Lâm Vụ tỉnh lại ở trên giường, chóp mũi thấy hơi lạnh.
Máy sưởi vừa ngừng hoạt động, ký túc xá cũng do vậy mà lạnh theo.
Ánh nắng mặt trời hai giờ chiều rọi từ cửa sổ vào, sưởi ấm cả một vùng nhưng vẫn không thể làm sự lạnh lẽo tan đi.
Lâm Vụ thì đã tỉnh, nhưng đầu óc thì như đang bay lượn trên bầu trời.
Đám Hạ Dương đã đi học cả rồi, trong ký túc xá chỉ còn một mình cậu thôi, không khí lặng im đến quạnh quẽ. Chỉ trong một giây, cậu còn đang hoảng hốt tưởng rằng mình đang ở căn hộ kia.
Cảm giác tịch mịch ập đến bất ngờ.
Trước đây Lâm Vụ vô cùng ghét cảm giác như thế, bởi vì khi cậu lơ đễnh mà mắc phải cảm giác này thì cậu phải mất một thời gian khá dài để thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực thế này.
Nhưng gần đây, cậu lại có được một “báu vật”, là một “chiến sĩ thần cấp” một đao có thể chém chết cả 9999 yêu quái buồn bã.
Sờ lấy điện thoại ngay dưới gối, Lâm Vụ thuần thục gửi tới một icon cảm xúc: [rời giường nào ~ đến trường nào ~ đọc sách nào ~.jpg]
Vương Dã: Cái gì!
Lâm Vụ: Ngủ chưa?
Vương Dã: [Tôi trả lời như thế mà cậu còn không đoán được sao!.jpg]
Lâm Vụ: Đã ngủ rồi mà còn trả lời tớ nhanh như thế hả? [Chỉ cần tôi cười đủ đáng yêu thì cầu sẽ luyến tiếc.jpg]
Vương Dã: ……
Bạn học Vương không thèm để ý cậu.
Nhưng mà Lâm Vụ rất vui, không phải là do vui khi được thoát khỏi từ vực sâu cô độc, mà là cái sự vui vẻ khi thoát ra được vực sâu cô độc và chạy dưới nắng cả nửa ngày rồi lại được uống một lon nước ngọt ướp lạnh.
Đây là báu vật mà cậu phát hiện được gần đây—
Anh hùng: [Vương Dã]
Kỹ năng: [Trả lời trong một giây 100%], [Người tiêu diệt sự cô độc], [Người tiêu diệt sự cô độc 2]
Chiêu cuối: [Màn truy đuổi của vua bách thú] (Kỹ năng này được sử dụng không phân biệt địch ta, xin hãy cẩn thận)
Trong ký túc xá 509, anh hùng [Vương Dã] đang lăn lộn trên giường của mình, chuẩn bị sử dụng chiêu cuối.
Hắn muốn ngủ lại tiếp, nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là icon cảm xúc cuối cùng mà Lâm Vụ gửi qua.
Cũng may đó là Lâm Vụ, còn nếu là bất kỳ ai dám đánh thức hắn, đánh thức xong lại còn không sợ chết gửi icon cảm xúc qua thì hắn có thể vò người đó tròn như là cái icon đó luôn.
“Ong.”
Điện thoại vừa buông xuống lại vang lên.
Vương Dã tiếp tục nhắm mắt, vờ như là không nghe được.
Một giây.
Hai giây.
Giả vờ thất bại.
Vương Dã phiền toái mở mắt ra, dứt khoát không ngủ nữa, bật người ngồi dậy, lấy điện thoại qua.
Lâm Vụ: [Buồn ngủ.jpg]
Icon cảm xúc là một em bé đang ngáp, khuôn mặt tròn tròn, Vương Dã thấy là ngứa tay, thật sự muốn thò tay vào màn hình hung hăng nhéo hai cái má.
Vương Dã: Buồn ngủ thì ngủ!
Vương Dã giữa trưa mới ngủ được, bây giờ buồn ngủ đến phải điên luôn.
Lâm Vụ: Nhưng mà ngủ không được…..
Vương Dã: Cậu ngủ không được lại quay sang phá tớ, đúng không?
Lâm Vụ: Hồi trước lúc tối cậu ngủ không được tớ còn hát cho cậu nghe đấy thôi.
Vương Dã: “…..”
Trực giác dã tính đem đến một dự cảm không lành cho lắm.
Lâm Vụ: Bây giờ đổi lại cậu thôi miên tớ đi, hát bài gì cũng được ấy, tớ không chọn đâu,
Lâm Vụ: [Đến đây nào, bây giờ là lúc để phô diễn kỹ thuật chân chính ra!.jpg]
Quả nhiên.
Vương Dã giương mắt nhìn một vòng 509.
Cát Lượng đang nằm trên giường chơi điện thoại, Nguyên Tư Tiệp đang đánh máy tính ở trên giường, Giang Đàm thì đang mặc áo lông dày ngồi trước bàn đọc sách— chiều này không có lớp, đội hình 509 đầy đủ.
Cuối cùng thì cũng tìm được một lý do hợp lý.
Vương Dã: Ký túc xá có người.
Lâm Vụ: Lúc đó ký túc xá tớ cũng có người, lại còn ngủ cả rồi, tớ còn chạy ra ngoài hành lang lén hát cho cậu đấy [hừ.jpg]
Vương Dã: ……Tớ không biết hát đâu.
Lâm Vụ: Lúc đó tớ cũng mới học đó thôi.
Vương Dã: Kêu gào thảm thiết là bản năng, cậu có nền tảng mà.
Lâm Vụ: Hổ gầm rồng ngâm cũng không tệ, cậu có thiên phú mà.
Vương Dã: [Cái người mà rảnh rỗi trêu chọc tôi như thế, mộ đã mọc cỏ cao ba thước rồi.jpg]
Vương Dã: Hồi trước lúc tớ ngủ không được có nghe cái này, cậu thử đi.
Người bên kia giả chết cuối cùng cũng có động tĩnh.
Lâm Vụ: Ồ.
Vương Dã nhìn cái “Ồ” rõ ràng là đầy hứng thú kia mà muốn đem người qua đánh mấy cái.
Không ai biết, trước khi thức tỉnh, vào thời trung học, Vương Dã cũng từng có một khoảng thời gian dài bị mất ngủ.
Lúc đó Vương Dã vì ngủ không được mà tính tình trở nên cáu kỉnh, mà bởi vì cáu kỉnh nên lại càng ngủ không được, gần như là đi vào một vòng tuần hoàn chết. Sau đó lại vô tình tìm thấy một album trên mạng, trong đó toàn là những âm thanh của thiên nhiên, nghe gió, nghe mưa, nghe chim hót thú gầm trong rừng rậm mới làm cho lòng hắn lặng yên lúc nửa đêm.
Bài Rừng rậm, là bài mà Vương Dã thích nhất trong album.
Đây là một trong những thứ mà hắn quý trọng nhất, hơn nữa cho đến bây giờ cũng chẳng định chia sẻ cho bất kỳ ai.
Vương Dã cũng chẳng biết mình bị bệnh gì nữa, Lâm Vụ chỉ không lên tiếng một tí hắn đã lo lắng xem mình có phải hơi bị hung dữ rồi không, rồi sau đó lại nghĩ cách đền bù, muốn đem hết những gì tốt đẹp ra để đền bù lại.
Kết quả là hắn vội vàng cho đi, bên kia lại chỉ “Ồ” một cái, cũng chẳng biết là sao đây.
Nguyên Tư Tiệp và Cát Lượng giường kế bên nhau, một người ngẩng đầu khỏi máy tính, một người buông điện thoại xuống.
Không phải là hai người ăn ý, mà là do không khí trong đây đang áp lực vô cùng, hai bọn học thấy khó khăn quá chừng.
Cả hai ánh mắt đều không hẹn trước mà nhìn về Vương Dã, chỉ thấy người kia chẳng nói gì ngồi ở trên giường, điện thoại đặt kế bên, sắc mặt chán nản, cả người toát lên vẻ “Ông đây bây giờ rất không vui” của Vương Bá.
Yên lặng không nhìn nữa, Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp lại nhìn nhau, dùng khẩu hình miệng để nói chuyện.
Cát Lượng: Gì đây? Đang không vui à?
Nguyên Tư Tiệp: Lúc yêu đương thì như một đứa trẻ vậy, cứ thay đổi thất thường ấy.
Cát Lượng: Má nó, sao mà cái gì mà cậu cũng dùng lý luận tình yêu của cậu vậy? Cậu ấy với Lâm Vụ là anh em thôi chứ có phải người yêu đâu sao mà nhiều chuyện như thế vậy.
Nguyên Tư Tiệp mỉm cười.
Cát Lượng: ……Vì sao cậu nhìn tớ như một đứa ngu vậy.
“Ong.”
Điện thoại ở kế bên lại vang lên.
Nguyên Tư Tiệp và Cát Lượng quay đầu theo phản xạ.
Nói chuyện xong, Vương Dã thoải mái hẳn ra, buông điện thoại xuống rồi lại nằm xuống, sải đôi chân dài ra, ôm lấy chăn, rồi trong một giây lại đi vào giấc ngủ.
Áp lực vô cùng?
Từ tư thế ngủ kiêu ngạo của Vương Dã, bây giờ Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp chỉ có thể thể thấy một sự hoa đào mỉm cười trước gió xuân thôi.
Cát Lượng quay đầu lại nhìn Nguyên Tư Tiệp.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người gần như là đồng thời lên tiếng.
Nguyên Tư Tiệp: “Tin chưa?”
Cát Lượng: “Anh Dã bị trúng tà hả?”
……Đúng là đàn gảy tai trâu mà.
Nguyên Tư Tiệp hít sâu, bỏ cuộc.
Cát Lượng nhìn chằm Nguyên Tư Tiệp, lại bõng nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Sao dạo này tớ không nghe thấy cậu gọi ai là bảo bối vậy?”
Nguyên Tư Tiệp kỳ quái nhìn cậu ta: “Cuối học kỳ trước chia tay rồi, cậu biết mà?”
“Cuối học kỳ thì tớ đương nhiên biết mà,” Cát Lượng nói, “Tớ hỏi học kỳ này này, cậu không tìm ai hết hả?”
Nguyên Tư Tiệp lắc đầu.
Cát Lượng nghi ngờ mà nheo mắt lại: “Thời gian nghỉ giữa hai học kỳ lâu như thế này mà, đây không phải là phong cách của cậu.”
Nguyên Tư Tiệp cười dịu dàng: “Quay đầu là bờ.”
Vương Dã nằm mơ.
Trong mơ, trở lại với buổi đêm ở núi Trường Bạch kia, ánh trăng như lớp sương, chiếc giường sưởi nóng bỏng.
Vương Dã tỉnh lại trên giường sưởi, Lâm Vụ vẫn đang nằm bên cạnh hắn, quay lưng lại về phía hắn, từ xương bả vai đến thắt lưng, được bọc lấy bởi ánh trăng sáng xinh đẹp, ở ngay trong tầm tay thôi.
Vương Dã nhẹ nhàng vươn tay, giống như là đang chạm một chú bướm yếu ớt.
Chú bướm hơi run lên, cánh cũng run rẩy.
Nhưng điều này lại càng chọc đến bản năng săn bắt của dã thú thôi.
Con bướm giống như là cảm nhận được nguy hiểm đang kề cận, bỗng nhiên giãy dụa.
Dã thú vồ mạnh qua, hung hăng chặn con mồi lại.
Chẳng hề báo động trước, Vương Dã tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bật ngồi dậy, hơi thở vô cùng dồn dập.
Nguyên Tư Tiệp và Cát Lượng mới mười lăm phút trước nhìn hắn vui vẻ đi ngủ, bây giờ một người nhìn với ánh mắt vi diệu, một người thì ngơ ngác.
Nguyên Tư Tiếp nhíu mày lại: “Chậc, cậu mơ thấy gì đấy?”
Cát Lượng: “Chạy một vạn mét hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “…..”
Lâm Vụ không mơ thấy núi Trường Bạch.
Nhưng vào hoàng hôn hôm nay, lúc đang nghe âm thanh của thiên nhiên mà Vương Dã gửi cho, suýt nữa là Lâm Vụ đi ngủ luôn rồi, lại nhận được “thư bình an” từ núi Trường Bạch.
Triệu Lý: Mọi thứ đều ổn, yên tâm đi.
Sau khi rời khỏi núi Trường Bạch, Lâm Vụ không muốn quấy rầy Đào Kỳ Nhiên, luôn luôn nhẫn nhịn mà không gửi tin nhắn cho anh. Triệu Lý có vẻ như là biết điều này, nên cứ mỗi một khoảng thời gian là lại báo bình an.
Lâm Vụ thật sự rất biết ơn anh ta: Trên núi còn lạnh không ạ?
Triệu Lý: Cũng được.
Với thời tiết này mà trong thành phố còn lúc ấm lúc lạnh thì huống chi là ở trên núi.
Lâm Vụ thật sự nghi ngờ cái “Cũng được” này.
Nhưng mà cậu nhỏ có lạnh thì còn có Triệu Lý ngủ chung, nếu không thì thú hóa để cho đỡ lạnh, Lâm Vụ cũng chẳng lo lắm.
Lâm Vụ: Anh Triệu Lý, còn anh thì sao?
Triệu Lý: Vẫn như cũ.
Nghĩa là chuyện thức tỉnh thú hóa chẳng có tiến triển gì.
Lâm Vụ không biết nên trả lời ra sao, cũng may là ở phía bên kia cũng chủ động hỏi lại: Em thì sao?
Lâm Vụ: Tốt lắm á, mới vừa làm thẻ chứng minh nhân dân mới, chắc tháng năm là có rồi. Hai người có làm không ạ?
Triệu Lý: Chưa có làm.
Lâm Vụ: Hai người ở trên núi, chắc là không có nhanh bằng bọn em.
Triệu Lý: Ở trường có gì thay đổi không?
Lâm Vụ mỉm cười, giọng điệu này rõ ràng là đang hỏi thay cậu nhỏ mình.
Lâm Vụ: Có phân chia ca học sáng đêm ạ, bây giờ em ngủ vào ban ngày, tối thì đi học, hoàn toàn là đi đêm luôn, mấy cái khác thì chưa có gì thay đổi, nhưng cũng không nói chính xác được.
Thức tỉnh dã tính đã đem lại nhiều sự thay đổi cơ bản trong xã hội, không ai có thể đoán trước được điều gì, tương lai còn có thể xảy ra chuyện gì, sẽ mất rất nhiều thời gian để từng thay đổi hiện ra từng chút một.
Triệu Lý: Tự chăm sóc chính mình nhé.
Lâm Vụ: Dạ, hai người cũng thế ạ.
Giao tiếp ngắn gọn cứ như thế là xong.
Bởi vì đã kí hợp đồng bí mật, nên không tiện nói về vấn đề thức tỉnh thú hóa hay là Cục Thú khống ở bất kỳ phương tiện liên lạc nào được.
Nhưng thật ra thì cũng chẳng có gì hay ho để bàn tán, Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý bình an, cậu nhỏ nhà mình cũng đã tìm được một chốn thiên đường lý tưởng, thế là đủ rồi.
Buông điện thoại xuống, Lâm Vụ quay về nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, rồi dân dần nhớ lại bầu trời tuyết ở núi Trường Bạch,
Báo tuyết hiên ngang, cáo Bắc cực đáng yêu, rồi giây tiếp theo lại biến thành nhân viên công vụ, thu thập thông tin rồi ký hợp đồng.
Chỉ mới có nửa tháng mà thôi, nhưng khi nhớ lại vào ngày đó, thì nó lại tựa như một giấc mộng mùa đông vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT