Lâm Vụ bên này thì “hát dưới ánh trăng”, Nhâm Phi Vũ bên kia lại bày ra khuôn mặt u sầu với chiếc điện thoại: “Sao lại thế này?”

“Sao?” Lý Tuấn Trì nhìn cậu ta mân mê điện thoại cả đêm, “Điện thoại hư à?”

“Không phải.” Nhâm Phi Vũ nghẹn ngào nửa ngày, cuối cùng cũng xin bạn cùng phòng giúp. “Các cậu nói xem, nếu một người cho cậu số WeChat, nhưng mà cậu xin add friend bên kia cũng không phản ứng, thế là sao hả?”

Lý Tuấn Trì: “Thì là người ta không muốn add cậu đó.”

Hạ Dương kiên cường chen mồm vào: “Không muốn add thì đừng có cho số, cho số lại giả vờ lạnh lùng, bớt giả tạo!” Cậu ta ghét nhất là loại người thế này.

“Cậu đừng nói thế,” Nhâm Phi Vũ cả đêm suy nghĩ lý do giùm Giang Đàm, “Chắc là điện thoại cậu ấy không thông báo, nếu không thì do cậu ấy tắt tiếng rồi, hoặc là đang đánh game không tiện tay…”

Lý Tuấn Trì: “Cậu tự thôi miên mình tiếp đi.”

Tia sáng đấu tranh cuối cùng trong mắt Nhâm Phi Vũ mờ dần rồi tắt lịm đi dưới sự bao vây của hai vị cùng phòng.

Lâm Vụ không định lên tiếng phát biểu, tại vì cậu có thể hiểu được tấm lòng muốn báo đáp của Nhâm Phi Vũ, mà cũng giống với Lý Tuấn Trì, Hạ Dương, không muốn cho Nhâm Phi Vũ đi lấy mặt nóng tiếp cái mông lạnh.

Nhưng thấy đầu của Nhâm Phi Vũ đã vùi vào cái gối, Lâm Vụ vẫn nhịn không được nói với Lý Tuấn Trì và Hạ dương: “Hai cậu dừng được rồi.”

Cậu lưu luyến rời khỏi cửa sổ, mở ngăn bàn ngay dưới giường mình, mò tay nửa ngày vào bên trong, lấy ra một bịch snack khoai, ném về phía đầu Nhâm Phi Vũ: “Chụp lấy.”

Nhâm Phi Vũ nhận được, thấy là vị mỡ bò mật ong mình thích, mắt liền sáng lên.

Ngay lập tức cậu ta lưng không nhức chân không đau cái thân người lạnh lùng trong lòng cũng mơ hồ biến thành miếng khoai. Vui vẻ mở ra, nhai răng rắc răng rắc: “Không phải là cậu nói đã ăn hết rồi sao?”

Lâm Vụ liếc cậu ta: “Không nói như vậy thì cậu một lần ăn hết tám bịch mất.”

Không có gì hấp dẫn bằng snack khoai cả, nếu có, thì phải giống Nhâm Phi Vũ, cắn một lần hai miếng nhanh gấp đôi.

“Không được,” Nhâm Phi Vũ đột nhiên buông miếng khoai, rướn thân người ra sức với tới cửa tủ ngay dưới giường, “Ăn snack khoai sao mà thiếu Coca được, tớ nhớ tớ còn một lon Co… Ấy?”

“Đại Vũ—” Ba người Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương gần như đồng thời la to.

Chỉ thấy Nhâm Phi Vũ càng nhướn người ra nhiều hơn, tay còn lại không nắm cái thanh chắn, vậy nên cả người liền bị té xuống đất!

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, cơ bản là không có thời gian gì để hành động.

Ba người cứ như vậy trơ mắt nhìn Nhâm Phi Vũ té từ trên giường, nhìn cậu ta ở giữa không trung giơ tay loạn xạ muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng mà chả nắm được gì, nên cuối cùng nằm ở dưới nền đất.

Từ trên giường của Nhâm Phi Vũ đến nền đất, là một đường nghiêng, đây là một màn rơi tự do mà đến cả nắp quan tài của Galileo cũng không đỡ được.

Nhưng không thể ngờ hơn là lúc Nhâm Phi Vũ té xuống đầu của cậu ta hướng xuống, nhưng cuối cùng thì hai chân đáp xuống đất, nhẹ nhàng vững chắc.

Không khí đột nhiên im lặng.

Nhâm Phi Vũ ngồi xổm dưới sàn nhà run rẩy ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hoảng sợ: “Hồi nãy chuyện gì xảy ra vậy?”

Hạ Dương nuốt nước miếng, bị dọa sợ đến mức nói tiếng phổ thông: “Cậu té từ trên giường xuống.”

Đời này Lâm Vụ cũng chưa từng trừng mắt lớn đến như thế: “Xoay một vòng, bay lên, rơi xuống đất.”

“Cái kiểu kì lạ và chả có khoa học đấy.” Lý Tuấn Trì cảm giác như nước ngăm chân lạnh đi mất rồi.

Cùng lúc đó, cùng một tòa ký túc, ngành công trình máy móc, phòng ngủ 509.

Cát Lượng đã làm hỏng thêm một bản vẽ nữa, sớm bị bài tập vẽ kỹ thuật tra tấn đến điên rồi: “Bây giờ toàn dùng máy để vẽ kỹ thuật tại sao lại phải học vẽ thủ công cơ!”

Không ai phản ứng lại cậu ta.

Vương Dã đang say mê chơi game “Neko Atsume”

Giang Đàm đang chuyên chú đọc sách “Sách cơ chế và thực hành thiết bị cơ khí”

Nguyên Tư Tiệp đang tám chuyện trên WeChat: “Ngoan, nghe lời anh.”

Cát Lượng: “….”

Cậu ta khổ quá mà.

“Cộp” một cái, cây bút bị ném lên bàn, Cát Lượng giận điên người, hét một tiếng tuyên truyền: “Ngày mai phải nộp bài mà các cậu chẳng gấp gáp gì luôn đấy hả!”

Chơi game trên giường, tám chuyện voice chat, đọc sách dưới giường, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.

“Cậu còn chưa vẽ xong à?” Giọng nói của Nguyên Tư Tiệp dịu dàng đến bất ngờ.

“…….” Cát Lượng nhìn hai người kia.

Ánh mắt của Vương Dã và Giang Đàm đều giống nhau, cơ mà không có gì là dịu dàng cả, hai tên này cả đời cũng không dịu dàng nổi.

“Đm, vậy có mình tớ chưa xong thôi à?” Cát Lượng rốt cuộc cũng tỉnh ngộ chấp nhận sự thật tàn khốc, phẫn nộ ngồi trở lại bàn học, nhưng miệng vẫn không ngừng than thở, “Các cậu lén vẽ từ khi nào, sao mà không nói tớ…”

Nói về thành tích học tập, ở trong ký túc xá này Cát Lượng tuyệt đối không thua ai, nhưng mà nói về vẽ vẽ kỹ thuật máy móc, bàn tay của cậu ta giống như bàn chân vậy, mỗi một bức cậu ta vẽ ra cứ như là cậu ta đang phê ấy.

Lúc đang lo lắng về tờ giấy trắng trước mặt, điện thoại bỗng nhiên vang lên, ở trên nhóm chat ngành có người @ tất cả mọi người.

NHÓM CHAT NGÀNH CÔNG TRÌNH MÁY MÓC

Văn phòng – Phó giáo sư: bạn Giang Đàm 19 tuổi ngành công trình máy móc, giữa trưa hôm nay ở hồ bơi trường đã quên mình cứu hai bạn khác bị đuối nước. Để khen ngợi bạn Giang Đàm với tinh thần hăng hái làm việc nghĩa, trường học quyết định rằng, thông báo khen ngợi cho bạn Giang Đàm một lần, thưởng cho 2000 tệ.

“Thông báo vụ này à?” Buổi chiều Cát Lượng trở về nghe được sự tích anh hùng của Giang Đàm, nên vào các nhóm chat ngành máy móc kể chuyện Giang Đàm nhảy xuống nước mấy lần, nhưng cậu ta không nghĩ trường sẽ biết chuyện nhanh như vậy.

“Bây giờ làm gì cũng phải chú ý hiệu suất hết,” Nguyên Tư Tiệp đặt điện thoại xuống, vặn chai nước và uống một ngụm nước, “Chuyện hôm nay thì để hôm nay, ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Đúng vậy,” Thế sự vô thường, Cát Lượng cũng hiểu ra, “Ngay cả Vương Dã còn được con gái tỏ tình, còn là chị gái xinh đẹp bên ngành mình nữa, xảy ra chuyện gì đi nữa tớ cũng chả thấy lạ.”

Chị gái có danh hiệu “hoa hậu học đường”, nhưng các bọn con trai ngành máy móc không chịu, chỉ chấp nhận là “hoa hậu ngành” thôi, vì đây là kho báu của ngành, người nào mà có được thì người đó chết, Vương Dã là người của ngành máy móc, không có chấp nhận lời tỏ tình của chị gái, nên mới may mắn thoát được một kiếp.

Nhưng mà,

“Ầy, Vương Dã à,” Cát Lượng vẫn tò mò chuyện này lắm, “Rốt cuộc cậu không thích chị ấy chỗ nào? Ngoại hình đẹp tính cách tốt, thành tích còn tuyệt vời, tỏ tình với cậu đã là coi như đang giúp bạn vượt khó rồi mà còn từ chối?”

Tiếng tám chuyện bên tai thật sự rất ầm ĩ, Vương Dã dừng game, không kiên nhẫn liếc mắt qua nhìn: “Tớ không thích con người.”

Cát Lượng: “…”

Nguyên Tư Tiệp nhún vai, vẻ mặt “tớ chịu”.

Vương Dã thật ra là người rất khó gần, với ai cũng không thân quen, bây giờ có khi còn không nhớ được tên của một nửa số bạn cùng lớp ấy.

Nhưng hắn khác với Giang Đàm. Giang Đàm lạnh lùng từ trong xương tủy, đối xử với ai cũng giống nhau, còn Vương Dã thì chỉ lạnh lùng với “người ngoài”, một khi hắn đồng ý xem một người nào đó là bạn bè, là anh em, vậy là người đó đã đạt đến một cột mốc nào đó vô cùng đặc biệt.

Nguyên Tư Tiệp rất may mắn, trải qua hơn một năm cùng chung sống trong ký túc xá, cậu ta và Giang Đàm, Cát Lượng, đã được Vương Dã liệt kê vào “list người một nhà”, nhưng mà cái giá phải trả là “Anh em ≠ con người”.

Cát Lượng cũng hiểu khá rõ Vương Dã, dù sao thì cũng đã từng học cùng trường trung học, tuy là khác lớp, nhưng Vương Dã chính là cái kiểu ngoại hình trông như là sắp đánh nhau, thế nên dù cách tám cái lớp nghe thấy cái tên cũng đã đủ sợ mất mật rồi.

Nhưng mà cậu ta vẫn thay chị gái kia mà bất bình: “Chị ấy rốt cuộc thích cậu chỗ nào nhỉ, thích tính cách ngàng tàng (*) của cậu à? Hay là thích thành tích kém của cậu?”

Cát Lượng từ thời trung học đã biết Vương Dã, cho nên bây giờ mới không biết sống chết mà nói như thế.

Vương Dã lười trả lời lại cậu ta.

Nguyên Tư Tiệp trả lời thay: “Có thể do cậu ấy đẹp trai nè, thân hình cũng đẹp nữa, còn không thì là do các hormone khí chất gì ấy vây quanh người cậu ấy, cậu thấy sao?”

Mấy hạng người như Cát Lượng lì lợm lắc đầu: “Chị ấy sẽ không có nông cạn như vậy đâu. Hồi trước có nhiều người theo đuổi chị ấy như vậy, đẹp trai có giàu có, cậu có thấy chị ấy rung động không!”

Nguyên Tư Tiệp: “Đó là do mấy người đẹp trai mà không giàu, hay là giàu nhưng không đẹp trai.”

Vừa nói xong, điện thoại của Nguyên Tư Tiệp vang lên, giọng nói trở nên dịu dàng đi trong một giây: “Ừm, ở đâu… Anh đi với em….”

Cát Lượng: “……”

Khi cậu ta tiến vào phòng ký túc xá này thấy được Vương Dã hung dữ, Giang Đàm lạnh lùng, Nguyên Tư Tiệp dịu dàng, cậu ta đã biết rằng căn phòng 509 này không dành cho cậu ta rồi.

Tiếp tục vẽ thôi, bây giờ cũng chỉ có bài tập mới có thể xoa dịu tâm hồn dao động của cậu ta.

Cắn đuôi bút nhìn giấy trắng hết năm phút đồng hồ.

Lại hạ bút xuống.

Lại thêm năm phút đồng hồ.

Cát Lượng thấy mình hỏng mất thôi, càng vẽ càng xấu!

Từ bỏ việc vẽ tiếp, Cát Lượng đi đến bên giường Vương Dã đem theo bức vẽ hỏng mới nhất của cậu ta: “Cậu vẽ sao vậy?”

Vương Dã tạm dừng game lại, một tay cầm lấy tờ “tranh phế”, một tay giơ về phía Cát Lượng.

Cát Lượng ngay lập tức lấy bút chì đưa qua, động tác rất thành tạo, phối hợp rất ăn ý, đương nhiên là không phải là lần đầu tiên làm thế rồi.

Vương Dã xoẹt xoẹt vài nét bút, sửa lại những chỗ quan trọng, lại vẽ vài đường nét, khi nãy trên giấy còn là các máy móc như muốn biến thành robot, bây giờ thì trở thành là bộ linh kiện theo đúng quy chuẩn rồi.

Cát Lượng cũng không phải là lần đầu tiên thấy Vương Dã biến phế phẩm thành tuyệt phẩm, nhưng mỗi lần xem, vẫn cảm giác rằng cái thứ như “thiên phú” hay là “linh khí” là có thật ấy.

Vào năm đầu, Cát Lượng đã phát hiện ra rằng trình vẽ của mình là một đống hổ lốn, cứ như là gà bới đất, cũng may là công trình máy móc căn bản là sử dụng máy tính để vẽ, qua được môn vẽ tay này là coi như xong rồi. Cho nên khi vừa được giao bài tập, cậu ta liền hỏi cả phòng ký túc để giúp mình.

Nhưng sau vài lần, cậu ta phát hiện rằng, phong cách vẽ kỹ thuật của mỗi người trong phòng ký túc là hoàn toàn khác nhau. Giang Đàm là đối chiếu biểu đồ mà vẽ, tỉ mỉ đến từng chút một, vô cùng chính xác; Nguyên Tư Tiệp cũng đối chiếu mà vẽ, nhưng không chính xác lắm, chỉ đủ để qua môn thôi.

Vương Dã thì không giống hai người họ.

Vương Dã trước khi vẽ chỉ cần liếc mắt nhìn biểu đồ một cái, sau đó liền bắt đcm nó “múa bút” rồi!

Lúc đầu thì Cát Lượng không nghĩ rằng hắn sẽ có kiên nhẫn “giảng dạy” cho mình, chỉ vẽ vài nét cho có lệ thôi, kết quả là khi lấy lại bức vẽ, tuy là không có biến thái tỉ mỉ như Giang Đàm, nhưng cũng có thể dễ dàng đánh bại Nguyên Tư Tiệp, cứ như là cái biểu đồ đã được in vào đại não hắn rồi.

Cũng bởi vì vậy, tốc độ vẽ của Vương Dã nhanh đến mức không cần nghĩ cũng ra.

Một bức vẽ kĩ thuật, cẩn thận như Giang Đàm cũng mất hai giờ, cái loại chỉ muốn đạt đủ yêu cầu như Nguyên Tư Tiệp cũng mất năm mươi phút, Vương Dã lại chỉ cần nửa tiếng thôi. Cát Lượng thậm chí còn cảm thấy, nếu như Vương Dã không mất kiên nhẫn đến mức vậy, hơn nữa còn muốn là tỉ mỉ như Giang Đàm thì cũng sẽ chẳng mất nhiều thời gian như Giang Đàm đâu.

Lúc mới phát hiện tài năng này của Vương Dã, Cát Lượng còn nghĩ rằng đó chỉ là một sở trường thôi. Dù sao thì thành tích các môn của một người kém thì có một giỏi thì là chuyện bình thường thôi.

Sau đó lại có một lần nọ, cậu ta thấy bức vẽ của Vương Dã trong máy tính, lúc đó mới thật sự kinh ngạc.

Bức vẽ của Vương Dã không phải là các bức vẽ cơ khí, chỉ là các bức tranh nghệ thuật bình thường thôi, nó là sự kết hợp của trí tưởng tượng và vẻ đẹp của máy móc, giống như là một bức tranh chuyên nghiệp của một nền thiết kế công nghiệp, phải là một bàn tay vô cùng điêu luyện, mới có thể tạo ra được một tác phẩm như thế.

Nhưng chuyện này Cát Lượng không nói với ai cả, cũng không hỏi Vương Dã vì sao lại học một ngành kỹ thuật như vậy, mà lại không đi học ngành liên quan đến vẽ theo đúng sở trường của hắn.

Sợ hỏi làm Vương Dã buồn hay làm mọi người khó xử à?

Không.

Cát Lượng không có tinh tế như Nguyên Tư Tiệp, cậu ta chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu như mình hỏi Vương Dã, hắn sẽ không trả lời, vậy thì nhục lắm.

Vương Dã giúp Cát Lượng sửa bài tập, xong rồi tiếp tục đắm mình vào “Neko Atsume”.

Sau khi chơi game một tí, hắn phát hiện Cát Lượng còn chưa chịu đi, nhíu mày ngẩng đầu, lại thấy Cát Lượng trầm tư nhìn chằm chằm mình, miệng cắn cán bút.

Vương Dã không nhớ rằng Cát Lượng có thói quen cứ trầm tư lại cắn cán bút, nhưng tối hôm nay cậu ta như có một thói quen mới, hơn nữa còn cắn rất là mãnh liệt.

Hắn cứ như vậy liếc mắt nhìn.

“Rắc” một tiếng, bút chì bị Cát Lượng cắn gãy.

== 

(*): bản gốc là “thích tính cách cậu dã” thì dã ở đây cũng chính là ngang tàng, ngỗ nghịch, và dã này cũng là dã trong Vương Dã nhé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play