Tây Lê hoàng triều Thượng Kỳ năm đầu tiên, tháng mười, đúng là cuối mùa thu.

Trong cung Quan Thư, Hoàng hậu Mộ Dung Thu Vũ rúc vào bên cửa sổ, xuất thần nhìn Phượng Tê Cung cách đó tương đối xa xa.

Nàng phu quân, Tây Lê tân hoàng Lê Mặc ở nơi đó, nàng tỷ tỷ ruột thịt Mộ Dung Hinh Nhi... cũng ở nơi đó.

"Thu Vũ, ta biết làm ngươi gả cho thất đệ xấu xí kia là ủy khuất ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần vặn đảo được hắn ta, ngày nào đó ta Lê Mặc vì đế, ngươi Mộ Dung Thu Vũ vi hậu. Ta muốn lấy giang sơn làm sính lễ, hứa cho ngươi Hoàng Hậu vị, vì ngươi chế tạo một truyền kỳ lục cung vô phi!"

Lúc trước, là ai ở nàng bên tai chỉ trời lập xuống lời thề?

Đáng tiếc, lời thề hãy còn ở bên tai, Lê Mặc cũng đã quên ở sau đầu. Cái này làm cho nàng có thể nào không chua xót đau lòng?

Lục cung vô phi? Ha hả, hay cho một cái lục cung vô phi!

Lê Mặc sau khi bước lên đế vị, đích xác không có nạp quá một cái phi tần, chính là lại không màng quần thần phản đối đồng thời lập hai cái Hoàng Hậu. Kia một vị khác, chính là tỷ tỷ ruột thịt của Mộ Dung Thu Vũ, cũng là tẩu tẩu của Lê Mặc, tiền nhiệm Thái Tử Phi... Mộ Dung Hinh Nhi!

Này có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a!

"Hoàng Hậu nương nương, mới sáng sớm không thể đứng ở bên cửa sổ, nếu là thổi gió lạnh liền không tốt!" Cung tì Tiểu Lan tiến lên, vì Mộ Dung Thu Vũ khoác một kiện quần áo.

Mộ Dung Thu Vũ lấy lại tinh thần, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, nhìn về phía chính mình nhô lên bụng nhỏ.

Nàng hài tử, lâm bồn sắp tới. Chính là nàng phu quân, đã thật lâu không có tới xem qua nàng.

"Ai!" Nàng than nhẹ một hơi, không biết chính mình sấm rền gió cuốn tính cách, khi nào biến như vậy yếu ớt, đa sầu đa cảm như vậy.

"Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ đỡ ngài hồi mép giường ngồi tốt không?" Tiểu Lan xem mặt đoán ý, nhìn ra Mộ Dung Thu Vũ thần sắc thương cảm, vội săn sóc duỗi tay, tưởng nâng nàng đến mép giường tiểu tọa.

Mộ Dung Thu Vũ gật đầu, đĩnh nhô lên bụng nhỏ chậm rì rì triều mép giường đi.

"Tê!" Đột nhiên, Mộ Dung Thu Vũ dừng lại bước chân, nhíu mày kêu rên một tiếng.

Tiểu Lan thấy thế, khẩn trương dò hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, ngài làm sao vậy? Chính là nơi nào không thoải mái sao?"

Mộ Dung Thu Vũ mồm to thở phì phò, vừa mới đi lại khi, nàng cảm giác được trong cơ thể trào ra một cỗ nhiệt lưu, bụng nhỏ run rẩy giống như kim đâm giống nhau đau.

"Tiểu Lan, bổn cung có thể là nước ối phá!" Mộ Dung Thu Vũ nắm chặt Tiểu Lan tay, sơ làm mẹ người, khó tránh khỏi khẩn trương.

Tiểu Lan nghe được Mộ Dung Thu Vũ lời này, sắc mặt mừng rỡ như điên, hướng về phía ngoài điện kêu gọi nói: "Người tới! Tiểu Mai, Tiểu Trúc, Tiểu Cúc, Hoàng Hậu nương nương muốn sinh!"

Âm lạc, ngoài điện vọt vào tới ba cung tì tuổi xấp xỉ Tiểu Lan.

Mai Lan Trúc Cúc, này bốn cái cung tì là Mộ Dung Thu Vũ xuất giá trước liền đi theo bên người nàng bên người nha hoàn.

Bốn người bên trong, Tiểu Lan nhất thông tuệ, thả thân thủ lợi hại, bởi vậy thường bạn Mộ Dung Thu Vũ tả hữu.

Giờ phút này, nàng bình tĩnh chỉ huy nói: "Tiểu Mai, ngươi tốc tốc đi đem trước đó vài ngày liền thỉnh đến trong cung bà đỡ tìm tới! Tiểu Trúc, ngươi đi kêu người nấu nước tới! Tiểu Cúc, ngươi đi Phượng Tê Cung đem Hoàng Hậu nương nương lâm bồn tin vui báo cho Hoàng Thượng!"

Giờ Thìn, Mộ Dung Thu Vũ nằm trên giường phía trên, mồ hôi đầy đầu đầm đìa.

Bà đỡ kinh nghiệm lão đạo trấn an Mộ Dung Thu Vũ hít sâu, Tiểu Mai Tiểu Lan Tiểu Trúc ba cung tì bận trước bận sau, đánh nước ấm, cấp Mộ Dung Thu Vũ chà lau mồ hôi, thay cho thân đế nhiễm huyết đệm giường.

"Hoàng Thượng...... Hoàng thượng tới sao?" Mộ Dung Thu Vũ cố nén bụng từng trận quặn đau, mở miệng triệu Mai Lan Trúc ba cung tì thành tiếng.

Ba cung tì cho nhau nhìn mắt đối phương, ăn ý mười phần trấn an nói: "Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng hẳn là ở tới trên đường, ngài đừng có gấp!"

Đúng lúc vào lúc này, Tiểu Cúc vội vội vàng vàng vọt vào tới.

"Hoàng Thượng đâu?" Mai Lan Trúc ba cung tì đồng thời dò hỏi ra tiếng.

Tiểu Cúc nhìn mắt mồ hôi đầy đầu Mộ Dung Thu Vũ, đáy mắt chứa đầy âm độc quang mang, vô tình mở miệng đáp: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng ở Phượng Tê Cung cùng Hinh Hoàng Hậu hành giường chiếu chi hoan, tạm không thể lại đây!"

Nghe vậy, Mộ Dung Thu Vũ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đáy mắt duy nhất một tia hi vọng ánh sáng nháy mắt tắt.

Mai Lan Trúc ba cung tì đau lòng nhìn Mộ Dung Thu Vũ như vậy phản ứng, trong lòng khó tránh khỏi thống hận hoàng đế Lê Mặc ngu ngốc vô tình.

Suốt một canh giờ, Mộ Dung Thu Vũ đều cố nén đau đớn, không hừ không gọi.

Nàng chinh chiến sa trường, ngăn địch vô số, đã từng bị trúng tên, bị đao chém, chịu vết thương nỏ độc, thậm chí sinh thời bị quân y xẻo xuống máu thịt từ cánh tay, đều chưa từng hô qua một tiếng đau. Chỉ vì nàng là Tây Lê bách tính dân cư tán dương cân quắc anh hùng(*), là tiên hoàng ngự phong Nữ Tướng quân Vương!

Chú thích: (*) cân quắc (巾幗) là khăn bịt đầu của phụ nữ thời xưa, là hình ảnh ẩn dụ người phụ nữ. Người đàn bà tài giỏi làm được việc lớn thì được gọi là "Cân quắc anh hùng".

Bà đỡ xem xét Mộ Dung Thu Vũ dưới thân tình huống, vừa lòng gật đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương dưới thân khai bốn chỉ, không ra nửa canh giờ là có thể bình an sinh hạ tiểu hoàng tử!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play