Lục Ly nhìn hắn với ánh mắt mang chút kinh ngạc, phim của Cố Mậu Hành trên cơ bản anh đều đã xem qua, hắn căn bản không quay mấy phim tình cảm. Trong các thể loại phim khác thì cũng rất ít cảnh tình cảm, cùng lắm là cảnh hôn mà thôi.
Về chuyện này, có vài nhà bình luận phim cảm thấy có phải Cố Mậu Hành yếu về mặt này nên mới không đóng phim tình cảm.
Cố Mậu Hành lại bổ sung thêm một câu: "Thế nên cậu yên tâm, tôi sẽ không chiếm lợi của cậu đâu."
"Biến, cái gì gọi là chiếm lợi hả, hôn thật với tôi rồi thì cậu đừng có mà khó chịu." Ninh Lục Ly lại chẳng nghĩ nhiều, mặc kệ là người hợp tác hay từng là bạn bè thì chuyện hôn môi cũng thật quái dị.
Còn về chuyện lần trước thì...chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.
Vừa lên sân khấu Ninh Lục Ly liền biết, mấy bình luận nói Cố Mậu Hành yếu kém trong khoản đóng phim tình cảm đúng là lời nói vô căn cứ. Chỉ là một ánh mắt thì đã kéo Ninh Lục Ly nhập vai.
Nam chính mặt mỏng, trong lòng rõ ràng để ý lại thích giả vờ thản nhiên, không để ý, cất giấu yêu thích cẩn thận dè dặt, tất cả đều được biểu lộ qua một ánh mắt của Cố Mậu Hành.
Ninh Lục Ly vốn đã dồi dào cảm xúc, rất giỏi tưởng tượng, sau khi bị Cố Mậu Hành kéo nhập vai thì thuận lợi nói mấy lời thoại mất mặt kia ra.
Tuy diễn xuất còn có hơi cứng, nhưng đây chỉ là một thử thách mà thôi, nhóm giám khảo trạch nam bên dưới cũng sẽ không quá khắt khe.
Cuối cùng, Cố Mậu Hành cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc này, Ninh Lục Ly lại có chút căng thẳng lùi về sau một bước, cả người dán vào tường. Ánh mắt đó của Cố Mậu Hành làm anh cảm thấy dường như thật sự sắp bị hôn.
Ngay lúc Ninh Lục Ly không biết phải làm sao thì Cố Mậu Hành giơ tay đặt lên má Ninh Lục Ly, ngón tay cái hoàn hảo chắn giữa môi của hai người.
Đôi mày nhíu chặt của Ninh Lục Ly giãn ra, quả nhiên, kĩ năng mượn góc độ rất thành thạo, cũng rất giống thật. Anh cũng không nói ra được cảm xúc trong lòng là gì, chỉ có thể tập trung tinh thần vào phản ứng bên dưới sân khấu.
Ninh Lục Ly mãi không nghe thấy âm thanh, khoé mắt lại nhìn thấy đội Đới Cao Quân đã thay xong quần áo đang đứng chờ. Nếu trong một phút vẫn chưa nhận được sự thông qua của quá nửa giám khảo, vậy thì phải làm lại.
Tổ tiết mục sẽ không không có giới hạn như vậy chứ, lẽ nào mượn góc độ thì không cho qua?
"Leng keng..."
Được rồi! Ninh Lục Ly vui mừng quá đỗi, quả nhiên tổ tiết mục vẫn còn liêm sỉ, không cần hôn thật.
Thế nhưng điều bất ngờ đã xảy ra trong lúc buông lỏng cảnh giác.
Ninh Lục Ly thực sự quá là nôn nóng, vừa nghe thấy âm thanh thông qua là đã vội rời đi. Cố Mậu Hành mới rời ngón tay cái chắn giữa môi hai người ra thì anh liền đứng thẳng dậy.
Ngờ đâu Cố Mậu Hành lại chưa kịp lùi lại, anh cứ thế đụng thẳng vào. Tư thế của hai người vốn đã mập mờ, vị trí hay góc độ đều hoàn hảo đúng chỗ.
Một cái đụng, trực tiếp biến hôn giả thành hôn thật.
......
Cảm giác thật quen thuộc, mũi cay cay, môi có hơi đau. Ninh Lục Ly chớp chớp mắt, khi nghe thấy tiếng còi bên dưới mới phản ứng lại.
Một đàn thảo nê mã[1] thân quen kéo nhau trở lại, gào thét chạy qua tâm trí Ninh Lục Ly.
______
Chuyên mục giải nghĩa
[1] thảo nê mã: 草泥马 đọc là [cǎo ní mǎ] đồng âm với 肏你妈 [cào nǐ mā] nghĩa là đđm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT