*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trans by Axianbuxian12Sân bay nước R.
Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vừa ra tới cổng thì nhìn thấy trạm nghỉ ngơi tổ tiết mục dựng lên đúng như dự đoán.
Nhìn thấy trạm nghỉ ngơi có nghĩa là bọn họ vẫn chưa thể về khách sạn nghỉ ngơi, hai người họ đều quá quen thuộc với chiêu trò của tổ tiết mục rồi.
Dù gì Cố Mậu Hành cũng là nhà chế tác, Ninh Lục Ly thì sau khi ký hợp đồng đã nhồi nhét vào đầu "Cộng Sự Tuyệt Nhất" hai mùa trước.
Hai người đều thể hiện tâm trạng rất ổn định, chỉ là khi Ninh Lục Ly xé lá thư ra, sau khi nhìn thấy tin tức của trạm kế tiếp lại cảm thấy có chút không đúng.
"Mời tới địa điểm XX để tham gia thử thách mỹ thực trước."
Ưu thế của khoang hạng nhất ngoài việc có thể nghỉ ngơi thoải mái ra thì còn có thể xuống máy bay nhanh nhất. Đối với chương trình thi đấu thể thao thì đây là một ưu thế.
Ninh Lục Ly cũng không rảnh nghĩ nhiều, kéo Cố Mậu Hành chạy như điên, leo lên một chiếc taxi.
Khi lên xe, anh mới có thời gian thảo luận nội dung thử thách tiếp theo với Cố Mậu Hành: "Tôi cứ cảm thấy, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Chương trình này không tốt như vậy, vừa hạ cánh đã cho chúng ta ăn, đồ ăn chắc chắn không phải đồ ngon."
"Cậu hiểu rõ chiêu trò của Cộng Sự Tuyệt Nhất thật đấy."
"Đương nhiên, để lấy được thành tích tốt, tôi đã cẩn thận nghiên cứu qua, không thể ra trận mà không có chuẩn bị.
"Yên tâm, sẽ không có thử thách mà cậu không thể hoàn thành đâu."
Cố Mậu Hành vẫn nói một câu như vậy.
Tuy trên xe cũng có anh quay phim đi theo, nhưng sau này còn có chỉnh sửa, cho nên hai người nói chuyện cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Lúc trước ở trên Trường Thành, Cố Mậu Hành cũng là dáng vẻ chắc chắn này, lúc đó bầu không khí khá là căng thẳng, Ninh Lục Ly không cảm thấy có gì không đúng.
Bây giờ anh mới thấy có chút không đúng: "Sao cậu biết tôi có thể leo núi?"
Ninh Lục Ly bắt đầu chạy bộ buổi tối là chuyện sau khi ra mắt, lúc đó Cố Mậu Hành đã ở nước ngoài xa xôi, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Hồi trước khi hai người còn là hàng xóm và quan hệ thân thiết như là một người, Ninh Lục Ly hoàn toàn là một tên gà yếu, trên cơ bản chưa từng chơi thể thao.
Cố Mậu Hành từng lo lắng cho thân thể gà yếu của Ninh Lục Ly, từng thử kéo anh đi chạy buổi sáng, cố gắng được một tháng, cuối cùng vẫn thua Ninh Lục Ly "kiên cường" ngủ nướng.
Suy cho cùng Ninh Lục Ly có thể đi học đúng giờ đã là dùng hết ý chí kiên cường của bản thân rồi, giờ lại muốn anh dậy sớm hơn một tiếng thì quả thực là muốn mạng của anh.
Cho nên, Cố Mậu Hành không thể biết chuyện anh kiên trì chạy tối và leo núi, luyện tập được sức chịu đựng và khả năng tim phổi rất tốt được.
"Suy luận bình thường thôi. Khi cậu biểu diễn trong concert hơi thở luôn rất ổn định, với thể chất lúc trước của cậu nếu mà không trải qua luyện tập thì không thể làm được."
"Lúc tôi biểu diễn hơi thở rất ổn định mà cậu cũng nghe ra à?"
Cố Mậu Hành tới chiêu nào tiếp chiêu đó: "Ừm, phòng làm việc của tôi cũng có nghệ sĩ tổ chức concert, là một ông chủ tôi đương nhiên phải nghiên cứu nhiều lần một vài concert điển hình.
Ninh Lục Ly thấy lời giải thích của Cố Mậu Hành không có vấn đề.
Môi anh hơi nhếch lên, lại nhận ra có thể sẽ bị Cố Mậu Hành nhìn thấy, bèn quay đầu nhìn cửa sổ giả vờ đang ngắm cảnh.
Concert của Ninh Lục Ly tôi đương nhiên là concert kinh điển đáng để lấy ra nghiên cứu nhiều lần, Cố Mậu Hành quả nhiên có con mắt tốt.
Cho dù trong lòng vẫn nhớ chuyện lúc trước, nhưng vào lúc này Ninh Lục Ly vẫn tăng thêm chút thiện cảm với Cố Mậu Hành.
Anh chỉ cảm thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ không tệ, tâm trạng rất tốt. Có điều tâm trạng tốt này sau khi tới đích đến thì tan tành mây khói ngay lập tức.
Đặt trước mặt Ninh Lục Ly là một cái bàn xoay lớn.
Người dẫn chương trình đứng trước bàn xoay, trên mặt là nụ cười bí ẩn: "Đi đường vất vả rồi, vất vả bay từ trong nước tới đây, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mỹ thực cho hai người thưởng thức. Mời khiêu chiến bàn xoay mỹ thực, tin tức của trạm kế tiếp được giấu bên trong những món ngon này nha."
Bàn xoay thì là bàn xoay, nhưng mỹ thực lại không phải mỹ thực thật sự.
Trên bàn xoay quả thật là sắp xếp theo cấp độ địa ngục, nào là kem mù tạc, sushi mù tạc, temaki[1] mù tạc,...
"Người dẫn chương trình này từng bị ai đánh chưa?", Ninh Lục Ly đột nhiên kéo Cố Mậu Hành rồi thấp giọng hỏi một câu.
Ninh Lục Ly nhìn bàn xoay mù tạc ở trước mắt, rơi vào trong tuyệt vọng.
Anh có một nhược điểm không để người khác biết, tuyến lệ của anh vô cùng phát triển, nếu vì chuyện gì đó mà khóc thì sẽ rất khó dừng lại.
Ninh Lục Ly trước giờ khoe khoang là người đàn ông sắt thép, chưa từng để lộ nhược điểm này của bản thân ra trước mặt công chúng. Nhưng thử thách lúc này lại là ăn mù tạc, đây chẳng phải hành hình tại chỗ sao?
Cố Mậu Hành nhìn vẻ mặt bối rối của Ninh Lục Ly thì biết ngay là tại sao: "Không sao, để tôi ăn."
Ninh Lục Ly suy nghĩ, lại nhìn hắn một cái đầy ngờ vực: "Đây chắc không phải do cậu cố tình sắp xếp đấy chứ."
Cố Mậu Hành rất oan uổng, hắn có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Ly, tuy tôi là người chế tác, nhưng cũng chỉ là điều khiển được quy trình tiết mục mà thôi. Sẽ không được quyết định ở mọi phương diện, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi."
Bây giờ cũng không phải lúc để truy hỏi chuyện này, cứ không tăng tốc tiến trình thì tuyển thủ của tổ tiếp theo sẽ đuổi kịp mất. Ninh Lục Ly chọn một hướng, bắt đầu xoay bàn xoay.
Từ sau khi bắt đầu quay "Cộng Sự Tuyệt Nhất", Ninh Lục Ly đã cảm thấy bản thân bị nữ thần vận mệnh đùa giỡn.
Ví dụ như hiện tại, sau khi Cố Mậu Hành liên tiếp ăn một sushi mù tạc và một kem mù tạc mà vẫn chưa lấy được manh mối của trạm kế tiếp.
Ninh Lục Ly nhìn mồ hôi bên thái dương của Cố Mậu Hành, đột nhiên nhớ tới một tin tức từng đọc. Cố Mậu Hành vì tăng ca quay phim mà xuất huyết dạ dày từng phải nhập viện.
Dạ dày hắn không tốt, ăn đồ có tính kích thích nặng chắc sẽ rất khó chịu.
Bàn xoay lại dừng lại, Cố Mậu Hành duỗi tay muốn cầm temaki mù tạc lên, nhưng lại bị cánh tay thò ra ở bên cạnh cướp đi trước.
"Tiểu Ly?"
"Tôi chỉ muốn ăn thử thôi." Nói xong, Ninh Lục Ly nhét miếng temaki vào miệng không chút do dự.
Cảm giác kích thích và cay nồng cực độ trong miệng bùng nổ, và nó lập tức xông lên mũi, nhanh chóng chiếm lấy vị trí cao. Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy cảm giác kích thích không thể diễn tả được bên trong mũi, nước mắt gần như là lập tức trào ra.
Anh che mặt ngồi xổm xuống.
Chảy nước mắt vì ăn mù tạc trái lại cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể mà thôi, rất nhiều người đều như vậy.
Nhưng người bình thường chỉ rơi vài giọt nước mắt, đợi một lát là đỡ, Ninh Lục Ly thì lại khác.
Từng hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt anh, y như xả lũ hoàn toàn không thể khống chế.
Ngay cả đuôi mắt của Ninh Lục Ly cũng bắt đầu đỏ lên. Anh ngồi xổm chỗ kia nhìn rất đáng thương, y như bé thỏ con bị bắt nạt.
Tay Cố Mậu Hành xiết chặt lại, hắn biết rõ đây chỉ là phản ứng sinh lý của Ninh Lục Ly chứ không phải vì tổn thương hay đau lòng, nhưng trái tim hắn vẫn thắt lại.
Ninh Lục Ly không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của anh, cho dù bây giờ đi tới có thể sẽ bị Ninh Lục Ly thẹn quá hóa giận mắng cho mấy câu thì Cố Mậu Hành cũng không thể khống chế bản thân chỉ đứng im nhìn được.
"Tiểu Ly......"
Hắn vừa mới cúi xuống, đang muốn vỗ vai Ninh Lục Ly.
Tay của Cố Mậu Hành còn chưa đụng vào vai của Ninh Lục Ly thì thấy người ban nãy còn đáng thương ngồi ở kia đột nhiên nhảy lên. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì có lẽ đã bị đụng trúng cằm.
"Ha! Vận may của tôi...quả nhiên, ực, tốt hơn cậu!"
Ninh Lục Ly khóc tới mức bị nấc cục, nhưng vẫn hếch cao cái cằm, vô cùng đắc ý khoe đồng xu vàng trong tay với Cố Mậu Hành.
Cố Mậu Hành vừa đau lòng vừa buồn cười, cuối cùng vẫn cười ra tiếng, hắn duỗi tay xoa tóc Ninh Lục Ly: "Cậu đó..."
Ninh Lục Ly vốn muốn tránh đi, nhưng đập vào khóe mắt lại là sự tồn tại của máy quay phim, động tác cứng lại thế là bị xoa đầu một cách không phòng bị.
Anh cực kì tức giận, thuận thế chúi đầu vào vai Cố Mậu Hành, lấy áo đối phương lau nước mắt để trả thù.
Lau khô nước mắt, Ninh Lục Ly liền nhìn thấy tuyển thủ của tổ tiếp theo đã chạy tới.
"Bọn họ đuổi tới rồi, chạy chạy chạy!"
Buổi ghi hình ngày đầu tiên tại nước R, kết thúc bằng việc nhóm của Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly liên tục dẫn đầu.
Tại trạm trung chuyển thông tin, bọn họ nhận được phần thưởng của hạng nhất: Có thể qua đêm tại phòng tổng thống của khách sạn 6 sao với tầm nhìn tuyệt đẹp về đêm của thủ đô nước R.
Ninh Lục Ly vốn muốn tự đi thuê phòng ngủ một đêm là được, anh không muốn ở dưới cùng một mái hiên với Cố Mậu Hành. Nhưng khi hỏi lễ tân khách sạn, bây giờ đang là mùa du lịch, không còn phòng trống.
Bây giờ là 7 giờ tối, thủ đô nước R có tiếng là hay tắc đường, nếu giờ này mà ra ngoài tìm khách sạn thì quả thực là tự tìm đường chết.
Quay phim cả một ngày rất là hao tốn thể lực, bây giờ Ninh Lục Ly chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Trước sự mệt mỏi cực độ, cho dù phải ở chung một phòng với Cố Mậu Hành thì dường như cũng không khó chấp nhận đến vậy.
Hơn nữa phòng tổng thống có phòng ngủ chính và phòng phu nhân, đóng cửa lại thì là hai căn phòng riêng biệt, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Lục Ly cũng không còn áp lực, cùng Cố Mậu Hành đi vào phòng.
_________
Chuyên mục giải nghĩa[1] temaki là một dạng sushi hình nón, khi cuộn để các thành phần có bên trong sushi hơi trồi ra bên ngoài để tạo vẻ đẹp cho nó. Vì sushi hình nón cho nên sử dụng bàn tay để ăn sẽ dễ hơn là cầm đũa. Về hương vị và hình dáng, Temaki Sushi là loại sushi ăn liền vì nếu để lâu sẽ làm ẩm rong biển và mất độ giòn, rất khó để thưởng thức.